Chương 10: Central African Republic (Cộng hòa Trung Phi)
Sau 13 tiếng bay trên không, chúng tôi dừng chân tại sân bay Việt Nam để chuẩn bị cho chuyến bay tiếp theo đến Africa.
Ngồi chờ ở sân bay Việt Nam,tôi lại có cảm giác lạ lẫm dù cho đây là nơi tôi sinh ra và sinh sống mười bốn năm trời. Sân bay có chút thay đổi, cảm giác yêu thương của tôi dành cho quê hương của mình cũng không còn nồng nàn như trước nữa. Người ta thường nói xa mặt cách lòng, có lẽ câu này vẫn đúng với trường hợp của tôi. Không biết Sài Gòn của tôi hiện ta như thế nào, nhưng có lẽ Sài Gòn sẽ không giận khi tôi không còn yêu thương Sài Gòn như trước nữa. Bởi vì Sài Gòn bao dung lắm! Dù ai muốn rời bỏ Sài Gòn thì Sài Gòn vẫn không hề trách móc một lời nào cả, chính vì sự bao dung đó của Sài Gòn khiến tôi cảm thấy có lỗi.
Người Sài Gòn thân thiện, chất phác và vui tính của tôi bây giờ cũng không còn nữa. Tôi thấy điều đó qua những gương mặt đang ngồi ở phòng chờ máy bay, họ vui khi rời khỏi Sài Gòn, vui khi sắp gặp được người thân ở một đất nước nào đó trên quả địa cầu. Có người gọi điện thoại chia tay bạn bè và một số người thân trong gia đình còn ở lại gắn bó với Sài Gòn, có người than vãn sao máy bay lâu cất cánh quá,...nhìn khung cảnh trước mắt, tôi thấy buồn thay cho Sài Gòn.
Kris thấy tôi ngồi trầm ngâm nên lại hỏi:
-Bạn làm sao vậy? Có ổn không?
Tôi lắc đầu, mỉm cười rồi đáp lại:
-Mình không sao! Chỉ là đang hồi tưởng về tuổi thơ thôi. Đây là nơi mình sinh ra và gắn bó, năm 14 tuổi mình sang Taiwan định cư.
Kris ngạc nhiên:
-Vậy hả? Wow, vậy là bạn biết tiếng Việt, Hoa và Anh?
Tôi gật đầu, Kris nói tiếp:
-Bạn giỏi thật! Mình chỉ biết tiếng Anh vì nó là tiếng mẹ đẻ của mình. Mình cảm thấy các nước châu Á, chữ viết đa phần ngoằn ngoèo và phát âm cũng rất khó. Mình cũng từng thử học tiếng Hoa nhưng nó khó hơn mình tưởng nên mình chỉ học thử hai ngày rồi nghỉ.
Tôi mỉm cười:
-Mình cũng thấy tiếng Hoa rất khó nhưng do ba mình là người Hồng Kông nên từ nhỏ đã tiếp xúc với chữ Hoa.
Kris hào hứng nói:
-Vậy khi nào có thời gian, bạn dạy mình tiếng Việt và tiếng Hoa nha!
Tôi bật cười:
-Ha ha! Rất khó đó, bạn có chắc sẽ học được không?
Kris gật đầu thể hiện lòng quyết tâm, tôi nói tiếp:
-Vậy thì...tiền học phí mình sẽ không lấy nhưng bù lại bạn dạy mình cách chỉnh sửa ảnh, được không?
Kris cười tươi:
-Đương nhiên là được rồi!
Chúng tôi ngồi trò chuyện cùng nhau về tuổi thơ của tôi và Kris, về những trò chơi dân gian và đem ra so sánh xem văn hóa giữa hai nước có gì giống nhau. Đa phần là khác nhiều hơn giống, nhưng chúng tôi đại diện cho giới trẻ để giúp hai nền văn hóa hòa nhập với nhau hơn.
Chuyến bay đến địa điểm chính của chúng tôi đã sẵn sàng cất cánh, Kris vẫn giúp tôi cầm hành lý và giúp tôi giữ chỗ xếp hàng.
---Sân bay Quốc tế Bangui M"Poko---
Sau 9 tiếng di chuyển trên không, chúng tôi đã hạ cánh tại sân bay Bangui M"Poko ở Cộng hòa Trung Phi, thời tiết khá mát mẻ và không nóng như tôi tưởng tượng. Chúng tôi được đưa đến khách sạn Ledger Plaza Bangui đã được đặt trước để nghỉ ngơi, chúng tôi chỉ nghỉ một ngày tại khách sạn này và hôm sau sẽ đi đến khi vực dành cho người dân nghèo khổ để chụp một album nói về sự hoang dã và mộc mạc ở nơi đây. Nếu album này của tôi hoàn thành tốt, tôi sẽ có cơ hội phát triển ở các nước châu Âu và học hỏi thêm từ những bậc tiền bối hoạt động trong ngành.
Bước vào khách sạn Ledger Plaza, tôi khá choáng về sự nguy nga nơi đây. Tôi ở phòng 608B, chung phòng với tôi có Audrey và Louisa, tôi không thân với họ vì họ học năm cuối và đã thực tập ở bên ngoài khá lâu nên chuyến đi này cũng là lần đầu tiên tôi gặp họ. Họ có nhiều kinh nghiệm hơn tôi nhưng lại thân thiện hơn tôi nghĩ, Audrey là một cô gái cá tính - vui tính, Louisa là người chu đáo - dịu dàng và có dáng vẻ của một cô tiểu thư nhà giàu nhưng lại thân thiện và chịu khó.
Tối này chúng tôi sẽ cùng nhau ngủ trên chiếc giường to, tôi không quen ngủ cùng người lạ nên đã chọn nằm ở phía ngoài, nằm ở giữa sẽ là Louisa và Audrey nằm phần còn lại. Sau khi "phân chia" chỗ ngủ, chúng tôi thay phiên nhau sử dụng phòng tắm. Audrey là người tắm sau cùng, chúng tôi rủ nhau xuống bãi biển để chụp một vài tấm ảnh, do tôi phải gọi về cho gia đình đã đến nơi nên tôi bảo hai người họ xuống bãi biển trước.
Sau khi gọi điện thoại xong, tôi bước ra khỏi phòng thì bắt gặp Kris, Kris thấy tôi liền đi đến:
-Chờ bạn nãy giờ!
Tôi nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc:
-Sao phải chờ mình?
Kris le lười nói:
-Thì để bảo vệ bạn chứ làm sao nữa! Mình đã đổi phòng với anh David để được gần bạn.
Tôi bật cười:
-Ha ha! Có Audrey và Louisa bảo vệ mình rồi, bạn khỏi lo. À, mình quên mất! Mình phải đến bãi biển, Audrey với Louisa đang chờ mình ở đó. Mình đi nha!
Nói xong tôi bước đi, Kris cũng bước theo tôi. Đến nơi, tôi rất ngạc nhiên với phong cảnh nơi đây, cát trắng - biển xanh - bầu trời yên tĩnh cứ như tôi đang ở thiên đường Maldives. Tôi cũng muốn một lần đến Maldives để tận hưởng khung cảnh đẹp như thiên đường ở nơi đấy, tôi bắt đầu cầm máy lên và chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ - yên bình nơi này.
Sau khi chụp những tấm ảnh "nghiêm túc", tôi lại nghĩ ra những kiểu ảnh nhí nhố để chụp cùng Audrey và Louisa để làm kỉ niệm. Kris trở thành thợ chụp hình cho cả ba chúng tôi, tôi còn nhờ những vị khách du lịch khác ở bãi biển chụp giúp bốn người bọn tôi. May mắn thay, tôi nhờ đúng thợ chụp hình đến từ Pháp nên ảnh của chúng tôi được canh góc rất tỉ mỉ. Sau khi dạo chơi ở bãi biển, chúng tôi cùng nhau đến nhà hàng tại tầng trệt dùng bữa trưa.
Nhà hàng ở đây được xây bằng gạch màu vàng và cách sắp xếp chúng như họa tiết trên da của loài báo. Nếu như đến đây vào buổi tối, ánh đèn vàng sẽ được mở lên tạo thêm phần đẹp mắt. Sau khi dùng xong bữa trưa, tôi cùng Audrey và Louisa về phòng, tôi chỉnh sửa rồi sao chép các hình ảnh vừa chụp lúc nãy vào máy tính và USB. Tôi có tính đề phòng khá cao, nên việc sao chép các hình ảnh vào nhiều phương tiện để phòng tránh sự bất trắc.
Khi tôi làm xong, nhìn lên đồng hồ đã bốn giờ chiều, Audrey và Louisa đã ngủ say. Tôi không có thói quen ngủ trưa nên dành thời gian online, hy vọng sẽ thấy được nút sáng từ người mà tôi đã chờ đợi ba năm qua.
Anh ở nơi đâu? Có khỏe không? Em đã thực hiện được ước mơ của bản thân, còn anh? Anh đã đến Africa chưa? Đã tận mắt thấy được sự yên bình và mộc mạc nơi đây chưa?