Chương 6
Trong lớp 11A ...
Sau một biến cố lịch sử thay đổi cả thế giới sáng sớm hôm nay (~.~),Khởi My vô lớp với một tâm trạng khác hẳn.Nếu như tối hôm qua cô tức tối tên kia đến nỗi mất ăn mất ngủ thì hôm nay cô lại buồn ngủ không để đâu cho hết và cũng vì muốn hỏi tội ai đó mà cái bao tử tội nghiệp của Khởi My "trống vẫn hoàn trống"...
Nằm mọp xuống bàn một cách mệt mỏi,Khởi My nhẹ nhàng khép mắt lại định thả hồn mình chu du theo mây gió mặc kệ trần gian bạc bẽo.....
Nhưng bỗng có một sự kiện gây nên một cơn địa chấn toàn cầu (hết chấn động thế giới lại tới địa chấn toàn cầu ~.~) khiến cơn buồn ngủ lập tức phải được che lấp bởi tính tò mò...
Thật sự thì để không tò mò cũng không phải là đơn giản vì tự dưng cái lớp thường ngày nó cứ như một cái chợ bát nháo mà đến cả chàng lớp trưởng Bi tội nghiệp cũng thể nào "hoá phép" cho nó im lặng được thì bỗng hôm nay lại tự động im phăng phắc như thể sắp đi tranh danh hiệu "lớp học gương mẫu" thì quả thật rất lạ...
Lười biếng ngước mắt lên,lập tức hai "cửa sổ" phải mở bung cửa ra hết mức vì trước mắt là Long.Anh đi vào mang theo một sát khí khiến cho cả lớp e sợ chuyện không hay sẽ đến với 11A vốn luôn yên bình này...
Khởi My cũng có chút run sợ nhưng sự gan lì đã không để cô đóng vai "thỏ đế" quá lâu.Cô cũng đanh mặt lại và hất cằm tỏ ý khiêu chiến....
-Nè,anh muốn sao đây.Hay là anh thấy hối hận rồi nên định đòi lại đồng hồ à?
Quạ quạ....
Một đàn quạ bay ngang qua đầu Long.Vốn định tặng thêm một cái đồng hồ khác mà hôm qua anh mua để phòng khi chiếc đồng hồ kia không thể “quay ngược thời gian”.Cũng may chiếc đồng hồ kìa đã “cải tử hoàn sinh” một cách phi thường (làm lại chiếc khác mà cứ chém: ).Thế nhưng trên tay Long lại vướng mắc lại một chiếc đồng hồ khác.Mà Long thì không thích đeo đồng hồ và chiếc này lại dành cho con gái với hình chú heo màu hồng thật dễ thương (bảo sao thím Long không đeo ~.~) nên Long đành phải qua nhà,ý nhầm lớp để “trao trả” cho cô gái “ấy”.Và đây chắc có lẽ cũng là lần đầu tiên,Long Ca đến một lớp mà lại “bình an” đến thế.
-Ê,anh bị sao vậy? – Khởi My hươ hươ tay ngạc nhiên.Mắt tròn xoe nhìn anh khiến rối lại càng thêm rối.Mãi một lúc sau khi đôi mắt tròn xoe đó biến đổi thành đôi mắt hình viên đạn thì Long mới trở về thực tại…
-À ừm.Hôm qua anh có mua thêm một chiếc đồng hồ tặng em nhưng anh lại quên mất…À ừm,em…nhận nhé. – Long cứ ngắc nga ngắc ngứ mãi mới hết được một câu…
Khởi My thấy Long chầm chậm đưa chiếc đồng hồ ra thì lấy làm khoái chí.Giật phăng chiếc đồng hồ tội nghiệp một cái thô bạo từ tay anh,Khởi My xuýt xoa đến hằng buổi…
-Ôi,đẹp quá!Dễ thương quá!....
Mãi đến khi đã cảm nhận được hết “vẻ đẹp” của chiếc đồng hồ trên tay Khởi My mới nhìn đến Long…
-Anh cho tôi thật chứ? – Vẫn đó cặp mắt tròn xoe làm tim Long lệch nhịp,Khởi My mỉm cười hỏi.
-Tất nhiên rồi… - Long lấy lại bình tĩnh rồi gật đầu chắc nịch…
-Vậy…cảm ơn anh nhé… - Khởi My cười tít mắt.Chắc có vẻ vì vui quá đây mà.Cũng phải thôi vì đồng hồ là sở thích từ nhỏ của bạn My mà…
Sau giây phút thiêng liêng Long Ca trao nhẫn cho Khởi My,ý nhầm,trao đồng hồ cho Khởi My thì cái lớp đang im lặng theo dõi bỗng dưng phá ra những tràng cười khiến cho thầy giám thị kế bên đang nhấp ngụm trà thật là ngon lành bỗng chốc phải phun ra hết vì giật mình.Thầy rút cuộc chỉ biết méo mặt mà lau đi vết bẩn vì cái lớp này có dung lời nói hay hành động thì cũng đều vô tác dụng,thôi kệ vậy haizz.
Trở lại với căn phòng đang phát ra tiếng động rung chuyển trái đất và trở về với nhân vật chính cho trò cười này – Long Ca đang đỏ mặt đến mức không biết là tại sao mình có thể làm một chuyện mất mặt và….”bánh bèo” như vậy.Và đương nhiên với tính cách của mình thì anh không thể nào bỏ qua được…
Rầm…
Một cái giáng mạnh xuống bàn như một lời cảnh cáo nặng ký cho mấy cái người miệng rộng trong đây.Đáng lẽ có thể là sẽ có vài vụ xô xát nhưng sau tiếng động đó nhìn thấy ánh mắt “hắc ám” của My anh chợt chùn tay và chỉ hừ lạnh rồi sau đó kéo đám đàn em đi mất khiến cho cả lớp thở phào nhẹ nhõm…
Sau khi sóng gió đã tan,tụi trong lớp với bắt đầu nháo nhào lên với cơn sốt “Đại ca trường Văn Hiến tặng “sính lễ” cho chị Đại lớp 11A ” và dĩ nhiên người nhanh miệng nhất vẫn là Dũng….
*Profile*
*Dũng*
*Nick name:Neg “bán xà bông”.*
*Tính cách:Nhí nhố và rất là bà tám.*
-Ê nè bà My.Bộ bà với ông Long có chuyện gì hả?Có hông kể cho tui nghe dới?Tui thề tui hông nói dới ai ngoài cả cái trường này đâu…. – Dũng tuôn một lèo và kèm theo đó là một lời hứa “củ chuối” mà chẳng thà không hứa còn hơn…
-Thật ra thì….
Cả lớp hồi hộp đến nỗi ai cũng có thể nghe tiếng tim đập của mình……
Thình thịch……
-Thật ra thì….tôi không hiểu sao mấy ông mấy bà nhiều chuyện quá vậy?Tôi với ông Long không có chuyện gì cả.Nót Tinh ồ káy (Nothing,okay?) – Khởi My bất ngờ quát lên khiến cho cái đám đang túm tụm nơi bàn một buộc phải trở về một cách cay đắng…
Nhưng lạ thay,cả lớp đã “an toạ” mà vẫn có một người ngồi chồm hỗm ngay dưới chân bàn của Khởi My cố níu lấy những hy vọng mong manh cuối cùng….
-Dũng!Sao ông còn chưa chịu về nữa?Ngồi đây làm gì?... – Khởi My trố mắt ngạc nhiên nhưng dòm vẻ mặt của hắn ta thì chắc cô đã đoán ra nguyên nhân…
-Nói cho tui biết đi mà…Tui là bạn than của bà mà bà nỡ phũ phàng với tui dậy sao?
Biết ngay mà.Ôi cái giọng điệu sao mà nhão nhoẹt thế không biết.Khởi My thở hắt một cái rồi trừng mắt hâm doạ.May sao lúc đó thầy dạy Anh đã đi vào đến cửa lớp thấy hai học sinh của mình cứ bày trò “đấu mắt” có nguy cơ không hồi kết,thầy lắc đầu rồi nhẹ nhàng bảo:
-Dũng,về chỗ đi em….
Lời nói tưởng chừng như là rất nhẹ nhàng thôi nhưng đối với Dũng nó cứ như là một mệnh lệnh tối cao vừa được ban hành khiến cho tội “nhiều chuyện” phải sì tốp.Dũng tức tối đi về chỗ ngồi và còn lầm bầm trong miệng:”Bà được lắm My.Lát tui sẽ đồn cho cả trường biết luôn”…