Chương 75: Sắp chia tay
"Em đi, chị phải dọn về, Penicillin phải làm sao?" Nàng sợ Ôn Liễm nghe không hiểu ý mình, cẩn thận nhắc lại.
Ôn Liễm đưa tay tới, cùng Cố Tiện Khê vuốt ve Penicillin, nói: "Nó có thể theo em về nhà, còn không thì theo chị về phòng ngủ cũng được."
Thật ra thì Ôn Liễm cũng không nhanh như vậy liền xuất ngoại, nhưng trước khi đi cô phải về nhà ở mấy ngày, cho nên mới cần đi trước thời hạn.
Cố Tiện Khê nghĩ ngợi, bàn tay quyến luyến sờ sờ bộ lông dài của Penicillin nói: "Vậy liền đem nó ở lại đây đi, dù sao chị cũng không bỏ được nó."
"Cũng tốt." Ôn Liễm đồng ý gật đầu một cái. Nếu như cô phải mang nó về nhà cũng là chuyện phiền phức.
"Nuôi ở trong phòng ngủ hẳn không có vấn đề gì, chỉ cần không bị bà bác quản lý bắt là được." Cô dặn dò Cố Tiện Khê: "Đến lúc đó nhớ mang đồ của nó về luôn đó."
Cố Tiện Khê nói: "Đã nhớ."
Bởi vì còn phải thu dọn đồ của Cố Tiện Khê, các nàng bận đến đêm khuya mới đi ngủ được.
Nằm ở bên cạnh Ôn Liễm, Cố Tiện Khê nhiều lần cố gắng ngủ nhưng lần nào cũng thất bại. Có lẽ là bởi vì khí trời bây giờ quá hanh, cho nên lòng người cũng nóng nảy theo. Có lẽ là có chuyện quấy nhiễu nàng, để cho nàng thấp thỏm bất an.
Nàng mở mắt lần nữa, trong mắt như cũ không mang theo một tia mỏi mệt, trống rỗng nhìn trần nhà trong bóng tối hồi lâu. Trong đầu thoáng qua rất nhiều chuyện, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cuộc đối thoại giữa nàng và Thường Lạc.
Sau khi lời đồn đãi truyền ra, Thường Lạc một lần nữa từ phòng học kéo Cố Tiện Khê ra ngoài.
Vì để thuyết phục Cố Tiện Khê, nàng nói đến mức khô nước miếng luôn, mà Cố Tiện Khê vẫn lạnh lùng đối đãi với những lời nàng nói, một câu cũng không có để ở trong lòng.
Thường Lạc mặc dù không có buông tha, nhưng nàng đối với cố chấp của Cố Tiện Khê như vậy không thể làm gì, khổ não hỏi: "Rốt cuộc có biện pháp gì mới có thể khiến cậu quay đầu là bờ?"
Cố Tiện Khê mặt lạnh lùng, hỏi ngược lại: "Tớ lại không có làm gì sai, tại sao cần phải quay đầu là bờ?" Nếu không phải Thường Lạc cố chấp kéo mình, lại không tốt ở dưới con mắt mọi người phát sinh tranh chấp với nàng, mình sẽ không đi ra đâu.
Thường Lạc con ngươi trầm thấp, hừ lạnh một chút. Nàng bây giờ rốt cuộc hiểu rõ, Ôn Liễm ở trong lòng Cố Tiện Khê trọng yếu bao nhiêu lại có thể khiến nàng biết rõ là sai mà vẫn không từ bỏ. Đồng thời nàng cũng tìm được điểm mấu chốt để thuyết phục Cố Tiện Khê.
Trọng yếu nhất cũng là quan tâm nhất, hay lắm.
Thường Lạc thấp giọng, chậm rãi nói: "Bên ngoài bây giờ lời đồn đãi sôi sùng sục, nếu như bị bọn họ biết được là hai cậu, cậu có biết sẽ như thế nào không?"
Vào ngày đó trước khi Ôn Liễm về nhà, Cố Tiện Khê đã biết nội dung của lời đồn. Mặc dù nàng không thèm để ý, nhưng nàng vẫn bách tư bất đắc kỳ giải lời đồn đãi là do ai truyền đi.
Nghe Thường Lạc nói như vậy, nàng nghi ngờ, hỏi: "Cậu có biết những lời đồn đãi kia là do ai truyền đi không?"
Thường Lạc giấu bàn tay ra sau lưng, trong nháy mắt nắm chặc chặc. Trước mặt lại không lộ vẻ gì, mười phần tức tối đối mặt với Cố Tiện Khê, phản bác: "Làm sao tớ biết được!"
Ở trong mắt Cố Tiện Khê, phản ứng và cách trả lời của nàng là không thể bắt bẻ, cho nên nàng không tiếp tục hoài nghi nữa, nói: "Những lời đồn đãi kia tớ không quan tâm, Ôn Liễm cũng sẽ không quan tâm."
"Vậy phụ đạo viên thì sao? Trường học thì sao? Thường Lạc hỏi tới.
Lời này của nàng lập tức chọt trúng xương sườn mềm của Cố Tiện Khê. Cố Tiện Khê trầm mặc xuống, không cách nào phản bác nữa.
Thường Lạc thừa thắng truy kích nói: "Tiện Khê, cậu cứ như vậy sẽ cản trở tương lai Ôn Liễm đó!"
Chính lần nói chuyện này đã hình thành tư tưởng cho Cố Tiện Khê, tiếp theo là mấy chuyện phát sinh sau đó, từ từ nổi lên lớn lên, thẳng đến lần này liền bùng nổ.
Cố Tiện Khê thu hồi suy nghĩ, nghiêng đầu ngưng mắt nhìn gương mặt người bên cạnh, nhẹ giọng kêu: "Ôn Liễm, em đã ngủ chưa?"
Ôn Liễm ngủ cạn nghe nàng kêu tên mình, chợt mở mắt hỏi: "Thế nào?"
Cố Tiện Khê ôm tâm tình áy náy hỏi: "Bị chị đánh thức sao?"
"Không phải." Ôn Liễm mím môi lắc đầu, dán tới người Cố Tiện Khê, đem nàng kéo vào trong ngực. Bởi vì ngày mai Ôn Liễm phải đi về, Cố Tiện Khê vì để cho cô ngủ ngon giấc, liền đem Penicillin nhốt ở trong lồng, không cho nó đi ra, cho nên bây giờ trên giường chỉ có hai người các nàng.
Cố Tiện Khê giơ tay lên sờ gò má Ôn Liễm, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc lúc em ra nước ngoài chị lại không thể đi đưa em.."
"Chị không ngủ được là bởi vì chuyện này sao?" Ôn Liễm suy nghĩ một chút nói: "Giống như lúc chia tay hội trưởng, không phải chị ấy đã nói, lúc đưa tiễn luôn khó tránh khỏi bi thương, cho nên đã không cho chị ra tiễn đó? Bi thương sẽ làm lòng con người khó chịu, mà em lại không muốn thấy chị khó chịu..."
"Nhưng mà..." Lúc hội trưởng đi, nàng rốt cuộc vẫn đi tiễn, mà lần này tới lượt Ôn Liễm, nàng càng muốn đưa đi. Lần gặp nhau cuối cùng trước khi đi thật sự rất quan trọng.
Ôn Liễm không muốn nhắc tới chuyện này nữa nên đánh sang chuyện khác, nói thêm gì nữa sẽ càng làm cô không bỏ học tỷ đi được, thoại phong nhất chuyển nói: "Nhắc tới mới nhớ, vị học tỷ ngốc manh thời điểm mới quen lúc này đi đâu rồi? Cảm giác bản thân giống như bị gài bẫy vậy!"
Vị học tỷ ngốc manh đó, nhìn thì giống như vô luận gặp chuyện gì, cũng sẽ không phiền não, cũng không vì ly biệt mà bi thương đi.
"Ai ngốc manh?!" Cố Tiện Khê vừa nghe liền tức giận, vừa nói liền muốn đẩy Ôn Liễm ra.
"Chị cẩn thận suy nghĩ một chút đi!" Ôn Liễm vội vàng ôm nàng chặc hơn "Không phải trước kia chị rất ngốc manh sao?" Dù sao lúc thấy học tỷ ở trong ban nói ra câu đầu tiên đã trực tiếp xếp nàng vào hàng ngũ ngốc manh rồi. Kết quả thì sao... cô bây giờ cũng không phân rõ, là mình cua được học tỷ, hay là học tỷ phẫn trư cật hổ nuốt mình nữa....
"Khi đó là do thay mặt trưởng lớp các em.. Dĩ nhiên lúc nói chuyện phải khách khí một chút... Tránh cho các em xem chị như địch, vậy thì không dễ xử lý chuyện...phải tận lực bán manh để để khỏi gây hiềm khích..." Cố Tiện Khê một bên biện giải cho bản thân một bên từ từ nhớ lại chuyện trước kia.
Một người cần Thường Lạc, Hội trưởng, Tân Niên trưởng cùng nhau chiếu cố trợ giúp, nhưng sau khi gặp Ôn Liễm, biến thành một người có thể chiếu cố những người khác. Mà quá trình thay đổi này chỉ vẻn vẹn có hai năm, ngay cả Cố Tiện Khê cũng cảm thấy kinh ngạc.
Đại khái là bởi vì ở trước mặt Hội trưởng, Tân Niên trưởng, nàng là niên muội, nàng nhỏ yếu, nàng cần được bảo vệ. Mà ở trước mặt Ôn Liễm, nàng lại là học tỷ, nàng muốn bảo bọc Ôn Liễm. Vai tuồng biến đổi, nàng dĩ nhiên cũng cần thay đổi theo.
Nhắc tới mới nhờ, Ôn Liễm cũng thay đổi rất nhiều, ở trước mặt mình hoàn toàn bất đồng khi ở trước mặt người khác, nàng cũng không nghĩ đi tr.a cứu. Bởi vì sự thay đổi đó sẽ chấm dứt ở đây...
"Con người đều phải lớn lên, em có biết không?" Cố Tiện Khê ôm cổ Ôn Liễm nói: "Ôn Liễm, em cũng phải nhanh chóng lớn lên..."
Nàng cố gắng đè nén nước mắt đang muốn trào ra ngoài, từng chữ từng câu dặn dò: "Sau này, cuộc sống không có chị, em phải chiếu cố thật tốt bản thân, biết không?"
"Được." Ôn Liễm cho là nàng không yên tâm cô ở nước ngoài một mình, nghiêm túc ghi nhớ lời nàng, gật đầu đáp ứng nói.
"Phải đúng hạn ăn cơm..."
"Được."
"Không nên thức đêm..."
"Được."
"..."
Ôn Liễm thấy nàng không nói chuyện nữam cúi đầu hỏi: "Còn việc gì cần dặn dò nữa không?"
Cố Tiện Khê cúi đầu ngăn trở ánh mắt của Ôn Liễm, dùng ngón tay lau đi nước mắt, không để cho cô phát hiện. Chờ xử lý tốt rồi nàng miễn cưỡng nở nụ cười, tận lực điều chỉnh giọng nói "Không có, em vẫn chưa đi, chị đã bắt đầu nhớ em..."
Ôn Liễm nghe vậy cười một tiếng, ôm nàng càng chặc hơn, muốn cho nàng sâu sắc cảm giác được sự tồn tại của bản thân, nói: "Em bây giờ đang ở nơi này, có gì mà nhớ chứ?"
Cố Tiện Khê cứng họng hồi lâu, đột nhiên cúi đầu, lúc ngẩng lên trong lòng tựa hồ đã quyết định được chủ ý gì đó, cắn môi nói: "Ôn Liễm... em muốn chị không?" Lời còn chưa nói hết, nàng liền đỏ mặt đến rúc đầu vào cổ.
Bây giờ thân thể hai người họ dán chặc không chừa một cái khe hở, nàng có thể cảm giác được tim Ôn Liễm bỗng nhiên đập nhanh lên. Cố Tiện Khê kiên trì, quyết định tiến thêm một bước, giơ tay lên mò tới cổ áo Ôn Liễm.
"Muốn, nhưng mà..." Yết hầu Ôn Liễm nhúc nhích một chút, cầm lấy ngón tay đang muốn cởi nút áo mình ra, mỉm cười lắc, nói: "Nhưng bây giờ thì không được."
"Tại sao?" Cố Tiện Khê nhướng mày một cái hỏi.
Ôn Liễm kéo cái tay của nàng đang đè ở trên ngực mình ra, trái tim vẫn không có bình phục lại. Cô thở một hơi, nghiêm túc nói: "Ba năm, chờ em trở lại." Ôn Liễm tin tưởng khi đó mình có thể phụ trách với nàng, điều mà bây giờ bản thân cô không thể cho nàng được.
Cố Tiện Khê thu tay về, xoay người qua, không thèm đối mặt với Ôn Liễm nữa.
Ôn Liễm cho là nàng tức giận, từ phía sau lưng ôm lấy nàng, ôn nhu hỏi: "Tức giận?"
Cố Tiện Khê lắc đầu, buồn bực nói: "Không có, chúng ta ngủ đi." Ôn Liễm mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, từ phía sau lưng ôm Cố Tiện Khê ngủ.
Mà điều Cố Tiện Khê chân chính muốn nói là... Sợ rằng... Nàng không thể chờ Ôn Liễm ba năm được... Thật xin lỗi...
Ngày hôm sau, Ôn Liễm giúp Cố Tiện Khê đem hành lý cùng Penicillin mang về trường học. Cố Tiện Khê xách cái lồng thú cưng chứa Penicillin lên trước, Ôn Liễm xách rương hành lý kém một bước theo ở phía sau.
Cố Tiện Khê mới vừa vào cửa, Thường Lạc thấy nàng, kích động tiến lên đón, nhìn nàng rồi lại nhìn cái lồng đựng thú cưng trên tay nàng nói: "Tiện Khê, rốt cuộc cậu đã tỉnh ngộ, muốn dọn về đây ở sao?"
Cố Tiện Khê mặt không cảm giác hướng về phía nàng, đem nguyên do nói ra, "Ôn Liễm muốn xuất ngoại, tớ liền dọn trở lại."
Thường Lạc mặt mày vui vẻ cứng đờ, sau đó thấy Ôn Liễm đi theo phía sau nàng, không được tự nhiên thu hồi nụ cười, ho nhẹ một tiếng nói: "Vậy thì dọn về đi." Rất là coi thường không thèm nhìn Ôn Liễm.
Bất kể Thường Lạc như thế nào, Ôn Liễm vẫn tiếp tục giúp Cố Tiện Khê đem tất cả đồ đạc dọn lên, sau đó nói một tiếng với Cố Tiện Khê, kéo Từ Nhã Khiết ra ngoài cửa...