Quyển 1 - Chương 1: Anh là khoảng biển xanh thẳm ấy

Editor: Yulmi2704
Sự phóng khoáng của em mênh mông như biển rộng, tình yêu này của em sâu đậm tựa biển khơi.
Trao cho anh càng nhiều, bản thân em thu lại càng nhiều, bởi vì… hai người chúng ta đều không có cái gọi là tận cùng…
++++++++++++


Ánh mặt trời rọi xuống trước mặt, quét qua gò má tôi, lướt về phía đường ranh giới kéo dài vô hạn giữa trời và biển, vô cùng gay gắt, giống như muốn trút hết tinh hoa cả đời xuống mặt biển mênh mông, ngay cả ánh sáng phản chiếu từ ngoài khơi xa cũng đủ để làm tôi đau mắt.


Thật sự là một ngày vô cùng nóng.
Nhưng tôi sắp tuyệt vọng đến ch.ết rồi, ngay cả da thịt cũng bỏng rát không còn cảm giác nữa.


Tôi ra sức chào hàng chiếc túi Hermes trên tay với cô gái mập mạp trước mặt: “Mỹ nữ à, cô có thể suy nghĩ thêm cho tôi một chút nữa được không? Đây tuyệt đối là hàng chính hãng, tôi lấy nhân cách của tôi ra để bảo đảm!”


Cô gái mập cau mày, vẻ mặt không tin tưởng: “Nếu là hàng chính hãng thì cô lại cam lòng bán với giá lỗ như vậy sao?”


Đó là bởi vì tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân lại lưu lạc tới mức này! Nhưng trước khi nghĩ thông suốt vấn đề đó thì việc khiến tôi quan tâm hơn chính là nhanh chóng lấy được tiền, sau đó rời khỏi cái nơi quái quỷ này. Thiên đường nghỉ dưỡng Maldives, tiên cảnh thơ mộng cái gì chứ, hiện tại đối với tôi chỗ này chính là ác mộng!


available on google playdownload on app store


“Như thế này đi, giá tổng cộng là tám ngàn, mua hàng fake như vậy là lời cho cô lắm rồi.” Cô gái mập mạp lạnh lùng ngước cằm lên, thổi thổi móng tay, khinh miệt nói: “Tôi nhìn khuôn mặt cô cũng không đến nỗi nào, tại sao lại đến đây bán đồ giả cơ chứ? Kể cả có bán thận của mình thì cũng còn hơn là đi bán hàng fake!? Mấy cô gái thời nay sao lại có thể không biết suy nghĩ như vậy! Tôi cảm thấy với vóc dáng của cô thì nhất định có thể bán với giá tốt…”


Cô ta vừa nói đến đây thì ngừng lại, bởi vì tôi đã không báo trước mà động tay chân với cô ta. Trong một khắc đó, tôi lại đột nhiên nhớ tới lời mẹ nói qua điện thoại 3 tiếng trước: “Nói gì đi chăng nữa thì mẹ cũng mang danh thục nữ, nhưng tại sao con gái bảo bối của mẹ lại nóng tính thích đánh người vậy cơ chứ, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, con thấy mình như vậy có được không hả Liêu Hinh Hinh? Con có biết vì sao mẹ lại để con luyện Không Thủ Đạo không hả!? Bởi vì mẹ cảm thấy con giống mẹ, quá đẹp, cho nên không an toàn! Muốn trách thì hãy trách nguồn gen ưu tú mẹ di truyền cho con ấy, quá đẹp cũng là một cái tội mà! Nhớ năm đó mẹ…”, sau đây đã tỉnh lược một nghìn câu tự luyến.


“Mẹ chỉ muốn con học một chút kỹ năng phòng thân, ai ngờ con lại chỉ gây phiền phức cho mẹ! Vũ khí lợi hại nhất của một cô gái chính là giả vờ yếu đuối, con có hiểu không hả? Dù con có bản lĩnh đến thế nào đi nữa, thì chỉ cần có đàn ông ở đó, gặp phải chuyện bạo lực cũng phải hét lên, sau đó nhanh chóng trốn sau lưng người ta. Nếu con có thể học được một nửa của Nguyễn Thanh Di người ta thì tốt rồi, vậy thì Hầu Quán Đình kia cũng không trở thành tỳ bà biệt bão (1)! Hầu Quán Đình là một đứa trẻ tốt, thật đáng tiếc…”, sau đây đã tỉnh lược một nghìn câu đau lòng nhức óc.


Bởi vì mẹ tôi đau lòng nhức óc như vậy, cho nên tôi mới rơi vào tình cảnh lưu lạc phải bán cả túi xách với giá thấp để kiếm tiền. Tất cả đều chỉ vì đêm khuya ngày hôm trước tôi đã đánh cô bạn gái Nguyễn Thanh Di của Hầu Quán Đình, mà Hầu Quán Đình lại chính là con rể tương lai mẹ tôi đã chọn trong lòng.


Ông trời cũng biết tôi nhìn Hầu Quán Đình không vừa mắt! Hắn chính là một tên phú nhị đại nhà giàu mới nổi điển hình, cũng không biết mẹ tôi coi trọng hắn ở điểm nào nữa! Vào bữa tiệc rượu sinh nhật của Hầu Quán Đình hàng năm, tôi và Đồng Ngu Thiến luôn có tiết mục ngồi trong góc tối nhất của bữa tiệc để phỉ nhổ cách ăn mặc quê mùa của hắn. Đồng Ngu Thiến nói hắn luôn có thể khiến cho một bộ tây trang Armani mang lại cái cảm giác của nam chính câu chuyện tình yêu nông thôn, mà tôi thì lại cảm thấy hắn còn giống ông chủ nhỏ của một xí nghiệp ở nông thôn hơn.


Tôi và Đồng Ngu Thiến đều nhất trí cho rằng, Hầu Quán Đình này nhiều nhất cũng chỉ có cái danh nam chính, chứ không có mệnh làm nam chính. Hào quang của cái danh nam chính này đều là do ba hắn sau khi làm giàu bởi than đá mới có. Đồng Ngu Thiến đã từng điều tr.a qua, tên thật của hắn là Hầu Giải Phóng.


Kết thúc chiến tranh với cô gái mập, tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về khách sạn. Trên bãi biển có rất nhiều người, cô ta vừa hô lên là lập tức đã có người vây quanh, may mắn tôi chạy nhanh như thỏ nên có thể thuận lợi thoát thân. Tôi còn chưa hoàn hồn vỗ vỗ ngực, cố gắng thể hiện dáng vẻ mang phong phạm nữ thần mà mẹ dạy, lạnh lùng cao quý bước vào cửa lớn khách sạn.


Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, tôi nhìn thấy một người đàn ông đeo kính râm cùng một cô gái xinh đẹp như đóa hoa bách hợp đến thuê phòng. Nhìn dáng vẻ bọn họ thì nhất định là người châu Á, gen của cả hai người đều tốt đến không thể tốt hơn, nhất là người đàn ông đeo kính râm, đường nét khuôn mặt rắn rỏi giống như dùng dao đẽo gọt.


Tôi phân vân không biết có nên lén chụp gò má đẹp trai của người đàn ông kia về cho Đồng Ngu Thiến nghiên cứu hay không, để cô ấy dùng kiến thức chuyên ngành phân tích, xem rốt cuộc anh chàng đẹp trai này là “hàng” của nước mình, hay là “sản phẩm sản xuất hàng loạt” của công nghệ tiên tiến ở xứ sở Kim Chi. Nhưng tự bản thân tôi lại cảm thấy anh ta không giống với hàng sản xuất hàng loạt ở quốc đảo đó chút nào.


Chuyên ngành của Đồng Ngu Thiến rất biến thái – Nhân loại học (2), mà chuyên ngành của tôi lại càng biến thái hơn – Nghiên cứu so sánh hành tinh (3). Trong lúc người người nhà nhà đua nhau học khiêu vũ, học hội họa, thì tôi và Đồng Ngu Thiến chính là hai đóa hoa kỳ lạ.


Lúc rỗi rãi mẹ tôi thích nhất là nói về chuyện này, trong lúc mắng tôi, bà vẫn không quên khen ngợi Hầu Quán Đình: “Con xem Hầu Quán Đình người ta đấy, tiền đồ sáng lạn, tuổi còn rất trẻ mà đã là thạc sĩ địa chất học rồi!”


Ngầm ý là: Đây là người rất có tiền đồ, không hổ là con rể tương lai ta nhìn trúng!
Nghe đến đây tôi nhướng mày tặc lưỡi cười hề hề: “Chuyên ngành của Hầu Quán Đình là địa chất học, cho nên sau này tất nhiên hắn phải thừa kế nghề của cha mình, đi đào than đá rồi.”


Khuôn mặt tươi cười của mẹ tôi trong phút chốc hoa dung thất sắc (4), từ đó về sau bà không còn dám nhắc đến hai chữ “chuyên ngành” trước mặt tôi nữa.


Lúc tôi đang cầm điện thoại do dự không biết có nên chụp lén hay không, thì người đàn ông đeo kính râm lưu loát dùng giọng tiếng anh Luân Đôn chuẩn hỏi nhân viên có phòng lớn không, nhân viên trả lời: “Xin lỗi, thời gian này có rất nhiều du khách đến nên đã hết phòng rồi.”


Trong chớp mắt, dây thần kinh vui vẻ trong đầu tôi nhanh chóng bùng nổ. Thấy người đàn ông đeo kính râm chuẩn bị xoay người đi khỏi, tôi vội chạy tới trước mặt anh ta, dùng tiếng anh nói: “Tôi có thể nhường phòng của mình cho anh.”


Người đàn ông đeo kính râm ném một ánh mắt sắc bén lên mặt tôi, tôi vô cùng căng thẳng, đột nhiên cảm thấy bản thân rất giống mấy người chuyên đi lừa đảo.
Tôi vội vàng giải thích: “Tôi không phải là vì tiền.”


Để chứng minh mình thực sự không thiếu tiền, tôi cố ý mở túi xách cho anh ta nhìn rõ, sau đó học theo giọng nói của cô gái mập lúc nãy, ôn hòa nói: “Tôi đã đặt phòng cho một tháng rồi, nhưng có chuyện quan trọng nên phải quay về ngay. Phòng đặt rồi thì không thể đổi ngày được nữa, mà hai người cũng đúng lúc cần đến.”


“Một tháng?” Người đàn ông tháo kính râm xuống, hơi nhíu mày.


Tôi kinh ngạc nghẹn giọng, hơi hối hận lúc nãy không chụp lén một bức ảnh, khuôn mặt của anh ta tuyệt đối phù hợp với khẩu vị của Đồng Ngu Thiến, là loại đẹp trai đến mức khiến người ta choáng váng. Gần đây việc Đồng Ngu Thiến yên thích nhất chính là ngắm ảnh chụp mấy anh chàng đẹp trai, sau đó phân tích xem anh chàng đó có phẫu thuật chỉnh hình hay không.


Đang chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của người đàn ông này thì tôi mới chợt nhận ra anh ta nói được tiếng Trung Quốc. Việc này cũng thật kỳ lạ, anh ta lại có thể nhận ra tôi là người Hoa. Ánh mắt của tôi lại lén liếc sang đóa hoa bách hợp bên cạnh anh ta, trong lòng đi đến kết luận: Ừ, là đưa mỹ nữ đi du lịch. Ừ, vậy có lẽ hai người họ có quan hệ gì đó?!


Sau này tôi kể lại chuyện này với Đồng Ngu Thiến, cô ấy vô cùng ngây thơ hỏi tôi: “Vì sao lúc đó cậu không nghĩ họ là vợ chồng hay bạn trai bạn gái?” Lúc đó tôi đang nằm trên ghế salon ăn quýt, vươn tay ném vỏ vào thùng rác: “Đùa sao! Mình vô cùng nổi tiếng với biệt danh nhãn thần đó có được không! Cậu cũng không suy nghĩ một chút, năm đó chuyện Hầu Quán Đình thầm mến giáo sư dạy văn là do đôi mắt tinh tường của ai nhìn thấu?”


“Ừ, cho nên Hầu Quán Đình còn bị mẹ phạt quỳ cả đêm trên miếng giặt quần áo, ba hắn thì bị mẹ hắn phạt quỳ cả đêm trên bàn phím.”
“…”


Tôi mỉm cười ra dáng thục nữ, nói với người đàn ông đeo kính râm: “Đúng vậy, một tháng! Hôm nay trời đẹp nên tôi có thể suy nghĩ bớt cho anh hai mươi phần trăm.”


Người đàn ông còn chưa mở miệng, đóa bách hợp bên cạnh đã nhẹ nhàng kéo cánh tay anh ta: “Chúng ta vẫn nên đổi nơi khác thôi!”


Thấy bách hợp không tin mình, tôi vô cùng không vui. Nhìn tôi giống lừa đảo lắm sao? Tôi thực sự không muốn bỏ qua cơ hội tốt này, liền lấy từ trong túi ra thẻ khóa phòng, hỏi cô ta: “Chiết khấu bảy mươi phần trăm thì sao?”
Hoa bách hợp rất ngạc nhiên, do dự nhìn người đàn ông kia.


Tôi nhịn đau nói: “Bớt năm mươi phần trăm! Không thể thấp hơn được nữa!”
“Được.” Người đàn ông dứt khoát chấm dứt chủ đề này: “Xin hỏi tên của tiểu thư?”


Tôi chần chừ mấy giây, ở phòng của tôi với tên tôi thì có liên quan gì? Đúng lúc trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt của Hầu Quán Đình, theo lễ thường trả lời: “Không dám, họ Hầu, Hầu Kiến Quốc.”
Người đàn ông vẫn miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh: “Vậy cám ơn Hầu tiểu thư.”


“Không cần khách sáo!”
Một tiếng sau, tôi ngồi bên cửa sổ trong quán ăn cạnh biển, vừa ăn hải sản vừa gọi video trò chuyện với Đồng Ngu Thiến.


Đồng Ngu Thiến tr.a hỏi tôi: “Mình đã đặt vé máy bay cho cậu rồi cơ mà, cậu còn đi bán túi xách và phòng khách sạn làm gì? Nếu để mẹ cậu biết cậu làm ra loại chuyện mất mặt như vậy thì chắc chắn cậu sẽ rất thảm!”
“Lấy tiền ăn mà!”


“Cậu chơi lớn như vậy cũng chỉ vì bữa cơm?”
“Đúng vậy.” Tôi bóc vỏ một con tôm: “Mình làm mất thẻ rồi, nếu không thì sao có thể tìm cậu kêu cứu cơ chứ?”


Tôi quá hiểu tính cách của Nguyễn Thanh Di, cô ta bị tôi đánh thì nhất định sẽ không từ bỏ ý định, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc chắn cô ta sẽ đi khắp nơi thêm mắm dặm muối về tôi. Cho nên tôi ném lại tàn cuộc cho Đồng Ngu Thiến thu dọn, sau đó bay đến Maldives. Chủ ý của tôi là ở đây tránh gió một thời gian, nhân tiện nghỉ ngơi. Ai ngờ việc này ầm ĩ hơn so với tưởng tượng, bay đến cả tai gia đình tôi. Mẹ tôi gọi điện khuyên bảo khoảng một tiếng, sau đó bà cảm thấy thái độ nhận sai của tôi quá tồi tệ, cho nên dưới cơn nóng giận đã cắt hết các loại thẻ của tôi.


Mất đi nơi dựa dẫm, tâm trạng của tôi vô cùng nặng nề, thẫn thờ nằm trên bờ cát suy nghĩ về cuộc đời. Bởi vì ánh mặt trời lúc trưa chiều quá thoải mái, nên tôi không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đến lúc tỉnh lại thì túi đựng thẻ ngân hàng và một ít tiền mặt còn sót lại đã không cánh mà bay.


Đồng Ngu Thiến vỗ trán: “Cậu mau đọc trang nhất mục giải trí đi, nếu đọc xong mà cậu còn tâm trạng để ăn thì lần sau nếu Nguyễn Thanh Di dám làm gì, không cần cậu ra tay, mình sẽ giúp cậu trừng trị cô ta.”
Tôi vô cùng tò mò, nhanh chóng mở máy tính bảng ra lướt từ trên xuống dưới.


Không hổ là trang nhất giải trí, tiêu đề cực kỳ bắt mắt: Phú nhị đại và Ngôi sao nhị đại vì tranh giành Than đá nhị đại mà đánh nhau. Hàng thứ hai là dòng chữ nhỏ: Ngôi sao nhị đại bị thương phải nằm viện, Phú nhị đại trốn ra nước ngoài. Bên cạnh còn có bức ảnh vô cùng ăn khớp, Nguyễn Thanh Di khóc lóc thảm thương, trên cánh tay còn khoa trương băng bó thạch cao.


“Rầm” Tôi vỗ bàn một cái.
Đồng Ngu Thiến nhoẻn miệng cười: “Thế nào? Cứ nói đi!”
“Ai nói mình là phú nhị đại? Rõ ràng mình chỉ là phú tam đại thôi cơ mà!”
Đồng Ngu Thiến: “Cậu tức giận vì lý do này sao?”


“Nếu không… thì sao? Bọn họ viết như vậy thì để ông nội và ông ngoại của mình ở đâu?”
Đồng Ngu Thiến: “…”
Tôi không chú ý đến vẻ mặt của cô ấy, quay đầu dùng tiếng anh nói với nhân viên phục vụ: “Xin chào, cho tôi thêm một phần tôm!”


Đồng Ngu Thiến: “Cậu thực sự nuốt trôi đấy à!”


“Cái này có là gì, dù trời có sập xuống thì cũng phải đợi nó sập đã rồi tính tiếp!” Tôi suy nghĩ, nói thêm: “Nhưng bà mẹ xuất thân là minh tinh của Nguyễn Thanh Di cũng thật biết lợi dụng cơ hội để quảng bá sản phẩm mới! Haiz, nhưng cũng không lạ gì, tuổi bà ta cũng lớn rồi, với lại mấy lời đồn thổi này làm sao so được với chuyện bà ta với một ông lão nào đó!”


“Chuyện xấu với ông lão nào đó? Chuyện xảy ra khi nào? Tin tức lớn như thế sao mình không biết?”


“Cậu quả nhiên kiến thức hạn hẹp, trên ‘Vạch trần tin tức giải trí’ từng bùng nổ rồi. Nữ minh tinh đã từng nổi tiếng ở bên một ông lão nho nhã thần bí. Ông lão đẹp trai hình như có chút bối cảnh, tin tức vừa được đưa lên đã bị tháo xuống, may mà mình nhìn thấy.”


“Mình còn bỏ lỡ trò hay như vậy sao? Tiếc quá! Quả nhiên mẹ nào con đấy, mẹ như vậy thì con gái cũng không thể kém được! Trên cánh tay cô ta cũng chỉ xây xát một chút, vậy mà đã bó thạch cao rồi… Chờ đã…” Phản xạ hình cung của Đồng Ngu Thiến sau khi đi một vòng quanh trái đất cuối cùng cũng trở lại điểm bắt đầu: “Cậu vừa mới nói mẹ của Nguyễn Thanh Di ra mắt sản phẩm mới? Sao mình không biết?”


Tôi cắn con tôm trên tay, gật đầu: “Đúng vậy! Phim tình cảm có yếu tố hành động.”
Khuôn mặt Đồng Ngu Thiến co quắp.






Truyện liên quan