Chương 13

Lori nằm sắp ở trên giường, mông nhếch cao cao, Carl từ phía sau tiến vào, Lori phát ra âm thanh nức nở giống như một con vật nhỏ.


Va chạm từ phía sau không chỉ mang cảm giác đau đớn, mà còn ngũ tạng lục phủ dường như bị đảo lộn, Lori không khỏi vui mừng vì từ sáng đến giờ bản thân chỉ uống chút sữa bò, bằng không không thể không ói.


Bắp thịt ở eo và chân trãi qua vô số lần kéo căng, thả lỏng, thả lỏng, kéo căng, đã gần đến cực hạn, tuy Lori cực lực khống chế bản thân, nhưng duy trì tư thế này càng ngày càng lực bất tòng tâm.


Carl phát hiện hậu huyệt Lori đột nhiên thu lại rất chặt, y hơi rút ra, phát hiện cơ bắp chân trái Lori có chút cứng ngắc không bình thường, chắc là chuột rút, y lập tức ôm Lori, xoay người cậu lại.


Lori nằm trên khăn giường sẫm màu, màu da trắng gần như trong suốt, khiến người ta cảm giác có thể trực tiếp nhìn thấy mạch máu. Cậu khép hờ đôi mắt, tóc tung xõa xuống, che nửa khuôn mặt, lúc này nhìn Lori mỏng manh, dường như nhè nhẹ chạm vào thì sẽ vỡ tan.


“Tiếp tục kiên trì một chút, cũng sắp xong rồi!” Carl giúp Lori sửa sang lại mái tóc, nhẹ giọng ghé vào tai cậu khích lệ.
Lori không nói gì, chỉ là mở mắt gật gật đầu, lại mệt mỏi ngửa ra sau, Carl cảm thấy lúc này bản thân đặc biệt tưởng nhớ bộ dạng vẻ mặt sáng láng của Lori trước đó.


available on google playdownload on app store


Đặt một cái gối ở dưới thân Lori, Carl lại mở hai chân Lori, có lẽ đã quen, lần này tiến vào không khó khăn như lần trước.


Nhưng Lori nhất định vẫn là không dễ chịu, cậu vốn đã không còn hơi sức, trong nháy mắt tiến vào phần eo cong về phía trước một chút, hai tay đong đưa bên cạnh, giống như muốn tìm kiếm gì đó, cuối cùng lại vô lực để xuống.


Carl phát hiện dù cho như vậy, Lori trên cơ bản cũng nhịn xuống không phát ra tiếng, y thậm chí cảm thấy nếu Lori lớn tiếng phát tiết đau đớn của bản thân có lẽ sẽ khá hơn nhiều, nhưng Lori chỉ nhíu mày, thật sự kiềm chế không được, mới có thể nhỏ giọng rên rỉ hai cái.


Đến cuối, Carl cố ý không cắm phân thân vào sâu, giữ một nửa ở bên ngoài, hơn nữa hiện tại đã có chút tê dại rồi, biểu tình của Lori mới nhẹ thả lỏng một chút.
Thừa lúc này, Carl cầm chặt phân thân Lori, khuấy động, trước khi bản thân cao trào để cho Lori bắn trước một lần.


Cảm nhận chất lỏng cực nóng phun trên bụng mình, Lori thở phào nhẹ nhõm, tất cả cuối cùng cũng kết thúc.
“Nước ấm trong phòng tắm đã chuẩn bị xong chưa?” vừa quay xong, Carl hỏi ngay nhân viên công tác bên cạnh, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định cúi người ôm Lori.


“Không, tự tôi đi!” Lori vùng vẫy muốn xuống, nhưng sức lực của cậu lúc này rất yếu, hoàn toàn không lay động Carl được nửa phần.


“Đừng cậy mạnh, một hồi ngâm nước ấm, tôi sẽ giúp cậu mát xa, bằng không đêm nay sẽ khó chịu!” Carl cau mày, thật không biết Lori trước kia ăn gì trưởng thành, thể trọng nhẹ như vậy, thân thể như vậy có thể chịu được sao? Nếu cậu bình thường không vận động, thì hôm nay quay cảnh này, có thể khiến cơ thể cậu đau nhức một tuần.


Cảm nhận được nước ấm lần nữa bao phủ mình, lại thêm Carl chừng mực thích hợp mát xa, Lori cảm thấy mắt mình càng ngày càng nặng, cuối cùng, ý thức của cậu dần dần mê man.
“Lori” Một giọng nói đang gọi cậu, hình như là của Denny, “Này, tỉnh tỉnh!”


Sau khi bị vỗ vài cái, Ryou rất miễn cưỡng mà mở mắt, xác thực là Denny.
“Buổi tối vì chúc mừng hơ khô thẻ tre, mọi người quyết định ra ngoài vui vẻ một trận, cậu đi cùng nhé?” Denny hỏi.


“Cảm ơn đàn anh, tôi không đi, mọi người chơi vui vẻ a!” Ryou cảm thấy không động nổi một đầu ngón tay, nào còn có tinh lực đi ra ngoài chơi.


“Ah, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt đi!” Denny hiểu gật đầu, vừa muốn đi dường như nhớ ra điều gì chỉ chỉ tủ đầu giường: “Đúng rồi, ngài Carl có việc về công ty trước rồi, đó là y để lại cho cậu trước khi đi, nếu khó chịu thì dùng a.”


Ryou gật gật đầu, quay đầu nhìn tủ đầu giường, Carl sợ phía dưới của cậu có thể bị tổn thương dẫn tới viêm, bởi vậy để lại thuốc hạ sốt đặt ở hậu môn, Ryou sờ sờ trán mình, hình như thật đúng là có chút sốt.


Ngẫm lại ngày mai phải về, cũng đừng lúc này bị bệnh làm phiền người khác, Ryou vươn tay ra lấy thuốc, đau đớn khi viên thuốc tiến vào không khỏi làm Ryou nhớ lại chuyện vừa phát sinh.


Vốn đang rất buồn ngủ, nhưng trãi qua gián đoạn ban nãy, Ryou ngược lại cảm thấy ngủ không được, dù toàn thân đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cảm giác đau đớn của cơ thể thỉnh thoảng kéo tới, đầu và dạ dày cũng nhộn nhịp theo giúp vui.


Ryou cảm thấy rất khó chịu, nhìn bốn phía, trống vắng, một người cũng không có.
Ryou sau đó dứt khoát nhìn trần nhà, cứ lẳng lặng nằm như vậy, bỗng nhiên, nước mắt thoáng cái tuôn ra.


Vùi đầu vào chăn, dù không có ai nhưng Ryou cũng không muốn phơi bày bộ dạng khóc lóc của mình, có lẽ là lúc sinh bệnh sẽ khá yếu đuối, giờ phút này cậu rất nhớ cuộc sống yên tĩnh trước kia, rất nhớ những bạn học, người mẹ mất sớm, còn có ba ba.


Cho dù Ryou rất độc lập, cũng trưởng thành hơn người bình thường, nhưng cậu vẫn chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, cậu cứ bất giác muốn tìm một chỗ dựa, ba ba, dù tất cả tai họa này cũng bắt đầu từ ông, nhưng bọn họ luôn sống nương tựa nhau, cảm tình vẫn vô cùng thắm thiết, hơn nữa động cơ ban đầu của ông cũng chỉ là muốn cho Ryou hạnh phúc hơn.


Mình nên làm cái gì bây giờ? Ryou biết lựa chọn của mình lúc đó không sai, cũng không thể không chọn như thế, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng oan ức và khó chịu.


Một mai sau khi đĩa được bán, bộ dáng đủ mặt nhục nhã của cậu cũng sẽ có rất nhiều người nhìn thấy, hơn nữa, từ nay cả đời cậu sẽ phải mang dấu ấn sâu đậm đóng phim GV, vĩnh viễn không được giải thoát.


Ryou chẳng hề muốn như thế, nhưng bên cạnh lại không ai có thể giúp cậu, thậm chí ngay cả đối tượng có thể dốc bầu tâm sự cũng không có!
“Ba ba…” Ryou khóc mệt lẩm nhẩm tự nói, vừa nghẹn ngào vừa lại tiến vào mộng đẹp.






Truyện liên quan