Chương 16
Sau khi kết thúc toàn bộ cảnh quay thì đã hơn bốn giờ chiều, Ryou cảm thấy hơi đói, tùy tiện tìm một nơi gần đó ăn cơm. Nghĩ đến N bộ đêm nay sắp xếp chính là ở ký túc xá của bọn họ, Ryou có chút đau đầu, lỡ đụng với đám người bới móc kia thì sao? Bằng không dứt khoát tìm nhà trọ ở lại a.
Đang lo lắng chuyện này, điện thoại Ryou đột nhiên vang lên, là Chú Doanh, kêu cậu bây giờ đi lấy kịch bản.
Văn phòng Chú Doanh như hiện trường hoả hoạn, sương khói cuồn cuộn, Ryou vào không nhịn được sặc đến ho khan vài tiếng, nhìn bao thuốc rỗng ném đầy trên mặt bàn, trên mặt đất, Chú Doanh thật sự là người nghiện thuốc vô cùng nặng ah!
“Ah, thật ngại, cậu không hút thuốc lá sao?” Chú Doanh thấy bộ dạng Ryou, ra vẻ muốn dụi điếu thuốc trong tay.
“Có hút” Ryou vội ngăn cản Chú Doanh, nghĩ nghĩ bổ sung một câu: “Chỉ là mới học thôi!”
“Vậy sao” Chú Doanh có chút hiểu mà nhìn Ryou, đứa nhỏ này phải gánh trên người nhiều thứ lắm, “Đúng rồi, đây là kịch bản của cậu, bởi vì đạo diễn nói buổi tối phải quay cảnh ở quán bar, có chút vội!”
Vội? Kịch bản không phải sớm đã viết xong rồi sao? Ryou hơi nghi ngờ nhận kịch bản, chỉ có vài trang giấy, có lẽ chỉ là phần đoạn diễn có mình xuất hiện.
Xem xem kỹ càng, nội tâm Ryou kinh ngạc, kịch bản này không giống với cái mình xem ở chỗ trợ lý sản xuất trước đó, câu “Chú Doanh đặc biệt vì mày sửa kịch bản” hiện lên trong đầu, chẳng lẽ là thật?
Cốt truyện không thay đổi, cũng là Hiroshi ở quán bar gặp một thiếu niên cũng cùng cậu xảy ra tình một đêm, nhưng nội dung và lời thoại đều có thay đổi khá lớn.
Phiên bản trước là Shigen chủ động làm quen Hiroshi, bởi vì tương tự tên của Genkun, nên Hiroshi không từ chối, nhưng lúc làʍ ȶìиɦ đầy trong đầu vẫn là Genkun. Có thể nói nhân vật Shigen chỉ là đạo cụ tô đậm tình cảm của Hiroshi, bản thân cũng không có nhiều giá trị.
Nhưng phiên bản này, tên Shigen được đổi thành Tatsuhiko, không có bất luận chỗ nào giống Genkun, bằng sức hấp dẫn của bản thân thu hút Hiroshi, trong kịch bản Tatsuhiko là một nhân vật có cá tính vô cùng độc đáo.
Nhất là cuối cùng, lúc Hiroshi cao trào kêu tên Genkun, cậu vậy mà…
“Như thế được không?” Ryou xem đến đây ngạc nhiên hỏi Chú Doanh, bản thân nhưng vẫn còn là người mới mà.
“Đúng là phải như vậy, Tatsuhiko là một người mâu thuẫn, cậu ấy vừa kiêu ngạo vừa tự ti, do đó khi tình cảm bùng nổ, dữ dội như muốn thiêu đốt bản thân và người xung quanh, tôi chờ mong Lori có thể diễn cậu ấy tới mức độ nào!” Chú Doanh biết rõ lo ngại của Ryou, nhưng đó là điểm nhấn của cảnh này, y không muốn sửa cũng không thể sửa.
“U-a… aaa, tôi sẽ cố gắng!” Ryou chỉ có thể trả lời như thế.
Chẳng qua rất khó hiểu, Tatsuhiko là nhân vật chỉ xuất hiện một lần, Chú Doanh nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ryou lắc đầu, mặc kệ, tranh thủ thời gian làm quen nhân vật a!
Rạng sáng hai giờ, Ryou cùng người N bộ đi đến một GAY bar tên là Đêm Lạnh, chọn quay vào thời gian này chắc một là vì Edgar mới quay xong lúc chiều có thể nghỉ ngơi thêm một chút, hai là trong khoảng thời gian này đa phần chỉ có khách quen, độ hiếu kỳ cũng giảm bớt.
Sau khi đi vào, đạo diễn chào hỏi chủ quán bar, xem ra là quán bar của bạn mở, hèn chi chọn chỗ này quay.
Ryou cho tới bây giờ chưa từng tới chỗ này, sau khi đi vào ngoài tò mò không khỏi có chút bó tay bó chân, nhất là ánh mắt của những người đàn ông kia quan sát cậu như đang nhìn phụ nữ, điều này làm cho cậu rất không quen.
Edgar ngược lại tỏ vẻ rất có kinh nghiệm, sau khi vào đã chào hỏi nhiều người trong này, thậm chí còn chạy đến một bàn quen uống rượu, chẳng lẽ anh ta thường tới nơi này?
“Ánh sáng điều chỉnh tốt chưa? Lori cậu đến chỗ quần bar ngồi, tôi xem thử hiệu quả.” Đạo diễn kêu một tiếng.
Lúc này quầy bar vốn không có người nào, lại thêm nhìn thấy tổ quay phim tiến vào, người không muốn phơi bày cũng nhanh rời khỏi, cho nên gần như chỉ có một mình Ryou ngồi ở chỗ quầy bar.
Khung cảnh quán bar quả thật rất tối, lại thêm khói thuốc mịt mù, người cũng mơ hồ không rõ, vì hiệu quả, đạo diễn bảo ánh sáng đặt thêm một cái đèn ở chỗ Ryou, bảo đảm ống kính quay được rõ ràng.
Ngay thời điểm tất cả đã chuẩn bị bố trí ổn thỏa ống kính quay thử, đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, một người đàn ông từ bàn phía sau đi đến rõ ràng là uống hơi nhiều, “ba” một tiếng tay vỗ vào Ryou đang ngồi trước quầy Bar: “Nào một ly Pink Lady, tôi mời em uống!”
“Rượu này anh giữ lại tự mình uống đi” Ryou liếc xéo người này một cái, khoảng thời gian này sao thường xuyên có mấy người nhàm chán đến gây sự, chẳng lẽ thực cho mình là quả hồng mềm có thể tùy ý ngắt sao?
Lại dám chế nhạo mình là phụ nữ, Ryou giơ tay ngăn động tác pha rượu của bartender: “Cho tôi hai ly Whisky, không thêm đá.”
Rượu rất nhanh bưng lên, Ryou đem một ly trong đó đẩy đến người kia, tự mình nâng ly còn lại, rất quả quyết một hơi uống hết rượu trong ly.
Uống xong Ryou còn cố ý đem ly hướng xuống tỏ ý, sau đó chỉa chỉa ly rượu trước mặt người kia, ý tứ tràn đầy khiêu khích.
Người kia nhìn rượu trước mặt vô cùng do dự, Whisky không thêm đá còn phải một ngụm uống hết, tạm thời không kể đến độ rượu, cảm giác này chỉ tưởng tượng thôi cũng làm cho người ta chịu không được.
Lấy ví thanh toán cho hai ly rượu, khóe miệng Ryou mang theo một tia cười khinh miệt, chống cằm nhìn người đàn ông vốn kiêu ngạo kia, hắn dám uống sao? Cho dù dám uống, Ryou đánh cuộc, hắn chắc chắc cũng sẽ ở phút đầu tiên phun ra.
Ngay lúc người đàn ông không ngừng lưỡng lự nên uống hay không, từ phía sau hắn đột nhiên vươn ra một cánh tay, nâng ly rượu trước mặt hắn lên.
Ryou có chút kinh ngạc mà nhìn Edgar, anh ấy đây là?
Edgar giơ ly lên, nhìn chăm chú vào Ryou, thoáng cái đã đổ toàn bộ rượu vào miệng, một chút tạm dừng cũng không có.
Trong nháy mắt đó, vẻ mặt Ryou có chút phức tạp, lại có người cũng có thể uống Whisky giống mình!
Bỗng nhiên, khóe mắt Ryou liếc thấy đạo diễn đang ra dấu tiếp tục với mình, tiếp tục? Tiếp tục cái gì?
Cùng lúc phát hiện camera vẫn đang hoạt động, Ryou bừng tỉnh đại ngộ, cậu nhảy khỏi ghế dựa chân cao, đi ra cửa.
“Cứ như vậy đi rồi sao?” Edgar từ phía sau bắt được cánh tay Ryou, hoặc là nói Hiroshi bắt lấy cánh tay Tatsuhiko, chất vấn.
“Còn chờ ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ mục đích của anh tới đây chính là uống rượu, tâm sự sao?” Tatsuhiko giễu cợt Hiroshi.
“Vậy ý cậu là?” Hiroshi nhướn mày, rất kinh ngạc với sự thẳng thắn của Tatsuhiko.
“Nếu muốn cứ đuổi theo!” Tatsuhiko không nói thừa, quay người đi ra ngoài.
Hiroshi hơi do dự một chút, nhưng vẫn cùng đi theo.
☆☆☆
Ryou đứng trên đường, hít sâu một ngụm không khí rét lạnh đêm khuya, Edgar cũng đi ra sau cậu.
“Đàn anh, vừa rồi đó là cố ý sắp đặt sao?” Ryou nghi ngờ hỏi Edgar, sao sửa kịch bản cũng không ai nói cho cậu biết chứ?
“Làm sao có thể?” Edgar lấy một điếu thuốc, châm lửa, nhả một vòng khói thuốc, chính anh cũng không rõ, tại sao lúc đó lại cầm ly rượu kia, “Cậu không cần gọi đàn anh đàn anh, gọi thẳng tên là được rồi!”
“Ah” Ryou gật gật đầu, “chúng ta cần phải trở về quay lại sao? Dù sao kịch bản…”
“Không cần quay lại!” Ryou còn chưa nói xong, đạo diễn vẻ mặt vui vẻ bước ra: “Chú Doanh còn đang than phiền thời gian quá gấp, cảnh ở quán bar không thể thể hiện trọn vẹn cá tính của Tatsuhiko, ai ngờ trời ban lương duyên, để cho tôi quay được một màn hay như thế, Chú Doanh nhất định cũng sẽ hài lòng!”
“Thật sự muốn dùng cảnh này?” Edgar gãy gãy điếu thuốc, “sẽ không có việc gì chứ?”
“Cậu nói người kia à? Không sao,” Đạo diễn hiểu rõ băn khoăn của Edgar: “Cho hắn ít tiền, sau đó khi ra phim thì chỉnh mờ hình ảnh hoặc là điều chỉnh ánh sáng tối thì được rồi!”
“Nhưng vừa rồi thật là nguy hiểm, tôi sợ các cậu không hiểu tôi ra dấu tiếp tục, nếu ngừng lại sau đó diễn tiếp thì sẽ kém rất nhiều, thật may mắn ah!” Đạo diễn nói tiếp, vỗ vỗ vai Ryou và Edgar, bộ dạng vui mừng không ngớt: “Được rồi, hôm nay kết thúc công việc tại đây, các cậu về nghỉ ngơi trước, mười một giờ sáng mai sẽ quay tiếp cảnh kế, Edgar cậu vất vả rồi!”
Đón xe quay về ký túc xá công ty, Edgar đang định lên lầu, lại phát hiện Ryou đứng không nhúc nhích, nghĩ nghĩ lại hiểu nguyên nhân.
“Đã trễ thế, trở về sẽ làm phiền người khác, đến chỗ tôi đi, vừa vặn chỉ có mình tôi ở thôi.” Edgar bước tới kéo Ryou: “Tôi bảo đảm sẽ không làm chuyện gì kỳ quái với cậu!”
Nghe xong những lời này, Ryou nở nụ cười, câu này nói cũng rất tùy tiện, nhưng sau khi đã nhìn thấy tính cách nhiều mặt của Edgar, đã không còn chán ghét rồi.
“Cảm ơn đàn anh!” Ryou thật tâm nói, chuyện ban nãy cậu đã suy nghĩ cẩn thận, vì sao Edgar chỉ là canh giữ ở cửa toilet, chính là cảm thấy tình huống còn chưa tới mức cần can thiệp, nếu mấy thiếu niên kia làm ra hành động gì quá kích…, anh ấy tuyệt đối sẽ xông vào trước tiên!
Về phần Adrian, có phải vì Edgar ở bên ngoài nên mới chọn khoanh tay đứng nhìn hay không, Ryou cũng không biết được.
Sau khi rửa mặt, Edgar nằm ở trên giường lại không buồn ngủ, nguyên nhân ngay ở bên cạnh, người đã tiến vào mộng đẹp, Lori.
Mệt mỏi sao? Cả ngày hôm nay quả thực đã quá sức của cậu ấy, Edgar giúp Lori đắp kín mền, dứt khoát đứng dậy ngồi ở cửa sổ hút thuốc.
Bộ dạng Lori rất tinh tế, nhưng làm việc này, con trai bộ dáng đẹp Edgar gặp qua không ít, mà cho tới bây giờ chưa ai có thể giống Lori làm cho người ta chú ý như thế, chặt chẽ thu hút bản thân chú ý cậu.
Lần đầu tiên gặp mặt, Lori như đứa trẻ, ngây ngô nhưng không che dấu vui mừng khi gặp Chú Doanh, làm cho Edgar nhịn không được “trêu chọc” một chút; sau đó, ở trường quay, thấy Lori cùng một đám nhân viên công tác uống rượu nói chuyện phiếm, lộ vẻ đơn thuần như thế cười đến vui vẻ như vậy, ở trong vòng lẩn quẩn này Edgar hiếm khi có thể nhìn thấy nụ cười này, lại tiếp đó, lúc bị người vây đánh Lori lại cho thấy một mặt hoàn toàn khác trước đó, bình tĩnh, lanh trí mà trưởng thành, khiến Edgar muốn làm một lần anh hùng cứu mỹ nhân cũng không có cơ hội.
Nhưng khiến Edgar kinh ngạc nhất lại là buổi tối, Lori trong quán rượu dưới ánh đèn mờ ám, thế nhưng có thể tỏa ra ánh sáng lóng lánh như vậy, đặc biệt là ánh mắt dường như coi thường tất cả, cùng với khóe miệng hơi nhếch lên biểu thị bộ dáng kiêu ngạo, hấp dẫn mọi người trong quán rượu lúc đó, Edgar có thể cảm nhận được một số người bên cạnh thậm chí trực tiếp có phản ứng.
Ma xui quỷ khiến, Edgar đi đến tiếp nhận ván này, không phải vì giải vây cho Lori, mà trực tiếp chính là muốn tuyên bố Lori là của anh, người khác đừng hòng nghĩ đến!
Trời ạ, tại sao lại như vậy! Edgar ôm đầu, từ quốc trung anh biết bản thân chỉ thích con trai, đương nhiên đây không phải nguyên nhân anh vào giới GV, cho nên anh xác định quy tắc cho mình là, tuyệt đối không phát sinh tình cảm với đồng nghiệp, điều này trước đó anh thi hành vô cùng tốt, ai ngờ lại có cảm giác động tâm với người mới của E bộ, hơn nữa người nọ hình như còn là thẳng nam.
Điều này chẳng lẽ là do mình ngại hoa hồng quá đẹp, hoa lan quá trắng, hoa quế quá thơm, cũng là báo ứng của lêu lỏng giữa mọi người sao? Edgar phiền não ah, nhưng anh cũng không có ý định trốn tránh, không phải quân ta quá yếu, thật sự là hỏa lực của quân địch quá mạnh, thuận theo tự nhiên a!
☆☆☆
“Chuẩn bị xong chưa?” giọng to lớn của đạo diễn vang lên, thấy tất cả bộ phận đều ra dấu OK, hắn cho phía ngoài đánh tín hiệu bắt đầu.
Cửa mở ra, Edgar gần như trong lúc đóng cửa đã bao phủ Lori, hai người vừa quyết liệt ôm hôn, vừa dây dưa di chuyển về phía giường.
Edgar đẩy Lori ngã lên giường, bắt đầu cởi nút quần áo của mình, Lori thấy thế cũng vươn tay tới quần áo của mình, lại bị Edgar đè lại: “Để tôi!”
Vì vậy Lori cứ thế nằm ở trên giường, lẳng lặng thưởng thức cảnh sắc mỹ nam thanh tú thoát y.
Dáng người Edgar rất rắn chắc, lúc mặc quần áo không quá rõ ràng, nhưng lúc y cởi quần áo lại phát hiện chỗ nên có cơ bắp anh tuyệt đối có, chỗ không nên có thịt thừa nhất định sẽ không dư thừa tí nào, không biết có phải là ngày thường thường xuyên tập luyện hay không.
Cởi hết toàn bộ quần áo, Edgar từ phía trên áp sát Lori, dùng tay vuốt ve tóc trên trán cậu, hai người cứ như vậy mặt đối mặt.
“Yên tâm giao cho tôi đi!” trong nháy mắt Edgar cúi người hôn Lori, nói khẽ câu này bên tai cậu.
Có thể cảm nhận được, thật ra Lori vẫn hơi căng thẳng, nghĩ đến vừa rồi Chú Doanh nói riêng với mình, Lori chỉ mới lần thứ hai quay phim, hơn nữa trước đó chưa có kinh nghiệm giữa nam nam, Edgar vừa thương tiếc lại tiếc nuối. Tiếc nuối lại rõ ràng hơn, dù sao thiếu chút nữa, lần đầu tiên của Lori là của mình rồi, ai!
Edgar vừa cởi quần áo Lori, vừa đem môi trượt từ môi Ryou đến bên tai, cổ, xương quai xanh, ở trước ngực trêu đùa núm ɖú bên phải của cậu, tiếp đó Edgar rõ ràng cảm thấy thân thể Lori xiết chặt, xem ra đây là điểm mẫn cảm rõ rệt của cậu.
Sau khi cởi áo Lori, hai tay Edgar vuốt ve làn da nhẵn bóng của Lori, tiếp tục tiến công xuống dưới.
Mở dây lưng, kéo khóa quần jean, Edgar cũng không vội cởi ngay quần Lori, ngược lại vối tay vào trước, chầm chậm xoa nắn.
Lori hơi nghiêng mặt, nhắm mắt lại, lông mi dài nhè nhẹ rung động, trong nháy mắt lúc Edgar dùng tay chạm vào nửa người dưới của cậu, cậu bắt được tay Edgar.
Edgar biết rõ đây không phải cách Lori biểu đạt không khỏe, chỉ là bản năng phòng hộ, một loại xúc động không muốn phơi bày vị trí tư ẩn trước camera, chính anh cũng từng có, nhưng, làm công việc này một ngày nào đó cũng phải quen thôi.
Bỗng nhiên trong lúc đó, Edgar đột nhiên cảm thấy một hồi thương cảm, vì Lori, cũng vì chính mình…