Chương 39
Hơn tám giờ tối, Ryou tiễn Edgar đi.
Làm gì bây giờ? Không muốn trở về phòng ngủ sớm như vậy, Ryou lấy điện thoại ra, lật qua lật lại danh bạ điện thoại, gọi ai đó đi uống rượu?
Đột nhiên, một sđt xuất hiện trước mắt Ryou, là nữ cảnh sát lần trước lưu cho mình, vụ án của cha đến giờ vẫn chưa có bất cứ tin tức gì, mình nên hỏi thăm một chút.
Mokukoo đang ở nhà lướt web, điện thoại vang lên, cô cầm lên xem, cư nhiên là Lori!
“Xin chào!” cố nén kích động, Mokukoo tiếp điện thoại, lúc trước lưu số điện thoại di động cho Lori, mỗi lần điện thoại reo làm cho tim cô đập dồn dập không ngừng, đáng tiếc Lori cũng không gọi một lần, không ngờ lúc đã không còn ôm hi vọng gì, cậu lại gọi đến.
“Cảnh quan Mokukoo ngài khỏe chứ, tôi là Nishikawa Ryou, không biết ngài còn có ấn tượng không?” Ryou rất lễ độ hỏi.
“Ah, tôi còn nhớ rõ cậu!” quên ai tôi cũng sẽ không quên cậu ah, Mokukoo la hét trong lòng, thanh âm Lori vẫn từ tính như trong trí nhớ vậy: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
“Uhm, tôi muốn tìm hiểu một chút, bản án của cha tôi có tiến triển gì không, không biết như vậy có thuận tiện không?” Theo quy định có lẽ cần phải trực tiếp đi đến cục cảnh sát hỏi, không biết hỏi trực tiếp cảnh quan như vậy phù hợp quy định không, nhưng Ryou vẫn muốn thử một lần.
“Cái này ah…” Mokukoo do dự một chút, vẫn chưa phá án xong, có thể nói không nhiều lắm, nhưng tâm tình Lori cô rất hiểu, nói chút tin tức chắc không sao chứ?
“Ah, có phải không tiện hay không, không sao!” Ryou nghe ra Mokukoo hình như có chút khó xử, lập tức tỏ ý đã hiểu.
“Không phải, việc này có thể nhất thời trong điện thoại nói không rõ lắm!” Mokukoo quyết định, dù sao cũng không phải án lớn gì, không sao đâu, “Cậu bây giờ ở đâu? Có thể ra ngoài nói chuyện được không?”
“Tôi ở… vậy đi, chị nói địa điểm, tôi lập tức đến!” Không nghĩ cảnh quan Mokukoo dễ chịu như vậy, Ryou đương nhiên cầu còn không được, hẹn địa điểm xong Ryou đón xe đi.
Địa điểm Mokukoo chọn là quán cà phê hoàn cảnh vắng vẻ gần đó, sau khi trang điểm sửa soạn, thời gian muộn một chút, Mokukoo vội vã chạy tới nơi này.
Ngọn đèn trong quán cà phê hơi mờ, Mokukoo đầu tiên ngắm nhìn bốn phía, không tìm được Lori, lại nhìn kỹ chỗ bên cửa sổ mà mọi người bình thường thích chọn, vẫn không có.
Chẳng lẽ Lori còn chưa tới? Mokukoo đang định lấy điện thoại ra liên lạc, đối thoại của hai cô gái gặp thoáng qua khơi gợi chú ý của cô.
“Sao thế này? Giới thiệu bạn trai cho cậu, cậu lại nghiêng mắt nhìn góc tường, để mình thật mất mặt ah!”
“Không có cách a, đồ đẹp ai không thích thưởng thức? với lại cậu cũng như vậy, sao chỉ nói mình?”
“Thôi được rồi, ai, thật là tệ ah, dưới tình huống chung quanh lại có chàng trai chính trực như thế, tương phản quá lớn!”
Mokukoo vừa nghe lập tức đi tới phía hai cô gái, cho dù người đẹp trai kia không phải Lori, nhìn vài lần dưỡng dưỡng mắt cũng tốt ah!
Nơi góc khuất của quán cà phê, một chàng trai đang chuyên tâm xem tạp chí trước mắt, bộ dạng quả thực rất nổi bật giữa đám đông, nhưng Mokukoo lại ngẩn cả người.
Có lẽ bởi vì trong này cơ bản không ai đi qua, tiếng giày cao gót của Mokukoo vô cùng rõ ràng, người nọ ngẩng đầu lên.
“Ah, chị đến rồi!” đặt tạp chí trong tay sang một bên, Ryou đứng lên, mỉm cười giúp Mokukoo kéo ghế.
“Xin lỗi, để cậu đợi lâu!” Mokukoo vừa nhìn chằm chằm Lori, vừa nghi ngờ: “Mắt của cậu không khỏe sao?”
Thì ra lúc này Ryou đang đeo kính mắt, nhưng không hề suy giảm vẻ anh tuấn của cậu, ngược lại tăng thêm một phần nhã nhặn tài trí, chẳng qua chỉ như vậy cả người nhìn qua có chút khác biệt, cho nên Mokukoo vừa rồi không dám nhận.
“Cái này ấy ư, khá tốt rồi!” Ryou lấy kính mắt xuống, không thừa nhận cũng không phủ nhận, “Tôi cũng vừa đến thôi!”
Thật ra đây là mắt kính thường không hề có số độ nào, ban ngày mang kính râm, buổi tối đeo kính mắt, đây là một trong các phương pháp cải trang đơn giản Edgar truyền dạy.
Ryou nhấn chuông gọi phục vụ đến, Mokukoo chọn một ly cà phê Mỹ.
“Xin lỗi, trễ như thế còn gọi chị ra!” Ryou chọn chính là cà phê Brazil, nhìn qua hình như cơ bản là chưa dùng.
“Không sao, thật ra tôi cũng quen rồi, dù sao buổi tối cũng thường tăng ca!” Mokukoo nhìn Lori, không biết có phải lỗi giác của cô không, cô cảm thấy Lori gầy hơn lần trước, cậu hiện tại có phải đang rất không vui?
Mokukoo may mắn, bởi vì cô có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Lori mà cô yêu thích, nhưng mặt khác Mokukoo lại bất hạnh, vì cô biết được quá nhiều chuyện.
Nếu chỉ biết Lori trên màn ảnh, Mokukoo còn có khả năng ảo tưởng cậu vui vẻ. Nhưng biết Lori vì giúp cha mình trả nợ vay nặng lãi mới phải đóng GV, Mokukoo thật sự đau lòng cho cậu. Đặc biệt là giới thiệu phim sắp phát hành trên website chính thức gần đây, nói Only Day của Lori không chỉ có cảnh 3P còn có song nhập, biết rõ tin tức không tốt này, website cá nhân của Lori quả thực là một mảnh kêu rên ah!
“Các chị thật cực khổ!” Ryou cười cười, không biết làm sao mở miệng vào vấn đề chính.
“Cũng ổn!” Nhưng Mokukoo không quên mục đích tối nay, cô không giúp được Ryou, chỉ có thể nói cho cậu một số tình huống cậu muốn biết: “Vụ án của cha cậu hiện tại đã có manh mối rất quan trọng, từ băng ghi âm cậu đưa cho chúng tôi, trải qua xử lý kỹ thuật, điện thoại trước khi ngắt vài giây, có âm thanh của hai thanh niên, cho nên phán đoán sơ bộ là có hai người gây án. Hơn nữa qua điều tra, người phát tiền thưởng của trung tâm xổ số xác nhận cha cậu đã từng lãnh một giải thưởng lớn, vậy động cơ gây án hẳn chính là vì số tiền kia.”
Ryou không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe, hai mắt rủ xuống nhìn ly cà phê trước mặt, khiến Mokukoo không cách nào thấy được cảm xúc dao động trong ánh mắt của cậu lúc này.
“Nhưng khá may mắn chính là số tiền kia không phải Mark six (Hong Kong lotto game) mà là xổ số, hoàn toàn hợp pháp, một khi xác minh xác thực là tiền thưởng của cha cậu, vậy sau này truy xét sẽ dùng hình thức di sản trả lại toàn bộ cho cậu.” Mokukoo biết tiền là xiềng xích nặng nhất trên người Lori, chỉ có mở nó Lori mới có thể tự do, nên cô vẫn luôn cầu nguyện số tiền có thể sớm ngày được tìm về: “Xin lỗi, có lẽ tôi không nên hỏi, nhưng bây giờ sơ sơ cậu còn thiếu khoảng bao nhiêu tiền?”
Ryou không trả lời ngay, mà nhắm mắt lại lấy tay xoa xoa huyệt thái dương.
“Tôi không biết, quả thật tôi không rõ cha rốt cuộc đã mượn bao nhiêu tiền, còn có tiền lãi được tính thế nào, dù sao lúc ấy tôi cũng không có mặt.” Một lát sau, Ryou mới nhẹ nhàng nói: “Nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, một tháng chỉ riêng tiền lãi khoảng một trăm vạn (JPY)!” (khoảng 75 ngàn nhân dân tệ) (~ 202 373 007. 65 VNĐ – 12/2013)
“Nói giỡn a?” Mokukoo mở to hai mắt, một trăm vạn? Khó trách Lori không có lựa chọn nào khác, công việc bình thường cơ bản không cách nào chống đỡ nổi món nợ khổng lồ như vậy, “Vậy cậu…”
Mặc dù Mokukoo không nói hết lời, nhưng Ryou biết cô muốn nói, vậy cậu còn phải làm bao lâu hoặc vậy cậu còn phải quay bao nhiêu phim mới có thể trả hết khoản nợ.
Thật sự bản thân Ryou cũng không dám tính tỉ mỉ, phim của người mới xuất đạo khoảng 30 vạn (JPY) một bộ, trở thành sao A tốt hơn một tí, ước chừng là 60~100 vạn một bộ, sau này nếu có thể hồng nữa, thêm trích phần trăm có thể cố định ở 100 vạn, nhưng cho dù có thu nhập cao người bình thường khó đuổi kịp, muốn hoàn toàn trả hết nợ còn một chặng đường rất dài phải đi.
“Nếu ban đầu đã chọn làm, thì đã có ý thức gánh vác tất cả!” Ryou cầm muỗng khuấy khuấy ly cà phê, dùng một giọng điệu bình tĩnh ngoài ý muốn nói ra câu này, cứ như bản thân là người ngoài cuộc.
Mokukoo nhìn thấy Lori như vậy, bỗng nhiên có xúc động muốn khóc, sau này cậu còn phải chịu nhiêu bao nhiêu lần H không tình yêu? Còn trải qua bao nhiêu lần 3P, 4P? Biết rõ Lori trong thời gian ngắn không cách nào rời khỏi, trái lại đặc biệt hi vọng Lori có thể đạt được hạnh phúc, cho dù sau này cũng không cách nào nhìn thấy cậu, càng không thể tìm được tin tức của cậu cũng cam lòng!
“Hôm nay thật sự cám ơn chị!” Ryou ngẩng đầu, đêm nay lần đầu tiên nhìn thẳng Mokukoo, chân thành nói lời cảm tạ cô.
Mokukoo lại tránh ánh mắt Lori, sợ Lori nhìn thấy nước mắt trong mắt cô sẽ cho rằng cô đồng cảm cậu, thương xót cậu, kiêu ngạo của Lori lần trước ở cục cảnh sát Mokukoo đã cảm nhận được rồi.
Lấy ra một tờ giấy notes, Mokukoo viết lên một địa chỉ website, đưa cho Ryou: “Nhất định phải vào đây xem!”
Ryou sững sờ, không hiểu nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn nhận lấy cất kỹ.
“Tôi còn có việc, đi trước, có vấn đề gì có thể liên lạc bất cứ lúc nào!” Mokukoo sợ tiếp tục đứng ở bên cạnh Lori, tâm tình của cô sẽ không thể che dấu được.
Lori tỏ ý muốn đưa Mokukoo về nhà, nhưng bị Mokukoo uyển chuyển từ chối, còn cười nói, khiến Lori không thể đánh giá thấp cảnh sát Nhật Bản.
Xuất phát từ suy nghĩ Mokukoo có thể không muốn cho mình biết địa chỉ, Ryou không miễn cưỡng.
“Xin đừng bao giờ từ bỏ chính mình!” chẳng qua lúc chia tay ở cửa, Mokukoo vẫn nhịn không được nói thêm một câu, câu này cô nói không chỉ vì bản thân, mà còn là vì rất nhiều người thật lòng thật dạ thích Lori.