Chương 70
“Lori sao rồi? Sao cậu ấy không đến, thân thể vẫn không thoải mái sao?” Michelle nhìn bốn phía, phát hiện trong đám người nên đến thiếu một người, lên tiếng hỏi.
Công ty M nóng lòng muốn làm hậu kỳ phim, cho nên rạng sáng ngày thứ hai sau khi quay xong liền chuẩn bị trở về. Với tư cách chủ nhà, cũng không vì hợp tác phát sinh hiểu lầm mà trở nên lạnh nhạt, ngoại trừ Adrian đang dưỡng thương, Michelle thông báo toàn bộ sao A đều đến tiễn người của công ty M.
“Cậu ấy đi đón người, tới ngay bây giờ.” Brant hôm nay hơi có vẻ không yên lòng, như có chuyện quan trọng, Michelle không hỏi hắn thật đúng là đã quên.
“Đón người?” Michelle cảm thấy hơi lạ, vừa truy vấn tiếp là người nào, Lori vừa vặn bước vào.
“Cậu khỏe rồi sao?” Thấy người hợp tác ngày hôm qua, người da trắng và người da đen đứng dậy đón tiếp, dùng tiếng Nhật ngày hôm qua vừa học từ phiên dịch ân cần hỏi thăm Lori.
“Tôi rất tốt, cám ơn quan tâm!” Lori cười cười, dùng tiếng anh trả lời.
Tuy Lori nói như vậy, nhưng tinh thần của cậu vẫn còn vẻ uể oải, dưới vành mắt có thể thấy quầng thâm mờ mờ, bộ dạng nghỉ ngơi không đủ.
“Vậy là tốt rồi, tiếng anh của cậu nói thật tốt!” người da trắng nhãn tình sáng lên, muốn bắt tay Lori.
“Hừ!” Thấy tình huống này, người đứng ở bên cạnh Lori hừ lạnh một tiếng, đem Lori kéo về phía mình, không chỉ tránh người da trắng, còn đặt tay ở trên vai Lori, hàm xúc rất rõ ràng ý tứ độc chiếm.
Người da trắng, người da đen đều sững sờ, vừa rồi đều đặt chú ý trên người Lori, không để ý người đứng bên cạnh cậu.
Người kia rất cao, hơn nữa vóc dáng mạnh mẽ hiếm gặp ở nam giới Nhật Bản, ngũ quan xuất chúng nhưng không mang vẻ nhu nhược như phụ nữ, đặc biệt là cặp mắt kia, dù lúc bình tĩnh cũng đặc biệt sắc bén, chỉ cần một lần đối mặt cùng nó, ấn tượng sẽ khắc sâu trong đầu.
Huống chi hiện tại đôi mắt này một chút cũng không bình tĩnh, bên trong tràn đầy cảnh cáo cùng căm thù, giống như mãnh thú bị người xâm phạm lãnh thổ.
Người da trắng và người da đen không khỏi lui hai bước, đây cũng là một loại phản ứng bản năng của động vật trăm ngàn năm qua, dù sao, tiến lên đại diện cho sự nguy hiểm!
Lori liếc nhìn Edgar, hơi ngạc nhiên đối với cử chỉ bá đạo của anh, nhưng do một mặt hôm qua làm sai, mặt khác thấy Edgar biểu hiện ra ngoài dục vọng độc chiếm với mình, khiến lòng cậu cảm giác thật ấm áp, cho nên cũng không ngăn Edgar.
“Edgar, sao cậu lại tới đây?” Michelle hơi kinh ngạc bước đến, cô tuyệt đối không nghĩ tới người Lori đi đón là Edgar.
“Chị Michelle, đã lâu không gặp ah, vẫn còn xinh đẹp trẻ trung như vậy!” Edgar cười chào hỏi Michelle, nhưng tay ôm Lori vẫn không buông, mà còn ôm chặt hơn nữa.
“Cái thằng nhóc này miệng luôn ngọt như thế!” Michelle không khỏi cười cười, nhưng mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay đang ôm Lori của Edgar, thần sắc tràn đầy nghi hoặc.
“Vị này chính là?” nhân viên cao cấp M công ty cũng đi qua, tò mò hỏi.
“Giới thiệu một chút, đây là Edgar N bộ công ty chúng tôi.” Michelle chỉ có thể tạm thời gác nghi ngờ sang một bên, giúp hai người giới thiệu.
“Ah, NO. 1 ah, nổi tiếng đã lâu!” gã vươn tay, trong mắt tràn đầy hứng thú với Edgar.
“Xin chỉ giáo nhiều hơn!” Edgar cùng gã bắt tay, cười cười nhưng không để vào mắt.
“Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị lên xe a!” Lúc này phiên dịch đi tới, nhắc nhở mọi người.
Lúc lên xe, người da trắng và người da đen dùng tiếng anh mời Lori có rảnh đến chỗ bọn họ chơi, Lori cười khách khí nói vài câu với bọn họ.
“Bọn họ vừa nói gì?” Người đi, nhưng cũng không có nghĩa là Edgar sẽ đem chuyện này bỏ qua.
“Bọn họ nói, bạn trai cậu rất tuấn tú, cùng cậu rất xứng.” Lori thật ra cũng không tính là trợn mắt nói dối, câu nói cuối cùng của họ xác thực bao hàm ý tứ này.
Edgar không nói, căm thù đối với người ngoại quốc giảm bớt một ít, ít nhất coi như bọn họ có mắt.
“Thật buồn ngủ, không có việc gì tôi về ngủ đây!” Denny ngáp dài một cái, quen ngủ dậy muộn, đột nhiên thức sớm như vậy thực là một loại tr.a tấn.
“Còn việc gì sao?” Thấy Michelle không phản ứng, Brant đi đến trước mặt cô hỏi.
“Ah, ah, không có việc gì, các cậu về đi!” Michelle vừa rồi không biết đang suy nghĩ gì, phân tâm một hồi mới khoát khoát tay nói.
“Michelle nghe được lời em nói hả?” Dọc đường, Lori hỏi Edgar.
“Nghe thì nghe, dù sao cô ta cũng không có quyền can thiệp, chúng ta không cần phải giải thích với cô ta.” ngữ khí của Edgar rất bình thản, nhưng Lori cảm thấy anh đang nổi giận, hơn nữa giận dữ không ít.
“Ách, vậy bây giờ chúng ta đi ca a?” Lori đột nhiên đề nghị.
“Quá sớm a?” Denny vừa nói xong, cảm giác một ánh mắt đáng thương đang nhìn hắn.
“Tôi cũng thấy buổi tối đi thú vị hơn.” Brant mặt không biểu tình vừa nói vừa kéo Denny đi về hướng khác, “Nếu khi đó các cậu rảnh…, gọi điện cho bọn tôi a!”
“Được!” Edgar gật gật đầu với hai người họ, quay đầu nhìn Lori: “Anh cảm thấy hình như em không muốn một mình ở cùng anh ah!”
“Không có ah, hoàn toàn lỗi giác của anh!” Lori ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy Brant và Denny thật sự quá không nghĩa khí, cứ như vậy vứt bỏ mình, nếu Edgar vẫn còn nổi nóng,…
Lên lầu, vào phòng, Edgar buông balô của mình xuống, yên lặng an vị trên giường Lori.
“Anh… Muốn đi tắm trước không?” Lori cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Không cần, anh trước khi đến đã tắm.” Edgar vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Đến, ngồi ở đây.”
“Ách, ngồi thì được, nhưng anh phải hứa với em, không được sử dụng vũ lực.” Lori mím mím môi nói, việc lần trước cậu vẫn còn cảm thấy rất mới mẻ đây này!
“Ừm, đảm bảo không cần!” Edgar vốn đang rất nghiêm túc, bị bộ dạng cẩn thận phòng bị của Lori trêu chọc mỉm cười, xem ra có người không phải đã quên đau đớn của vết sẹo kia…
Lori ngồi bên cạnh Edgar, mặt cúi xuống 45 độ, thái độ sám hối tiêu chuẩn.
“Để anh nhìn em thật kỹ!” Edgar dùng hai tay nâng mặt Lori, lẳng lặng nhìn cậu.
Lori ngay từ đầu thật không dám cùng đối mặt Edgar, nhưng cảm nhận được ánh mắt Edgar nhìn cậu trước sau ôn nhu như một, Lori chậm rãi cũng nhìn vào ánh mắt của anh.
“Chuyện xảy ra anh đã nghe Adrian nói,” cuối cùng nhắc cũng đến chuyện này, nhưng ngữ điệu Edgar bình tĩnh ngoài dự đoán của mọi người: “Chỉ có thể nói, lúc ấy nếu anh ở vào vị trí của em, anh cũng sẽ lựa chọn như vậy.”
“Kan!” Trước kia đau khổ cùng khó khăn Ryou đều có thể kiên cường đối mặt, nhưng một câu Kan nói làm cho vành mắt của cậu đều đỏ.
Chuyện này Ryou không có cảm giác mình làm sai điều gì, nhưng rước lấy không ít chỉ trích của những người không hiểu, tuy nói là vì Ryou xuất phát từ cảm giác bất bình, nhưng nội tâm Ryou xác thực rất buồn, cậu chỉ có thể đè nén, cười cười giải thích với người khác.
Hiện tại cuối cùng cũng có người hiểu mình, hơn nữa còn là người mình yêu, Ryou an tâm nhưng cũng dâng lên cảm giác đặc biệt tủi thân.
“Em cho rằng, anh sẽ tức giận!” Ryou duỗi tay nắm chặt hai tay Kan.
“Anh vĩnh viễn sẽ không giận dữ với em, chỉ là, chỗ này vì em mà thường cảm thấy rất đau!” Kan chỉ chỉ ngực mình, dù là giận, Kan cũng là giận chính mình, Adrian chỉ rất không may mà bị giận chó đánh mèo thôi.
“Thực xin lỗi!” Ryou cúi đầu.
“Không cần em nói xin lỗi với anh, nên tự nói với chính mình.” Edgar kéo Ryou vào ***g ngực, vuốt tóc cậu: “Việc quay phim có thể tha thứ, nhưng tại sao lại muốn uống thuốc? Loại thuốc này nhiều nhiều ít ít đều có chất gây hại, tuy nói ngẫu nhiên dùng một lần không có di chứng, nhưng tại sao phải chà đạp mình như vậy?”
“Bởi vì… Em sợ!” Ryou ngừng thật lâu, thì thầm nói ra đáp án ẩn sâu trong lòng.
Đúng vậy a, thấy bộ dạng đau đớn của Adrian lúc bị thương, Ryou nào có thể không sợ? Đôi khi mọi người quên mất Ryou vẫn còn là một đứa bé ah