Chương 90

Lori đứng ở ven đường, hơi do dự không biết mình làm vậy có đúng không.
“Ryou Quân!” một chiếc xe ngừng trước mặt Lori, Mokukoo cùng cậu cười chào hỏi.
“Xin lỗi, đã làm phiền chị!” Lori ngồi vào xe, nói lời cảm ơn.


Mấy ngày hôm trước bản án của cha đã được phán xét, cuối cùng cũng đợi được kết quả mà Lori do nhiều nguyên nhân nên không đi dự thính được, nhưng cậu vẫn muốn gặp hai người vì tiền mà giết ch.ết cha, chỉ là đứng xa xa nhìn họ một lần mà thôi. Lori cũng không muốn làm thủ tục cùng bọn họ chính thức gặp mặt, dù sao cậu cũng không rộng lượng đến mức có thể đối mặt với kẻ đã giết cha mình mà vui vẻ trò chuyện, cũng không muốn đi quở trách vũ nhục bọn họ, bởi vì pháp luật đã cho bọn họ trừng phạt thích đáng.


Nhưng yêu cầu Lori đưa ra lại bị từ chối, muốn gặp hai người kia phải làm theo cách chính quy.
Đang lúc Lori do dự, không biết từ đâu nghe được tin này Mokukoo đột nhiên liên lạc với cậu, nói cô có biện pháp giúp đỡ, hai người liền hẹn thời gian cùng địa điểm.


“Không có việc gì, có một người bạn học quan hệ rất tốt đang ở đó giữ chức cai ngục, tôi bình thường rảnh rỗi cũng đi tìm cô ấy, phòng làm việc của cô ấy đối diện với một sân nhỏ, cho nên rất đơn giản chỉ cần đúng giờ có thể gặp.” Mokukoo thè lưỡi, chuyện của Lori được giải quyết tảng đá trong lòng cô cũng rơi xuống, “Đúng rồi, số tiền kia đủ trả nợ không?”


“Đủ rồi, còn dư một chút.” Lori cầm tiền ngay ngày hôm ấy muốn trực tiếp chuyển khoản cho Kuroryu, kết quả bị Edgar ngăn cản, anh cùng Lori mang tiền trực tiếp đến chỗ Kuroryu, sau đó lấy lại giấy vay nợ.
“Vậy là tốt rồi, việc rời khỏi thì sao?” Mokukoo biết không nên hỏi nhưng lại nhịn không được.


“Trong thời gian ngắn có thể chưa được, nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.” Lori nghĩ nghĩ, cho một đáp án.
Thật ra sau khi ra khỏi chỗ Kuroryu, Edgar đã hỏi qua Lori vấn đề này, đặc biệt là Kuroryu cuối cùng đối với Lori nói một câu, nếu có cơ hội, vẫn nên sớm rời khỏi a! Khiến cho Edgar hơi bận tâm.


available on google playdownload on app store


Năm đó không ít người mời chào Edgar nhập bang hội, Kuroryu chính là một trong số đó, cho nên khi thấy Edgar đến Kuroryu hơi xúc động nửa vui đùa hỏi Edgar phải chăng hối hận, Edgar trả lời rất đơn giản: dù cũng là bị người khác xem thường, nhưng bây giờ cuộc sống trôi qua rất an nhàn, không có người ở sau lưng mắng chửa, nguyền rủa, cho nên tại sao phải hối hận?


Nói là nói vậy, nhưng Edgar biết Kuroryu là người tương đối trọng nghĩa khí trọng đạo lý, mặc dù chỉ là tương đối, nhưng câu nói kia của gã cũng không giống là chỉ nói cho có.


Nhưng Lori vẫn còn cân nhắc, việc của Adrian khiến cho cậu hiểu nhất thời xúc động là không được, dù sao xã hội này quá thực tế. Hiện tại chính mình chưa tích lũy được nhiều sau khi trả nợ xong số tiền còn lại cũng chẳng được bao nhiêu, Lori dự định vừa kiếm tiền vừa vẽ đường lui, tốt nhất có thể cùng Edgar thoát ly.


Edgar tuy không hoàn toàn tán thành, nhưng cũng không lay chuyển được Lori, chủ yếu do Lori lý luận một hồi, Edgar thân thủ không tệ nhưng so miệng lưỡi thì không bằng, không thể thuyết phục Lori mà thường bị Lori thuyết phục ngược lại.


“Vậy ah, cũng tốt!” Mokukoo nói cũng là lời thật, về vấn đề rời khỏi trên diễn đàn rất nhiều người đều quan tâm, rất nhiều người đều hy vọng Lori có thể rời khỏi, nhưng vậy thì sẽ không còn được gặp Lori, tâm tình thập phần mâu thuẫn.
Lái xe đến cửa nhà giam, dừng ở trước văn phòng.


“Ah, thực xin lỗi, tôi không biết… thật không nên phiền chị đi một chuyến thế này!” Ngồi trên xe không nhìn ra, nhưng bây giờ có thể thấy được bụng dưới của Mokukoo hơi to, Lori mới phát hiện Mokukoo đang mang thai, điều này khiến cậu vô cùng băn khoăn.


“Ai nói mang thai không thể tới, ông xã rất ủng hộ tôi vận động đấy!” khi nói chuyện, trên mặt Mokukoo tràn đầy hạnh phúc.
“Chúc mừng, tuy lúc ban đầu không thể chúc phúc cho chị!” Lori nở nụ cười, nhưng nội tâm cũng thầm nói, ông xã Mokukoo biết cô ấy xem GV không? Nếu biết sẽ có thái độ như thế nào?


Văn phòng của bạn học Mokukoo tại lầu ba, từ cửa sổ nhìn xuống, có thể thấy rất rõ phạm nhân đang lao động.
“Ai, nghe nói hai người phạm tội cố ý giết người cướp của lần trước xử xong được đưa tới nơi này, là ai a?” Mokukoo cố ý hỏi bạn mình.


“Mang xiềng chân đang ngồi bên tường ah!” Bạn học Mokukoo vừa rồi hiếu kỳ mà nhìn Lori say đắm, lúc này nghe Mokukoo hỏi mới hoàn hồn, lấy tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Không thể nào, bản án này không phải do các cậu xử lý sao, làm sao không biết phạm nhân?”


“Đây không phải là do phụ nữ mang thai có bệnh hay quên sao?” Mokukoo thấy mục đích đã đạt, lôi kéo bạn học đi sang một bên to nhỏ nói chuyện.
Lori nhìn về phía hai người mà bạn Mokukoo chỉ, biểu tình đờ đẫn mà ngồi ở chỗ kia, bộ dáng có vẻ rất già nua.


Nghe Mokukoo nói, hai người này sau khi giết ba ba liền trốn về quê ở trên núi, ngoại trừ lấy ít tiền đặt mua một số đồ vật bên ngoài, còn lại vẫn giữ nguyên, ngày ngày canh giữ, hơn nữa hai người trong lúc đó còn vì số tiền kia mà xảy ra mâu thuẫn, cũng do truy đuổi đánh nhau kinh động đến những người khác, nên mới sớm bị sa lưới.


Lori cảm thấy là do lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, nói không hận bọn họ là không thể, bởi vậy muốn nhìn kết cục của bọn họ hiện tại, xem bộ dáng bọn họ ăn năn và đau khổ đợi chờ cái ch.ết, nhưng khi gặp được, Lori đột nhiên cảm thấy tất cả đều vô nghĩa.


Không phải diện mạo dữ tợn như trong tưởng tượng, chỉ là hai người bình thường, nếu gặp trên đường cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn, bọn họ vốn có thể có một cuộc sống bình thường, nhưng bị ác ma giam cầm trong lòng phá nát lương tri, cuối cùng kết thúc tính mạng người khác cũng đặt một dấu chấm hết cho tính mạng của mình.


Lori dời ánh mắt, không thể nói là tha thứ hành vi của bọn họ, nhưng ít nhất là mình không hề hận bọn họ, người đáng thương tất có điểm đáng hận, trái lại, người đáng hận cũng có điểm đáng thương. Có tiền rồi thì sao, không phải là suốt ngày chờ đợi lo lắng, nơm nớp lo sợ mà sống sao, cũng không được hưởng thụ gì, đây cũng là lý do tại sao?


Mở ra nút thắt trong lòng, Lori cảm thấy thế giới này vẫn đáng yêu như thế, vốn muốn mời Mokukoo cùng bạn cô ăn cơm, nhưng ông xã Mokukoo lo lắng tới đón cô, mà bạn cô ấy cũng có hẹn với người yêu, Lori chỉ có thể dời lại hôm khác mời.
Trên đường, Lori lấy điện thoại bấm số Edgar.


“Sắp xếp thế nào rồi? Đi ra em mời anh ăn cơm!”


Lori cùng Edgar ở gần công ty thuê một nhà trọ, cũng coi là khu dân cư cao cấp, hoàn cảnh rất tốt, cho nên đa số là thành phần tri thức, công chức, công việc bận rộn đối với mọi chuyện xung quanh rất thờ ơ, trở về ít khi quan tâm lầu trên, lầu dưới, thậm chí hàng xóm bên cạnh làm gì, lớn lên bộ dáng ra sao, như vậy rất phù hợp với yêu cầu của Lori và Edgar, cho nên sau khi xem phòng liền quyết định thuê!


Đồ dùng trong phòng căn bản là đủ, nhưng Edgar còn muốn mua thêm và bố trí lại một chút, cho nên mấy ngày nay đều bận.
Vì vậy hôm nay Lori quyết định khao Edgar một chầu, hẹn Edgar đến một nhà hàng danh tiếng giá cả xa xỉ gần đó, Edgar vui vẻ nhận lời, còn mang theo một bó hoa.
“Anh làm gì vậy?” Lori giật mình.


“Chúng ta hình như chưa từng chính thức hẹn họ, hôm nay coi như lần đầu tiên!” Bởi vì đã có nhà mới, tâm tình Edgar rất tốt, anh cười ngồi vào ghế đối diện Lori.
Lori nghĩ nghĩ, thật đúng ah, vì vậy hơi ngượng ngùng cười cười nhận bó hoa.


Thế là hai người ngọt ngọt ngào ngào mà trải qua một đêm hẹn hò lãng mạn!






Truyện liên quan