Chương 3: Bừng tỉnh đại ngộ

Giang Vô Bạn quả thật không thể ngờ được nụ hôn đầu của mình cư nhiên lại trao cho cái tên *** côn này.


Tuy rằng nói, một đại nam nhân đã hai mươi bốn tuổi mà vẫn chưa cùng người khác hôn qua, thật là có điểm vớ vẩn, Giang Vô Bạn cũng không muốn để tình hình như thế, nhưng là bất tri bất giác cũng đã trong loại tình huống này. Mặc kệ nói như thế nào, kia nụ hôn đầu quan trọng này, cư nhiên lại bị tên Đỗ Lân đồng dạng là nam nhân cướp đi.


Chuyện này, lại có ch.ết hay không mà bị người trong Lâm Kiếm Trang trông thấy, hơn nữa còn hỏng hơn, là bị nhóm sát thủ được phái tới để giết y cũng thấy được.
Khi mọi người trông thấy cảnh tượng kia, đều sửng sờ ngay tại chỗ, còn nghe được không ít thanh âm của vũ khí rớt xuống.


Tròng mắt của người trong Lâm Kiếm Trang nhanh chóng lòi ra, lòi đến suýt nữa là rớt xuống mặt đất.


Ở trong lòng bọn họ, trang chủ của bọn họ là cao khiết vô cấu, không để bất kì kẻ nào phạm đến hình tượng, hơn nữa thiên tính lãnh mạc, nội liễm tự trì, chưa bao giờ gần nữ sắc. Kết quả, hiện tại lại bị một cái nam nhân đè trên mặt đất mà miệng đối miệng …..


Vì vậy, nhóm mãnh nam sùng bái trang chủ trong Lâm Kiếm Trang, tất cả đều biến thành pho tượng.
Ngay sau đó, loại kinh ngạc này lại biến thành nộ hỏa hừng hực, từ trong ra ngoài, oanh oanh thiêu đốt.


available on google playdownload on app store


Trang chủ vĩ đại của bọn họ, cư nhiên lại bị cái tên *** tặc tiểu tử ch.ết tiệt kia khinh bạc, quyền uy của trang chủ đại nhân cao quý, bị người khác làm hỏng như bị bàn chân khác tùy ý giẫm đạp! Đem tên tiểu tử kia loạn kiếm đâm thủng, loạn đao chém ch.ết, cũng khó có thể tiêu trừ hết phẫn nộ trong lòng bọn họ!


Cho nên, những người trong Lâm Kiếm Trang đang trong trạng thái cực độ phẫn nộ mà bộc phát.
“Ai? A? Các ngươi muốn làm gì?” Đỗ Lân tuy rằng võ công thấp kém, nôn đến toàn thân hư nhuyễn, sắc mặt trắng bệch,nhưng vẫn có thể phát hiện được có thứ nguy hiểm đang đến gần.


Trên thực tế, nếu không muốn để ý cái loại sát khí ùn ùn kéo đến này, thật sự cũng rất khó khăn!


Hắn vừa quay đầu, liền nhìn thấy ánh mắt giết người của nhóm mãnh nam trong Lâm Kiếm Trang ù ù mà bắn thẳng đến, kia dáng vẻ đủ để phẫn thiên đốt địa, có thể đem Trường Giang và Hoàng Hà đều nướng khô hết!


“Ai … chờ … không đúng a, này cũng không phải ý nguyện của ta, ta cũng là người bị hại a …. Các ngươi đừng tới đây! A!” Đỗ Lân nhanh chân bỏ chạy, đuổi theo phía sau chính là cả một đội binh mãnh nam đang giơ kiếm mà truy sát, khói bụi cuồn cuộn nổi lên như trận đánh Hoàng Long, khí thế lớn đến không thể nào né tránh được.


Cứ như vậy, cũng không ai quản cái nhóm sát thủ đang thoi thóp này.


Nhóm sát thủ trọng thương sắp ch.ết đầu tiên là nhìn đến khí thế rầm rộ của đám người hâm mộ trang chủ cuồng nhiệt đang đuổi theo tên *** tặc này, lại cúi đầu nhìn Giang Vô Bạn nội lực còn hơn phân nửa mà vẫn đang nôn mửa, cuối cùng suy nghĩ một chút độ nặng nhẹ của bản thân, rốt cuộc cong chân mà chạy, chỉ trong nháy mắt mà biến mất vô tung.


Đợi cho Giang Vô Bạn đang trong tình trạng nôn mửa đến phiên giang đảo hải tỉnh lại, đại thế đã mất …..
Khóe mắt Giang Vô Bạn có chút run rẩy.
Xong rồi, một đời anh danh của y …..


Nơi này đã là địa giới của Cẩm Châu, sau khi trang chủ Lâm Kiếm Trang mất tích thì toàn bộ môn phái giang hồ đều phái người đi tìm kiếm tung tích, này cũng thật không dễ dàng mà thám thính được tung tích, đương nhiên cũng là chạy theo đến đây. Kết quả thuận tay giải quyết nhóm hắc y sát thủ ngăn chặn nửa đường, kế hoạch của Giang Vô Bạn ngẫu nhiên lại gặp sai sót, đến cuối cùng, vẫn gặp kết cục khôi hài là truy sát tên *** tặc này.


Giang Vô Bạn một mình chạy như bay trở về Lâm Kiếm Trang, vừa về liền thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trong đại sảnh.


Người nọ một thân thanh sắc trường bào, tuyết sắc ngoại y, dung mạo nhiều nhất cũng có thể xem là tạm được, nhưng lại có song nhãn thanh triệt như thủy. Giờ phút này lại làm ra biểu tình bình tĩnh, càng đem cái loại phong thái phiêu dật không thể nói rõ này bày ra không sót, làm cho người khác vừa liếc mắt một cái, liền bị cỗ khí chất phiêu phiêu như tiên này hấp dẫn, từ đó không dời được tầm mắt, người này, tự nhiên cũng đi vào trong lòng.


Thấy y nghênh diện mà đến, thanh niên hướng y mỉm cười, nói, “Ngươi mấy ngày nay chính là tìm nơi ẩn thân a.”
“Vãn Thu!” Giang Vô Bạn thấy hắn đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, rất kinh ngạc, “Ngươi như thế nào lại ở đây?”


Đồng dạng với Giang Vô Bạn cũng là một trong kiếm thuật thập tuyệt, “Bán Chiếu Vãn” Đinh Vãn Thu so với y càng kinh ngạc, “Nha, thật vất vả mới tìm được tung tích của hảo hữu, ta không thể đến báo tin sao?”


Giang Vô Bạn bừng tỉnh đại ngộ, “Là ngươi!” Khó trách mọi người trong Lâm Kiếm Trang có thể tìm đến đó.
Đinh Vãn Thu cười nói, “Chẳng lẽ không phải là ta sao? Ta thấy ngươi đi đường thật sự là hưu nhàn a, cư chiên cũng không thông tri cho nhóm gia phó tận tâm và trung thành của ngươi một tiếng?”


Giang Vô Bạn không trả lời. Y đương nhiên không thể nói cho Đinh Vãn Thu, bởi vì cái tên tai họa Đỗ Lân kia, y thật không nghĩ đến cái chuyện trở về Lâm Kiếm Trang này, kết quả vẫn là chạy không thoát, này cũng là mệnh đi.


Đinh Vãn Thu cười hỏi, “Đúng rồi, người đồng hành với ngươi là ai? Ta cho tới bây giờ còn còn chưa thấy qua ngươi ngoài những kiếm khách ra còn có thể đi cùng người khác.”


Giang Vô Bạn cũng không thích nổi tiếng trong đám người, vì vậy kết giao hảo hữu cũng chỉ có hai ba người mà thôi, và những bằng hữu này đều là quen nhà quen mặt, đột nhiên nhiều ra thêm một người, mọi người tự nhiên cũng rất tò mò.


Tim Giang Vô Bạn đập nhanh, nhưng bên ngoài lại là bất động thanh sắc, lạnh lùng nói, “Ngươi khi nào lại nhiều chuyện như vậy?”
Đinh nạo Thu (nạo ở đây là quấy rối) ha ha cười, “Ngươi không muốn nói ta liền không hỏi. Bất quá, Vô Bạn, ngươi đã từng nghĩ đến lai lịch của nhóm hắc y sát thủ chưa?”


Giang Vô Bạn lạnh nhạt nói, “Ta đâu có biết bọn chúng có lai lịch gì!”
Đinh Vãn Thu lắc đầu, “Ngươi chính là cái tính hại cái thân a. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đây chính là quy tắc bảo mệnh cơ bản nhất trong giang hồ.”


Giang Vô Bạn đi đến cái ghế bên cạnh cái bàn vuông giữa đại sảnh ngồi xuống, sớm đã có gia phó lanh lợi mà châm trà, đồng thời đưa lên khăn mặt đã có ôn thủy tẩm ướt, nhượng Giang Vô Bạn lau mặt. Giang Vô Bạn thân thủ tiếp nhận, thoáng lau một chút, liền tiện tay bỏ qua một bên, thản nhiên nói, “Cái gọi là mưu kế, khi ở trước vũ lực cường đại thì cũng chỉ là lời nói suông.”


Đinh Vãn Thu ngồi đối diện y, thân thủ tự mình rót trà, lắc đầu cười khẽ, “Tuy nói là như vậy, nhưng cũng không nên làm bừa.”
Giang Vô Bạn bị “làm bừa” hai chữ kia kích thích, nhịn không được hừ một tiếng.


Đinh Vãn Thu cười nói, “Ngươi lại không thừa nhận, ngươi xem xem ta, từ khi ra khỏi Thâm Uyên sơn, ta cũng lọt vào phục kích của các hắc y sát thủ, kết quả không phải ta không những vẫn vui vẻ mà còn không bị thương gì sao?”
Nghe đến đây, nhãn quang Giang Vô Bạn sắc bén như đao, “Bọn họ xuống tay với ngươi!?”


Đinh Vãn Thu thổi thổi nhiệt khí tỏa ra trong chén trà sứ men xanh, tươi cười đến bình đạm ôn noãn, “Như thế nào? Đã đối với ngươi ra vẻ ta đây, chẳng lẽ không hướng ta náo động sao?”


Giang Vô Bạn hừ một tiếng, dừng một chút, rồi lại nói, “Vì cái gì bọn chúng ngay cả ngươi cũng không buông tha?”


Phải biết rằng, Đinh Vãn Thu nổi danh chính là tính tình cực tốt, thái độ làm người khoan dung độ lượng, rất ít cùng người khác kết thù kết oán, hơn nữa đầu óc lại rất minh mẫn, mưu sau tái động, thường đều dùng đến những biện pháp tốn ít sức nhất mà cũng có kết quả tốt nhất để giải quyết tất cả sự việc.


Về phần Giang Vô Bạn, liền bởi vì tính cách quá cao ngạo của y, không biết đã gây ra bao nhiêu rắc rối, cũng đã có nhiều người xem như là cái gai trong mắt, cũng may y quanh năm suốt tháng hơn phân nửa thời gian đều trong trang bế quan tu luyện, nếu hành tẩu giang hồ, chỉ sợ kết oán càng nhiều hơn.


Vì vậy, có người mướn sát thủ ám sát Giang Vô Bạn, đó cũng là có nội tình trong đó. Chính là nếu ám sát Đinh Vãn Thu, thì lại có chút không bình thường.


Đinh Vãn Thu biết y suy nghĩ cái gì, “Ta cũng thật nghi hoặc, vì vậy liền hỏi những đồng bạn cùng luận kiếm, kết quả trong đó một nửa đều ngoài ý muốn. Chỉ sợ một nửa còn lại kia, cũng không được tốt cho lắm đi.”
“Cái gì?” Giang Vô Bạn kìm không được mà vỗ bàn đứng dậy.


“Không cần kinh ngạc, như vậy không tốt sao? Chứng tỏ sau lưng chuyện này là có một đại động tĩnh a, ha hả ….. cư nhiên lại chọc đến kiếm thuật thập tuyệt nhân, có thể nói là gây nên một đại sự rồi.”


“Vãn Thu …..” Là y ảo giác sao? Vì cái gì lại cảm thấy trong khẩu khí của Vãn Thu có hơi thở của nguy hiểm.


“Ngươi này là biểu tình gì thế?” Đinh Vãn Thu vẫn như cũ khẩu khí là khinh phiêu phiêu, phi thường bình thản, “Ta tuy rằng ghét dính vào chuyện thị phi, nhưng cũng không phải là loại người bị người khác khi dễ mà cũng không phản kháng. Nếu dám trêu chọc chúng ta, như vậy chắc cũng đã chuẩn bị tinh thần mà trả một cái giá đại giới đi?”


Cách nói chuyện này …. Giang Vô Bạn nhìn nhìn biểu tình của hảo hữu, có thể cảm giác được rõ ràng có sóng cuộn mãnh liệt ẩn chứa trong đó, cho dù là y, hiện giờ cũng có chút đồng cảm với nhóm hắc y thích khách.


Bất quá, chuyện này cũng làm cho tâm tình y nguyên bản đang tệ cũng tốt lên không ít, cảm xúc không tốt vì bị chuyện của Đỗ Lân kích thích, cuối cùng cũng có thể tìm được cách mà đường hoàng phát tiết ra ngoài.


Về phần nhóm hắc y thích khách này, chỉ có thể nói rằng vận khí của các ngươi thật sự quá kém, cư nhiên tự mình đưa lên cửa cung cho y dùng để phát tiết tức giận …..
“Sao vậy?” Có lẽ vì biểu tình ngừng một chút trên mặt y, Đinh Vãn Thu hơi nghiêng đầu, hỏi Giang Vô Bạn.


“Không có gì, chỉ là có chút kinh ngạc, cơn tức lần này của ngươi lại lớn đến thế …” Mẫn tuệ mà cảm giác được chỗ kì lạ của hảo hữu, Giang Vô Bạn có chút khó hiểu.
Đinh Vãn Thu mỉm cười, chẳng qua nụ cười lại ẩn chứa ác ma, làm cho gân ở sau lưng Giang Vô Bạn nhất thời căng thẳng.


Tính tình Đinh Vãn Thu rất tốt, nhưng người có tính tình tốt khi nóng giận lên  chắc chắn rất đáng sợ ….  vị nhân huynh này, chính là người tối không thể đụng vào nhất trong kiếm thuật thập tuyệt nhân, bằng không chỉ sợ là ch.ết không chỗ chôn thân.


Giang Vô Bạn cẩn thân mà nhìn hảo hữu của mình mang theo một nụ cười khủng bố, trong lòng run run một chút, “ba” một tiếng đem một cuốn sách màu lam đặt trên bàn.
Giang Vô Bạn nhìn lướt qua, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra khỏi hốc mắt.


Trên bề mặt quyển sách cũng bình thường như bao quyển sách khác, bất quá tên sách, mới chính là thứ khiến Giang Vô Bạn kinh ngạc.
…..
Đây không phải là thứ lúc trước y thấy và xé đến nỗi suýt trật khớp sao, không phải là *** thư -mạng sống của Đỗ Lân kia sao?


“Ta thật sự chưa từng đi dạo trong thị trấn, tất nhiên cùng cái loại xu thế này không biết đến, ta cũng không biết được từ khi nào mình lại trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, ha hả, ha hả a …..”


Giang Vô Bạn vừa nghe được trong lòng có cảm giác như một cây kim nhọn mũi có tẩm độc đã tìm được nơi đâm, nhất là không thể tránh mà nhớ tới danh hiệu của nhân vật Đinh Vãn Thu trong sách đã trải qua đủ loại như  “tao ngộ”, “ác mộng” linh tinh gì đó, không khỏi thêm đồng tình với người hảo hữu này.


“Ai ….. Vãn Thu, đừng nói là người, liền ngay cả ta cũng đi dính chiêu rồi…..”
Nhớ lại cái quyển kia, Giang Vô Bạn còn có một cỗ xúc động muốn phóng hỏa giết người.


“Nga? Ngươi đã từng xem qua? Ngươi cũng biết?” Việc này thật là ngoài dự kiến của Đinh Vãn Thu, lửa giận trong nháy mắt tiêu thất một chút. Phải biết rằng Giang Vô Bạn nổi tiếng là tâm vô bàng vụ, tâm tính cao khiết, những loại dơ bẩn gì đó, đừng nói là nhìn, chỉ sợ nghe cũng chưa nghe qua mới đúng a.


Biểu tình Giang Vô Bạn trong nháy mắt vặn vẹo dữ tợn, ngón tay dùng sức một cái, “khách sát” một tiếng, chén trà trong tay y liền biến thành khối khối mảnh nhỏ!
Nhưng vào lúc này, chợt nghe bên ngoài âm thanh ồn ào, hơn nữa còn có xu hướng náo nhiệt thêm.


Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ở Lâm Kiếm Trang cư nhiên lại dám ồn ào lớn tiếng như thế? Không muốn sống nữa có phải hay không?
“Giang Phúc, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”


Theo thanh âm khiển trách thanh lãnh, một lão giả chừng sáu mươi tuổi từ nguyệt nha môn đi vào, tiến lên, xoay người hướng Giang Vô Bạn hành lễ, đáp, “Bẩm trang chủ, không có chuyện gì. Có một tên tiểu tặc vọng tưởng xâm nhập vào trang của chúng ta, Giang Tam bọn họ đang ở ngoài ngăn chặn.”


Giang Vô Bạn mặt nhăn mày nhíu, “Một tên tiểu tặc mà thôi, như thế nào lại nháo ra động tĩnh lớn như thế?”


Động tác đứng thẳng lưng của Giang Phúc hơi cứng lại, sau đó trả lời, “Kia …. cái tên tiểu tặc kia là có chút bản lĩnh, võ công không cao, nhưng khinh công cũng không sai ….. Giang Tam bọn họ rất chú trọng phản công nên đối cái loại này công phu cũng không am hiểu cho lắm.”


“Ân.” Giang Vô Bạn thản nhiên lên tiếng, cũng không để ý lắm, thuận tay cầm chén trà trên bàn lên uống, nhấp một ngụm. Nhưng ngay vào lúc này, trong tiếng huyên náo đột nhiên có một thanh âm hô to, kiệt lực kêu khóc, “Giang Vô Bạn ngươi là đồ vô sĩ trời đánh, cư nhiên sai thủ hạ đánh ân nhân cứu mạng của ngươi thành cái đầu heo!”


Cho dù định lực có hơn người, nhưng nước trà trong miệng Giang Vô Bạn vẫn nhịn không được mà phun hết ra.


“Vô Bạn, ngươi …..” Đinh Vãn Thu nhìn hảo hữu tối lãnh mạc của mình cư nhiên lại làm một cái động tác nhân tính hóa như thế, tròn mắt nhìn, trực giác nghĩ chắc chính mình đã nhìn lầm rồi.


“Khụ khụ ….. khụ khụ …..” Giang Vô Bạn kịch liệt mà ho khan, y quả thật đã quên đi sự tồn tại của Đỗ Lân, còn cảm thấy hình như có gì không thích hợp! Giang Tam bọn họ chạy đi đuổi giết Đỗ Lân, còn không biết đuổi tới nơi nào, nguyên lai đã đuổi về đến trang của mình.


Đang nghĩ nghĩ, chỉ thấy phía trước hiện lên một thân ảnh, một người nhanh nhẹn hướng bên này chạy tới, tốc độ rất nhanh, thân pháp cũng không sai, nhưng là tư thế còn thực kém nhiều, xiêu xiêu vẹo vẹo, làm người ta lo lắng không biết có phải hay không chỉ chạy được nửa bước liền ngã xuống đất.


Trên thực tế, lo lắng của mọi người cũng không phải là dư thừa.


Người nọ thật vất vả mà chạy tới chỗ này, liếc mắt một cái liền thấy Giang Vô Bạn trong đại sảnh, trong lòng vui sướng, cước bộ nhất thác, nhưng không cẩn thận vấp phải hòn đá không biết ở nơi nào nổi lên, cả người liền như cẩu cật thỉ! (chó ăn phân =]])


“Đông” một tiếng, thanh âm nghe có vẻ rất đau …..
Giang Vô Bạn trong lòng run lên, trơ mắt mà nhìn thấy Đỗ Lân té xuống, kết kết thật thật mà quỳ rạp trên mặt đất.
“Đỗ Lân ….. ngươi …..”
“Tiểu tặc! Ngươi trốn đi đâu rồi? Cút ra cho ta!”


“Xú tiểu tử, cư nhiên dám khi dễ trang chủ chúng ta, giết ngươi a!”
“Có gan thì ngươi đừng chạy, ra đây cùng gia gia ngươi đánh này!”


Lời nói của Giang Vô Bạn bị lấn át trong một màn hảm đả hảm sát, theo sau là những người truy đuổi Đỗ Lân không rời, đúng là nhóm mãnh nam do Giang Tam dẫn đầu, mặt mày dữ tợn mà đánh tới Đỗ Lân giờ phút này không biết là đang hôn mê hay là quá mất mặt mà không dám ngẩng lên, thiết quyền cùng vũ khí trực tiếp hướng trên người Đỗ Lân mà đánh tới!


“Dừng tay!” Giang Vô Bạn lãnh thanh quát một tiếng, mạnh đứng dậy.


Một tiếng quát lớn này, nhất thời làm cho động tác của mọi người dừng ở không trung, nhóm mãnh nam ngẩng đầu mà nhìn trang chủ của bọn họ sắc mặt đã xanh mét, không tự chủ được “cô đông” một cái nuốt nuốt nước bọt, run rẩy mà đem nắm tay giấu ra phía sau, vũ khí cũng tận lực giấu đến những nơi không thể nhìn thấy được.


“Các ngươi đang làm cái gì? Đỗ Lân là ….. khụ khụ, khách quý ….. ta mời đến, nào có cái lễ tiếp khách nào giống như các ngươi? Nếu truyền ra ngoài, người ta còn không phê bình Lâm Kiếm Trang không có quy củ?” Lời nói lạnh lùng sắc bén của Giang Vô Bạn làm tất cả cúi thấp đầu, nhưng Giang Tam cầm đầu vẫn không phục mà phản bác, “Chính là trang chủ, tên nhãi này đối với ngươi tâm ý bất chính …..”


“Làm càn!” Giang Vô Bạn hét lớn, che đi âm cuối trong lời nói của Giang Tam, nhưng người y muốn che giấu lại là một cao thủ.


Đinh Vãn Thu kinh ngạc nhìn về phía Giang Vô Bạn, chỉ thấy vị hảo hữu này hai tay nắm chặt, thân mình phát run, sắc mặt như cha y vừa mới ch.ết, sợ là luận kiếm thua, cũng chưa thấy qua Giang Vô Bạn kích động như thế, chẳng lẽ Giang Tam nói chuyện này là thật?


Nghĩ đến đây, Đinh Vãn Thu nhìn nhìn Giang Tam, lại nhìn Đỗ Lân-người còn chưa đứng dậy, trong lòng tính toán. Ho nhẹ một tiếng, “Vô Bạn, ngươi không phải là trước đỡ người này đứng lên a?”


Giang Vô Bạn nghe vậy, sắc mặt liền càng thêm không tốt, nếu muốn y đụng chạm Đỗ Lân, thành thật mà nói, trong lòng vẫn có chút mâu thuẫn. Nhất là sau cái cảm giác ghê tởm của nụ hôn đã bị mình vật vất vả mới tiêu trừ được, Giang Vô Bạn không biết nếu mình nhìn lại khuôn mặt kia có hay không cảm thấy ghê tởm mà nôn mửa lần thứ hai.


Đinh Vãn Thu kì quái mà nhìn y không có ý muốn phản ứng, lại nhìn biểu tình hung tợn của bọn Giang Tam, không muốn đỡ người này đứng dậy, chỉ sợ sẽ có người bỏ đá xuống giếng đi, khẽ thở dài, người nhẹ nhàng phi xuống, cánh tay giữ chặt Đỗ Lân kéo một cái, liền đem người kéo lên trên ghế.


“Ách ….. vị công tử này, ngươi …. có khỏe không?” Đinh Vãn Thu nhìn cái trương áp () trước mặt nhìn không rõ diện mạo này, một gương mặt mắt mũi bầm dập, như thế nào lại ra tay nặng như vậy?


Đỗ Lân vốn đã bị đuổi đến hao hết nội lực, thể lực cũng cạn kiệt sạch sẽ, du tẫn đăng khô, một cái té này, lập tức làm hắn choáng váng, trong đầu hiện đã hỗn loạn, cái gì cũng không rõ ràng lắm. Lúc này bị người kéo lên, hai mắt mê man mà nhìn thanh niên đối diện, nhưng vừa thấy lại không khỏi sửng sốt.


Tuy rằng gương mặt này không thể so sánh với gương mặt đẳng cấp mĩ nam tử của Giang Vô Bạn, nhưng khí chất người này phiêu miểu như tiên, nụ cười ôn nhu ấm áp như xuân phong, làm cho tầm mắt người khác không thể dời đi, có một loại xúc động muốn cúng bái …..
“Ngươi, ngươi là …..”


“Nga, ta gọi là Đinh Vãn Thu.”
Vừa nghe xong, tinh thần Đỗ Lân liền tỉnh táo hẳn, không biết khí lực từ đâu có, ôm chầm lấy hay cánh tay của Đinh Vãn Thu, “Ngươi chính là “Bán chiếu vãn” Đinh Vãn Thu?”


Giang Vô Bạn ngây ngẩn cả người, Đinh Vãn Thu cũng ngây ngẩn cả người, sau đó tò mò hỏi, “Cái gì?”


Đỗ Lân bắt lấy cánh tay hắn mà mạnh mẽ lay động, khuôn mặt bầm tím làm ra biểu tình cười nịnh nọt, “Cửu ngưỡng đại danh, cửu ngưỡng đại danh, thật không ngờ tới hôm nay lại có thể thấy được người thật, thật là quá may mắn!”


Nguyên lai là người ái mộ hắn a … Đinh Vãn Thu tâm tình tốt mà cười cười, “Ha ha, thật ra ta cũng chỉ là người bình thường, nghe ngươi nói như thế, ta cũng thực ngượng ngùng.”


Đỗ Lân lại vui vẻ nói, “Làm sao a! Ngươi đương nhiên không phải loại tục nhân bình thường! Trong kiếm thuật thập tuyệt, ngươi có hay nhất, phong phú, khủng khiếp, người bình thường như thế nào lại có thể là đối thủ của ngươi? Đừng nói là chỉ đối phó một người, đối nhiều người, cũng rất thành thạo!”


Kiếm thuật của Đinh Vãn Thu thực sự là trọng kỹ xảo khinh lực lượng, khi nghe đến những lời này, Đinh Vãn Thu cũng thực vui vẻ, gật đầu nói, “Ta là một người tiêu dao trong số những người tiêu dao, vốn là tiêu sái tùy ý, đi trên đường chính là phiêu miểu linh động, cũng không dám xưng danh. Quả thật nếu một mình đấu, ta càng am hiểu lấy một địch nhiều.”


Đỗ Lân có cảm giác gặp được đại tri kỉ, lôi kéo tay hắn thân thiết nói, “Đúng rồi, đúng rồi! Một địch nhiều thật là lợi hại a! Như vậy là nhờ vào thắng bại cuối cùng, đã so ra kém sự dũng mãnh của ngươi. Ha ha, quả nhiên danh hiệu này so với người khác còn hợp với ngươi hơn!”


Nghe được hai chữ này, Giang Vô Bạn lập tức liên tục ho khan, hiển nhiên là đã bị sặc.
Không thể nào? Tiểu tử Đỗ Lân này không phải là cái ý tứ kia đi? Nghĩ đến cái tính tình đáng sợ của tên này, Giang Vô Bạn trong lòng xuất hiện một viết nứt, cảm giác không xong.


Đinh Vãn Thu nghe đến đó, kinh ngạc nói, “ ….. Này, Đinh mỗ không có tài đức gì, Đinh mỗ so với nhiều người trên giang hồ cũng giống như giọt nước của sông Trường Giang, nói như vậy thật sự là …. không biết là ai nói về Đinh mỗ như thế?


Đỗ Lân cười nói, “Còn có thẻ có ai? Tất nhiên là ta rồi! Phải biết rằng lúc trước ta đã nghĩ rất lâu, mới dùng hai chữ này có thể bao quát hết tất cả các của ngươi …..”
Nghe đến đây, cho dù có tái ngu ngốc thế nào đi nữa cũng biết được trong lời nói của Đỗ Lân có ám chỉ!


“Đỗ Lân!” Giang Vô Bạn hét lớn một tiếng, lập tức hù đến Đỗ Lân cả người run lên, lời muốn nói tiếp cũng quên mất.


Giang Vô Bạn vươn người lên một cái, nhảy đến trước mặt hắn, không sợ hắn đau mà cầm lấy cánh tay của hắn, nhìn tên kia thê thảm đến chỉ sợ cho dù là Đỗ gia lão nương cũng không nhận ra được mặt hắn, kìm lòng không được mà nhíu lại hai hàng lông mày rậm, “Ngươi bị đánh đến thảm như vậy sao? Giống như cái đầu heo, cũng không nhanh một chút đi bôi dược.”


Không nói còn tốt, Đỗ Lân vừa nghe được liền nộ hỏa dâng lên, “Ngươi còn có ý nói tốt như vậy? Ta bị thành như vậy, cũng không phải do người của ngươi làm ư! Đi con mẹ ngươi, cư nhiên đem lão tử đánh thành cái đầu heo!?”


Đinh Vãn Thu có chút sợ run, Đỗ Lân tuy rằng mặt mũi bình thường, nhưng ngôn đàm cử chỉ vẫn là ôn văn nho nhã, có một phong cách đại gia rất đặc biệt. Giờ này khắc này, miệng phun ra thô ngôn phố phường, biểu tình trên mặt dữ tợn vô cùng, hai mắt đều phát ra lục quang ….. Làm hắn không khỏi bị sự chuyển biến bất ngờ này làm thất thần, đương nhiên, là bị kinh động rồi.


Giang Vô Bạn mặc dù biết thằng nhãi Đỗ Lân này chỉ có bề ngoài để hù người, nhưng cũng làm hắn bị hù đến ngây người. Giờ phút này thừa dịp Đinh Vãn Thu đang ngẩn người, liền quay lại hướng đối phương nói, “Vãn Thu, ta dẫn hắn đi thượng dược, có chuyện gì, cứ phân phó Giang Phúc là được rồi.”


Đinh Vãn Thu khôi phục tinh thần lại, lắc đầu nói, “Vẫn là không cần, hiện tại ta sẽ đi.”
Giang Vô Bạn kinh ngạc nói, “Ngươi rất ít khi đến đây làm khách, vội vã trở về làm cái gì?”


Đinh Vãn Thu cười nói, “Ngươi tạm thời ở đây hảo hảo nghỉ tạm, sau đó liền đến giúp đỡ ta đi.”
Giang Vô Bạn không khỏi nhăn lại hai hàng lông mày, “Ngươi tính toán làm như thế nào?”


Đinh Vãn Thu thong thả nói, “Ngồi ở đây chờ thì quá mức bị động, ta đi đến nơi những người khác thu thập tin tức, xem có hay không manh mối. Tối thiểu nhất, cũng phải biết được mục đích của người nọ, nếu có thể bắt được người nọ thì càng tốt.”


Giang Vô Bạn thiêu mi nói, “Hừ! Những người đó, ta tuyệt đối sẽ không cho bọn họ sống khá giả!”
Đinh Vãn Thu cười nói, “Ai nha! Ngươi đừng sốt ruột, chuyện này ta đã nhúng tay vào, ngươi vẫn là từ từ đi.”


Mi mắt Giang Vô Bạn nhăn lại cành nhanh, “Vãn Thu, ngươi đây là ý tứ gì? Bọn họ đã động thủ với ta, chẳng lẽ ta lại là loại người dễ từ bỏ ý định? Ta có thể nào mà cho ngươi chiến đấu anh dũng một mình?”


Đinh Vãn Thu lắc đầu cười nói, “Không phải chuyện này, ngươi không thích hợp đi tr.a xét, ngươi mà đi, nói không chừng còn trực tiếp xông lên chém người cho dù là có liên quan hay không liên quan, ngược lại còn làm xấu chuyện hơn … Cứ chờ tin tức, ta sẽ thông tri cho ngươi.”


Giang Vô Bạn buồn bực không nói, bất quá cũng biết lời của Đinh Vãn Thu là sự thật.


Đinh Vãn Thu cười ra tiếng, “Tốt lắm, sự tình cứ quyết định vậy đi. Nhiệm vụ hiện tại của ngươi là hảo hảo khôi phục công lực, đừng nghĩ là ta không nhìn ra công lực ngươi còn mấy thành. Đến lúc đó, ta còn phải nhờ ngươi giúp ta chém người ni!”


Giang Vô Bạn trầm mặc một lúc, sau đó mới không tình nguyện nói, “Vãn Thu, nếu có chuyện gì, ngươi có biết như thế nào tìm ta.”


Đinh Vãn Thu gật gật đầu, “Ta biết, ta đi đây.” Nói xong, trường tụ huy sái, người đã như kinh hồng (hình như là một loài chim?_?), thanh ảnh hóa thành tàn ảnh, hướng ra ngoài lao đi.


Giang Vô Bạn nhìn theo hướng thân ảnh kia biến mất, biểu tình trên mặt có chút đăm chiêu, Đỗ Lân nhìn người tuấn mĩ như đao tước rìu đục bên cạnh, giật mình nói, “Chẳng lẽ ngươi … cùng hắn … khó trách…”


Nghe câu nói như thế, mặt Giang Vô Bạn tái mét lần thứ hai, thâm chí có xu thế chuyển sang đen.
“Ngươi là đang nói hươu nói vượn cái gì?”
Nghe thanh âm của hai hàm răng nghiến lại, lời nói lạnh đến tận xương tủy, Đỗ Lân lại kinh ngạc.


“Ai? Không phải sao? Khi người đi rồi, ngươi vẫn còn hướng bên kia mà nhìn, còn có biểu tình lưu luyến không thôi kia …”


“Trong não của ngươi chứa cái thứ gì vậy? Ta đang nghĩ đến chuyện của hắc y sát thủ, ta cùng Vãn Thu là tri kỉ, là hảo hữu!” Nói tới đây, Giàn Vô Bạn đột nhiên hít một hơi thật sâu, “Ngươi, …. cái ngươi vừa nói, cái gì lấy một địch nhiều, chắc là không phải ….. nói võ công của Vãn Thu đi?”


“A? Ta có nói võ công của hắn sao?” Đỗ Lân cũng trợn tròn mắt, “Ta nói đương nhiên là biểu hiện trên giường! Chính là trong bộ, ngươi không phải cũng xem qua rồi sao?”
Y chỉ biết … trong óc tiểu tử này trừ bỏ **, sẽ không có thứ khác!


Hơn nữa, nghe thấy cuộc đối thoại, Giang Vô Bạn tựa hồ đã biết được một tin tức khó lường.
Y hít sâu một hơi, nắm lấy áo Đỗ Lân, song nhãn như đao, gằn từng chữ từng chữ hỏi, “Ngươi, có, phải, là, người, viết, cái, thứ, ***, thư, kia, không?“


Kia biểu tình của Đỗ Lân, khoa trương như bị quỷ dọa đến rồi, bất quá giờ phút này gương mặt của hắn, chỉ sợ quỷ mà thấy ngược lại sẽ bị hù ch.ết.
“Không phải chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết?”
“Vô nghĩa, ngươi không nói ta như thế nào biết?”


“Nói cái gì? Ngươi không hỏi, ta còn tưởng rằng ngươi đã biết …..Dễ dàng như vậy mà ngươi cũng nhìn không ra? Không phải chứ lão huynh?


“Ngươi …” Khí tức càng tồi tệ hơn, đem khoảng cách hai người gần thêm một chút, kết quả lần này đã quá gần, nhìn cái gương mặt kia sưng đến mặt mũi đều nhìn không ra càng gần như vậy, hơi thở đều phả vào gương mặt của nhau, Giang Vô Bạn chỉ cảm thấy trong dạ dày một trận cuồn cuộn, ý muốn nôn đã hết từ lâu lại kéo tới.


Giang Vô Bạn nhẫn lại nhẫn, nghiêng đầu một cái, nhất thời oa oa điên cuồng mà nôn không ngừng.
Đỗ Lân tấm tắc hai tiếng, “Không phải chứ? Một cái hôn mà thôi, ta cũng đã không còn cảm giác gì, ngươi như thế nào lại nôn không ngừng?” Ngụ ý là, hắn không có cảm giác gì với y.


“Cút … nôn … nôn …” Này còn không phải ngươi làm hại?
“Trang chủ!”
“Đại gia hỏa giết con yêu nghiệt kia!”


Giang Vô Bạn cố nén ghê tởm, nâng một bàn tay ngăn cản nhóm mãnh nam đang muốn giết người, hơi chút huy huy mà đem người đuổi ra, tiền thính to như vậy chỉ còn y và Đỗ Lân hai người.


Thật vất vả mới ngừng nôn mửa, sắc mặt trắng bệch mà lau lau môi, lạnh nhạt nói, “Ta không nói với Đinh Vãn Thu ngươi là cái tên đáng sát ngàn đao, ngươi hãy rời đi Lâm Kiếm Trang, có đi được bao xa thì cứ đi bấy nhiêu, đi thật xa, đừng làm cho ta nhìn thấy ngươi nữa.”


Đỗ Lân nguyên bản còn đang xem kịch vui, nghe như thế, vội la lên, “Giang Vô Bạn, ngươi là chơi xấu sao?”


“Chơi xấu” hai chữ rõ ràng đã kích thích đến thần kinh mỗ trang chủ, Giang Vô Bạn thở dốc hai cái, thật vất vả mới khống chế được mình không rút kiếm ra chém ch.ết tên tiểu tử kia, vẫn duy trì trạng thái lạnh băng, nói, “Ngươi cũng biết, ta làm như vậy là cứu ngươi vô số mệnh?”


Tiểu tử này chỉ viết một chút liền biến hết tất cả cao thủ trong thiên hạ thành nhân vật chính trong *** thư, thằng nhãi Đỗ Lân này tuyệt đối sẽ bị
Chỉ cần dậm chân một cái, đều có thể đem giang hồ tất cả các hiệp khách đi phân thây! ch.ết đến ngay cả cặn cũng không còn sót lại!


“Huống chi, nếu sách này là do ngươi viết, ta cho dù muốn hủy, ngươi cũng không gặp tổn thất lớn như vậy … Ngươi loạn viết chuyện của ta ta còn chưa cùng ngươi tính toán, ngươi lại còn muốn ở đây nháo?” Nếu không phải nể ân cứu mạng y của hắn, tiểu tử này nhất định sẽ bị y lấy trường kiếm mà lăng trì.


Đỗ Lân nháy mắt mấy cái, song nhãn vì bị đánh mà biến thành hai cái khe bắt đầu phiếm phiếm lệ quang, “Ngươi … ngươi này không phải là già mồm át lẽ phải đi? Tuy rằng sách này là do ta viết, nhưng cũng là do bị đoạt đi hết, ta cũng chỉ còn lại một bộ a! Nguyên bản đang hảo hảo đặt tại thư phòng ta, ai biết ngươi đột nhiên phát điên cái gì, đem chúng đi hủy hết! Hiện tại cho dù ta muốn thu một bộ nữa, cũng không có ….. ta viết sách như vậy, cư nhiên đến cả sách ta tự viết cùng không còn, kia còn có bộ dáng gì nữa?”


Dừng một chút, vừa khóc vừa nói, “Chúng ta một chuyện đổi một chuyện, ngươi lúc trước không phải đã đáp ứng ta một sự tình sao? Chẳng lẽ ngươi hiện tại nghĩ muốn chối? Ta thấy ngươi bề ngoài ra vẻ đạo mạo, trên thực tế cũng là cái tên vô lại …”


Giang Vô Bạn thở dốc hai cái, thân mình có chút diêu diêu muốn ngã.
Tên này còn dám nói người khác vô lại, trên đời này còn không tồn tại người thứ hai vô lại như Đỗ Lân!


Nhìn thấy Giang Vô Bạn sắc mặt trắng bệch không trả lời, Đỗ Lân đang định thêm một chút nước mắt, vào lúc này Giang Vô Bạn lại từ từ nhắm mắt, có vẻ như đã hạ một quyết tâm rất lớn, “Ngươi nói nhanh, ta làm nhanh, sau đó ngươi cấp tốc rời khỏi Lâm Kiếm Trang!”


Đỗ Lân mừng rỡ liên tục gật đầu, nói, “Hảo a hảo a! Chỉ cần ngươi đáp ứng chuyện của ta xong, ta lập tức rời đi!”
” ……….” Thấy hắn vui vẻ đến như vậy, Giang Vô Bạn có chút cảm giác hối hận vì mình đã không kiên trì.


Một cảm giác run rẩy khác thường từ lòng bàn chân truyền thẳng đến sóng lưng, làm y có cảm giác như mình bị bệnh tê liệt … Loại cảm giác này, thực tao, phi thường tao …..


Nhưng lời đã nói rồi thì không thể vãn hồi, Đỗ Lân vui mừng mà nói ra điều kiện của hắn, “Cái kia, cũng không có gì đặc biệt, chính là ngươi cho ta vẽ một bức tranh minh họa cho tiểu thuyết mà thôi.”
Cấp *** thư vẽ tranh minh họa là cái khái niệm gì?
Chẳng lẽ là cái hữu tình của ** đồ?


Giang Vô Bạn chỉ cảm thấy sau đầu vạn lôi phi nhanh, trước mắt một mảnh vựng huyễn, nhất thời tức giận đến tay cũng run cả lên.


Đỗ Lân bên kia cũng nói đến cao hứng, khoa tay múa chân nói, “Hai năm trước, ta cơ duyên xảo hợp nhìn thấy bức tranh vẽ ngươi, bức tranh tuy rằng có hơi thô, nhưng cũng là sống động của sống động, còn rất đúng ý cảnh. Cái này so với họa sĩ bình thường cũng hay hơn nhiều lần, bức tranh như vậy, mới có thể đem các yinmi cảm ta nghĩ đến đầy đủ mà biểu đạt ra, xứng với tiểu thuyết của ta, cam đoan làm cho người xem muốn ngừng cũng không được …”


Hắn nói đến thao thao bất tuyệt, Giang Vô Bạn lại tức giận đến lắc lư thân mình, lung lay sắp đổ, cuối cùng đợi cho đến khi lấy lại được giọng nói, Giang Vô Bạn hướng bên ngoài kêu lên, “Giang Tam, tiến vào đây đem tên đầu heo này loạn đao phân thây cho ta!”
>>END 3






Truyện liên quan