Chương 11

Hạ Dương ngâm nga hát, một tay cầm bánh trứng gà, một tay cầm trà sữa tung tẩy về nhà.
Hắn vui vẻ a, đắc chí a, sung sướng a… Bộp, bánh trứng tung lên mặt, trà sữa bắn khắp người.


Hạ Dương cúi đầu nhìn áo phao, gân xanh trên trán nổi lên, mẹ nó hết năm rồi cũng không để hắn yên! Bởi vì lạnh quá nên hắn rúc ở nhà gần một tháng mới mở cửa ra ngoài tản bộ, thế nào lại dính luôn một tai hoạ trời giáng. Dạo này hắn thành thật ngoan ngoãn một không trốn đi, hai không chuồn êm, cớ chi lại tặng một phần quà bự chảng như vậy cho hắn, ngại hộp sọ của hắn cứng quá à!


Tại vị trí cách giày của hắn một cm, một chậu hoa vỡ vụn lẳng lặng nằm, dựa theo tình trạng vỡ tan của chậu hoa, hẳn là nó rơi xuống từ khoảng tầng mười trở lên, dựa theo tình trạng khô héo của cành hoa, hẳn là chậu hoa không biết tên là gì này đã phơi nắng phơi gió bên ngoài ít nhất ba tháng.


Hạ Dương ngẩng đầu nhìn khu chung cư hai mươi tầng trước mặt, bày tỏ, tuy hắn bị cận mà không đeo kính cận, nhưng giờ là mùa đông, hắn vẫn có thể nhìn thấy rất rõ cửa sổ của một căn hộ đang mở vào trong, hơn nữa còn nhìn rất rõ — là căn hộ số 6 tầng 15 toà A.


Hạ Dương nhặt hết hành lá còn dính trên mũ nồi, lấy khăn tay trong túi áo phao lau lau nước tương dính trên mặt, vứt vỏ cốc trà sữa và bánh trứng vào thùng rác xong, hắn mới xoay người bước vào cổng chung cư.


╮(╯╰)╭ Hắn là một người có ý thức bảo vệ môi trường, còn chưa vứt rác bừa bãi bao giờ đâu.


available on google playdownload on app store


Cái nhà số 6 kia, không ngờ lại tặng hắn một phần đại lễ trời giáng vào cuối năm như vậy, suýt nữa thì tiễn hắn đến Tây Thiên gặp Phật tổ luôn! (#‵′) Hắn mà không đi tìm nhà họ nói cho rõ ràng, vậy thì quá có lỗi với cái áo phao mới tinh này rồi! Đây là quà tết của anh hai hắn tặng cho hắn, hắn mới mặc ra ngoài tung tẩy được một lần, thế mà đã dính bẩn khắp cả rồi!


Văn Nhân Minh Húc đang quét dọn, đây vốn là nhà trọ của em trai y, nhưng em trai y đã đi du học được một thời gian, cho nên căn hộ này liền bỏ trống, hôm nay y rỗi rãi không có việc gì làm liền tới đây dọn dẹp cộng với thay đổi không khí, khụ, tết lễ tháng hai tháng ba, đại thiếu gia nhà Văn Nhân không ở nhà chờ thân thích đến chúc tết mà lại trốn tới đây, chậc chậc, tình huống này coi bộ ít gặp hen.


Không có cách nào mà, mẫu thân của Văn Nhân Minh Húc phu nhân Lam Mộng dạo này mê mẩn phim thần tượng, thích nhất là thể loại anh nhà giàu cưới em nhà nghèo, cho nên, bà vô cùng ham thích tìm Lọ Lem cho hai thằng con nhà mình, khiến hai anh em họ đến năm mới cũng không được yên.


Văn Nhân Minh Hinh, tức nhị thiếu gia nhà Văn Nhân, ngay sau đêm 30 đã lập tức xách balo chạy đi, còn lại mình y mặt đối mặt với mẫu thân, y bày tỏ áp lực quá lớn, cũng chỉ có thể chuồn lẹ.


Quét dọn phòng bếp xong, Văn Nhân Minh Húc thấy hơi đói, y lấy bánh mì, chân giò hun khói, trứng gà, rau xà lách trong túi đồ ăn mới mua ở siêu thị ra làm một cái bánh sandwich đơn giản tự thưởng cho bản thân, y quyết định, trong khoảng thời gian nghỉ tết này sẽ ở đây, dù sao em trai y phải ba năm nữa mới về, chọn chỗ này để ở tạm thời cũng không phải là ý tồi.


Sandwich mau chóng chuẩn bị xong, y đang chuẩn bị ăn, cửa nhà đột nhiên bị ai đập bình bịch.
Văn Nhân Minh Húc nhíu mày, người ở bên ngoài thật bất lịch sự, không biết giờ đang tết nhất sao, đập cửa nhà người ta như muốn nã pháo thế hả!


Cộp cộp cộp, cộp cộp cộp cộp! Cộp cộp cộp cộp, cộp cộp cộp cộp cộp! Cộp cộp cộp cộp cộp cộp!
Hạ Dương nắm hai tay, du dương gõ cửa theo tiết tấu.
Văn Nhân Minh Húc mở hé cửa nhà, nắm tay của Hạ Dương thiếu chút nện lên ngực y, bị y nhanh nhẹn tránh ra.


“A a a!” Y tránh đi, Hạ Dương lại không kịp thu lực, lảo đảo suýt thì ngã xuống, may mắn hắn thân thủ hơn người, nếu không thì mất hết cả mặt mũi rồi!


Đứng vững xong, Hạ Dương trừng mắt quát người đàn ông đang ôm ngực đứng bên cạnh, “Cậu mẹ nó muốn năm mới ăn sủi cảo ở cục cảnh sát đúng không!”


Văn Nhân Minh Húc vừa nghe giọng hắn liền biết người này nóng tính thế nào, cơ mà khi nhìn khuôn mặt nổi giận đùng đùng kia, y lại bật cười, ai chà, đây là món quà năm mới tuyệt nhất mà y nhận được, đã vậy món quà này còn tự mình dâng tới cửa.


Hạ Dương vào nhà quát một câu xong, lập tức bị mùi thơm ngào ngạt trong phòng hấp dẫn, hắn hít hít mũi, quay đầu lại, ánh mắt chuẩn xác ngắm tới miếng sandwich vàng óng ánh, toả hương thơm lừng trên bàn, nuốt nước bọt ực một tiếng.


Ầy, hắn thực sự rất đói bụng, bánh trứng gà vừa mới đút cho cả khuôn mặt hắn rồi, trà sữa còn chưa kịp uống ngụm nào đã đút cho quần nào, tất cả đều do cái tên này gây ra cả!


Nghĩ đến đây, Hạ Dương quay đầu căm giận trừng Văn Nhân Minh Húc, quát, “Có biết để chậu hoa ngoài cửa sổ nguy hiểm lắm không hả? Có biết suýt nữa chậu hoa kia rơi xuống đầu tôi không hả! Có biết nếu không phải tôi may mắn thì giờ đã cưỡi hạc bay về trời không hả?”


Văn Nhân Minh Húc buồn cười lắc đầu, cảm thấy kiểu câu hỏi này nghe đến là quen tai, “Không biết.” Chậu hoa? Em trai y trồng sao? Không thể nào, nhãi con kia đến mình còn nuôi không nổi, sao mà đi nuôi hoa được? Hơn nữa…


Hạ Dương cau mày, chỉ chỉ tóc mình, nói, “Chỗ này bị nước tương bánh trứng dính vào.” Lại chỉ chỉ vào vết bẩn trước ngực áo phao, nói, “Chỗ này bị trà sữa dính vào.” Sau đó nhìn Văn Nhân Minh Húc, nheo mắt, người này…Nhìn hơi quen quen, gặp qua ở đâu rồi hay sao ấy nhỉ?


Văn Nhân Minh Húc nhìn vẻ mặt kia của hắn liền biết, phỏng chừng người này lại ném mình ra sau đầu mà quên mất rồi.
Y chìa tay nhún vai, làm bộ rất không hiểu, “Tôi thấy rồi, nhưng mà, cái này thì có liên quan gì tới tôi?”


Bụng Hạ Dương kêu ‘òng ọc’ hai tiếng cực to, Văn Nhân Minh Húc nghe được, hếch môi về phía bàn ăn, “Nếu đói thì anh có thể ăn trước, ăn xong thì tìm tôi lý luận.”
Nói xong y bước về phía bàn ăn, y cũng đang đói.


Hạ Dương chớp mắt mấy cái, có tiện nghi mà không chiếm thì không phải phong cách của hắn, giầy cũng không buồn thay, trực tiếp giẫm lên nền đá cẩm thạch một giờ trước Văn Nhân Minh Húc vừa lau sạch sẽ đi thẳng đến bàn ăn, cầm sandwich trên bàn cắn một miếng….Hai miếng bánh thế là mất một miếng.


“Ưm!!! Ngon lắm!!!” Hạ Dương miệng nhai sandwich nói.
Văn Nhân Minh Húc rót một ly nước ấm cho hắn, y nhớ rõ người này không thích uống cà phê.
Sau đó y ngồi xuống, cầm miếng sandwich còn lại lên, chậm rãi ăn.


Hạ Dương hai ba miếng liền xử lý xong miếng bánh của mình, uống ngụm nước, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, hắn ăn còn chưa no, cơ mà không thể không biết xấu hổ mở miệng bảo người ta làm thêm cho mình cái nữa được, chỉ có thể nhìn chằm chằm miếng sandwich trong tay Văn Nhân Minh Húc. (– biết xấu hổ quá cơ)


Văn Nhân Minh Húc bị hắn nhìn đến da đầu run lên, y ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn nhìn sandwich trong tay, rồi ngẩng đầu hỏi, “Cho anh ăn nhé?” Thực ra y cũng chỉ khách sáo thôi, làm gì có ai ăn đồ người lạ đã cắn rồi chứ!


Đáng tiếc, y khách sáo, người ta lại chẳng khách sáo, Hạ Dương dùng sức gật đầu, sau đó chỉ vào dao ăn bên cạnh, ra lệnh, “Cắt một nửa cho tôi.” Để mình ăn nước miếng cậu ta hả? Không có cửa đâu!
Văn Nhân Minh Húc giật giật khoé miệng, được rồi, là do y tự tìm!


Y nhận mệnh cắt một nửa sandwich cho Hạ Dương, chậc lưỡi, y nghĩ lát mình phải làm cái gì ngon ngon ăn mới được, điều kiện tiên quyết là phải đuổi vị đại thiếu gia này đi đã.
Thấy y ăn xong, Hạ Dương lau miệng, vẻ mặt đến là nghiêm túc nói, “Tiếp tục nói chuyện vừa nãy.”


Văn Nhân Minh Húc gật đầu, y cũng muốn nghe xem Hạ thiếu gia sẽ nói cái gì.






Truyện liên quan