Quyển 1 - Chương 8: Phó Uy
“Thiếu gia—” Bỗng nhiên một giọng nữ vang lên đánh vỡ không khí lúng túng mà mập mờ này.
Thị nữ Chu Tú Nhi bước nhanh vào phòng, nhìn thấy Phạm Dương Triệt ở trong phòng, mới thu hồi lại biểu tình kích động, khôi phục lễ nghi tao nhã, nhún chân hành lễ nói : “Thiếu gia, lão gia nói muốn gặp ngài.”
Hắn sớm đã đoán được lão nhân kia khẳng định sẽ biết, không thể nghĩ là lại nhanh như thế. Khẽ thở dài một cái, hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ vẫn còn nhiễm đỏ, ôn nhu nói: “Triệt, buổi tối ta lại đến tìm ngươi.” Tự nhiên kêu tên thân mật của người ta rồi hắn mới xoay người rời đi.
Phạm Dương Triệt bị danh hiệu thân mật cùng tiếng nói ôn nhu kia làm chấn động đứng ngốc lăng ở đó.
Chu Tú Nhi mắt liếc nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nam nhân trước mắt này: Nam nhân này tuy có gương mặt, nhưng mà quá mức âm nhu ( nữ tính), thân thể lại nhìn như gậy trúc, vừa nhìn thấy là biết thân thể nam nhân này không được khỏe. Không, nàng tuyệt đó không cho phép tên lớn lên giống nữ nhân, gió thổi sẽ gục này trở thành tướng công của thiếu gia. Hắn không xứng với Thiếu gia.
Cuối cùng, Chu Tú Nhi thu hồi ánh mắt đánh giá, giọng nói mang ý cảnh cáo: “Này, ta mặc kệ ngươi là ai, đừng có vọng tưởng dùng khuôn mặt kia quyến rũ thiếu gia nhà ta. Hừ!” Nói xong, nàng liền hừ lạnh một tiếng, quay đầu cao ngạo rời đi.
Để lại Phạm Dương Triệt một vẻ mặt kinh ngạc : Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
———————————–
“Phanh –” Cửa bị người nào đó dùng lực đẩy vào, cùng với lúc mở cửa có một tiếng kêu vang lên: “Lão nhân, người tìm cháu ư?”
Đột nhiên, một chưởng phong sắc bén đánh tới. Phó Vân Kiệt nét cười chợt tắt, thân hình nhẹ nhàng lùi ra sau, rồi sau đó dùng sức chém ra một quyền, bức lui kẻ đánh lén.
Nhưng mà, người đánh lén cũng không cam tâm mình lại thất bại, thấy ghế dựa bên người cầm lên dùng sức ném qua.
Tay phải hắn duỗi ra, chuẩn bị tiếp nhận “ám khí” hình dạng thật lớn kia, rồi sao đó thoải mái đặt xuống bên cảnh. Nhưng hắn mới đỡ đươc “ám khí” này, thì “ám khí” bay như hoa tới phía hắn.
Làm nhiều việc cùng lúc, hai tay chuẩn bị tiếp nhận “ám khí”, lưu loát đặt ở bên cạnh : Ghế dựa, bàn trà, ghế, bình hoa – không thể nào, bình hoa kia trị giá hơn ngàn lượng đó. Nhưng mà ba cái lại cùng nhau bay đến. Vì ai đó thương tiếc bình hoa quý thành một đống đổ vỡ. Hai tay cộng với chân, cố gắng tiếp được bình hoa. Nhẹ nhõm thở dài một hơi đem bình hoa đặt một bên trên bàn trà. Khóe mắt có chút tức giận lại thấy được người nọ đang muốn đem ngọc như ý trị giá ít nhất ba ngàn lượng cầm lấy, hắn lập tức lên tiếng quát: “Lão nhân, về sau cháu sẽ không làm thịt bò bít tết cho người ăn nữa.”
Tiếng nói vừa vang lên, người no tay liền cứng ngắc, không tiếp tục ném đồ theo hình vòng cung nữa. Bỗng nhiên, thân hình tráng kiện của người nọ hướng tới bài vị bên cạnh khóc nức nở: “Con a, con thật vô lương tâm! Sao con có thể ném nữ nhi bất hiếu của con cho ta, chỉ biết khi dễ lão nhân gia này!”
Phó Vân Kiệt không phải gọi là Phó Vân Tiệp mới đúng, thời điểm nhìn thấy linh vị của phụ thân khóe miệng liền run rẩy, cuối cùng quát : “Phụ thân cháu còn chưa ch.ết đâu!” Lần trước rõ ràng là đem linh vị chướng mắt này ném đi rồi, khẳng định lão nhân lại cho người ta làm lại.
“Nhưng mà hắn cũng không còn ở thế giới này nữa. Con a, nữ nhi của con vừa rồi thật nhẫn tâm. Vừa rồi còn uy hϊế͙p͙ lão nhân gia ta.” Tiếng khóc thê lương lại vang lên.
Phó Vân Kiệt chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, người đang làm bộ khóc kia là gia gia của hắn – Phó Uy. Nếu để cho người khác biết đức hạnh của Phó tướng quân từng ở chiến trường làm kẻ địch nghe thấy đã khiếp sợ, không biết có bao nhiêu thiếu niên sùng bái bị đả kích đây!
Nàng rốt cuộc không chịu nổi tiếng khóc kia, lớn tiếng nói: “Dừng!”
Một tiếng ra lệnh, Phó Uy lập tức ngừng khóc.
“Nói, ngài có yêu cầu gì?” Nàng không kiên nhẫn vào thẳng vấn đề.
Trong mắt người kia hiện lên ánh sáng: “Ta muốn bữa ăn khuya mỗi ngày là một phần thịt bò bít tết.”
“Được.” Nàng sảng khoái đáp.
“Bánh ngọt một cái.”
“Được!” Giọng nói đáp ứng có chút thanh thản.
“Ta còn muốn – ” Nét mặt già nua của Phó Uy đỏ lên vì hưng phấn muốn nói tiếp.
“Không chuẩn, Lão nhân, người bị huyết áp cao đó. Không nên ăn nhiều như vậy.” Nàng không khách khí phản bác lại.
Phó Uy vốn định kháng nghị nhưng nhìn thấy mặt cháu gái kiên quyết liền nói: “Được rồi! bất quá cháu phải thành thật trả lời cho ta mấy vấn đề.”
“Được.” Nàng cũng đoán được lão nhân nhất định sẽ hỏi.
“Nghe nói buổi chiều cháu đã “mời” một nam nhân về nhà?” Ngữ điệu Phó Uy có chút không xác định, cố ý chọn ra mấy từ ngữ hàm súc để hỏi. Dù sao, điều này ở Cảnh quốc thật sự là quá mức kinh hãi thế tục. Hơn nữa, cháu gái còn chưa từng có đối tượng. Nhất định trong đó có cái gì hiểu lầm.
“Đúng.” Phó Vân Kiệt thản nhiên trả lời.
“Cháu mời nam nhân kia về chỉ để nói chuyện thôi chứ?” Phó Uy mang theo hi vọng cuối cùng hỏi.
“Không. Cháu muốn lấy hắn làm lão công.” Nàng thản nhiên nói ra quyết định của chính mình.
“Lão công?! Phó Uy hai mắt mở to, lại vỗ cái bàn nói : “Hoang đường, quá hoang đường. Cháu gái Phó Uy ta sao lại lấy một nam nhân không rõ lai lịch. Thế này còn thể thống gì. Lập tức đem nam nhân kia trả lại đi. Cháu giá Phó Uy ta phải nhất định gả cho một nam nhân môn đăng hộ đối.” Cháu giá hắn, vĩ đại như thế, sao có thể tùy tiện gả cho a miêu a cẩu ( ám chỉ mấy bạn ất ơ )được đây?
“Hắn là Phạm Dương Triệt.” Nàng buồn cười nhìn gia gia đang nổi trận lôi đình, biết gia gia yêu thương nàng, hy vọng nàng có thể gả cho một nam nhân môn đăng hộ đối.
“Gia gia, ngày mai liền phái người qua – ” Tiếng la ồn ào đột nhiên dừng lại, Phó Uy nghĩ mình nghe lầm liền hỏi lại để xác nhận : “Ai?”
“Hắn là Nam tướng Phạm Gia – Phạm Dương Triệt”. Đứng vậy, từ buổi trưa, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng cũng đã biết hắn chính là Phạm Dương Triệt. Vì đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn. Hai năm trước, theo gia gia đến kinh thành nhận sắc phong, lúc ấy vì Phạm Dương Triệt nghỉ bệnh nên không nhìn thấy hắn. Mà nàng đối với vị được xưng “Nam Tướng – Bắc Tướng” Phạm Dương Triệt vô cùng tò mò, ban đêm liền đi tham quan Phạm phủ, dưới ánh trăng nhu hòa, gương mặt tuấn mỹ kia, làm cho nàng quên mất cả hô hấp, chỉ nghe thấy tiếng tim đập nhanh của mình. Nàng đối với hắn là nhất kiến chung tình ( một lần gặp gỡ liền mang tương tư – t.y sét đánh ). Kỳ thật, nàng cũng đã sớm biết Phạm Dương Triệt vào Nham Thành. Sở dĩ nàng xuất hiện ở bên trong khách sạn Long Môn cũng là vì trước đó đã an bài.
Phó Uy mày liền nhíu lại, cân nhắc, một lúc sau mới nói : “Phạm Dương Triệt kia quả thật vẫn có thể là xem một vị hậu bối tài năng. Nhưng mà nghe nói hắn lớn lên rất xấu.” Vừa dứt lời, hắn nghi ngờ nhìn cháu gái mình. Đối với sự hiểu biết của mình về cháu gái, nàng dường như chỉ thích cái loại thư sinh mỹ nam tử “yếu đuối”. Phạm Dương Triệt này hắn đã gặp qua vài lần, không chỉ có mặt xấu xí phải cần mặt nạ, hơn nữa còn có năng lực làm Tể tướng, cho dù có bởi vì bệnh không thể chính sự, triều đình cũng không có việc gì phát sinh. Nam nhân bình thường như vậy, cháu gái mình lại yêu thương. Chẳng lẽ nàng đổi tính?
Thông mình như Phó Vân Kiệt sao không biết gia gia mình nghĩ gì: “Phạm Dương Triệt, hắn rất đẹp.” Đẹp đến mức làm cho nàng quên hô hấp.
Nhìn vẻ mặt si tình của cháu gái, nghĩ đến Phạm Dương Triệt phía sau mặt nạ thực sự là mỹ nam. Nhưng là mày rậm vẫn nhíu lại, không có giãn ra : “Nhưng mà, nghe nói hắn là nam nhân “bất lực”, không thể mang lại hạnh phúc cho nữ nhân.”
“Lão nhân, chẳng lẽ ngài quên sở trường của cháu trước khi trở thành Bắc Tướng sao. Yên tâm, cháu có năng lực làm cho nam nhân “bất lực” trở nên hoạt động mạnh mẽ. Cháu không khiến mình sống cô quả đâu.” Nàng vỗ ngực hào khí ngút trời nói.
Phó Uy nhìn gương mặt anh khí tràn đầy đắc ý, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười : nữ tử bình thường nói đến vấn đề hôn sự, đều là ngại ngùng, cháu gái hắn thì rất tốt, lại còn hào khí, thật sự nàng giống như là nam tử. Nhưng mà nhìn khuôn mặt thoải mái tươi cười hưng phấn kia, hắn mới cảm thấy nàng là nữ tử chân chính : Dũng cảm, tự tin, kiên nghị. Thu hồi tâm tư, vẻ mặt hắn nghiêm túc hỏi: “Tiệp Nhi, ngươi thực sự thích hắn sao??”
Khó thấy được vẻ mặt nghiêm trang của gia gia nhà mình.Nhìn vào đôi mắt kia, nàng thấy sự quan tâm chân thành. Ha Ha, gia gia thực sự thương nàng. Nụ cười thoải mái, con mắt ánh lên tia kiên định: “Đúng. Cháu vô cùng thích hắn.”
“Ha ha ha – ” Tiếng cười lớn vang lên, bàn tay Phó Uy duỗi ra vỗ đầu vai của nàng nói: “Không hổ là cháu gái của Phó Uy ta. Thích, thì phải đoạt lấy, gia gia ủng hộ ngươi.” Khi còn trẻ Phó Uy là thủ lĩnh sơn tặc mà quan binh nghe thấy đã sợ mất mật, sau này bởi vì nhiều nguyên nhân nên đã được triều đình chiêu an, trở thành quan binh. Hắn dựa vào võ nghệ siêu phàm cùng sự gan dạ và sáng suốt trở thành tướng quân.
Phó Vân Tiệp kéo tay Phó Uy nói a dua theo: “Gia gia, người yên tâm. Ta nhất định trong vòng mười ngày sẽ cho người được uống chén trà của cháu rể. Nhưng mà, trước hết chúng ta cần bàn bạc kế hoạch thật tốt….”
Ánh hoàng hôn buông xuống, ánh mắt vị nào đó lóe lên sự hưng phấn cùng gian trá, đã lập được một âm mưu vĩ đại – “Gạt được phu quân”.