Quyển 3 - Chương 3: Cùng giường chung gối
Edit: Vi Nguyên
Beta: Tiểu Tuyền
Rốt cuộc, Nam Cung Tuyệt ngưng nụ cười, nhìn cặp mắt phòng bị như là sợ hắn mong muốn mình, nói: “Nam Cung Khải, ngươi cũng náo đủ rồi chưa? Cũng là lúc trở lại vấn đề chính. Ám Đế cho chúng ta đến là vì tìm ngươi cầm hai phần bản đồ bảo tàng kia.”
Dung nhan xinh đẹp thu lại e lệ, thu mâu ngắm thẳng cặp mắt trong sáng không thấy đáy kia nói: “Ta lấy hai phần bản đồ bảo tàng giao cho các ngươi. Nhưng là các ngươi phải đáp ứng để cho ta đi cùng. Ta không muốn cùng Kiệt tách ra.”
“Không được!”Nàng không chút nghĩ ngợi phản đối. Nếu để cho cái người biến thái Nam Cung Khải một đường đi theo…………..tình cảnh này thử nghĩ xem sẽ làm cho người ta nổi da gà .
Nam Cung Khải thu lại nụ cười, thu mâu thâm trầm nói: “Ngươi cho rằng Ám Đế tại sao lại đem bản đồ bảo tàng trọng yếu như thế giao cho bổn vương giữ? Bởi vì bổn vương có biện pháp cho dù người khác tìm được bản đồ bảo tàng cũng không có cách nào lấy được.”
Giờ phút này Nam Cung Khải thay đổi bộ dáng cô gái nhu nhược, cả người tản mát ra bộ dáng Cảnh quốc vương gia thâm trầm cùng tự tin.
Nam Cung Khải không hề nhìn khuôn mặt giật mình của hai người, xoay người đi tới bên cạnh ôn tuyền, ngọc thủ xanh miết nhẹ nhàng đụng tới chiếc lá trên đóa hoa vòi phun nước vào trong ao.
“Oanh_” chỉ thấy vách tường bên trái phòng chậm rãi di động.Một đi lối hẹp dài hiện ra.
Nam Cung Khải đi đến phía trước nói: “Ở cuối lối đi này có một mật thất, bên trong để bản đồ bảo tàng. Chỉ cần ngươi lấy được bản đồ, bổn vương sẽ không đi cùng.”
Nhìn vẻ tự tin trên dung nhan xinh đẹp kia làm nàng nghi ngờ. Nàng muốn biết tự tin này của hắn từ đâu mà đến. Đôi mắt sáng dấy lên kiên định, nện cước bộ trầm ổn đi tới cửa vào lối đi kia.
Nam Cung Tuyệt khẽ tựa vào cửa, tà mâu thẳng ngó chừng vào thân ảnh màu đen đã tiến vào lối đi, hướng về phía Nam Cung Khải nhẹ giọng nói: “Ám Đế có thể đem bản đồ bảo tàng quan trọng như thế giao cho ngươi, nghĩ đến thân phận của ngươi ở trong các nhất định không thấp.”
Tà mâu nhìn một cái nhưng phảng phất như không có nghe được, tầm mắt chỉ rơi vào thân ảnh màu đen kia, nói tiếp: “Ám các từ trước giờ sắp đặt hộ pháp làm Ám Đế nối nghiệp kế tiếp. Không biết hộ pháp kia là người như thế nào đây?”
Trong mắt hiện lên tia tinh quang cực nhanh, rồi sau đó dung nhan xinh đẹp bị lây vẻ kiều mỵ, ngọc thủ quấn quanh một đám tóc đen rủ xuống bờ vai, cười nói; “Ngươi là ám chỉ ta chính là vị hộ pháp kia sao?”
Nhìn dáng người mười phần thẹn thùng của cô gái, lòng tự tin của Nam Cung Tuyệt dao động: Người bất nam bất nữ như vậy, Ám Đế sẽ không nhận hắn làm người kế nghiệm đi?
Suy nghĩ của hắn bị âm thanh “ chíu _ chíu _chíu” của mũi tên cắt đứt.
Cước bộ vốn đang cẩn thận, liền nhạy cảm phát hiện lối đi này sẽ có rất nhiều cơ quan. Nhưng mà, dưới chân truyền đến âm thanh “Răng rắc” làm nàng biết mình đã khởi động cơ quan. Mũi tên như mưa từ hai bên tường bắn tới. Đôi mắt sáng thu lại, nàng cấp tốc tung mình ra sau, hiển nhiên tránh được cung tiễn. Nhưng mà, nàng còn chưa kịp thu khẩu khí. Trên đỉnh đầu một loạt ám khí bén nhọn lại đang bắn xuống. Nàng vội vàng ngã xuống đất, né qua cái ám khí kia. Nàng còn chưa kịp đứng lên, thì trên nóc vách tường lại xuất hiện. Trong mắt hiện lên tinh quang, tay phải nhấc lên, thiên tàm ti bay nhanh ra ngoài thông đạo, quấn quanh cây cột bên trong phòng. Rồi sau đó thân ảnh màu đen dán chặt mặt đất lấy tốc độ cực nhanh rời đi lối đi.
Chật vật bò dậy, còn chưa kịp đứng lên Phó Vân Kiệt đã bị Nam Cung Khải ôm thật chặt.
“Kiệt, ngươi thật sự lợi hại, không hổ là Bắc tướng! Không người nào có thể đi vào mà bình an đi ra.” Vừa nói, hắn liền đem đầu chôn chặt vào trước ngực nàng.
Mặc dù nàng mặc áo che ngực, nhưng mà bị một người đàn ông với tư thế mập mờ này chon trước ngực, cảm thấy như bị khinh bạc, không có cảm giác thỏa mái. Phần không cảm thấy thoải mái trước ngực làm nàng cảm thấy lạnh như băng, tròng mắt nhìn nam nhân trước ngực đem tay của mình tiến dọc theo quần áo, dán vào da thịt của nàng, mỗ nữ rốt cuộc phát điên.
“Biến thái!” kèm theo tiếng thét chói tai, một quả đấm bất ngờ đem bàn trảo của người nam nhân trước ngực đánh bay lên không.
“Rầm_” một tiếng, Nam Cung Khải ngã xuống trên mặt đất. Hắn chậm chạp bò dậy, tay phải vuốt cái trán, rồi sau đó chậm rãi để xuống, để cho Phó Vân Kiệt thấy máu nhuộm đỏ trên ngón tay.
Nhìn bả vai run rẩy phảng phất như khóc của người kia, đôi mắt sáng hiện lên áy náy: nàng có phải xuất thủ quá nặng không? Mặc dù cái người Nam Cung Khải này là một kẻ mê trai biến thái, nhưng thật sự cũng không đối với nàng làm cái gì. Nàng đi tới bên cạnh hắn, Phó Vân Kiệt đang muốn nói lời xin lỗi bỗng nhiên người đó phát ra tiếng cười nghe lạnh xương: “Ha hả a_”
Thay đổi thật nhanh, xem dung nhan như hoa mà giờ phút này đầy máu tươi trông thật kinh khủng.
Nhìn khuôn mặt kinh khủng bỗng nhiên nhích tới gần, biến thành một khuôn mặt to: “Không thể tưởng tượng là Kiệt lại yêu ta như thế. Ta thật sự là vui, nhưng mà sau này không nên thương tổn khuôn mặt ta. Như vậy ta liền không đẹp nữa.Ngươi muốn biểu đạt ý nghĩ yêu thương xin cứ nhắm trên người ta đánh.” Vừa nói, hắn vừa kéo tay nàng tới bộ ngực của hắn.
Mỗ nữ khóe miệng co rút, đang muốn đánh nam nhân biến thái này tơi bời một bữa, tầm mắt tiếp xúc với khuôn mặt dày kinh khủng kia, tay đang ra quyền mạnh nhưng đột nhiên biến thành nhẹ nhàng một chút, che lại huyệt đạo trên người của hắn. Rồi sau đó nàng vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Nam Cung Tuyệt đang dựa đi tới, hơi thở ấm áp phả lên mặt nàng: “Thật ra thì ngươi có thể suy nghĩ một chút về hắn. Hắn là một người tinh thông cơ quan, hẳn là đối với ngươi trợ giúp rất lớn.”
Trong mắt sáng hiện lên tức giận, nhẹ giọng nói: “Ta muốn cầu về tình cảm là một đời một kiếp chỉ hai người. Ta chỉ biết yêu một người là Triệt.’
“Nè nè Nam Cung Tuyệt ngươi không được đụng vào Kiệt của ta”. Một vị bị điểm huyệt nói, chỉ có thể dùng tài hùng biện cuồng tự luyến không khách khí mà tuyên bố chủ quyền.
Khuôn mặt tà mị lần nữa ngước lên, cưỡng chế nội tâm hiện lên thất vọng, hắn mở miệng nói: “Theo tình thế trước mắt xem ra, chỉ có thể để cho Nam Cung Khải gia nhập cùng nhau tìm kiếm bảo tàng. Hơn nữa, ta nghĩ Ám Đế sở dĩ cho chúng ta tìm hắn trước, cũng có tầng dụng ý này.”
Đôi mắt sáng hiện lên tinh quang: Xem ra việc để cho Nam Cung Khải gia nhập đội ngũ tìm kiếm bảo tàng là không tránh khỏi. Chỉ là lần đi đường có tên biến thái này, nàng chỉ cảm thấy mây đen kéo trên đỉnh đầu, tương lai thật u ám.
Dừng chân ở khách sạn tại biên cảnh châu Minh Dương cùng châu Triêu Dương, dù vẻ ngoài đơn sơ, nhưng vì là khách sạn duy nhất trong phạm vi một trăm dặm nên việc làm ăn của nó vô cùng náo nhiệt. Mỗi ngày khách nhân ra vào không ít.
Vương Nhị, tiểu nhị của khách sạn quá cảnh, không thú vị đưa ánh mắt nhìn con đường phía trước bao phủ ánh trăng. Nhìn thấy một chiếc xe ngựa không tệ chạy tới, hắn vội vàng nghênh đón, một bên nhiệt tình chào. Chỉ cần chiêu đãi thật tốt, khách nhân cho tiền trà nước cũng không thấp.
Cửa xe bị mở ra, hình ảnh đập vào mắt làm hắn ngây ngốc: Tốt, thật là cô nương đẹp a! Hắn chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp như thế.
“Khụ_” một tiếng ho khan rõ ràng không vui làm thức tỉnh tiểu nhị ngây ngốc.
Nhận được ánh mắt đến từ tà mâu sắc bén như mũi tên, tiểu nhị tranh thủ thu hồi ánh mắt, nhiệt tình nghênh đón nói: “Khách quan bên trong mời!”
Chỉ thấy cô nương xinh đẹp kia giống như trước được nam nhân tuấn mỹ như tiên đỡ vịn xuống xe. Rồi sau đó, hai người hầu mặc y phục màu đen cũng đi xuống xe.
“Cho!” theo thanh âm rơi xuống, một cục bạc lớn rơi vào trong tay hắn.
Vương Nhị nhất thời mừng rỡ như điên: cái này bằng một tháng tiền công của hắn a! Cẩn thận cất bạc xong, nụ cười Vương Nhị trên mặt mở rộng thêm: “Khách quan là ở trọ hay nghỉ ngơi?”
“Ở trọ!” tiếng nói trầm thấp bay tới: “Ta muốn hai gian phòng hảo hạng.”
“Tốt, khách quan mời bên này.”Vương Nhị ở phía trước dẫn đường, dẫn bốn người bọn họ lên lầu hai.
“Két_” thanh âm đẩy cửa, một gian phòng trọ mặc dù đơn sơ nhưng sạch sẽ hiện ra trước mắt.
“Khách quan, gian phòng cách vách cũng là của các ngươi.”
“Ừ, biết rồi, ngươi đi xuống.”
“Dạ!”Vương Nhị vô cùng tỉ mỉ đóng cửa phòng lại.
“Tại sao muốn ta cùng huynh đệ của mình giả làm vợ chồng a? Muốn giả bộ cũng là cùng Kiệt!” Nam Cung Khải dắt tay thanh âm nữ thanh thúy bất mãn kháng nghị nói.
“Mỹ nữ dĩ nhiên xứng với tuấn nam. Ta hiện tại dịch dung thành bộ dạng bình thường, nếu cùng ngươi giả trang làm vợ chồng, quá chọc người chú ý đi” Phó Vân Kiệt thở dài đem lý do không biết nói mấy lần rồi nói ra.
“Ta bất kể, ta bất kể. Ta muốn làm thê tử của Kiệt!” Dung nhan xinh đẹp trở nên điêu ngoa.
Khóe miệng nàng kéo rộng nhìn người kia đang đắm chìm trong thân phận cô gái. Quả nhiên là tác phong của Nam Cung Khải, thật nghĩ đến sư tử hống, cho hắn biết mình là một nam nhân.
“Còn có, ta muốn cùng Kiệt một phòng.” Khuỷu tay bị khoác lên.
“Nào có đạo lý người hầu cùng phu nhân ở cùng một chỗ.” Phó Vân Kiệt đưa tay kéo cánh tay đang khoác mình, một bên giải thích nói.
“Ta bất kể, ta bất kể. Ta nhất định phải cùng……..” Thanh âm là nũng khiến người ta nổi da gà kia dừng lại. Rồi sau đó “Đông_” một tiếng, Nam Cung Khải thẳng tắp ngã xuống đất.
“Như vậy bên tai vừa có thể thanh tịnh, vừa có thể giải quyết vấn đề.” Dịch Thiên thu hồi cái khăn vừa phất Nam Cung Khải nói.
Quá đẹp trai rồi, mỗ nữ hai mắt lóe tinh quang, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn: Dịch Thiên không hổ là quỷ y, chỉ nhẹ nhàng lấy khăn phất một cái, đem nam nhân om sòm này giả quyết. Mang vẻ mặt nịnh nọt nhích tới gần: “Dịch Thiên ngươi có thể đem cái khăn kia cho ta hay không?”
Mép miệng treo lên nụ cười, Dịch Thiên đem khăn đưa tới nói: “Khăn này là ta nghiên cứu chế tạo phấn mê, đứng trước mặt người khắc vung lên, là có thể làm cho người ta hút vào phấn mê, hôn mê hai canh giờ. Dĩ nhiên, thời điểm vung nhớ phải dựa gần vào mũi người nọ.Như vậy phấn mê mới có thể phát huy hết hiệu lực.”
“Ừ!” nàng một bên gấp khăn thu vào trong ngực. Ha hả, Nam Cung Khải sau này còn ở bên tai nàng om sòm, nàng nhất định hướng hắn vung nhiều lần, bên tai có thể yên tịnh.
Không tốn sức chút nào đem Nam Cung Khải té xỉu trên mặt đất khiêng lên giường, nàng xoay người cười nói: “Nam Cung Tuyệt, như vậy giao cho ngươi. Còn nữa, không được đối với hắn xuất thủ nga! Mặc dù, hắn lớn lên rất xinh đẹp, nhưng mà ngươi cũng không thể ra tay với hắn.” Mặc dù đem Nam Cung Khải an bài cùng với huynh đệ của hắn có chút thật xin lỗi hắn, nhưng mà so ở cùng phòng với mình thì không tốt. Nàng cũng không muốn phòng bị nữa đêm có người bò lên giường, xâm phạm mình.
“Ta còn không có đói bụng ăn quàng rat ay với huynh đệ của mình.” Nam Cung Tuyệt nghiến răng nghiến lợi nói
“Ha hả, vậy ta an tâm. Ta về phòng trước. Các ngươi nghĩ ngơi thật tốt.” Nàng quay đầu nới: “Dịch Thiên, chúng ta đi thôi!”
Dịch Thiên cười đi theo.
“A_” mỗ nữ thoải mái nằm trên giường thở dài nói: “Thật lâu không có nằm trên giường a. Mấy ngày nay toàn ngủ ngoài trời ta thật nhớ cái giường a!” Vừa nói, mỗ nữ ở trên giường lăn lộn.
Nhìn người kia giống đứa bé mười phần, trên mặt Dịch Thiên chỉ treo nhu tình.
“Dịch Thiên, chỉ có một cái giường, chúng ta làm sao có thể ngủ a!” Rốt cuộc mỗ nữ dừng lại động tác lăn lộn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề phi thường trọng yếu.
“Ta nghĩ dưới đất là được.”
“Không được,” Phó Vân Kiệt lập tức phản đối nói: “Sao ta có thể chăn ấm niệm êm, lại để cho ngươi nghĩ ở dưới đất đây?” Đôi mắt sáng đánh giá độ rộng của giường nói: “Nếu không, hai người chúng ta cùng ngủ trên giường đi!”
“Cùng ngủ trên giường.”Ánh mắt trở nên sâu thẳm.
“Ừ” nàng vừa sửa sang lại cái chăn bị nhàu trên giường, vừa nói: “Ngươi không cần phải lo lắng. Chúng ta có thể bày Sở hà Hán giới.”
Nhìn cái chăn chia chiếc giường ra làm hai phần, trong tròng mắt đen xẹt qua tia lờ mờ.
“Tốt lắm!Chúng ta nghỉ ngơi đi!”Vừa nói, Phó Vân Kiệt để cả quần áo nằm xuống.
“Ừ!” thanh âm Dịch Thiên bởi vì khát vọng mà biến thành khàn khàn.Mặc dù biết cái chăn ngăn nắp đặt ở chính giữa, mặc dù biết nàng chẳng qua là có lòng tốt. Nhưng vừa nghĩ tới cùng nàng cùng giường chung gối, tim của hắn lại không cách nào giữ vững bình tĩnh.
Giữ quần áo nằm xuống, mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng quanh quẩn bên cánh mũi, thân thể của hắn trở nên căng thẳng, trở nên khát vọng. Hắn khát vọng có thể đưa tay ôm nữ nhân gần trong gang tấc này vào lòng, hắn khát vọng có thể đem mùi thơm này, lưu lại trên người.
“Không biết thân thể của Triệt đã khôi phục lại chưa?” giọng nói sâu kín mang theo nhớ nhung vô tận truyền đến.
Giọng nói kia phảng phất như một chậu nước lạnh, dập tắt thân thể nóng rực của hắn, để cho hắn ý thức được nàng còn không có thuộc về hắn.
“Dịch Thiên, ngươi nói thân thể của Triệt bao lâu mới tốt đây?” Nàng quay đầu, ngó mặt hắn hỏi.
“Chỉ cần mỗi ngày dùng phấn phục sinh cơ, tin tưởng chỉ cần thời gian nửa tháng là có thể xuống giường đi lại. Nếu như muốn đi đường nói, tu dưỡng thêm năm ngày là được.”Đè xuống nội tâm khổ sở, hắn trả lời.
“Chỉ cần hai mươi ngày a!” tiếng nói trong trẻo tràn đầy vui mừng: “Chúng ta rời đi Kinh đô đã mười ngày. Nói như vậy, chỉ cần mười ngày nữa, Triệt sẽ lên đường hội họp”.
Vui sướng kia làm mắt hắn nhói đau. Hắn không muốn thấy nàng vì nam nhân khác mà nở nụ cười, nói sang chuyện khác: “Vân Kiệt, ngươi nói xem Hoắc Thiên Thụy bao lâu thì hội họp với chúng ta?”
“À chắc hai ngày nữa hắn sẽ trở lại.Ngươi nói xem Thiên Thụy nếu như cùng Nam Cung Khải đụng phải thì tình hình như thế nào đây?”Thử nghĩ xem, một biến thái cùng một đồng tính luyến ái đụng vào nhau, khẳng định có thể so sánh với hỏa tinh đụng địa cầu.
Bởi vì lời nói của nàng…., trong đầu Dịch Thiên không tự chủ hiện ra tràng diện hai người bắt gặp hỏa bạo, môi mỏng nhếch nhẹ, nụ cười tràn ra không tự chủ.
“Dịch Thiên, ngươi hẳn nên cười nhiều. Bộ dạng ngươi cười nhìn rất tốt.”Nàng chân thành nói. Nàng hi vọng hắn có thể để xuống thương đau nội tâm, có cuộc sống vui vẻ. Mà không phải bởi vì thương đâu trong quá khứ, mà thu lại nụ cười.
Trong đôi mắt lộ vẻ xúc động, bàn tay to lướt qua ranh giới, cầm tay thon của nàng: “Vân Kiệt, ngươi là người thứ nhất nói ta bộ dạng cười lên rất đẹp mắt, cám ơn ngươi.”
Câu cảm tạ mặc dù đơn gian, lại làm cho lòng nàng cảm thấy chua xót. Người nam nhân này rốt cuộc trước kia đã trải qua cuộc sống như thế nào a!” đầu ngón tay cầm ngược, nàng nghẹn ngào nói: “Dịch Thiên, ngươi yên tâm. Sau này sẽ càng có nhiều người phát hiện ngươi tốt!”
“Ừ!” hắn trả lời qua loa.Hắn không cần người khác phát hiện mình tốt.Tim của hắn cũng không tham.Hắn chỉ cần nàng hiểu hắn là được.
Thật lâu không có nghe được lời, hắn quay đầu, chỉ thấy dung nhan kiađã ngủ say. Bàn tay to mang theo yêu say đắm vô hạn vuốt ve khuôn mặt kia. Hắn khẽ nghiên thân, môi mỏng nhẹ nhàng dán lên môi đỏ mọng kều diễm nay. Rồi sau đó hắn lập tức lui về. Hắn không dám hôn nàng quá sâu, sợ đánh thức nàng, càng sợ mất đi cơ hội yêu mến người cùng giường chung gối này. Ổn định trái tim đang đập cuồng loạn, bàn tay to nắm chặt bàn tay mềm kia, hắn tinh tế mà nếm lại vị ngọt ngào mà đôi môi kia rót vào.
Phần này ngọt ngào này làm hắn thật lâu không cách nào ngủ say, cho đến khi ánh trăng lên cao, khi ý thức đánh tới, hắn mới ngả vào mộng đẹp.
“kẹt_” theo tiếng cửa mở vang lên rất nhỏ một cái bóng màu trắng rất nhỏ chui vào bên trong phòng.
Nam Cung Khải đứng ở đầu giường lạnh lùng nhìn Dịch Thiên ngủ mê man trên giường: Hừ, chỉ có quỷ y mới có thuốc mê sao? Hắn tinh thông thiết kế cơ quan nhưng là đối với thuốc mê nghiên cứu không ít thời gian công phu.Trong đó thuốc mê hư vô hương lại càng tâm đắc nhất.Hư vô hương đốt ra luồng khói không màu không mùi làm người ta hôn mê . Tầm mắt rơi vào cặp tay đang nắm chặt nhau, thu mâu híp lại, ngọc thủ xanh miết không khách khí đem cái tay chướng mắt kia rút ra. Rồi sau đó hắn bắt đầu động thủ đem người nam nhân can đảm dám nằm ngủ cùng người trong lòng của hắn kéo xuống giường, đẩy vào đáy giường.
Phủi phủi tay, rốt cuộc đã dọn dẹp xong người chướng mắt, Nam Cung Khải mang theo nụ cười ngọt ngào, bò lên giường, vung tay lên, đem cái chăn đang làm ranh giới mở ra. Thân ảnh thon dài lập tức gục vào trước ngực Phó Vân Kiệt, dung nhan xinh đẹp hiện lên trạng thái hạnh phúc: Đây chính là ngọt ngào theo lời mẫu phi nói sao? Cùng người yêu cùng giường chung gối lại sẽ ngọt ngào như thế, so sánh với bánh ngọt trong vương phủ thì càng ngọt ngào hơn. Hắn muốn lưu lại phần ngọt ngào này. Đôi mắt lóe lên kiên định. Hắn muốn làm chuyện thực trước, mặc dù hèn hạ một chút, nhưng là chỉ cần có thể giữ lại kiệt là được.
Nam Cung Khải đứng dậy, thân thể dõi theo nàng phía trên. Thu mâu nhìn xuống khuôn mặt bình thường, khẽ nhíu mày, ngọc thủ nhấc lên, đem mặt nạ của nàng kéo xuống. Hắn hài lòng nhìn xem khuôn mặt anh khí tuấn mỹ, rồi sau đó cuối người, đem môi dán lên môi đỏ mọng khẽ nhếch kia, tinh tế thưởng thức: Tốt! Ngọt ngào a! Hắn muốn nhiều hơn. Thu mâu trở nên sâu thẳm, lưỡi bắt đầu chui vào trong miệng của nàng, hút lấy chất mật bên trong.
Không đủ, không đủ, hắn còn muốn nhiều hơn. Thân thể tràn đầy khát vọng, ngọc thủ xanh nhạt bắt đầu động thủ cỡi y phục của nàng. Đầu vai trơn bóng hoàn mỹ theo y phục trượt ra phía trước. Thu mâu bởi vì…. đường cong hoàn mỹ này mà lần nữa ánh mắt thêm xanh thẳm, môi đỏ mọng bắt đầu dán đi lên.Hắn muốn in ấn ký thuộc về mình.
Động tác của Nam Cung Khải vốn là kích động nhưng vì bên cổ bỗng truyền đến cảm giác lạnh như băng mà cứng đờ.
“Buông hắn ra!”thanh âm lạnh lẽo mang theo nồng đậm sát khí truyền đến. Sau đó, hắn bị một sức mạnh dùng sức ngăn lại, chật vật té xuống giường.
Thật vất vả mới ổn định thân thể, lúc này hắn mới thấy rõ ràng người cắt đứt chuyện tốt của hắn.
Đầu tiên đập vào mắt là cặp mắt màu lam nổi lên hàn khí dường như muốn đông cứng người, sau đó lại là khuôn mặt cương nghị, tuấn lãng góc cạnh rõ ràng. Khá lắm nam nhân khí phách a! Không hổ là thái tử Cao quốc. Cặp mắt màu lam kia đã cho hắn biết thân phận của người đến.
Hắn cảm thán bởi vì lãnh kiếm nhắm thẳng vào cổ họng biến mất.
Hoắc Thiên Thụy đem người hắn mong nhớ ngày đêm ôm thật chặt vào trong lòng, mắt màu lam lóe lên âm lãnh, lạnh lùng nói: “Ngươi đã làm gì hắn?” Lấy công phu của Vân Kiệt, không thể nào ngủ mê mang đến trình độ không biết có người xâm phạm. Nhất định là nữ nhân này dùng thủ đoạn hèn hạ.
Ngọc thủ xanh nhạt cẩn thận đem lưỡi kiếm dán trên cổ dời đi, dung nhan xinh đẹp triển khai nụ cười phong hoa tuyệt đại, giọng nữ thanh thúy dễ nghe truyền đến: “Ta chỉ muốn cùng phu quân của mình hoan hảo thôi!”
“Phu quân? Hoan hảo?” thanh âm trầm thấp bởi vì….. hai từ này nhất thời lạnh mấy phần.
“Đúng vậy! Ta là thê tử của phu quân.” Nam Cung Khải đương nhiên nói:
“Thê tử!” môi mỏng nhếch lên nụ cười, chẳng qua nụ cười này không đạt tới đáy mắt: “Ngươi hẳn nên thấy may mắn mình là một nữ nhân. Nếu không, bằng việc ngươi mới làm với Vân Kiệt, thì đầu và thân đã đi hai nơi khác nhau rồi!”
Cặp mắt màu lam bắn ra cái nhìn lạnh buốt làm hắn không tự chủ nuốt mà một miệng khí lạnh. Giờ phút này hắn thấy vô cùng may mắn vì đã dùng giọng nữ ứng đối.
“Cút!” âm thanh lạnh lẽo không nhịn được truyền đến.
Mặc dù không muốn rời đi, nhưng Nam Cung Khải hiểu được tình thế lúc này chỉ đành phải chật vật xoay người rời đi.
Mắt màu lam nhìn phía sau cánh cửa kia một lần nữa, thanh âm lạnh lẽo mất đi, mang theo nhu tình nhìn người trong ngực. Tầm mắt tiếp xúc đến cánh môi đỏ tươi vì sưng lên cùng với dấu môi son trên đầu vai lộ ra, đôi mắt màu lam hiện lên tức giận. ch.ết tiệt. Hắn không nên bỏ qua cho người đàn bà kia. Môi mỏng mang theo thô lỗ đặt lên cánh môi đỏ tươi đó. Hắn muốn xóa đi ấn ký của người đàn bà kia để lại trên người Vân Kiệt.
Vốn chỉ là muốn xóa đi ấn ký trên người nàng nhưng mà khi tiếp xúc với đầu vai trơn bóng hoàn mỹ không tỳ vết nó liền bắt đầu biến dạng. Cuộc sống hơn một tháng cấm dục, ȶìиɦ ɖu͙ƈ bị đè nén muốn tìm được đường đột phá. Bàn tay lớn vô cùng có kỹ xảo cởi ra y phục trên người nàng. Động tác vốn linh hoạt bởi vì cái bộ áo vừa giống áo ngắn trên người nàng, vừa vô cùng quái dị mà khiến cho người phải đình chỉ động tác vì không biết phải bỏ đi bằng cách nào.
Mắt màu lam mang theo nghi hoặc, ngước nhìn qua y phục đang dán chặt trên người nàng: đây là quần áo à? Có chút dày. Nhưng lại không khó giải quyết. Còn có ở trên quần áo mà khâu thêm kim loại để làm cái gì. Mang theo nghi hoặc, bàn tay lớn vươn ra hướng tới cái vật kim loại kia.
“Thái tử không sợ Phó Vân Kiệt tỉnh lại hận ngươi sao?” tiếng nói đột ngột ở sau lưng vang lên.
Hoắc Thiên Thụy vung tay lên, kéo chăn,mền qua, đem nàng che phủ đến một chút khe hở cũng không có, rồi mới quay đầu nhìn người đứng ở bên giường, thấy Dịch Thiên sắc mặt trắng nhợt, thanh âm lành lạnh nói: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này.”
Cưỡng chế huyết khí đang quay cuồng trong người, Dịch Thiên nện bước bước chân đi đến bên bàn rồi ngồi xuống nói: “Thái tử không biết rằng ta vẫn một mực nằm ở đáy giường sao?”
Phảng phất như không có nhìn thấy gương mặt tức giận kia, hắn nói tiếp: “Trúng Hư Vô hương cũng không chỉ một mình Phó Vân Kiệt.”
Hắn vừa rồi bởi vì hưng phấn mà nhất thời chủ quan trúng Hư Vô hương. Dù hắn bách độc bất xâm nhưng hắn cũng không cách nào mở mắt ra, còn điều ý thức vẫn tồn tại. Hắn biết rõ mọi chuyện xảy ra trên giường. Dùng thân thể của hắn kháng lại dược tính, chỉ cần chịu qua được một cái khắc chung là có thể hành động tự nhiên. Nhưng mà, khi nghe trên giường truyền đến âm thanh quần áo bị kéo rơi, nghe được tiếng thở hào hển kia, thì hắn biết rõ nếu như mình không đi ra ngăn cản…, thì thân phận nữ tử của Phó Vân Kiệt sẽ bị hiện, thậm chí còn nàng sẽ bị Hoắc Thiên Thụy chiếm đoạt. Bởi vậy, hắn thầm vận chân khí, không tiếc trả giá lớn bị nội thương, leo ra ngăn cản.
Lửa nóng hừng hực bởi vì Dịch Thiên đột nhiên xuất hiện mà bị giội tắt. Hoắc Thiên Thụy chặt chẽ đem nàng ôm vào lòng, trầm giọng hỏi: “Nữ nhân kia là thân phận gì?” Tuy không tin tưởng lời nói của nữ nhân kia, nhưng mà, có một điểm có thể khẳng định nữ nhân này thân phận không đơn giản.
” Sùng Vương gia của Cảnh quốc —— Nam Cung Khải.” Dịch Thiên cũng không giấu diếm mà nói thẳng.
“Nàng là nam nhân? !” trong đôi mắt màu lam hiện lên phẫn nộ vì bị người lừa gạt. Không thể tưởng được đường đường Vương gia Cảnh quốc lại giống như tên háo sắc quái dị.
“Hắn có năng lực gì?” bên trong ánh mắt màu lam hiện lên tia sáng. Ám đế có thể đem địa đồ bảo tàng quan trọng của Cảnh quốc giao cho người nam nhân kia, thì hắn nhất định là có chỗ hơn người.
“Nghe nói Nam Cung khải có thể xếp đặt thiết kế cơ quan lợi hại nhất thiên hạ này.” Dịch Thiên không có tính toán giấu diếm. Tranh đấu giữa Cảnh quốc cùng Cao quốc không liên quan đến hắn. Quan tâm duy nhất của hắn là an nguy của Phó Vân Kiệt còn đang bị Hoắc Thiên Thụy ôm vào trong ngực. Đôi mắt hiện lên sự tức giận cực nhanh, hắn hận hiện tại không thể đem nàng từ trong ngực của Hoắc Thiên Thụy đoạt lại. Nhưng mà, hắn lại chỉ có thể ẩn nhẫn. Bởi vì hiện tại thời cơ không đúng.
Bên trong đôi mắt màu lam hiện lên tinh quang, khó trách Ám đế lại đem địa đồ bảo tàng quan trọng như thế giao cho hắn. Trong đầu không tự giác mà hiện ra những chuyện đáng giận mà nam nhân kia mới làm với Vân Kiệt. Nam Cung Khải tuy quái dị một chút, nhưng tình cảm trong đôi mắt kia không lừa được người khác. Hắn ưa thích Vân Kiệt. Nghĩ đến người này Hoắc Thiên Thụy quả nhiên chau mày. Đáng ch.ết, một cái Phạm Dương Triệt còn chưa đủ, hiện tại còn thêm một Nam Cung Khải. Đáng giận, hắn thật muốn đem Vân Kiệt khóa ở trong thâm cung của Cao quốc, để cho nam nhân khác không cách nào nhìn đến nửa phần.
“Ngươi có thể đi xuống.” Thu hồi nội tâm tức giận, Hoắc Thiên Thụy hạ lệnh.
Dịch Thiên cũng không có lĩnh mệnh rời đi, đôi mắt vẫn nhìn bộ dáng của người nằm trong ngực hắn.
Đem nét mặt của hắn thu nhập vào đáy mắt Hoắc Thiên Thụy mở miệng mỉa mai nói: “Không thể tưởng được ngươi theo Phó Vân Kiệt không đến nửa tháng thời gian, lại quan tâm hắn như thế. Yên tâm, ta sẽ không làm gì hắn đâu”
Đạt được cam đoan, Dịch Thiên lần nữa nhìn người hôn mê kia lần nữa, rồi mới quay người rời đi
Trong mắt màu lam lóe ra tinh quang, rồi sau đó, hắn cúi đầu thấp xuống, đối với dung nhan đang ngủ say, hung dữ mà hạ giọng nói: “Vân Kiệt, mị lực của ngươi thật sự quá tốt, ngay cả quỷ y cũng đối với ngươi động tình.” Nói xong, còn mang theo ý tứ trả thù, hắn nhẹ gặm đôi môi xưng đỏ kia.
Nhìn qua cặp môi đỏ mọng bởi vì chính mình mà trở nên kiều diễm vô cùng, Hoắc Thiên Thụy lúc này mới thoả mãn ngước lên. Động tác nhu hòa để nàng nằm xuống. Hắn đem cái chăn giật ra đắp lên người nàng. Hắn sợ chính mình kìm nén không được dục vọng. Bàn tay lớn bao quát, đem nàng chặt chẽ ôm vào trong ngực, cằm dưới dán lên mái tóc đen của nàng, môi mỏng khẽ mở, âm thanh cảm than vang lên: “Vân kiệt ah, vân kiệt, ta nên làm thế nào với ngươi đây?”
Trong căn phòng to lớn tiếng thở dài mang theo ưu sầu quanh quẩn mãi.