Chương 11
Mặt trời treo cao cao trên trời, hơi nóng bốc lên từ mặt đất, trên đường người qua lại rất ít, xe riêng đi trên quốc lộ ít tới đáng thương. Cũng chỉ có xe bus và những phương tiện công cộng khác gào thét.
Dưới tình huống như vậy, một chiếc Phantom phóng bon bon trên đường.
Hồng Tiêu ngồi ở ghế tài xé, nhìn Dạ Hoằng ngủ gà gật ngay bên cạnh.
“Làm sao vậy, còn chưa tỉnh ngủ à? Hôm nay ngủ nhiều vậy?” Từ khi bắt đầu lên xe, xe còn chưa đi ra hết sườn đồi, Dạ Hoằng đã dựa vào cửa xe, nhìn thấy bộ dạng Dạ Hoằng như vậy, Hồng Tiêu cảm thấy đứa con còn chưa tỉnh ngủ.
“Không.” Giọng nói rất nhẹ, bất quá Hồng Tiêu vẫn nghe được.
“Vậy thì như thế nào?”
“Mặt trời, chói mắt.” Dạ Hoằng luôn luôn rất không thích ánh sáng, mắt y rất nhức rồi, hơn nữa nắng lên rất cao. Đại khái không dưới tình huống đặc thù, y sẽ không bao giờ hoạt đồng dưới ánh mặt trời. Nhân tiện ngay cả công việc cũng vậy.
“Như vậy à! Nhưng mà thường xuyên phơi nắng cũng rất tốt mà!” Thật là đáng lo lắng mà.
Hôm nay cố ý không cho vệ sĩ đi cùng, chính là muốn bồi dưỡng tình cảm với Dạ Hoằng. Nếu như Dạ Hoằng buồn bực, Hồng Tiêu cũng không biết phải làm cái gì nữa.
“Đi đâu.” Mặc dù chính là câu hỏi, nhưng mà một chút cảm giác đang hỏi cũng không có. Không còn nhắm mắt dưỡng thần nữa mà là đem tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
“Cửa tiệm cắt tóc! Tóc mai của Hoằng Nhi dài quá rồi, như vậy không tốt cho mắt con, hơn nữa đôi mắt xinh đẹp cũng bị che mất thì sao?” Đây là điều Hồng Tiêu không thể hiểu, ngay cả Dạ Hoa cũng không chú ý sao? Hơn nữa tóc dài quá, cho dù năng lực của Hoằng Nhi có mạnh trở lại, cũng sẽ trở thành nhược điểm sao!
“Không cần, tiếp theo.” Hồng Tiêu nói đùa, Dạ Hoằng cũng không lên tiếng phản bác Hồng Tiêu.
Nghĩ trong một chốc, hiểu ra Dạ Hoằng nói địa điểm kế tiếp là gì, bất quá cái này không thể được, tóc mai nhất định phải cắt: “Hoằng Nhi, cha không nói con cắt ngắn tất cả đầu tóc, chỉ cắt tóc mai thôi.”
“Không cần,” Mặc dù ngữ khí không có gì, nhưng Hồng Tiêu có thể nghe ra sự kiên định của Dạ Hoằng.
“Vậy con cho cha một lí do!” Thật tò mò tại sao Dạ Hoằng không muốn cắt tóc.
“Dừng xe.” Dạ Hoằng đột ngột nói.
“Cái gì?” Kì quái hỏi.
“Dừng xe.”
“Két ~~~~” thắng một tiếng, Hồng Tiêu đem xe dừng lại.
Sau khi xe dừng lại một giây, Dạ Hoằng mở cửa xe, đi xuống.
Hồng Tiêu cũng kì quái xuống xe đi theo. Nhìn thấy Dạ Hoằng đi tới một cô cái cách đó không xa. Đó là một cô gái rất đẹp, mặc một cái váy đen siêu ngắn, cùng một cái áo in hoa nhỏ, tóc ngắn ngang vai. Mang đôi giày cao gót tối thiểu cũng 7cm, thoạt nhìn chiều cao cũng tương đương với Dạ Hoằng. Đứng ở bên cạnh quán kem, không ngừng nhìn quanh, hình như là đang đợi ai đó.
Hồng Tiêu tò mò đi tới. Chỉ thấy Dạ Hoằng đưa tay kéo cô gái lại. Hai người mặt đối mặt trong chốc lát.
Dạ Hoằng liền xoay người đi về hướng Hồng Tiêu,
Hồng Tiêu đi nhanh tới: “Cái gì vậy?”
“Tự xem đi.” Bỏ lại một câu, Dạ Hoằng trong lúc Hồng Tiêu đang nhìn chăm chú đi về chiếc xe, vào trong thở ra một hơi lạnh lùng.
“” Quay đầu lại liếc mắt nhìn cô gái một chút. Cô gái vẫn duy trì động tác như lúc mới nhìn thấy Dạ Hoằng không có nhúc nhích. Hai mắt thất thần. Không có tiêu cự.
Tại sao có thể như vậy? Mang theo sự hoài nghi, Hồng Tiêu đi trở về trong xe.
“Cô gái đó làm sao vậy?” Bây giờ cô gái đó vẫn không nhúc nhích tiếp tục đứng ở đó. Cô gái linh hoạt như vậy tại sao trong nháy mắt lại biến thành như thế này? Trực giác đánh giá việc này có liên quan đến Hoằng Nhi.
“Cô ta nhìn hai mắt của tôi.” Thản nhiên nói.
“Cái này thì liên quan gì?” Hai mắt Hoằng Nhi nhìn đẹp lắm mà. Nhìn đến mê mẩn cũng không đến nỗi như vậy chứ. Lại nhìn cô gái bên ngoài một chút, vẫn không nhúc nhích.
“Lão ta nói hai mắt tôi có thể nhiếp hồn, làm cho người ta có thể đắm chìm bên trong, không thể nhúc nhích. Không cần thì sẽ không để lộ ra.” Đây là Dạ Ảnh nói lúc trước. Cho đến bây giờ thì hiểu rồi, hiểu tại sao Dạ Hoằng dùng tóc mai thật dài đem che đôi mắt lại.
“Cái gì! Có tác dụng với bất kì người nào sao?”
“Không. Đối với ông không có tác dụng.” Nhìn ra ngoài cửa sổ. Như là chuyện kia chẳng có chút nào liên quan đến mình.
“Tại sao?” Đối với mình không hiệu quả, có phải hay không ý nói mình rất đặc biệt.
“Không biết. Cứ vậy đi.” Cô gái ngoài kia đã khôi phục lại bình thường, bất quá ý chí của cô gái đó thật yếu, lâu như vậy mới phục hồi, nếu như người cô ta chờ không đến gọi, có thể còn lâu nữa mới tỉnh lại được.
Hồng Tiêu nhìn cô gái đã bình thường trở lại kia một chút, mở chìa khóa, khởi động xe.
“Nhưng mà cha cảm thấy con vẫn cần sửa tóc lại một chút. Tuy nhiên bây giờ chúng ta đi đến chỗ khác trước, không cần phản đối cha, cha là cha con!”” Không cho Dạ Hoằng cơ hội phản đối, đã đem Dạ Hoằng tới một nơi.
…
“Đây là chỗ ông muốn tôi đến.” Dạ Hoằng nhìn bảng hiệu bên ngoài, lạnh lùng nói.
“Ừ! Chính là chổ này, vào thôi! Chúng ta cùng nhau vào.” Ôm Dạ Hoằng dẫn vào trong tiệm.
“Hai vị, hai người muốn mua kính cận hay là kính râm?” Vừa vào trong tiệm, một cô gái liền đi ra tiếp đón.
“Kính áp tròng!” Hồng Tiêu mở miệng nói.
“Được, xin mời theo tôi!” cô gái bán hàng dẫn họ đi tới phòng đo mắt. “Trong hai vị ai là người cần dùng kính áp tròng ạ?”
“Con tôi!” Mỉm cười trả lời cô gái bán hàng.
“Hả!” Anh ta có con rồi sao, tại sao đàn ông đẹp trai đều đã bị bắt đi.
Kì thật Dạ Hoằng hoàn toàn có thể trực tiếp mua kính mắt, nhưng mà Hồng Tiêu muốn chắc rằng hai mắt Dạ Hoằng không có vấn đề. Dù sao cũng chỉ là để máy móc kiểm tr.a một chút, chắc là không vấn đề gì.
Rất nhanh đã chọn được kính áp tròng cho Dạ Hoằng. Màu đen. Lúc ấy cái người phụ trách khám mắt giật hết cả người. Bởi vì hai mắt Dạ Hoằng không có bất kì vấn đề gì. Hơn nữa đôi mắt cũng đen như nhung, nhưng Hồng Tiêu lại muốn một cặp kính áp tròng cũng màu đen. Như thế nào lại có người kì cục đến như vậy, bất quá đây là yêu cầu của khách hàng, chủ tiệp cũng không nói cái gì thêm.
Bởi vì kính áp tròng màu đen tuyền cũng nhiều người từng yêu cầu, cho nên kính cho Dạ Hoằng cũng không cần phải đợi lâu. Cô gái bán hàng chỉ dặn dò một chút, đã đem kính lại giao cho hai người.
“Thử chút đi!” Hồng Tiêu nhỏ giọng nói bên tai Dạ Hoằng.
Dạ Hoằng rất rõ ràng hắn nói cái gì, ngay lập tức sử dụng cô gái bán hàng làm đồ thí nghiệm.
Hiệu quả rất tốt. Không có loại chuyện khiến ngay cả Dạ Ảnh cũng cảm thấy sợ hãi xuất hiện nữa.
“Tốt lắm, Hoằng Nhi bây giờ tiện thể thay đổi chút đi.” Mỉm cười nhìn Dạ Hoằng.
“Uh.”
Ngữ khí lạnh như thế, xem ra không thể thay đổi trong ngày một ngày hai rồi.
Tiếp theo, hai người đi đến cửa tiệm cắt tóc, thợ cắt tóc chỉnh lại mái tóc dài mềm mại của Dạ Hoằng, lại còn đứng một bên khen mái tóc của Dạ Hoằng đẹp như thế nào,lại còn oán giận mái tóc dài của mình cũng không được như của Dạ Hoằng.
Ngay lúc Dạ Hoằng muốn nổi cáu, tóc cũng được chỉnh sửa thật tốt.
Nhìn Dạ Hoằng trước mặt, Hồng Tiêu không khỏi nở nụ cười. Như vậy Dạ Hoằng trên cơ bản nhìn cũng giống người bình thường rồi.
Trước bởi vì tóc mai thật dài che khuất đôi mắt, mặc dù cũng đẹp, nhưng thật nhìn thật sự rất kì quái, ban ngày còn đỡ, chứ buổi tối đặc biệt là khi không có đèn, cảm giác khi đó ~~~ quên đi, không nói nữa.
Dạ Hoằng lần đầu tiên nhìn mình trong gương.
Bởi vì suốt một thời gian dài không có tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, da dẻ có vẻ rất trắng. Đôi mắt đen như nhung, bởi vì đeo kính áp tròng mà càng thêm lấp lánh, lông mi thật dài, chuyển động theo tầm mắt.
Ngũ quan rất tinh xảo, nhưng không yếu đuối kiểu con gái. Thần sắc lạnh lùng, thoạt nhìn cũng không làm cho người ta bài xích, chỉ cảm giác thấy rất cao quí.
“Tốt lắm! Hoằng Nhi chúng ta bây giờ đi mua ít đồ dùng cá nhân nhé.” Nói xong, Hồng Tiêu tiện thể đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi cửa hiệu cắt tóc.
Dạ Hoằng cũng chậm chậm đi theo phía sau.
Trong một cửa hàng quần áo. Bởi vì đồ đạc của Dạ Hoằng ít tới đáng thương, hơn nữa chỉ một kiểu một màu, Hồng Tiêu rất không hài lòng, nếu không phải tối qua trễ quá, Hồng Tiêu rất có khả năng trước tiên là kéo Dạ Hoằng đi mua quần áo rồi. Bất quá bây giờ cũng không muộn lắm.
Dancer là cửa hàng thời trang nổi tiếng ở thành phố S, mỗi người đều biết nó tượng trưng cho sân khấu thượng vàng hạ cám. Cho nên quần áo ở đây rất đầy đủ, từ vài đồng đến vài vạn đồng đều có,hơn nữa ở đây không chỉ có một tiệm quần áo hay là phụ kiện này nọ. Cho nên Dancer rất lớn, tổng cộng có sáu tầng lầu. Lầu một chính là quần áo bình thường, là lầu hai chính là hàng cao cấp, lầu ba là phụ kiện, những người thu nhập bình thường cũng có thể mua được, mà tới lầu bốn chính là hàng hiệu… Rồi, tầng 5 chính là nơi ai là hội viên mới có thể đi vào. Mà hội viên của Dancer, cả thành phố S cũng chỉ có 16 người. Muốn trở thành hội viên, một năm cũng phải tiêu xài trên trăm vạn. Lầu sáu chính là văn phòng cùng kho hàng.
Hồng Tiêu chính là khách quen ở chỗ này. Cũng là một trong 16 hội viên. Bất quá ~~~~~
“Chủ nhân!” Một cô gái xinh đẹp đột nhiên chạy từ trên lầu 2 xuống. Đứng trước mặt Dạ Hoằng, cúi đầu thật sâu. Mặc dù vẻ bề ngoài của Dạ Hoằng có thay đổi, nhưng mà khí tức thì không hề, y vừa tới cửa, cô gái kia liền biết là y đã tới.
“Uh.” Chỉ thản nhiên nói một tiếng.
“Thì ra Hoằng Nhi là chủ nhân ở nơi này à!” Hồng Tiêu nhỏ giọng bên tai Dạ Hoằng.
Nơi này không có người lợi hại như bọn Dạ Kì, cho nên không có nghe thấy lời Hồng Tiêu.
“Ngài tới nơi này là vì?” Cô gái hỏi. Nơi này là một trong những địa điểm thu thập tin tức của Dạ Ảnh. Bởi vì đây là trung tâm thời trang nổi tiếng nhất thành phố S, cho nên đại bộ phận dân chúng ở thành phố S cũng muốn đến đây mua đồ, đặc biệt là tầng lớp cao. bọn họ lấy việc có thể trở thành hội viên mà tự hào, ở chỗ này có thể ghi chép lại được rất nhiều chuyện từ bọn họ.
“Mua quần áo.”
“Đúng vậy! Các người cũng đã rất rõ kích cỡ của Hoằng Nhi rồi. Chúng tôi muốn mười bộ trang phục mặc nhà, mười bộ lễ phụ, còn có ba bộ đồ ngủ thoải mái một chút. Tạm thời thì bao nhiêu đó trước đã.”
Cô gái tò mò nhìn Dạ Hoằng, bởi vì Dạ Hoằng chưa từng có mua quần áo hay phụ kiện như vậy.
Dạ Hoằng không có phản ứng, cái này tỏ vẻ Dạ Hoằng cũng cam chịu những gì Hồng Tiêu phân phó.
“Được! Xin mời theo tôi!” Cô gái ý bảo hai người bọn họ đi lên tầng 5.
Đi đến tầng 5, cô gái lựa ra một đống quần áo cho Dạ Hoằng lựa chọn. Tất cả những quần áo đó đều đã được cô tuyển chọn kĩ càng trước đó. Cô cảm giác được những bộ này Dạ Hoằng mặc lên người sẽ phi thường dễ nhìn.
Hồng Tiêu cần lấy một bộ, đưa cho Dạ Hoằng: “Thử xem!”
Dạ Hoằng nhìn Hồng Tiêu một chút, cầm lấy bộ đồ đó đi vào trong phòng thử đồ.
Cứ như vậy, Hồng Tiêu chọn, Dạ Hoằng thử. Liên tục mấy tiếng, rốt cuộc cũng đã lựa được một số. Trong mắt Dạ Hoằng cũng xuất hiện thần sắc uể oải.
Cũng may hết thảy đều đã xong.
Hồng Tiêu phân phó cô gái, đem quần áo đưa đến nhà của hắn, nhân tiện đưa Dạ Hằng về nhà.