Chương 34
Đã qua năm ngày tập luyện tàn khốc, Hoàng Cáo ác ma kia cuối cùng cũng đồng ý thả bọn họ một bữa, 10 giờ sáng ngày mai tập trung ở phòng nghệ thuật thứ 3 để có thể tiếp tục tập tiếp.
Nói Hoàng Cáo là ác ma không phải một hai người, mà là cả đám người, trong đó có cả bạn tốt nhất của hắn -Tống Cảnh Kiệt.
Tống Cảnh Kiệt trước kia chỉ biết Hoàng Cáo là một người hết sức nghiêm túc với nghệ thuật, chỉ là không ngờ trình độ đã biến thái tới mức này.
Nếu có một người làm động tác không đúng, thì sẽ bị làm lại 10 lần đó.
Mà chuyện kinh khủng đó cũng có mình, vốn nghĩ mình với Hoàng Cáo quen nhau như vậy, nhìn hắn chớp mắt muốn rụng lông mi, nhưng mà không ngờ là Hoàng Cáo lại soi mình ki ho n, làm hại mình mỗi ngày mò về phòng tắm được một cái là lăn ra giường ngủ say sưa.
Bất quá mọi người ai cũng bị như vậy.
Nhưng mà vẫn có trường hợp đặc biệt, không có bất kì ai ngờ tới, Dạ Hoằng hóa ra có thể nhập vai rất nhanh.
Mặc dù lúc bắt đầu vẻ mặt Dạ Hoằng không tốt lắm, nhưng mà sau khi Hoàng Cáo làm mẫu xong Dạ Hoằng có thể làm lại không sai một li, sau khi làm lại mấy lần, Dạ Hoằng hoàn toàn có thể đạt tới tiêu chuẩn của Hoàng Cáo. Bất quá Hoàng Cáo cũng nhìn ra được Dạ Hoằng mặc dù tận lực làm theo yêu cầu của mình, nhưng mà tất cả vẻ mặt cũng không có dụng tâm, bất quá Hoàng Cáo nghĩ bản thân từ nhỏ đối với việc biểu diễn là bẩm sinh, hơn nữa mình luyện tập từ nhỏ, cho nên dù mình diễn thì không phải người nào cũng có thể làm lại được, hơn nữa tố chất của Dạ Hoằng đúng là rất tốt, hoàn toàn có thể trở thành một diễn viên.
Sở dĩ vẻ mặt của Dạ Hoằng không thể thấy vào bên trong, đại khái chính là bởi vì y lúc nào cũng lạnh như băng. Mà sở dĩ Dạ Hoằng lạnh như băng đại khái là bởi vì từ nhỏ Dạ Ảnh không có ai cho y sự ấm áp, bởi vì thế nên Dạ Hoằng lúc nào cũng lạnh lùng, trong lúc đóng kịch thì không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào? Cho nên trong lòng Hoàng Cáo càng thêm đồng tình, cũng rất thích Dạ Hoằng.
Mà Hoàng Cáo cũng xác định rõ, trong nhiều người như vậy, cũng chỉ có Dạ Hoằng đạt được yêu cầu của mình, cho nên càng gia tăng yêu cầu tập luyện đối với bọn họ.
…
Dạ Hoằng chậm rãi đi ra cổng trường, đã nhìn thấy xe Hồng Tiêu đứng đợi.
Bước nhanh hơn một chút, Dạ Hoằng đã vào trong chiếc xe màu lam khá phổ biến này.
Trong tất cả những chiếc xe của Hồng Tiêu, Dạ Hoằng thích nhất chiếc này. Không phải là sang nhất, nhưng rất tiện nghi, hơn nữa tiếng động không lớn, quan trọng nhất là khi chạy tầm nhìn rất tốt, Dạ Hoằng lúc nào cũng có thể nhìn rất xa. Ghế ngồi cũng rất thoải mái, khi ngủ cũng không cảm thấy có chỗ nào khó chịu.
Cho nên Hồng Tiêu chạy nó đến đón Dạ Hoằng.
“Hoằng Nhi? Con đã ngủ chưa?” Sau khi Dạ Hoằng đã lên xe xong xuôi, cho đến bây giờ cũng đã mấy phút, Dạ Hoằng cũng không nhúc nhích, Hồng Tiêu không khỏi mở miệng. Hôm nay Hồng Tiêu trực tiếp lái, bởi vì Dạ Hoằng bình thường thích nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng mà Hồng Tiêu ở góc độ này căn bản nhìn không thấy mặt Dạ Hoằng.
“Dạ chưa.” Dạ Hoằng thản nhiên nói, Dạ Hoằng vừa lên xe đã bắt đầu ôn lại phần lời thoại của mình, mặc dù biết chắc mình đã thuộc lòng, nhưng mà Dạ Hoằng lúc không làm gì cũng im lặng nhớ lại, cũng như cách đi đứng vẻ mặt này nọ.
“Oh! Vậy là tốt rồi, con đang nghĩ gì vậy? Sau lại nhập tâm vậy.” Không có ngủ là tốt rồi.
“Tuần sau cha có đến không?” Không có trả lời Hồng Tiêu, Dạ Hoằng hỏi một vấn đề khác.
“Tuần sau à? Oh ~~~ Đương nhiên là có, được rồi, con có tham gia tiết mục gì sao?” Hồng Tiêu cười hỏi, mặc dù đã biết Dạ Hoằng sẽ tham gia tiết mục gì trong lớp, nhưng mà vẫn không nhịn được hỏi, bởi vì hắn muốn nghe chính miệng Dạ Hoằng nói ra.
“Có, cha cứ đến đi rồi sẽ biết.” Dạ Hoằng lạnh lùng nói.
“Oh ~~~ Hoằng Nhi là muốn làm cho ngạc nhiên sao?” Hồng Tiêu cười nói.
“Không, cha không phải đã biết sao? Còn hỏi con.” Dạ Hoằng biết chuyện gì của mình ở trường đừng hòng qua mắt được Hồng Tiêu, hơn nữa bản thân mình là ai, nghĩ muốn dấu diếm chính là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
“Ha ha ~~ Hoằng Nhi giận cha sao!” Nghe Dạ Hoằng nói vậy, Hồng Tiêu biết Dạ Hoằng đang tức giậ, kì thật việc này ai mà chẳng tức chứ, nhưng mà hắn lại muốn nhìn thấy bộ dáng tức giận của Hoằng Nhi, hắn còn chưa có nhìn thấy bộ dáng đó của cục cưng nha.
Trên làn da trắng nõn của Dạ Hoằng chợt ửng hồng, thoạt nhìn đáng yêu cực kì.
Nguyên nhân Dạ Hoằng tức giận là vì biết mình lại bị chọc ghẹo.
Bởi vì Dạ Hoằng biết Hồng Tiêu sẽ biết được tình huống của mình ở trường, đương nhiên Hồng Tiêu cũng sẽ biết mình biết chuyện Hồng Tiêu biết chuyện của mình. (Á ~~ Ta cũng đã bị những gì mình viết ra hù cho bất tỉnh, nhưng sau khi kiểm tr.a hai lần, không có viết sai, cho nên mọi người ráng thư giãn, nhìn lại một lần nữa mọi người sẽ rõ ràng.)
Cho nên mới rồi là Hồng Tiêu cố ý, hắn có thể thành công lừa gạt Dạ Hoằng, một là Dạ Hoằng rất đơn thuần, khi nào có việc thì làm, không có nghiên cứu sâu. Mà nếu như muốn xâm nhập lúc tự hỏi, Dạ Hoằng sẽ tìm một chỗ lạnh lùng ngẫm lại tất cả mọi tình huống. Cho nên Hồng Tiêu liền ra tay trước, đó chính là lúc Dạ Hoằng chưa có kịp tỉnh táo.
“Ha ha! Được rồi, Hoằng Nhi đừng giận nữa, chúng ta về nhà.” Hồng Tiêu còn đang thưởng thức bộ dạng giận dỗi của Dạ Hoằng thì hai người đã về tới nhà. Dạ Hoằng cũng không có bận tâm tới Hồng Tiêu, tự mình xuống xe đi về phòng.
“Ha ha! Hoàng Nhi đúng là đáng yêu mà.” Hồng Tiêu cũng cười xuống xe.