Chương 55
“Cũng ~~~ Xế chiều rồi ~~~ xế chiều không có chuyện gì lớn lao ~~~ tạm thời có thể thư giãn rồi ~~~” Hoàng Cáo vui vẻ kêu lên.
Mặc dù nội dung học mỗi lớp giống nhau, nhưng mà không khí học tập của lớp một đúng là quá hăng hái rồi, mới một ngài, Hoàng Cáo thật là khó bỏ thói quen xưa cũ.
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi ~~~ Cáo bạn đừng nói bạn còn muốn ôm tập nha ~~~!” Tống Cảnh Kiệt còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng “Tít ~~~ Tít ~~~” phát ra từ trong túi xách của mình.
Cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình, vẻ mặt thật bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn phải nghe dù rất không tình nguyện.
“Alo.”
“Dạ.”
“Con biết rồi.”
“Làm sao vậy.” Hoàng Cáo nhìn thấy Tống Cảnh Kiệt cúp điện thoại, tiến lên hỏi.
“Ở nhà kêu tôi quay về một chuyến.” Tống Cảnh Kiệt nói bất đắc dĩ.
“Chuyện gì? Sao gấp vậy?” Lâm Hạo tò mò hỏi.
“Nói là Tinh Tinh có chuyện.”
“Như vậy thì không cần về.” Lam Vũ mở miệng nói.
“Tại sao?” Nếu nói lúc nãy Tống Cảnh Kiệt nói làm cho Lâm Hạo tò mò, còn Lam Vũ nói thì khiến cho Lâm Hạo hết sức mơ hồ.
“Bất quá chỉ là Tống Tinh Tinh nhà bạn biến mất, thời gian biến mất chính là sau 11 giờ đêm hôm qua. Đồng thời mất tích còn có Diệp Khanh.” Lam Vũ vừa cười vừa nói.
“Cái gì!” Tiếng ba người đồng thời vang lên.
“Bạn không phải không cần cô ta sao?” Tiếng Dạ Hoằng vang lên cách đó không xa.
“Là bạn làm!” Tống Cảnh Kiệt kêu lên.
“Uh.” Thẳng thắn thừa nhận. Hơn nữa cũng chẳng định giấu diếm, Lam Vũ không phải đều đã biết tất cả sao.
“Tại sao?” Mặc dù bản thân không thích Tống Tinh Tinh, nhưng mà dù sao cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của mình.
“Ai kêu cô ta lại có tâm tư đó ~~~ còn dám làm như vậy, không phải muốn ch.ết là cái gì!” Lam Vũ tức giận nói.
Tối ngày hôm qua lúc hắn đang chuẩn bị ngủ, nhân tiện nhìn thấy Dạ Hoằng mở máy tính, cũng giống như những đêm trước, biết trước kia Lam Vũ đều không có cảm giác gì, bởi vì đây chính là việc tối nào Dạ Hoằng cũng làm, nhưng mà lần này cùng Dạ Hoằng ra ngoài chơi với nhau vài ngày, hắn từ cha mới biết được thân phận của Dạ Hoằng (bởi vì cha của Lam Vũ trước kia cũng có hợp tác với Dạ Ảnh, nhưng mà tiếp xúc với với Dạ Hoa. Mà lần này Dạ Hoa cũng đi chung, cho nên đại khái cũng đoán ra được thân phận của Dạ Hoằng.)
Dưới sự hiếu kì, Lam Vũ nhìn thấy Tống Tinh Tinh cùng Diệp Khanh trên màn hình máy tính của Dạ Hoằng, trong trường học đang dán hình của Dạ Hoằng.
Mà trong hình đều là ảnh chụp một số cảnh thân mật của Dạ Tường cùng Hồng Hàn, bên cạnh còn viết mấy lời kích động đòi đuổi học Dạ Tường.
Lam Vũ lúc nhìn thấy ánh mắt Dạ Hoằng liền biết, Dạ Hoằng tức giận, hơn nữa nếu trên những tấm hình đó viết về Dạ Hoằng không thôi, có lẽ Dạ Hoằng cũng sẽ không điên đến như vậy, nhưng mà Dạ Hoằng là người có cá tính bảo hộ cho người thân, cái này hoàn toàn đụng tới vảy ngược của Dạ Hoằng rồi.
Mà ngay lúc đó, Dạ Hoằng lập tức gọi người đến tóm cổ hai đứa con gái này.
Nhìn thấy Dạ Hoằng như vậy, Lam Vũ trước tiên bỏ chạy, cũng không phải sợ Dạ Hoằng, mà là muốn xem một chút Tống gia lúc nào sẽ nhận được tin tức Tống Tinh Tinh mất tích.
Bởi vì một khi Tống gia biết Tống Tinh Tinh mất tích, tuyệt đối đầu tiên sẽ thông báo cho hôn phu của cô ta – Tống Cảnh Kiệt.
Nhưng mà làm cho Lam Vũ thất vọng chính là, hóa ra tới giữa trưa hôm nay mới có, ai ~~~ làm lãng phí thời gian cả đêm của Lam Vũ.
Phải ngủ ké một đêm trên giường người khác, phải thừa nhận là mình cả đêm đều ngủ không ngon.
Giờ đã biết được nguyên nhân tại sao, Tống Cảnh Kiệt cũng khó mà nói cái gì. Dù sao lần này Tống Tinh Tinh cũng đã quá phận lắm rồi. Kì thật chuyện của Dạ Tường, mọi người đều biết man mán, nhưng mà không ai có dũng cảm đào xới, bởi vì đắc tội Hồng gia là không thể, bây giờ điều may mắn chính là, may mà chuyện này Dạ Hoằng vẫn còn ém nhẹm, chỉ là chuyện của một mình Tống Tinh Tinh, nhưng nếu Tống Tinh Tinh mà làm thành công, thì đó lại trở thành chuyện giữa hai gia tộc rồi.
Mà hai gia tộc đối địch với nhau bất luận kẻ nào cũng không dám tưởng tượng.
“Hoằng! Các người định xử lí như thế nào?” Mặc dù bản thân không thích Tống Tinh Tinh, nhưng mà dù sao cô ta cũng là một phần tử của Tống gia, là thiếu chủ của Tống gia, tự nhiên cũng muốn biết.
“Cũng không rõ lắm, chuyện này thường là Kì Kì xử lí, mấy chuyện kiểu như vậy đều do cô ta làm cả.” Dạ Hoằng đúng là không biết phải xử lí những người này như thế nào, bởi vì hai người đó không phải là người của Dạ Ảnh, Dạ Hoằng cũng không quan tâm bọn họ có giá trị cho Dạ Ảnh lợi dụng hay là có chỗ nào tốt hay không.
“Oh, vậy thường mọi người xử lí như thế nào?” Hoàng Cáo tò mò hỏi.
“Thường là giống nhau! Hình như làm trước là bị rạch mặt và hủy toàn bộ trí nhớ. Uh, hình như là vậy.” Dạ Hoằng cố gắng nhớ lại.
“Cái gì? Thảm như vậy ~~~” Giọng Lâm Hạo chứ đầy vẻ khó tin.
“Uh. Đúng vậy. Thường làm như vậy.” Dạ Hoằng một lần nữa làm cho cả bầy kích động.
“Hoằng, bạn không cảm thấy làm như vậy đối với phụ nữ là hơi quá đáng?” Hoàng Cáo cẩn thận nói.
Bọn họ cũng không biết Dạ Hoằng nói là phương thức xử lí với người trong Dạ Ảnh, cũng không giống như phương thức xử lí của ám bộ Hồng gia, tự nhiên cảm giác chưa từng nghe qua.
(Ám bộ Hồng gia, nói như thế nào cũng chỉ là dùng để bảo vệ người Hồng gia, tự nhiên xử lí chuyện ôn hòa hơn. Nhưng mà Dạ Ảnh vốn là một tổ chức xã hội đen, vì vậy cứ thế ~~~ keke, mọi người tự nghĩ lại đi ~~~)
“Không, đó là một người đàn ông.” Dạ Hoằng tiếp tục nói.
“Phù ~~~” Mọi người thở phào một hơi.
“Người đó nói khuôn mặt Kì Kì xấu xí, làm gì mà nhiều mụn?” Dạ Hoằng cố gắng hồi tưởng, quả thực làm cho trái tim của mấy người ở đây rớt xuống lần nữa.
Trời đất, bất quá chỉ có vài cái mụn mà đã như vậy, vậy thì Tống Tinh Tinh lần này không có cửa trở về sao!
“Cái đó ~~~”
Tống Cảnh Kiệt còn chưa có nói ra khỏi miệng. Một âm thanh liền vang lên.
“Cục cưng ~~~ các người ở đây à!”