Chương 2: Tâm sự thiếu niên

Biên tập: Kỳ Lam
Năm đó Diệp Lăng Vân vừa mới mười bảy tuổi.
Một ngày, hắn đang đi trên sơn đạo, chợt nghe phía xa truyền đến một trận thanh âm đánh nhau cùng tiếng cười lớn, có tiếng thiếu niên chửi bới xen lẫn trong đó.


Hắn hiếu kỳ liền tiêu sái lại gần nhìn, phát hiện mấy đại hán đang đem một thiếu niên vây ở giữa, ngôn từ ɖâʍ loạn, trong đó có một tên đại hán một bên vừa trêu ghẹo vừa tiến lên, dự định động thủ xé y phục thiếu niên. Thiếu niên tóc tai tán loạn, cả người đẫm mồ hôi, giờ phút này toàn thân đã mệt mỏi, nỗ lực chống đỡ chính mình không ngã quỵ, căn bản vô lực chống cự đám đại hán xé y phục, nháy mắt vạt áo phía trước đã bị kéo xuống, lộ ra khuôn ngực trắng ngần.


Mấy tên đại hán kia thấy thế, lại càng hưng phấn, nói với nhau: “Thật là một món hàng không tồi, chơi đùa xong còn có thể bán cho tướng công quán, lại có thể hảo hảo uống rượu vài bữa. Lão tam, ngươi động thủ nhanh lên một chút, mấy anh em nghẹn ch.ết rồi.”


Tên đại hán được gọi là lão tam thô bạo mà đem thiếu niên đẩy xuống đất, xé nát quần áo nửa thân dưới, một tay liều mạng mà ngắt nụ hoa trước ngực y, một tay gấp gáp tìm xuống đùi.


Thiếu niên kia không một tia khí lực phản kháng, chỉ có thể căm hận mà mắng chửi: “ɖâʍ tặc! Súc sinh! Có bản lĩnh thì hôm nay giết ta đi, sau này nếu như các ngươi rơi vào tay ta, đảm bảo các ngươi muốn sống không được muốn ch.ết không xong!”


Lão tam thở hổn hển cười nói: “Hắc hắc, giữ lại chút khí lực đi, gia lập tức khiến ngươi thích đến kêu khàn giọng.”
Mấy tên đại hán còn lại phụ họa một trận cười ɖâʍ đãng, một tên nói: “Lão tam, kiếm chế chút, đừng đùa ch.ết khiến mọi người mất hứng.”


available on google playdownload on app store


Nhìn đến đây, dù Diệp Lăng Vân có đơn thuần nữa cũng phải minh bạch, cũng nhìn ra chút môn đạo. Hắn một bên kinh ngạc cư nhiên có người đối với người đồng giới khơi dậy ȶìиɦ ɖu͙ƈ, kinh ngạc hai nam nhân chẳng nhẽ cũng có thể làm như vậy, một bên vừa phi thân vút qua trước mặt, ở sau gáy lão tam đánh một chưởng, nhanh chóng nâng thiếu niên dưới đất lên, ôm vào trong ngực, thi triển khinh công nhảy ra khỏi vòng vây của mấy tên đại hán.


Mấy động tác lưu loát, bọn đại hán không kịp phản ứng, đành trơ mắt nhìn Diệp Lăng Vân đi xa, nháy mắt không thấy bóng dáng.


Chạy đi được hai ba dặm, Diệp Lăng Vân tìm một sơn động, đem thiếu niên đặt xuống, cởi ra ngoại sam che lại thân thể trần trụi của thiếu niên, ân cần hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Thiếu niên kia vẫn như cũ toàn thân vô lực, nỗ lực nâng cánh tay cầm tay Diệp Lăng Vân: “Đi, đi giúp ta giết hết bọn chúng!”


Diệp Lăng Vân chụp tay lên tay y trấn an: “Ta đáp ứng ngươi, sau này sẽ giáo huấn mấy tên hỗn đản kia một chút. Nhưng hiện tại, thân thể ngươi còn trọng yếu hơn. Bị thương ở chỗ nào? Khá hơn chưa?”


Thiếu niên hừ lạnh một tiếng nói: “Quá tiện nghi cho bọn cầm thú kia rồi —— Ta không sao, bất quá là bị bọn chúng bí mật hạ ba phần nhuyễn cân tán, khiến ta vô lực mà thôi, bằng không, sao có thể rơi vào tay bọn chúng!”


Diệp Lăng Vân kiểm tr.a mạch của y, xác định thực sự không sao, lúc này mới yên lòng, nhìn thiếu niên y phục không chỉnh tề, tóc mai tán loạn, bộ dạng chật vật, liền ra ngoài tìm một chút nước thay y rửa mặt chải đầu. Đợi y ngẩng mặt lên, chỉ thấy dung nhan như ngọc, mi mục như họa, đôi mắt trong suốt lấp lánh như nước, làn môi mỏng manh đỏ tươi, trái lại mang một vẻ đẹp thanh lệ tuyệt trần.


“Ngươi….. ngươi, ngươi…..” Nhìn đến dung nhan hiện ra, nhìn đến y thân mình nửa kín nửa hở, nghĩ đến mấy đại hán lúc trước muốn làm chuyện đó với y, Diệp Lăng Vân chẳng hiểu sao yết hầu bắt đầu co thắt, toàn thân phát hỏa, liên tiếp nói vài từ “ngươi”, rốt cuộc cũng nói không ra.


“Cái gì?”


Đối mặt với câu hỏi của thiếu niên, Diệp Lăng Vân hổ thẹn đỏ mặt, hắng giọng một cái, tận lực làm bộ bình tĩnh mà nói: “Ta là nói, nhuyễn cân tán này còn mất mấy canh giờ nữa mới mất đi hiệu lực, ngươi vừa rồi bị kinh sợ, trước tiên ngủ một lát đi, ta ở ngay ngoài cửa coi chừng.” Một hồi như vừa nãy, thế nhưng lại cảm thấy nếu là nam tử như vậy, nếu so với nữ tử lại càng động lòng người, thế nên đã hiểu mấy tên cầm thú vừa rồi có gì khác biệt. Hắn không dám tiếp tục nhìn thiếu niên nữa, phi thân ra ngoài cửa động.


Một đêm này, Diệp Lăng Vân thủa chung canh giữ ở ngoài động, tâm tư khấp khở phập phồng, không chút buồn ngủ.


Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ, thiếu niên đi ra ngoài động, tiến tới trước mặt Diệp Lăng Vân. Đại khái là dược lực đã tiêu tan sau một đêm ngủ ngon, thiếu niên dung nhan như ngọc, đứng trước ngọn gió, ngoại sam rộng thùng thình khẽ tung bay, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, càng mơ hồ hiển lộ vẻ tuyệt trần.


Y đưa qua một cái mộc bài: “Đại ân không lời nào cảm tạ được, ngày sau nếu cần giúp đỡ, hãy cầm lệnh bài này đến ở tại phòng chữ Thiên của khách điếm Hồng Hạnh tại Tô Châu, ban đêm đều có người đến.” Nói xong chắp tay, nhún người lên mấy cái, đã nhanh chóng biến mất ở phương xa. Khinh công kia, vậy mà so với Diệp Lăng Vân còn cao minh hơn.


“Tên! Tên của ngươi!” Diệp Lăng Vân hướng phương hướng y tiêu thất hô to, nhưng làm sao còn nửa phần bóng dáng. Đành phải buồn bã mà tỉ mỉ cầm lên lệnh bài trong tay, chất gỗ thô sáp, hơn phân nửa là tùy ý tìm trong động một khối gỗ, ở giữa có khắc một đóa hoa mai năm cánh, cũng không biết y cùng cái gì khắc ra.


Vậy mà, ngay cả tên y cũng không biết.


Diệp Lăng Vân trong lòng rất là buồn bã, lại nói không rõ là vì cái gì. Khi đi lại ở trong chốn giang hồ, không tự chủ mà muốn chú ý tới tin tức của y. Theo lý công phu thiếu niên không kém, dung mạo xuất trần, hẳn là sẽ không trở thành hạng người vô danh, song thiếu niên lại tựa như đã bốc hơi, vô phương tìm kiếm tung tích.


Thời gian qua đi, thất vọng dần thành quen, bộ dạng của thiếu niên dần trở nên mờ hồ, chỉ có một mạt buồn bã vô cở quẩn quanh dưới đáy lòng, nhàn nhạt không tiêu thất.
Thế nhưng hôm nay, y cư nhiên lần thứ hai xuất hiện!


Y thân hình so với trong trí nhớ càng thêm cao gầy kiên cường, dung mạo so với trong trí nhớ càng thêm thanh lãnh xuất trần, nét mặt so với trong trí nhớ càng thêm băng lãnh, quanh thân tản ra một loại khí tức vô tình thậm chí là tàn khốc, thiếu niên ngây ngô đã không còn thấy nữa, thế nhưng vẫn khiến Diệp Lăng Vân liếc mắt liền có thể nhận ra, là y!


Nhưng Diệp Lăng Vân còn chưa kịp cảm nhận được kinh ngạc cùng mừng rỡ, liền vì thân phận y mà khiếp sợ.
Không hiểu nổi người nhiều năm vương vấn, cư nhiên lại là đại ma đầu mình thề tự tay giết ch.ết.


Trách không được qua nhiều năm như vậy cũng không nghe được điều gì về thiếu niên, y vốn dĩ đã sớm vang danh khắp thiên hạ.
Điều này khiến người có tình làm sao chịu nổi.






Truyện liên quan