Chương 18: Tái kiến sẽ là địch nhân

Biên tập: Tiểu JaeJae
Hàn Nghiên Trầm trong lòng càng là lo lắng, bước chân không ngừng, nhìn lại phía sau liếc mắt một cái, chỉ thấy Diệp Lăng Vân xa xa ở phía sau đuổi theo, tuy rằng tạm thời đuổi không kịp, nhưng tốc độ cũng không có rớt lại phía sau bao nhiêu, vẫn duy trì ổn định khoảng cách không buông tha đuổi theo.


Y nhăn mặt chau mày, khinh công của mình được tính đã là khá cao siêu, người này như thế nào lại khó chơi như vậy? Trong lòng không khỏi càng thêm lo lắng, đành phải đề một ít khí, xuất mười phần công lực tăng tốc chạy gấp.


Một trước một sau hai cái bóng người lướt qua từng đạo nóc nhà, từng khối đất vườn, hướng tới nơi hoang dã không người bên ngoài chạy tới, thủy chung duy trì lấy khoảng cách cố định không thay đổi.


Hàn Nghiên Trầm thở dài, bất đắc dĩ dừng lại ở một khối đất trống rộng rãi. Y đứng trên cỏ, mặt hướng về phía vừa chạy qua, khoanh tay mà đứng.
Sau một lát, Diệp Lăng Vân cũng đuổi theo tới.


Hàn Nghiên Trầm đem phiến ngọc đeo ở bên hông, từ trong lòng ngực xuất ra thanh ngọc tiêu, lạnh lùng nói: “Động thủ đi!”
Diệp Lăng Vân lại hỏi: “Thương thế của ngươi sao rồi? Đuổi lâu như vậy có chịu nổi không?” Nói xong tiến lên từng bước, muốn đi kiểm tr.a mạch tượng Hàn Nghiên Trầm.


Hàn Nghiên Trầm lập tức từng bước lùi ra sau, ngữ khí càng thêm lạnh như băng: “Ta nói rồi, tái kiến liền là địch nhân. Động thủ đi! Nếu không cũng đừng trách ta không khách khí.” Nói xong cổ tay khẽ lật, một đạo ngân tuyến nhỏ theo giữa tiêu Thanh Ngọc bắn ra, xẹt qua bầu trời đêm, lấy tốc độ cực nhanh đánh úp về phía cổ Diệp Lăng Vân.


available on google playdownload on app store


Diệp Lăng Vân không đánh trả cũng không chống cự, hắn chỉ là tránh về hướng bên cạnh, làm cho ngân tuyến tránh khỏi cổ, mục tiêu đánh úp về phía bả vai cùng tai, khó khăn lắm mới tránh thoát một kích trí mạng này.


Ngân tuyến lại linh hoạt trên không trung quay lại, lại đánh úp về phía ngay mặt Diệp Lăng Vân, lập tức muốn cắt đứt cổ của hắn, ngân tuyến đó vừa mới dán lên da thịt trong nháy mắt lại bỗng nhiên mất đi lực đạo, thẳng tắp rớt xuống phía dưới, ở trên vạt áo Diệp Vân Lăng quét rách một miếng vải mỏng, mềm rũ rơi xuống mặt đất.


Diệp Lăng Vân cúi đầu nhìn vết rách trên vạt áo, lại nhìn Hàn Nghiên Trầm, khóe mắt nhiễm lên ý cười ôn nhu, ngay cả thanh âm cũng mang theo vài phần ấm áp: “Ta biết ngươi sẽ không thật sự động thủ, sẽ không đả thương ta”.


Hàn Nghiên Trầm không khỏi có chút tức giận: “Ngươi một đường đuổi theo ta đuổi xa như vậy, sẽ không phải là vì nói những lời này đi? Ta vừa mới giết người đàn bà Tô gia kia, ngươi làm sao lại không động thủ báo thù cho nàng?”


Diệp Lăng Vân lắc lắc đầu nói: “Vẫn chưa tới thời điểm. Ta tin tưởng trong đó nhất định có nội tình. Nếu có một ngày để cho ta phát hiện ngươi thật sự không phân phải trái tùy ý lạm sát kẻ vô tội, ta chỉ sợ liền không thể không cùng ngươi động thủ………….. Nghiên Trầm, nói cho ta biết đi, nói cho ta biết ngươi cùng Tô gia trong lúc đó đến tột cùng có thâm cừu đại hận gì, ta tin tưởng ngươi.” Hắn tiến lên cầm tay đang cầm thanh ngọc tiêu của Hàn Nghiên Trầm, nhìn y nói.


“Ngươi!” Hàn Nghiên Trầm một phen đẩy hắn ra “Đừng đụng vào ta! Ngươi nếu hiện tại không có ý định động thủ, chúng ta cũng không có gì để nói. Như vậy cáo từ!” Nói xong thu hồi ngân tuyến trên mặt đất, xoay người muốn đi.


“Chờ một chút!” Diệp Lăng Vân tiến tới một bước, ngăn ở trước mặt Hàn Nghiên Trầm.
“Còn có chuyện gì?”


“Nghiên Trầm, đem dịch dung xóa đi được không? Cho ta được nhìn thấy ngươi!” Mắt thấy Hàn Nghiên Trầm lại muốn tức giận, lại lập tức bổ sung, nói: “Luôn phải mang bộ mặt A Ngọc trên mặt, ngươi cũng không thoải mái đi.”


Hàn Nghiên Trầm nhìn hắn hồi lâu, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng yên lặng, hướng khe suối bên cạnh đi đến. Diệp Lăng Vân ngoan ngoãn theo ở phía sau, khóe miệng gợi lên ý cười đắc ý.


Đi đến bên khe suối, Hàn Nghiên Trầm xuất ra một ít phấn cao, xoay người cúi xuống vốc nước. Một đầu tóc đen theo động tác của y chảy xuống vai tới trước ngực, rơi vào giữa suối nước.


Diệp Vân Lăng luôn đi theo phía sau y lúc này từ phía sau lưng y vượt lên, cầm mái tóc đen vớt lên, một lần nữa thả lại sau lưng của y, cảm thấy thân thể y theo động tác của mình bỗng chốc lại trở nên cứng ngắt, lại dần dần thả lỏng, tiếp tục yên lặng vốc nước rửa sạch.


Diệp Lăng Vân khóe miệng ý cười càng thêm mở rộng, hắn mềm nhẹ dùng ngón tay thay y sửa sang lấy mái tóc đen, lòng bàn tay vận nội lực đem lọn tóc bị thấm ướt này hong khô, không dùng chút lực nhẹ nhàng vỗ về tóc y, cũng luyến tiếc không buông tay. Một bên nhìn Hàn Nghiên Trầm thoa các loại cao phấn lên mặt, một lần lại một lần tẩy trừ. Khuôn mặt Cố Lưu Ngọc liền theo dược vật này hòa tan đi, nước mực từ từ rơi xuống dần dần lộ ra dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng vốn có.


“Nguyên lai dịch dung của ngươi không phải là mặt nạ da người, mà là một tầng lớp họa lên a! Thật là một bức tranh hảo công, chất liệu hảo! Đêm hôm đó ta ở cạnh ngươi gần như vậy cũng tìm không ra một chút sơ hở.” Diệp Lăng Vân tán thưởng.


Hàn Nghiên Trầm tiếp tục rửa sạch, mơ hồ hừ nói: “Bị người nhìn một cái mà ra được dịch dung, liền không xứng gọi là dịch dung.”
“Bất quá dịch dung dù tinh diệu, vẫn là so với khuôn mặt vốn có kém hơn”. Diệp Lăng Vân cười nói, tiếp tục thưởng thức mái tóc đen mềm mại.


Hàn Nghiên Trầm nghe vậy quay đầu lại nhìn hắn một cái, tựa hồ muốn nói cái gì, rốt cục vẫn là không có nói gì, lại tiếp tục miệt mài rửa sạch.


Qua hồi lâu, Hàn Nghiên Trầm mới đem dịch dung rửa sạch, y từ trong lòng xuất ra một cái khăn tơ lau sạch vết nước trên mặt, sau đó chậm rãi xoay đầu lại: “Ta nói, có thể buông tóc của ta chứ?” Dung nhan tuyệt trần kia thế nhưng lạnh lùng trong trẻo, lạnh băng như nước, mang theo hơi nước ướt át, y lộ ra da thịt trắng noãn, y phục nguyệt sắc, ở dưới ánh trăng giống hệt như tiên nhân.


Diệp Lăng Vân bỗng nhiên buông ra mái tóc đen, ôm lấy y, đưa khí tức mát lạnh kia vào trong lòng gắt gao nắm giữ.
Hàn Nghiên Trầm lập tức giãy dụa.


Diệp Lăng Vân chôn đầu y vào lòng, cúi đầu nói: “Nghiên Trầm, ngươi nếu thật không muốn, liền đem ta đánh ngất đi, ta không một câu oán hận.” Nói xong càng dùng sức ôm lấy y, thật sâu cảm thụ được thân thể mềm mại lạnh lẽo.


Hàn Nghiên Trầm một tay giơ lên, đặt ở sau đầu Diệp Lăng Vân, hít thở mấy hơi thật sâu lại không có cách nào hạ thủ, không cam lòng như thế khuất phục, bàn tay xấu hổ kia cứ như vậy treo ở chỗ cũ, đánh cũng không được mà hạ xuống cũng không xong.


Nếu có thể hạ thủ, hắn đã sớm muốn mạng Diệp Lăng Vân.






Truyện liên quan