Chương 2: 枉将绿蜡作红玉 (Trông màu xanh nõn tưởng hồng phai)

Đã quên mất lúc nào đó từng đọc qua một câu nói, đại để nói rằng những tình cảm thời trung học luôn là thứ tình lâu dài nhất.


Lúc Lục Trạch đọc được câu nói này, cậu hoàn toàn không để tâm tới nó, chỉ liếc mắt qua một cái, không khỏi nghĩ rằng lời nói thế này đã thấy nhiều rồi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nói không chừng tới ngày lên đại học sẽ lại có ai đó nói rằng tình cảm thời đại học mới là lâu dài nhất, chẳng qua là bây giờ chưa tới lúc mà thôi.


Học đã nửa ngày, cuối cùng cũng ngừng bút viết. Uể oải duỗi người, cậu thuận tay cầm di động lên xem:
– Ồ, hôm nay đã là ngày 1 tháng 10 rồi đây.
Bạn cùng phòng khinh bỉ nhìn qua:
– Đêm qua mày còn đang ầm ĩ rằng hôm nay là Quốc Khánh, phải nghỉ.
Lục Trạch không phục, hỏi lại:


– Tao có nói à?
Bạn cùng phòng bất đắc dĩ  lắc đầu:
– Được được được, mày không nói, mày không nói.
– Thật sự là tao không nói mà.
Cầm chiếc bút lên, nhún vai, Lục Trạch đẩy bàn ra, thần thần bí bí hỏi với qua giường bên:


– Này này này, mày nói xem thời tiết Trường Xuân bây giờ ra sao?
Bạn cùng phòng đang chơi PSP, không ngẩng đầu mà rằng:
– Làm sao tao biết được! Mày hỏi làm gì?


Nhìn dòng chữ GAME OVER trên màn hình, cậu ta ảo não quăng PSP xuống rồi đột nhiên giật mình như phát hiện ra cái gì đó, vẻ mặt hóng hớt hỏi:
– Bạn gái mày ở Trường Xuân? Gọi điện thoại hỏi thăm đi chứ.


available on google playdownload on app store


Lúc này, Lục Trạch vừa tưởng tượng xem Giang Di ở Trường Xuân có đang ăn mặc như một chú gấu hay không vừa nhìn lại cái áo cộc tay của mình. Nghe đến hai chữ “bạn gái”, cậu quả thật không kịp đề phòng, phun luôn ngụm nước vừa uống ra.


– Khụ… Khụ… Đầu óc mày đang nghĩ cái gì thế hả? Bạn gái gì! Quan tâm anh em tốt một chút không được à?
Bạn cùng phòng chỉ chỉ vào di động trên bàn của Lục Trạch:
– Mày gọi đi, quan tâm thì gọi đi.


Lục Trạch cầm di động lên, một bộ anh dũng hi sinh hướng về thằng bạn cùng phòng ngứa đòn, nói:
– Gọi thì gọi.
Bạn cùng phòng làm một động tác “Xin mời”, ánh nhìn tràn đầy mong đợi. Lục Trạch nhìn chằm chằm di động hồi lâu, cuối cùng vẫn đặt xuống:


– Thôi không gọi, có khi cậu ấy đang hẹn hò.
– Chậc chậc chậc, ngụy biện. Tất cả chỉ là ngụy biện.
– …
Lục Trạch vén tay áo lên:
– Yêu tinh! Chúng ta đại chiến ba trăm hiệp đi!






Truyện liên quan