Chương 5: 唱罢西厢谁盼得此生相许 (Xướng khúc “Tây Sương”, ai phán rằng hứa hẹn cả cuộc đời)
Giang Di dứt ra khỏi hồi ức, điện thoại hết pin đã tự động sập nguồn tự bao giờ. Như vậy cũng tốt, đỡ phải nghĩ xem sẽ trả lời ra sao. Nhưng hình như đây là lần đầu tiên Giang Di không trả lời tin nhắn của Lục Trạch. Sau này, dù gì cũng sẽ thành quen thôi.
Điện thoại được cắm sạc đã khởi động lại, phản chiếu trong mắt Giang Di là một loạt tin nhắn của Lục Trạch ào ạt kéo tới.
Lúc còn pin thì chẳng thấy nhắn, vừa hết pin lại gửi đến một đống thế này. Sau khi âm thầm bình luận, Giang Di vẫn vứt di động sang một bên, bắt đầu thu dọn tranh và bút vẽ để nhét vào cặp. Cậu nhìn sao Mai ở phương xa, bất giác mỉm cười:
– Quốc Khánh vui vẻ.
Cắt đứt lời chúc văn vẻ của Giang Di là tiếng chuông điện thoại chẳng hề văn vẻ của cậu. Chẳng buồn nhìn xem là ai mà đã trượt sang nghe luôn, thanh âm người kia liền phủ đầu:
– Giang Di, cậu đang làm cái gì đấy hả? Gọi điện thoại mà cậu không nghe máy làm tôi sợ muốn ch.ết đây!
– Ơ?
Giang Di lại ngẩn ra, bao lời thăm hỏi chuẩn bị từ trước cũng vì lời lo lắng không yên của người kia mà đọng lại thành một câu:
– Ban nãy di động hết pin.
– Thôi, không so đo với cậu làm gì.
Cuối cùng, giọng nói của Lục Trạch cũng có vẻ hòa hoãn:
– Giang Di.
Hiển nhiên là trạng thái ngây ngốc của Giang Di vẫn chưa dừng lại:
– Hả?
Lục Trạch nghe thấy người ở đầu kia điện thoại vẫn chẳng đổi thay gì, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra phản ứng trên khuôn mặt đối phương, nhất định là đôi môi khẽ nhếch, là đôi mắt mở thật to. Chân thật như người đang đứng trước mặt, cậu không kìm nén nổi mà bật cười:
– Cậu đúng là vẫn ngây thơ đáng yêu mà!
– Gì chứ!
Giang Di bĩu môi:
– Cậu chỉ muốn nói những thứ này thôi à? Nếu không nói gì là tôi cúp máy đây.
Tiếng nói của Lục Trạch xen chút bối rối:
– Đừng đừng đừng, có gì từ từ nói mà. Giang Di, chỗ cậu có lạnh không?
Lạnh? Giang Di nắm chặt lấy ống tay áo có chút dày của mình.
Lục Trạch, cậu muốn hỏi ai đây?
Chỗ này nhiệt độ thấp lắm, cũng may mà tôi mặc đủ ấm. Thế nhưng tôi vẫn thấy hơi lạnh, có lẽ vì nơi này chẳng có người nào giống cậu, không có được sự náo nhiệt của cậu, vậy nên nỗi quạnh quẽ làm tôi thấy thật lạnh chăng.
Vậy mà Giang Di trả lời rất nghiêm túc:
– Lạnh hơn hồi ở Hà Bắc một chút.
– Hức.
Thanh âm của Lục Trạch cũng hờ hững hơn:
– Hình như cậu không vui?
– Không phải.
– Không vui thì nói với tôi đi!
Quả là người có tính cách sôi nổi thì thường không yên lặng được lâu, giọng nói của Lục Trạch đã nhanh chóng trở nên vui vẻ.
– Thật sự không mà.
Giang Di nghĩ mình đang hồi hộp, thế nhưng cậu chẳng biết mình hồi hộp vì điều gì, cậu chỉ không tự chủ được mà hồi hộp thôi. Vậy là từ một tay cầm điện thoại đã biến thành cầm bằng hai tay. Cậu chỉ sợ Lục Trạch sẽ hỏi đùa rằng mình có nhớ cậu ấy hay không, nếu là trước đây thì Giang Di chẳng cảm thấy gì, thế nhưng giờ thì khác. Cậu chỉ sợ người kia nói thêm câu gì, mình sẽ không còn là mình nữa, cậu sợ tình cảm của mình bây giờ sẽ dọa người đầu dây bên kia sợ. Thế nên cậu chẳng thể làm gì hơn là vội vội vàng vàng trả lời một câu:
– Lục Trạch, không nên nghe điện thoại lúc đang sạc pin, hôm nào tôi gọi lại cho cậu nhé.
Sau đó, lo lắng chờ người kia trả lời một câu có vẻ hơi kinh ngạc:
– Được rồi.
Điện thoại mau chóng ngắt liên lạc.
Kéo mục tin nhắn trong QQ hết lần này tới lần khác, Giang Di nhìn danh sách vài lượt, cuối cùng vẫn chọn tên Đường Sư Ngưng, có chút không cam lòng nhắn một câu:
“Có lẽ cậu nói đúng”.
Giang Di nghĩ tới cảnh sau khi Đường Sư Ngưng đọc được tin nhắn này nhất định sẽ ha ha ha cười như điên, tiếp theo sẽ âm thầm đem tin tức nói cho tất cả các chị em tốt trong hội cosplay ngôn ngữ( ).
Thế là cậu lập tức hối hận, mau chóng thêm vào một câu:
“Nhưng chưa chắc chắn hoàn toàn, đừng nói với người khác đấy”.
Quả nhiên, Đường Sư Ngưng rất mau chóng trả lời “Ha ha ha ha ha”, sau đó là một câu rất 囧 kèm theo:
“Tôi đang học “Luật hôn nhân”…”
Giang Di gửi một hàng dấu chấm chấm chấm qua, để ĐườngSư Ngưng tập trung học thuộc môn pháp luật của cô, còn mình thì rút sạc điện thoại, đeo cặp lên, đóng kĩ cửa phòng học, lần theo ánh đèn mờ vàng trong khu nhà để trở về.
Còn cuộc điện thoại đã hứa với Lục Trạch, có lẽ phải chờ rất lâu đây. Giang Di nghĩ vậy.
_________________________________________