Chương 26:H+++
Sau khi cao trào qua đi, Hạ Nhi thân thể vô lực, ánh mắt mê luyến nhìn Khương Tình vẫn còn đang chậm rãi vuốt ve khắp người cô, như đang muốn từ từ thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Khương Tình liếc mắt thấy Hạ Nhi đang say mê nhìn mình, liền cười ôn nhuận nói:
"Hài lòng chứ?"
Hạ Nhi khẽ gật đầu, vô cùng thành khẩn thừa nhận.
"Rất... rất hài lòng a."
Nói xong liền đưa tay nắm lấy tay Khương Tình, ánh mắt hiện rõ sự thèm muốn khát vọng không hề che giấu, ngón tay nhỏ nhắn lướt lên từng ngón tay tuyệt mỹ thon dài của Khương Tình, giọng quyến rũ câu người nói:
"Lúc mới nhìn thấy chị, em đã rất muốn, rất muốn sờ lấy nó, bàn tay xinh đẹp như vậy." Nói xong liền cầm tay Khương Tình đưa lên môi, vươn lưỡi ɭϊếʍƈ lên đầu ngón tay thon dài, chiếc lưỡi nóng bỏng ẩm ướt khẽ lướt lên khiến Khương Tình không tự chủ được run rẩy, Hạ Nhi đưa ngón tay Khương Tình vào miệng, trong khoang miệng ấm áp liên tục trêu đùa, cổ họng không ngừng phát ra những âm thanh "tách tách" mị hoặc, ánh mắt mơ màng xen lẫn dục vọng nhìn Khương Tình.
Khương Tình thị giác và xúc giác đều bị Hạ Nhi làm cho rung động, nhìn giương mặt xinh đẹp, đôi môi nhỏ nhắn ướt át cùng chiếc lưỡi nhỏ hồng nhuận ấm nóng vươn ra ɭϊếʍƈ lấy ngón tay cô, Khương Tình cảm thấy cả người nóng bừng, dòng nước ấm áp từ vùng bụng khẽ len lỏi xuống vùng chân tâm cũng sớm đã ướt át vô cùng.
Khương Tình thầm mắng, không nhịn được liền rút ngón tay từ miệng Hạ Nhi ra, kéo ra sợi chỉ bạc ướt át, dính trên môi Hạ Nhi, còn dính lên đầu ngón tay. Khương Tình cúi người hôn lên môi Hạ Nhi, bàn tay khẽ di chuyển xuống dưới, nắm nhẹ một bên ngực to tròn của Hạ Nhi mà xoa nắn, dùng lực đạo như muốn vò nát cơ thể người dưới thân.
"A... thật.. thoải mái.." Hạ Nhi rên nỉ non trong nụ hôn đầy dục vọng.
Khương Tình rời môi cô, ánh mắt u tối đi mấy phần, khàn khàn giọng nói:
"Tiểu yêu tinh, tôi muốn em rên rỉ tên của tôi."
Hạ Nhi khẽ cong người, bàn tay Khương Tình không hề giảm lực đạo, vẫn nắn bóp rồi kéo mạnh nụ hoa hồng nhuận trước ngực Hạ Nhi.
"Ưm.. tên chị..a.." Hạ Nhi vươn tay đẩy vai Khương Tình xuống.
Khương Tình thấy vậy liền cười trầm thấp nói:
"Muốn tôi ɭϊếʍƈ em sao? Cầu xin tôi đi."
Hạ Nhi thấp giọng "ưm" một tiếng, có vẻ việc cầu xin Khương Tình ɭϊếʍƈ cô khiến cô hơi xấu hổ.
Khương Tình liền nói khẽ lên tai Hạ Nhi, giọng vô cùng ôn nhu dụ dỗ:
"Cầu xin tôi ɭϊếʍƈ em! Nhanh lên."
Hạ Nhi cảm thấy chân tâm ướt đẫm ngứa ngáy vô cùng khó nhịn, cô rất muốn lưỡi Khương Tình ɭϊếʍƈ lấy nó, làm dịu lại sự ngứa ngáy và khô nóng trong thân thể cô.
Hạ Nhi hướng cặp mắt hổ phách về phía Khương Tình, vô cùng uỷ khuất cùng khẩn cầu, nói:
"Xin chị! ɭϊếʍƈ em đi." Thanh âm mềm mại vô lực, nhu nhuyễn đến tận xương cốt.
Khương Tình cong nhẹ khoé môi, hơi thở có chút nặng nề lại gấp gáp.
"Được." Giọng trầm khàn đến cực hạn.
Khương Tình di chuyển người xuống dưới, vươn tay tách hai chân Hạ Nhi ra, ánh mắt tham lam nhìn thẳng vào chân tâm đang ướt đẫm lầy lội, vùng non mềm ướt át hiện ra trước mặt cô, \*\*\* \*\*\* \*\*\* đỏ hồng sưng lên, hai bên cánh hoa dính đầy mật dịch trơn trượt, dòng nước trong suốt từ trong khe nhỏ ẩm ướt chảy dài xuống sô pha, hình ảnh ɖâʍ mỹ lại xinh đẹp dụ hoặc không nói nên lời.
Khương Tình nuốt nước bọt, nhẹ nhàng vươn lưỡi ra ɭϊếʍƈ nhẹ lên khe hẹp ướt đẫm đó, dòng nước trong suốt ngọt ngào khiến Khương Tình mê mẩn, liền ngay lập tức vùi đầu vào ɭϊếʍƈ sạch.
Hạ Nhi cảm nhận được đầu lưỡi ấm nóng của Khương Tình chạm vào vùng chân tâm mình, cảm giác sung sướng khiến Hạ Nhi không kìm được cong người lên "a" một tiếng, hơi thở đứt quãng dồn dập lại mang chút khuyến khích.
"A..Khương Tình.. đúng rồi.. ưm...a.." Hạ Nhi rên rỉ gọi tên Khương Tình.
Ở giữa hai chân cô, đầu lưỡi Khương Tình liên tục làm ra những âm thanh vô cùng ɖâʍ đãng, tiếng ʍút̼ nước cùng tiếng ɭϊếʍƈ láp liên tục vang lên khiến Hạ Nhi cong chân run rẩy.
Cô cảm thấy mình hoá thành một vũng nước, lưỡi Khương Tình điệu nghệ lại thuần thục lướt lên xuống làm cô sung sướng đến mụ mị đầu óc, trong miệng liên tục rên rỉ những âm thanh vô nghĩa đứt quãng:
"Nữa a.. thật sướng... ưm.. sao lại có thể... thoải mái.. đến như vậy... a.."
Khương Tình liếc mắt lên nhìn về phía Hạ Nhi đang rên rỉ vui thích không ngừng, lưỡi đưa ra ɭϊếʍƈ nhẹ lên hạt đậu đang sưng đỏ, khiến đùi Hạ Nhi giật bắn, Khương Tình mắt tràn ra ý cười, di chuyển môi ʍút̼ nhẹ lên \*\*\* \*\*\* \*\*\*, lưỡi liên tục \*\*\*\* \*\*\* không ngừng, khiến chân Hạ Nhi run rẩy mạnh hơn.
Hạ Nhi cảm thấy Khương Tình đang chạm phải vào điểm nhạy cảm của cô, còn liên tục kích thích nó, ʍút̼ mát rồi ɭϊếʍƈ nó, khiến thân thể cô ồ ạt tuôn trào ra nước, cô ướt đến nỗi cô sợ mình sẽ nhũn ra mất, Hạ Nhi muốn Khương Tình đừng đụng vào chỗ nhạy cảm đó nữa, cô vừa rên rỉ vừa nói nhỏ:
"Tình... chỗ đó.. đừng.. a.."
Khương Tình coi như không nghe thấy, môi lưỡi vẫn liên tục \*\*\*\* \*\*\* \*\*\* \*\*\* \*\*\*, còn đẩy nhanh tốc độ, khiến Hạ Nhi ngã đầu ra sau, tiếng thở cùng tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, Hạ Nhi vừa thở vừa uỷ khuất nói:
"Khốn kiếp! Chị làm em điên mất."
Khương Tình ánh mắt liền hiện lên ý cười, động tác không hề dừng lại, vươn cánh tay lên nắm một bên ngực no đủ của Hạ Nhi, bóp mạnh rồi xoa nắn. Hạ Nhi rên rỉ lớn hơn.
Tay còn lại Khương Tình di chuyển đến vùng khe hẹp ẩm ướt, khẽ xoa xoa mơn trớn, vuốt ve đến nỗi nước thấm ướt cả bàn tay cô.
Hạ Nhi bị kích thích nhiều chỗ như vậy, không chịu đựng nổi mà rên rỉ nhanh hơn, cô nghĩ cô sắp bị Khương Tình làm cho sướng đến ch.ết. Từng đợt khoái cảm dồn dập ập tới. Hạ Nhi lại muốn lên đỉnh, tiếng thở càng nhanh càng đứt quãng.
"A.. em... em muốn ch.ết.. Tình.. mau nữa.."
Khương Tình rất ngoan ngoãn nghe lời, miệng ngậm lấy hạt đậu hồng nhuận, lưỡi liên tục đánh vào càng lúc càng nhanh.
Hạ Nhi cong người lên, theo từng đợt khoái cảm Khương Tình mang đến, khẽ hét lên một tiếng.
"A... Tình ah.. "
Một dòng nước trong suốt liền trào ra từ khe nhỏ chật hẹp, chảy xuống bàn tay Khương Tình đang vuốt ve, Khương Tình cảm thấy nữ nhân này thật sự là cực phẩm, khẽ ngừng động tác ɭϊếʍƈ hạt đậu đỏ hồng, cúi xuống vươn lưỡi hút lấy chất lỏng trào ra từ trong khe hẹp ẩm ướt.
Hạ Nhi ngã xuống, thở hổn hển vô lực, Tay Khương Tình buông khoả mềm mại trước ngực Hạ Nhi, chuyên tâm vùi đầu vào giữa hai chân cô.
Hạ Nhi hé mở mắt, nhìn xuống dưới thấy Khương Tình vừa ɭϊếʍƈ vừa ngước nhìn cô, khuôn mặt hiện lên sự thích thú đến tận cùng. Hạ Nhi hơi đỏ mặt, âm thanh mềm mại uỷ mị nhẹ nhàng nói:
"Còn ở dưới, chị lên đây."
Khương Tình cười khe khẽ, giọng ôn nhuận khàn khàn nói:
"Lên đỉnh hai lần rồi, thêm lần nữa nhé."
Nói rồi lại đưa lưỡi tiến sâu vào trong khe hẹp ướt đẫm lầy lội.
Hạ Nhi cảm nhận được lưỡi Khương Tình vô cùng nóng, đang len lỏi vào bên trong. Liền thở gấp nặng nề nói.
"Em không còn sức nữa." Giọng mềm nhẹ vô lực.
Khương Tình ngước đầu, ở giữa hai chân Hạ Nhi dừng lại động tác ôn nhuận nói:
"Nhưng tôi chưa thấy đủ."
Nói xong liền rà lưỡi lên hạt đậu đang sưng đỏ, ʍút̼ nó một cái rồi vươn lưỡi di chuyển xuống, ɭϊếʍƈ láp hai bên cánh hoa, một đường thuần thục di chuyển lưỡi về phía khe hẹp, Khương Tình lại thấy bên trong rỉ ra một dòng nước trong. Khương Tình cười khẽ, nhỏ giọng nói:
"Em nói không còn sức, nhưng cô bé của em lại ra nước."
Nói xong liền vươn lưỡi ɭϊếʍƈ lên, nuốt lấy vị nước ngon lành ngọt ngào đó.
Hạ Nhi thở nặng nề, cô thật sự nhũn cả người a.
Khương Tình không dừng lại, đưa lưỡi vào bên trong cô, đầu lưỡi ẩm ướt ra ra vào vào liên tục, lưỡi Khương Tình vừa nóng vừa dài, khiến Hạ Nhi ngay lập tức phát ra tiếng rên rỉ.
"Ưm... a.. nóng.. nóng quá.."
Khương Tình liên tục thụt lưỡi ra vào càng nhanh hơn, hai tay Khương Tình giữ lấy chân Hạ Nhi, khẽ tách hai chân cô ra, điên cuồng ra vào bên trong cô.
"Mẹ kiếp, chị... chị làm em ch.ết mất..ưm.."
Hạ Nhi rên siết, hơi thở lại bắt đầu dồn dập vội vã.
Bỗng ngoài cửa có tiếng gõ, giọng nói Khanh Long bên ngoài vang lên.
"Khương Tình, tớ tới đưa cậu tài liệu."
Hạ Nhi ngay lập tức hốt hoảng vươn tay che miệng, ngăn lại thanh âm rên rỉ đứt quãng của cô.
Khương Tình nghe thấy tiếng Khanh Long, nhưng đối với cô hiện tại không gì quan trọng bằng việc làm cho nữ nhân dưới thân mình vui thích, vì thế lưỡi vẫn không dừng động tác, hai tay còn nắm lấy vòng eo mỏng manh của Hạ Nhi kéo sát gần mình hơn, khiến lưỡi cô đâm vào càng sâu.
Hạ Nhi không ngờ Khương Tình lớn mật như thế, nhưng chiếc lưỡi đó quá càn quấy, khiến thân thể cô càng lúc càng nóng, càng lúc càng muốn nhiều hơn, cô cố gắng giữ chặt miệng không cho tiếng rên thoát ra ngoài, nhẫn nhịn chịu đựng đến vô cùng khổ sở.
Khanh Long vẫn kiên nhẫn đưa tay lên gõ cửa, âm thanh vang lên khiến Hạ Nhi có chút sợ hãi, ngoài cửa có người a, đã vậy còn là hôn phu cũ của Khương Tình. Cô thật muốn ch.ết, nếu Khanh Long đi vào thấy "hôn thê" cũ của mình đang vì cô mà dùng lưỡi... Nghĩ tới, thân thể Hạ Nhi liền chịu kích thích cực lớn.
Khương Tình thấy Hạ Nhi mặc dù cố gắng kìn nén không phát ra tiếng, nhưng hơi thở càng lúc càng gấp gáp, cô biết Hạ Nhi lại sắp lên đỉnh rồi, liền lập tức đẩy nhanh tốc độ, điên cuồng ra vào trong khe hẹp ẩm ướt đó, đến khi Hạ Nhi cong người lên, chân tâm tuôn trào một dòng nước trong, Khương Tình vươn lưỡi ɭϊếʍƈ sạch, lại dùng ngón tay thon dài quẹt nhẹ khoé môi ướt đẫm, ngẩng đầu nhìn Hạ Nhi đang nhũn người vô lực, Khương Tình liền nhếch khoé miệng, cười trầm thấp nói:
"Ra nhiều đến nỗi mặt tôi đều ướt hết, tiểu ɖâʍ đãng."
Hạ Nhi toàn thân chỉ còn mỗi chiếc váy xộc xệch không che được cái gì, mái tóc dài thấm ướt mồ hôi rơi lung tung xuống sàn nhà, vẻ mặt mơ mơ màng màng, thân thể trắng nõn không tì vết, sau cơn động tình còn khẽ run rẩy nhè nhẹ.
Khương Tình nhìn thấy, miệng đắng lưỡi khô, có xúc cảm muốn đè lên dày vò Hạ Nhi thêm lần nữa, nhưng ánh mắt Hạ Nhi khẩn cầu vô cùng đáng thương, Khương Tình nhìn thấy liền cười, giọng trầm khàn khàn nói:
"Để xem em còn dám nghĩ tôi không biết cách làm ch.ết em hay không?"
Hạ Nhi thở hổn hển, vô lực nói:
"Chị..." thanh âm suy yếu đến nỗi không thể cất lời.
Hạ Nhi vô lực, tay cũng không thể nhấc lên nữa. Trong đầu nghĩ, cái gì mà không biết làm? Cái gì mà yếu chứ? Rõ ràng con người trước mắt cô là một "cường công" đó được không?.
"Khương Tình, cậu đang bận sao?" giọng Khanh Long lại vang lên.
Khương Tình của mi đang bận làʍ ȶìиɦ với ta đấy.
Ah.. không phải của mi. Của ta! Của ta! Tất cả đều là của ta!!!.
Hạ Nhi ánh mắt liếc nhẹ về Khương Tình.
"Cậu đợi tớ một lát." Khương Tình lên tiếng trả lời.
Tay Khương Tình vươn ra, bế bổng Hạ Nhi lên, sau đó mang cô đi về phía bàn làm việc, để cô ngồi lên đó rồi quay đầu đi nhặt áo ngực, áo sơ mi, qυầи ɭót cho cô.
Khi tay Khương Tình vươn ra nhặt chiếc qυầи ɭót màu trắng, mặt Hạ Nhi khẽ ửng hồng.
Con người này, làm cái gì cũng làm với bộ dạng vô cùng đứng đắn, đúng là không có chút nào xấu hổ với mọi cử chỉ hành động của bản thân.
Nghĩ lại toàn bộ quá trình, cô thấy mình quá phóng đãng, Hạ Nhi ngượng ngùng cúi đầu, khẽ mân mê góc váy.
Khương Tình cẩn thận mặc lại từng món đồ lên người Hạ Nhi, ngón tay thuần thục nhanh chóng chỉnh trang y phục cho Hạ Nhi vô cùng chỉnh tề.
Hạ Nhi nhìn về phía áo lót thể thao dài che phủ hết cơ thể Khương Tình liền có chút bất mãn, cô nhỏ giọng nói:
"Chị cởi đồ người khác thì cởi đến đúng lý hợp tình, còn bản thân thì không cho phép người ta đụng vào." giọng điệu mang chút giận dỗi.
Khương Tình cười ôn nhu nói:
"Tôi là muốn ăn sạch em trước."
Hạ Nhi nghe vậy liền bĩu môi.
"Chị khinh thường, nghĩ em không có sức công chị chứ gì?"
Khương Tình cúi đầu cười trầm thấp.
Hạ Nhi khẽ vịn tay Khương Tình, muốn nhảy xuống bàn, liền bị Khương Tình vươn tay giữ lấy, hỏi:
"Em muốn đi đâu?"
"Đi ra ngoài, Khanh Long tìm chị ngoài cửa đó." Hạ Nhi đẩy tay Khương Tình nhảy xuống, khẽ quay đầu nhìn về phía sô pha, trên sô pha có một mảng ẩm ướt vô cùng rõ ràng.
Khương Tình theo ánh mắt Hạ Nhi cũng liền nhìn thấy, khẽ cúi đầu cười khúc khích.
Hạ Nhi hơi đỏ mặt, tức giận quay đầu trừng Khương Tình, cô bước đến bàn làm việc, rút ra một nắm giấy rồi đi tới ngồi xuống lau sạch chỗ ẩm ướt đó.
Sau khi lau xong, Hạ Nhi vứt khăn giấy vào thùng rác nhỏ trước cửa, khẽ vươn tay kéo nắm cửa muốn bước ra ngoài.
"Hôm nay tôi đưa em về nhé." giọng Khương Tình ôn hoà vô cùng dễ nghe từ phía sau vang lên.
Hạ Nhi khẽ quay đầu nhìn Khương Tình, nghĩ tới hôm Khương Tình từng suýt "làm" cô trên xe hôm đó.
"Không! Em tự về được." Nói xong liền mở cửa.
Khanh Long đang đợi nghe tiếng cửa mở liền bước tới, thấy Hạ Nhi đang đứng trước mặt liền sửng sốt, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía đôi môi sưng đỏ của Hạ Nhi, lại nhìn xuống chiếc cổ thon trắng ngần, ẩn hiện vài dấu phấn hồng vô cùng bắt mắt, khuôn mặt mị nhãn như tơ, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ phong tình quyến rũ. Trong lòng cuồn phong bão táp, ánh mắt Khanh Long hiện lên sự khó chịu lại xen lẫn chút phẫn nộ không thể phát ra.
Hạ Nhi nhìn Khanh Long, thấy Khanh Long sắc mặt không tốt, liền khẽ cười khúc khích nói.
"Chào! Anh tới tìm Tình có chút không đúng lúc a."
Nói xong khẽ vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc dài mượt mà trước ngực, vén ra sau lưng, những dấu hôn đỏ rực vô cùng chói mắt lại hiện ra càng rõ hơn, Hạ Nhi tiếp tục nói:
"Tuy là không đúng lúc lắm, nhưng không sao, anh vào đi. Tôi đi trước."
Nói xong liền quay người đi thẳng.
Khanh Long vẫn đứng sững trước cửa, từng câu từng chữ Hạ Nhi nói ra khiến Khanh Long vô cùng bất ngờ.
Đấy là Hạ Nhi sao?
Hai người ở trong đó đã phát sinh chuyện gì?
Khương Tình phía sau đi tới, nghe Hạ Nhi nói những câu khiêu khích đó liền bật cười khe khẽ.
Xem ra Hạ Nhi bây giờ rất coi trọng cô.
Ngay cả với người từng yêu thích cô cũng muốn thể hiện rõ cô là của cô ấy.
Trong lòng Khương Tình vô cùng vui vẻ, cười đến nỗi gió xuân ngập tràn, trăm hoa đua nở.
Khanh Long nhìn thấy liền cười lạnh nói:
"Cậu với Hạ Nhi định sẽ kéo dài mối quan hệ đó sao?"
Khương Tình liền ngừng cười, sắc mặt thay đổi âm hàn lạnh lẽo đến cực điểm, giọng lại bình thản hỏi:
"Kéo dài mối quan hệ? Ý cậu là gì?"
Khanh Long liền lạnh lùng nói:
"Cậu nên nhớ cậu là tiểu thư Khương Gia."
"Thì sao?" Khương Tình nhàn nhạt.
"Cậu nhất định phải kết hôn với một người mà gia tộc định sẵn, cậu nghĩ mình có thể quen với một người không có xuất thân? Còn là con gái? Rồi tương lai Khương gia..."
Chát!!!
Khương Tình không hề nương tay, lực đạo rất mạnh khiến một bên mặt Khanh Long lệch đi, Khương Tình lạnh lùng, nhàn nhạt nói:
"Khanh Long! Ý cậu nói người gia tộc định sẵn đó chính là cậu, đúng chứ? Còn về xuất thân? Cho dù Hạ Nhi có xuất thân thế nào đi nữa, tớ vẫn yêu cô ấy. Tớ yêu Hạ Nhi! Cậu rõ chưa?"
Khanh Long nhếch miệng cười, khoé môi tràn ra tia máu, hắn quay đầu nhìn Khương Tình nói:
"Hạ Nhi? Cậu yêu Hạ Nhi. Vậy cậu có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của những người xung quanh cậu chưa? Tớ cũng yêu cậu! Yêu cậu đến mười năm rồi."
"Khanh Long! Tớ đã nói, tớ không hề có tình cảm với cậu. Cậu đơn thuần đối với tớ chỉ là bạn. Không hơn không kém! Cậu nên tỉnh lại rồi." Khương Tình lạnh giọng nói.
Sau đó liền đóng sập cửa lại.
Khanh Long đứng nhìn cánh cửa trước mặt mình, không tự chủ được bàn tay liền nắm chặt đến run rẩy.