Chương 11
“Được rồi, nội dung hội nghị hôm nay gồm những việc này, còn có câu hỏi nào không?” La Thụ Hâm quét mắt qua cả đám bên dưới, thấy không một ai nói gì, hắn đẩy kính một cái.
“Tan họp.” Nói xong hai chữ cuối cùng, cầm lấy văn kiện trước người, dẫn đầu đi ra ngoài.
Sau khi anh ra ngoài không lâu, có hai nhân viên nữ trong phòng họp bắt đầu tán gẫu.
“Giám đốc La thực sự là muốn thân hình có thân hình, muốn địa vị có địa vị, thật khó có thể tưởng tượng phu nhân sau này của anh ấy như thế nào, tiểu thư danh giá hay là con gái rượu đây?”
“Nói cũng đúng, chẳng qua không biết giám đốc thích dạng phụ nữ nào, chẳng hề có một chút scandal, cũng chưa từng thấy ở cùng một chỗ với ai.” Bên cạnh lập tức truyền đến tiếng nói phụ họa.
Hạ Tuyền không có ý kiến với việc này, bọn họ cũng không phải anh ta, bọn họ làm sao biết được người ta có tình nhân gì gì đó hay không? Song gần nửa tháng này chưa từng thấy quá anh ta ra ngoài thì là thật.
Hắn sắp xếp lại giấy tờ, đẩy ghế cùng Chu Trạch đi ra khỏi phòng họp.
“Hầy, cậu thấy thế nào?” Chu Trạch muốn dùng vai đụng vào vai Hạ Tuyền, nhưng Hạ Tuyền cao hơn anh ta, cho nên anh ta chỉ đụng tới vị trí dưới vai Hạ Tuyền mấy cm, anh ta có chút bất mãn nói, “Cậu sao lại cao hơn tôi hả?”
“Cái gì thế nào cơ?” Hạ Tuyền quét mắt trên dưới Chu Trạch một cái, mới mở miệng, “Nhìn cậu sao? Là lùn thật.”
“Xì… Lớn lên cao to thì ghê gớm sao? Tôi nói là giám đốc La ấy, cậu cảm thấy anh ta thế nào.”
“Rất tốt.” Lên được phòng khách xuống được nhà bếp.
“Chỉ như vậy?”
“Còn có thể thế nào?” Hạ Tuyền hỏi ngược lại.
“Đương nhiên có thể, giám đốc La có thể là thần tượng của tôi đấy, người ta kia là chân chính anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong* người gặp người thích hoa thấy hoa nở xe thấy xe nổ lốp, lại thông minh tuyệt đỉnh khí phách mười phần… Muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tiền có tiền…”
(*ngọc thụ lâm phong: cây ngọc trước gió, chỉ người phong độ tiêu sái, dung mạo tú mĩ.)
Lòng kính trọng của Chu Trạch đối với La Thụ Hâm như nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt.
Hạ Tuyền lườm anh ta một cái, không biết xấu hổ lấy lối nói cũ ra dùng, hắn nghe không quen nổi, khái quát lại còn không phải là năm chữ —— Kim Cương Vương Lão Ngũ* sao.
(*: Người đàn ông hiếm thấy độc thân lại giàu có, đẹp trai, phong độ, tài giỏi,… =..=)
“Không phải là Kim Cương Vương Lão Ngũ sao? Cậu cầm trong tay cái gì thế?”
“Ầy, cậu biết đấy!” Chu Trạch ngượng ngùng cười cười, mới nhớ tới trả lời câu hỏi lúc trước của Hạ Tuyền, “Đây là đơn hàng tôi mới nhận, gần đây không có việc gì, nên muốn kiếm thêm chút tiền thôi.”
Hạ Tuyền kinh ngạc, “Công ty cho phép cậu hoạt động riêng à.”
“Sao có thể, đây là dùng danh nghĩa công ty nhận, thì được phép, cậu nếu muốn làm có thể tìm chú Tạ xin.”
Thật là một công ty kỳ quái, trước đó vài ngày hắn phát hiện nơi này căn bản không giống như một công ty, ngược lại càng giống văn phòng một người, ở đây không yêu cầu gì đặc biệt nghiêm khắc, có thể không mặc quần áo thống nhất, chỉ cần không phải quần áo quá mức khoa trương, trên căn bản là tùy ý mỗi người, hiện tại lại càng khoa trương hơn, còn có thể nhận việc riêng.
Sau khi tách khỏi Chu Trạch, Hạ Tuyền lập tức đi chỗ chú Tạ bên kia, chú Tạ cũng là một nhân vật lớn ở đây, có thể nói là dưới một người trên vạn người, ông ta cũng có phòng làm việc riêng.
Khi thấy chồng đơn hàng kia, Hạ Tuyền cả người đều Sparta*, cuối cùng dưới ánh mắt từ ái dị dạng của chú Tạ chọn một tờ đơn tuyên truyền liên quan tới đồ uống.
(*: Kích động đến mức gào thét.)
Hắn nhìn qua yêu cầu của đối phương, bởi vì là quảng cáo nhỏ, nên không có mấy chỗ đặc biệt, không bao lâu đã có ý tưởng, hắn cũng không vội, nhìn người xung quanh một chút, nên làm gì thì làm nấy, nhưng cứ cảm giác những người này cực kì thảnh thơi, giống như là ở nhà.
Bọn họ luôn rãnh rỗi như vậy sao?
Hạ Tuyền lặng lẽ hỏi em gái bộ dáng tiểu long* đang thiết bên cạnh một chút.
(*: Ý chỉ dáng người mập mạp.)
Đáp lại: Còn chưa tới lúc bận rộn.
Hạ Tuyền thức thời không hỏi nữa, mà đi đăng nhập QQ, không sai chính là đằng tin cái kia, giờ làm việc còn có thể trộm nói chuyện phiếm, đây là điều trước đây hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới, gõ vào biểu tượng chim cánh cụt của Chu Trạch, khung chat bắn ra.
Hạ Tuyền: Thời điểm công ty bận rộn là lúc nào?
Chu Trạch: Qua tiệc giao lưu, sẽ cực kỳ bận!!!
Hạ Tuyền: Tại sao?
Chu Trạch: Bởi vì rất nhiều nhãn hiệu đổi quảng cáo sẽ gửi đơn hàng tới công ty.
Hạ Tuyền: Tại sao là sau tiệc giao lưu?
Chu Trạch: Không biết.
Hạ Tuyền: Cậu vào bằng cách nào?
Chu Trạch: Giám đốc La bắt tôi vào, lẽ nào cậu không thế sao?
Hạ Tuyền: …
Chu Trạch: Đúng rồi, cậu tập khiêu vũ thế nào rồi?
Chu Trạch: Tìm được bạn nhảy không?
Hạ Tuyền mặt không đổi sắc nhìn nút × góc trên bên phải, thật đúng là hết chuyện để nói, không đề cập tới việc này hắn có khi quên mất thật, lúc đang muốn logout, ảnh chân dung La Thụ Hâm đột nhiên nhảy ra.
Hạ Tuyền trừng lớn hai mắt, giữa ánh chớp không rõ ràng chợt hiện*, trong đầu hắn lóe vô số ý nghĩ.
(*:电光闪石之间 – điện quang thiểm thạch chi gian. Thiểm thạch hay amphibol là tên một loại khoáng thạch, cũng không biết để ở đây mang nghĩa gì nên dịch theo nghĩa của từ amphibol.)
# Đi làm lên trộm, ông chủ gửi tin nhắn qua đây đáp thế nào? Online chờ, gấp! #
# Kéo đen? Lập tức logout? Làm bộ không quen biết?… #
Trong vài giây Hạ Tuyền do dự, tin chưa đọc lại thêm một cái. Được rồi, lừa mình dối người là không đúng.
Giám đốc La: Có đó không?
Giám đốc La: …
Hạ Tuyền: Có chuyện gì không? Giám đốc.
Giám đốc La: Trong tủ lạnh không còn nguyên liệu nấu ăn, cùng đi siêu thị đi?
Hạ Tuyền sửng sốt hai giây, mới động động ngón tay: Được.
Hắn còn tưởng có chuyện gì chứ?
Giám đốc La: Sau khi tan việc chờ tôi ở bãi đỗ xe.
Hạ Tuyền: OK!
Đợi một hồi thấy không nhắn lại, Hạ Tuyền mới an tâm thoát ra, cảm giác bị bắt này, ừm, hơi kích thích một tí.
La Thụ Hâm nhìn máy tính cười đến ngốc hề hề, thực sự là làm khó khuôn mặt nghiêm túc của anh phải lộ ra… động tác độ khó cao, nếu như bây giờ có người nhìn thấy, nhất định sẽ tự đâm hai mắt, cho rằng vị giám đốc cao lãnh nhà mình kia nhất định đã bị người ngoài hành tinh nhập vào thân.
Một hồi lâu, anh mới ngượng ngùng thu hồi biểu tình, xử lý văn kiện trên bàn, hiệu suất so với lúc trước, nhanh hơn không chỉ nửa hay một lần.
Nói chờ, kỳ thực hoàn toàn không thể nói là chờ được, đúng giờ tan sở, không quá hai phút, thì cửa phòng giám đốc mở ra, hôm nay La Thụ Hâm rất khác thường nói với cấp dưới của anh: “Mọi người hôm nay cực khổ rồi, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt, sau tiệc giao lưu sẽ rất bận.” Bên dưới trong nháy mắt đồng loạt gào khóc thảm thiết, mặc dù biết, nhưng cũng không cần phải nói ra có được không? Giám đốc La hôm nay anh làm sao vậy? Là chưa uống thuốc sao?
Dưới bối cảnh hỗn loạn tưng bừng, Hạ Tuyền cùng La Thụ Hâm đi lấy xe, nếu hỏi hắn vì sao lại bình tĩnh được như thế, nực cười, năm năm kinh nghiệm làm việc dùng để làm cảnh hả?
La Thụ Hâm đẩy xe mua sắm đi tới khu gia vị, ánh mắt tùy ý quét hàng hóa trên kệ, nhìn thấy thứ cần thì nhặt vào. Liếc nhìn người bên cạnh, lần đầu tiên nha, cùng nhau đi siêu thị, tâm lại bắt đầu nai vàng ngơ ngác, cảm giác hạnh phúc tràn đầy, tâm lý mừng rỡ nhỏ nhen của La Thụ Hâm bắt đầu lăn lộn đầy đất.
Hạ Tuyền buồn bực ngán ngẩm theo sát ở bên cạnh, đối với việc này không cảm thấy hứng thú, người tinh ý đều nhìn ra được hắn mất tập trung, bất tri bất giác theo vào khu đồ tươi sống.
“Tối nay muốn ăn gì?”
Nghe vậy, liếc nhìn con cá vô tri đang bơi lội thỏa thích, Hạ Tuyền vừa lên tiếng là toàn các món cay Tứ Xuyên: “Canh chua cá, canh cá, thịt sợi hương cá, tôm rang cay…”
Hắn thích ăn cay nhất.
“Chỉ có thể chọn một món.” La Thụ Hâm thoáng khổ não nhìn Hạ Tuyền, dạ dày không tốt còn ăn nhiều đồ cay như vậy, việc này tuyệt đối không cho phép, nghĩ vậy La Thụ Hâm căn bản không nhớ đến bản thân cũng là cái người thường xuyên đau dạ dày kia.
“Vậy thì tôm rang cay đi.” Hạ Tuyền tiếc nuối liếc nhìn con cá nhảy nhót tưng bừng, dù sao, người nào nấu ăn người đó lão đại.
La Thụ Hâm gật đầu, giao xe đẩy cho Hạ Tuyền, vén ống tay áo lên nghiêm túc chọn lựa bên bể nước, một người đàn ông mặc âu phục khéo léo bên trong lại toát ra bộ dáng mấy bác gái, muốn nhìn rõ ràng thế nào thì thế ấy.
Nhìn người đàn ông nghiêm túc đứng chọn tôm, Hạ Tuyền dĩ nhiên cảm thấy vô cùng chói mắt, quả nhiên mị lực từ người nghiêm túc là lớn nhất, rồi ngẩng đầu nhìn ánh đèn.
Không sai! Hắn rất bình tĩnh gật gật đầu, khiến hắn cảm thấy như vậy, nhất định là họa ánh đèn gây ra.
Không bao lâu sau, người đàn ông cầm một túi tôm đi ra, liếc nhìn người nào đó rõ ràng đang thất thần, hơi nhíu lông mày, không thích đi siêu thị sao? Trong lòng anh có chút ủ rũ, vẫn nên đi về nhanh một chút thôi!
“Đi, mua ít đồ nữa rồi về.”
“Hả? Ờm, được.” Nhanh vậy sao, Hạ Tuyền nghĩ, còn tưởng sẽ mua rất nhiều thứ, khiến hắn phải đến hỗ trợ.
Hạ Tuyền đi theo phía sau anh nhìn anh tới đi khu rau quả bên kia chọn khoai tây, cải xanh và vài thứ rồi dự định đi về, hắn quay đầu lại nhìn một chút, rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
“Giám đốc, tôi muốn mua ít đồ, anh chờ chút nhé?”
Sau khi nói xong bèn đi về khu đồ ăn vặt, không bao lâu Hạ Tuyền mang theo một giỏ đồ ăn vặt về tới.
Nhìn một đống túi đồ ăn vặt, La Thụ Hâm âm thầm ghi lại trong lòng.
Thích ăn đồ ăn vặt √
Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước cùng tiếng thái rau, Hạ Tuyền hiếm có cảm thấy hắn cần phải giúp đỡ, mặc dù hắn có tiền lệ lần đầu tiên vào bếp làm ít đồ an ủi ba mẹ một chút mà suýt chút nữa đốt luôn nhà bếp, nhưng rửa rau gì đó thì vẫn có thể.
“Cần giúp một tay không?”
La Thụ Hâm quay đầu lại nhìn, cảm thấy được cảnh tượng mơ hồ ấm áp này, giống như cảnh vợ chồng, mỗi một cơ hội có thể cùng một chỗ với Hạ Tuyền, anh đều sẽ không bỏ qua! Giơ tay chỉ chỗ rau màu xanh lá, “Rửa rau đi.”
Tiếp theo sau đó là cắt khoai tây thành sợi, tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện, giữa thời điểm dao lên dao xuống so với trước, chậm hơn mấy phần.
Rửa rau cải, đơn giản, nhận rổ rau nhỏ ở một bên rửa, từng cây từng cây mà làm, đặc biệt tỉ mỉ, sau khi giải quyết được hơn một nửa, phát hiện đối phương đã chuẩn bị làm món khác, thực sự là một chàng trai hiền lành.
“Giám đốc, vẫn luôn cảm thấy anh thật □□.”
“□□?”
“Tổng thể mà nói là người vô cùng thành thạo trong phương diện nội trợ, chắc chắn sẽ rất săn sóc nửa kia.” Hạ Tuyền một bên tiếp tục công việc trên tay một bên giải đáp.
“Oành!” Vành tai La Thụ Hâm đỏ lên, anh cảm thấy toàn thân nóng hầm hập, giống như đứng ở trong lò lửa, càng thấy giống như con tôm trong nồi sắp bị luộc nóng, đỏ rực.
La Thụ Hâm nuốt một ngụm nước bọt, có chút lắp ba lắp bắp mở miệng: “Trừ, ngoại trừ điều này, a, a Tuyền, cậu cảm thấy tôi, tôi thế, thế nào?”
Lại nói lắp rồi? Hạ Tuyền bắt đầu có chút bận tâm lúc anh đàm phán với người khác, đột nhiên như vậy chẳng phải là bị người ta cười đến rụng răng sao, cầm rau đã rửa sạch đến gần chỗ xào rau, phát hiện mặt người nào đó đỏ cực kì.
“Ơ? Giám đốc sao mặt anh đỏ vậy?”
“Nóng, nóng đó, cậu vẫn chưa trả câu hỏi của tôi.” La Thụ Hâm nhìn như vô tình đưa bàn tay quạt hai lần, lại trở về câu hỏi trước.
“Rất tốt.”
Hạ Tuyền nhìn xung quanh một chút, xác định không còn việc gì mình có thể giúp một tay, giơ tay lên lau nước vào khăn, rồi không quay đầu lại mà rời khỏi địa bàn nhà bếp.
Rất tốt? Đó chính là chưa đủ tốt, La Thụ Hâm cúi đầu hạ mắt xuống ỉu xìu lật đồ ăn, mới nghe được một câu khoan thai đến chậm ——
” Lên được phòng khách xuống được nhà bếp, quả là người đàn ông tốt trong lý tưởng.”
Kết quả là, lần này anh không phải chín, mà trực tiếp bốc cháy.
Sau bữa tối, Hạ Tuyền trở về phòng lấy bản thảo sơ lược của cái quảng cáo nhỏ ra, bước tiếp theo cần dùng đến máy tính, nhìn xuống thời gian, còn sớm, nhưng làm không xong một lần, thôi quyết định đến công ty rồi làm, tắm rửa thu dọn qua loa một chút, đang định nằm xuống thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Giám đốc, có chuyện gì.”
“Hôm nay cậu chưa tập khiêu vũ.”
! ! !
Sấm sét giữa trời quang, hắn thật sự quên mất vụ này.
Hạ Tuyền sống lại – Chương 12