Chương 7
Vì phải chờ may đồng phục nên tuần sau cô mới có thể đi học được.
Cô có tất cả 7 người anh em trai
CỐ TRƯỜNG MINH 18t con lớn của cậu cả
CỐ TRƯỜNG HIÊN 18t con lớn cậu nhỏ
CỐ TRƯỜNG HẠO18t anh hai cô
CỐ TRƯỜNG LIỆT16t con thứ cậu nhỏ
CỐ TRƯỜNG PHI 16t anh sinh đôi của cô
CỐ TRƯỜNG PHONG16t con trai thứ cậu lớn
CỐ TRƯỜNG HUY15t em trai cô
Vì muốn học chung với nhau nên tất cả họ đều học chung một lớp 11A khuA
Sáng hôm sau khi ăn sáng xong đám anh em cô đi học. Cậu cô thì đi làm còn cô mới là tội nghiệp nhất bị bắt đi shopping chung với bà ngoại, 2 mợ và cả mẹ.
Chỉ vì lí do rất đơn giản là họ donh đồ cho vào tủ của cô nhưng trong vali toàn quần thôi, khiong có cái váy nào hết.
Họ bảo là cô không giống con gái gì hết thế là cô bị bắt đi mua đồ mới. Còn đống quần áo của cô thì bị quăng vào sọt rác.
Tới khu thương mại do gia đình cô làm chủ. Nó là khu thương mại lớn nhất nước. Tên là khu thương mại Vivi.
Lên tầng cao nhất dành cho phu nhân, tiểu thư nhà giàu. Đây là một khu riêng biệt độc lập riêng biệt không giống những khu khác.
Muốn lên khu này thì cần phải có thẻ vip. Trong thời gian chờ đợi họ đi lựa đồ thì cô ngồi chờ trên ghế sofa.
Cô nhìn về tủ kính đằng kia đang đưa ra một chiếc đầm dạ hội rất đẹp nên cô ra xem thử.
"Xin hỏi cô có cần tôi giúp gì không?" Nhân viên
"Àh tôi thấy chiếc đầm này rất đẹp" cô trả lời
"Dạ cô thật là có thẩm mỹ vì đây là hàng mới về hôm qua. Cô có muốn nó không tôi sẽ mang cho cô thử" nhân viên
"Àh tôi không có mang theo nhiều tiền" cô thử cô nhân viên đó xem cô ta như thế nào.
Cô nhìn thấy một tia khinh miệt xẹt qua trong mắt cô ta.
"Lấy cho tôi chiếc đầm đó" giọng của một người vang lên
"Dạ xin tiểu thư đợi chút ạ
Còn cô không có tiền thì đi nhanh lên. Đứng đây chi cho xui vậy" cô ta dám đuổi cô đi
"Thì ra là người nghèo mà cũng đòi mua đồ ở đây nữa"
"Cậu có ngửi thấy mùi gì không?"
"Mùi gì?"
"Thì mùi của những người nghèo đó. Haha"
"Chắc cô ta là tình nhân của ông chủ nào đó cho nên mới có thể vào đây "
Cái cô gái muốn chiếc đầm và bạn cô ta đang sỉ nhục cô là kẻ nghèo hèn.
"Bây giờ tôi mới biết người nghèo không phải là người hay sao. Chẳng lẽ họ không có quyền nhìn ngắm những bộ đồ đẹp mà các cô lại sỉ nhục người ta không ra gì cả.
Còn cô nữa cô là nhân viên thì phải xem khách hàng như thượng đế phải chào đón khách hàng chứ không phải coi khinh họ. Thấy họ không có tiền rồi đuổi đi.
Đó là nhiệm vụ của nhân viên hay sao. Lần sau có ai dám ghe tới đây mua đồ nữa" cô nói đám người kia xong rồi quay sang nói cô nhân viên kia.
"Chuyện gì ở đây vậy?" Có 5 người đi tới trong đó 4 người là bà cô. Cô nghĩ người còn lại là quản lý tầng này.
"Dạ thưa chị cô gái này không mua đồ mà còn tới phá nữa ạ" cô nhân viên đó quay sang nói với quản lý
"Đúng rồi đó bọn tôi không muốn thấy cô ta ở đây nữa. Nếu không bọn tôi sẽ không tới đây nữa" 1 người trong đám kia nói
"Nếu không muốn thấy con bé thì các người không cần tới đây nữa. Quản lý" mợ cả cô nói
"Dạ phu nhân" cô ta cúi đầu xuống cung kính nói
"Đuổi việc ngay cô nhân viên này cho tôi còn có những vih tiểu thư này nếu không muốn tới đây nữa thì lấy lại thẻ của họ đi. Đừng cho họ bước chân vào khu thương mại này nữa" mợ nhỏ