Chương 5: Tâm ma vương tử
Tỉnh Thiên Thu trong lòng một mảnh ai cũng không thể tới gần,một mảnh u ám.....
Tiêu Thịnh vội vàng vội vội chạy tới phòng y tế, mở cửa vừa lúc cùng Tỉnh Thiên Thu cũng muốn mở cửa.
Tiêu Thịnh nhìn người trước mặt, lại khôi phục thần sắc lạnh lùng, thở dài nói: buổi sáng thời điểm đem ngươi đưa tới, giáo sư thực tập nói là bằng hữu ngươi, nên hắn tới chiếu cố ngươi.... Hắn thật là bằng hữu ngươi sao?
Tỉnh Thiên Thu nâng mi mắt nhìn Tiêu Thịnh, liếc mắt một cái liền đẩy người trước mặt ra, đi ra ngoài, lại bị Tiêu Thịnh một phen giữ chặt, Tiêu Thịnh lập tức không có khống chế quá mạnh,có lẽ cũng là bởi vì Tỉnh Thiên Thu thân thể vẫn chưa có hồi phục, sức kéo làm Tỉnh Thiên Thu quay lại chập chờn đụng phải lòng ngực Tiêu Tịnh. Tỉnh Thiên Thu lấy cánh tay ngăn chặn khoảng cách giữa hai người: buông ra.
Tiêu Thịnh: không cần cố gắng.
Tỉnh Thiên Thu:........ Ngươi vô lại cũng phải có mức độ, ngươi buông ra cho ta..... Tỉnh Thiên Thu giơ lên hai tay một phen đẩy Tiêu Thịnh....
Tiêu Thịnh dễ dàng mà chế trụ Tỉnh Thiên Thu, lửa giận bộc phát nói: ngươi xem ngươi hiện tại dưới tình huống này, chính là đồng học cũng sẽ không mặc kệ ngươi, huống chi ta......
Tỉnh Thiên Thu nhận được: huống chi cái gì? Ngươi là cái gì mà quản ta? Cút ngay.....
Tiêu Thịnh không lùi mà tiến tới lập tức đem Tỉnh Thiên Thu tới gần góc tường, đem cả người Tỉnh Thiên Thu vây quanh trong phạm vi tấn công của y..... Ánh mắt hai người bất đắc dĩ đụng nhau, Tỉnh Thiên Thu giống con thú cao ngạo hiu quạnh, cho dù ở phía dưới cũng liếc nhìn đối phương....
Tiêu Thịnh bối rối trước ánh mắt này, không nghĩ cùng người có thân cận, không nghĩ sẽ tiến vào lốc xoáy tình cảm, không nghĩ đã bị thương tổn, chính y đành phải ở trên người này vây lấy,cao cao tại thượng..... Giống tiểu hài tử lạc đường nghiêng ngả lảo đảo cự tuyệt mọi người ra tay trợ giúp, tồn tại một giây.... Tiêu Thịnh cuối cùng biết mặt thứ nhất, đối mặt Tỉnh Thiên Thu vô luận như thế nào cũng không bỏ xuống được sự trìu mến cùng ôn nhu, tình cảm rất bao la! Mà là.....
Hai người chiều cao có gần như chênh lệch nửa cái đầu, Tiêu Thịnh cúi đầu kề bên tai Tỉnh Thiên Thu chậm rãi nói, giống tình nhân mà ôn nhu,giống sự mê hoặc trí mạng: không cần sợ hãi, có ta ở đây bên cạnh ngươi.
Tỉnh Thiên Thu hoảng sợ trợn to mắt, rồi lại phẫn nộ hung hăng đẩy lui Tiêu Thịnh, rống lớn nói: ai nói ta sợ hãi? Ngươi là cái gì đối cuộc sống người khác mà khoa tay múa chân!
Tiêu Thịnh: bởi vì ta với tình cảnh của ngươi giống nhau....Sợ hãi. Nhưng mà ta vượt qua.... Ta cũng từng....
” ba” một tiếng, Tiêu Thịnh trên mặt hơn năm ngón tay in vết.”Im miệng”.... Bỏ lại những lời này, Tỉnh Thiên Thu liền”Rầm rầm” nhìn phía hành lang thoát đi.....
Lưu lại nhìn bóng dáng Tỉnh Thiên Thu, Tiêu Thịnh sững sờ thật lâu tại chỗ.....
Ngày kế
“Xem thì phải là ngày hôm qua ghê lắm....”, đi trước dạy học Tỉnh Thiên Thu nghe thấy đằng sau nữ sinh nhỏ giọng bàn tán....
“A, chính là hắn a, ngày hôm qua... Cái người đàn dương cầm....” Người giọng nữ nói
“Ngày hôm qua hình như là bị nam sinh dùng cách” ôm Công chúa ” ôm đến phòng y tế..... Rồi mới.....
“Thật vậy chăng?..... Oa! Chẳng lẽ là.....”
Tỉnh Thiên Thu trên mặt cũng không nhịn được, phát ra tiếng cước bộ phanh lại..... Chậm rãi quay đầu lại nhìn nữ sinh thần tình hoa đào ra sức yy..... Chú ý tới ánh mắt Tỉnh Thiên Thu lạnh như băng, hai nữ sinh đình chỉ bàn tán, rất nhanh theo phía sau ly khai....
Tỉnh Thiên Thu trên mặt chậm rãi xuất hiện một cái nhánh vết rách....... Người xung quanh giống như có thể cảm thấy Tỉnh Thiên Thu bắt đầu bùng nổ bốc cháy lên.....
“ôm Công chúa!”!!
Bị tất cả mọi người thấy!
Vô cùng nhục nhã!!
“Muốn cho hắn đốt thành tro!” Không, bụi cũng không thừa lại!
Ở sân bóng rổ, mình trần giao tranh, Tiêu Thịnh đột nhiên cảm thấy phía sau một trận ác lạnh, hắt xì một cái...... Bóng trong tay bị địch đội cướp đi là lúc...... Liền nhìn thấy nơi kia.... Tỉnh Thiên Thu lãnh sương mặt lạnh đứng ở nơi đó.... Không biết sao vậy, có điểm lạnh a.... Tiêu Thịnh nghĩ.
Mà lúc này,ở ngoài tầm mắt Tỉnh Thiên Thu, Âu Dương Ngôn vừa lúc lái xe đi qua sân bóng, ánh mắt mẫn tuệ sâu sắc bất quá một lát liền chứng kiến đám người bên trong, lại rõ ràng có thể cảm nhận được đám người không giống Tỉnh Thiên Thu..... Dừng lại xe, xuyên qua cửa kính xe thuận theo tầm mắt Tỉnh Thiên Thu vẫn nhìn sân bóng.... Là nam sinh kia..... Cong đầu, mặc cầu phục lôi thôi mồ hôi ròng ròng đối Tỉnh Thiên Thu thật có lỗi ngây ngô cười. Âu Dương Ngôn khóe miệng giơ lên một mạt tươi cười khinh thường, vì vừa rồi cảm thấy uy hϊế͙p͙ mà bất khả tư nghị.... Tỉnh Thiên Thu nhất định là vật trong bàn tay mình.