Chương 2
Cách thác nước không xa có một sơn động, khi muốn tránh né người khác, Túy Lạc vẫn thường đến nơi này. Hôm nay, vì không muốn tiểu bạch lang này kinh động Hắc Hồ tộc, hắn chỉ có thể giấu y ở đây.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của y, Túy Lạc đột nhiên có loại cảm giác “Kim ốc tàng kiều” mà phàm nhân thường nói.
Đốt lửa lên, Túy Lạc đặt tên kia lên một đống cỏ mềm mại. Sau đó cởi quần áo đã ướt sũng của y ra, hắn ngồi một bên chờ đợi vị khách không mời tỉnh lại.
Hắn từng gặp qua tộc nhân của Bạch Lang tộc. Lang trời sinh hình thể so với hồ ly lớn hơn một chút, hơn nữa bạch lang trong lang tộc vốn là chủng tộc cao quý nhất, bởi vậy Bạch Lang tộc trời sinh tính kiêu ngạo cùng tự tin. Khi gặp mặt các trưởng lão của Bạch Lang tộc, Túy Lạc cảm nhận rõ ràng một loại khí phách trước nay chưa từng có. Bất quá, bọn họ không áp chế được Hắc Hồ tộc. Bởi vì sự thông minh, hào hiệp của hồ ly đều là những thứ lang tộc lãnh khốc không có được.
Chỉ là người ở trước mắt, mặc dù bằng tuổi mình thế nhưng vóc người rõ ràng là nhỏ hơn. Hài tử gầy yếu như vậy, chỉ sợ rằng mẫu lang thông thường cũng không muốn nuôi dưỡng. Lớn như vậy rồi, vậy mà còn có thể xông nhầm đến lãnh địa Hắc Hồ tộc… Chẳng lẽ là một hài tử bị vứt bỏ?
Túy Lạc nhíu mày. Nội loạn của lang tộc, xem ra đã tới cao trào rồi.
Ngọn lửa cháy hừng hực nhanh chóng hong khô quần áo của thiếu niên. Thật vất vả mới tìm được một nơi ngủ an ổn, thiếu niên tựa hồ rất hưởng thụ sự ấm áp lúc này, thân thể vô thức cuộn thành một đoàn, ngay cả nguyên hình cũng quên khôi phục đã tiếp tục ngủ.
Túy Lạc chớp chớp mắt, không hề nghĩ tới nghe nói loài lang có tâm lý đề phòng rất mạnh lại có thể coi mình như người thân mà yên tâm ngủ! Vì vậy, không nhịn được mà lăn qua, muốn vỗ vỗ lên mặt tên này, hỏi han rõ ràng mục đích y đến.
Nhưng tay còn chưa đụng tới đối phương đã thu trở về.
Hừ! Hắn không phải một lão già cổ hủ như vậy.
Chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ say, Túy Lạc nhớ tới đêm nay còn phải tiếp tục huấn luyện, bĩu môi, dứt khoát cùng nằm trên đống cỏ. Uh? Thật sự rất thoải mái.
Vì vậy, trên đống cỏ nhiều thêm một người.
Mãi đến khi đống lửa bị dập tắt, mặt trời hạ về tây, gió lạnh thổi vào hang động lạnh run người, Túy Lạc mới mở mắt ra.
Người bên cạnh cũng vừa lúc mở mắt.
Gần như là cùng lúc, hai bên đống cỏ cùng có động tĩnh.
Một người gắt gao trừng mắt nhìn đối phương, toàn thân căng chặt phòng bị, một người vẻ mặt bất đắc dĩ không thể không phòng bị.
Trong sơn động nho nhỏ, mỗi người chiếm cứ một bên, ở giữa là đống cỏ lộn xộn vừa được dùng làm đệm ngủ. Nhìn thấy đống cỏ khô, Túy Lạc mới nhớ tới hình tượng của mình, vội vàng vỗ vỗ cây cỏ bám trên người, một bên vỗ một bên lại oán giận: “Ta cứu ngươi, cho dù không lấy thân báo đáp, vậy mà còn đòi đánh?”
Một thân trên dưới toàn sơ hở đủ để bạch lang nho nhỏ này nhào tới cắn nát cổ họng hắn. Đây vốn là tư thế hòa nhã nhất Túy Lạc có thể bày ra, bạch lang kia nếu không cảm kích, với bản tính không nhẫn nại của hồ ly cũng không có ý định tiếp tục giúp đỡ hắn.
May mà thiếu niên dường như rõ ràng ý tứ của hắn, thân thể căng thẳng lúc này mới thoáng buông lỏng. Chỉ là y vẫn tựa sát vách tường không có ý định lại gần Túy Lạc, vẫn tiếp tục chong mắt theo dõi hắn, không nói một câu.
Bởi vì hắn ngửi thấy mùi hồ ly từ người này rồi.
Túy Lạc cau mày: “Ta cũng không tâm tình đùa vui cùng ngươi, rốt cuộc tại sao ngươi lại xông vào lãnh địa Hắc Hồ tộc?”
Nghe hắn nói, thân thể thiếu niên chấn động, hiển nhiên không hề biết tình cảnh của mình.
Không thể nào? Thật sự là hài tử bị bỏ rơi? Túy Lạc gương to mắt: “Ngươi bị đuổi tới đây?”
Thiếu niên không nói lời nào, chỉ là trong nháy mắt vẻ mặt đã thay đổi, trở nên vô cùng sắc bén. Bản năng hồ ly làm cho Túy Lạc giật thót một cái.
Đây mới đúng là lang, loài lang chỉ cần dùng ánh mắt đã khiến người ta sợ hãi.
Biết chính mình nếu còn tiếp tục hỏi, cho dù không bị cắn thủng cổ họng, cũng sẽ bị người này nhảy vào đánh lộn, Túy Lạc quyết định tìm biện pháp khác cho cái tên tiếc lời như vàng này mở miệng nói. Nhưng tầm mắt vừa dịch chuyển, hắn phát hiện tư thế đứng của người này có chút không được tự nhiên. “Này, chân của ngươi… Có phải bị thương không?”
Vẫn không có câu trả lời, chỉ là đùi phải của y vô thức xê dịch về sau.
Hồ ly bỗng cảm thấy gân xanh trên trán nổi hẳn lên: “Ngươi làm cái gì? Hỗn đản! Cứu ngươi một mạng, người khác đều là lấy thân báo đáp, ngươi cho dù không chủ động lại đây quyến rũ, vậy mà còn muốn ta lấy lòng ngươi? Tên hỗn đản nhà quê nhà ngươi từ núi cao rừng sâu nào đến vậy? Nếu không phải thấy ngươi lớn lên đẹp mắt… Nếu ta không thiện lương, lúc đầu ngươi nhảy xuống nước đã trực tiếp cho ngươi ch.ết đuối trong đó rồi, còn đợi đến tận bây giờ mới cân nhắc chuẩn bị đối phó với ngươi?” Trong cơn tức giận hắn không cẩn thận nói ra lời thật tình, hồ ly vội vàng đổi giọng.
Những lời mắng liên tiếp hiển nhiên kích động đến bạch lang, y trừng mắt nhìn thiếu niên tuấn tú đang nổi trận lôi đình trước mặt, nghĩ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở lại. Mãi đến khi hồ ly mắng mệt thở hổn hển như trâu, y mới vặn vẹo đầu, cúi đầu lên tiếng: “Không việc gì.”
Quả nhiên tiếc lời như vàng. Ba khối vàng này làm cho Túy Lạc sửng sốt, những lời còn chưa mắng ra khỏi miệng đã bị ba từ dễ nghe này nghẹn lại trong miệng. Ngô… Người này không chỉ có bộ dáng đẹp mắt, ngay cả thanh âm cũng thật câu nhân.
Thiên tính hồ ly tựa hồ bắt đầu ẩn ẩn dấy lên sự ám muội.
Nhưng Túy Lạc vẫn cố áp chế trạng thái “Thiên tính hồ ly” mới manh nha nảy sinh lại. Hít sâu một hơi, khôi phục ngữ khí ở tình trạng bình thường, sau đó nói: “Cho ta xem một chút.” Mới vừa rồi hình như hắn nhìn thấy vết máu trên chân y.
“… Không việc gì.” Vẫn là ba chữ này.
Gân xanh vừa lại nổi. “Ta nói muốn xem chính là muốn xem!”
Thiếu niên cũng phẫn nộ đến đỏ mặt. “Ta nói không có việc gì chính là không có việc gì!” Lúc này lại biến dài ra.
“Đầu lang ngu ngốc nhà ngươi!”
“… Ngươi ít quản đi!” Rốt cục nhiều từ khác hơn.
Túy Lạc tức giận, lao người về phía trước, cũng không để ý đến phản kháng của thiếu niên, vươn tay định chạm vào chân phải hắn, kết quả thiếu niên giật mình một cái, nhất thời biến trở về hình dáng bạch lang, há mồm định cắn tay hắn, Túy Lạc cả kinh, vô thức trở lại nguyên hình, kết quả…
“Ngô nha a a…” Mặc dù cánh tay tránh được công kích, nhưng… nhưng cái đuôi hắn bị cắn rồi a!
Hắc hồ hé miệng, phát ra tiếng kêu thảm thiết, bạch lang vốn đang có chút địch ý sửng sốt buông ra, chỉ thấy hắc hồ so với mình lớn hơn một chút ôm cái đuôi đau xoay vòng.
Trong miệng còn có một tia mùi máu tươi.
Y biết y làm cho hồ ly kia bị thương rồi. Lỗ tai vừa mới dựng thẳng lại vội vàng cụp xuống.
Vì vậy hào khí giương cung bạt kiếm mới vừa rồi nhất thời biến mất.
Bên này chính là hắc hồ rưng rưng liếm đuôi của mình, còn không quên trừng mắt nhìn đối phương, bạch lang bên kia trái lại im lặng ngồi xổm trước mặt nó, không hề cử động.
Túy Lạc vỗ về cái đuôi làm hắn đau đến âm ỉ, ngẩng đầu nhìn bạch lang, y vô thức ưỡn thẳng người, lỗ tai bất an co quắp hơi giật giật.
Hắc hồ đột nhiên tiến về phía trước một chút. Bạch lang không dám động.
Lại gần chút nữa. Bạch lang định lui về phía sau, hồ ly lập tức gầm gừ nhe răng, y liền im lìm đứng tại chỗ.
Hắc hồ cúi người xuống cọ xát đùi phải của y. Bạch lang kêu ô một tiếng để lộ đùi phải ra. Nơi đó có một vết thương rõ ràng, bị thương không sâu, nhưng lại kéo dài rất rộng. Bởi vì vết thương bị nước vào, vết thương bị tẩy trừ một chút, nhưng vết máu lưu lại trên nền trắng lại chói mắt dị thường.
Hắc hồ lại gần, vươn đầu lưỡi liếm liếm. Thân thể bạch lang chấn động đôi chút nhưng vẫn không dám cử động.
Hắc hồ ɭϊếʍƈ liếm một hồi, sau khi xác định không thấy máu chảy tiếp mới ngẩng đầu nhìn vào mắt bạch lang, sau đó biến thành hình người, nói: “Ta đi ra ngoài hái chút thảo dược đến cho ngươi, ngươi ở đây đừng có lộn xộn.”
Bạch lang nhìn hắn một cái, không đáp lại, chỉ là cúi đầu.
Túy Lạc có chút bực mình, nhưng cố kỵ y bị thương, chỉ có thể áp chế tính tình ngạo mạn, xoay người rời khỏi sơn động.
Sơn động nhất thời an tĩnh lại, bạch lang nhìn chằm chằm thân ảnh từ từ biến mất tại cửa động. Giật giật thân thể, bước chân còn chưa kịp dịch chuyển, thân ảnh kia đã lại xuất hiện.
“Ta đã nói không được lộn xộn!” Túy Lạc tức giận đi tới, một tay túm bạch lang lên nhét vào trong đống cỏ: “Ngoan ngoãn đợi ở đây! Bên ngoài đều là tộc nhân của ta, muốn chết thì cứ ra ngoài!”
Bạch lang chỉ có thể nhìn bộ lông tuyết trắng của mình bị cây cỏ che lại.
An bài y hoàn hảo, Túy Lạc quay người, đốt lại đống lửa đã lụi tàn trước đó. Bạch lang sửng sốt. Nguyên lai hắn trở về là vì mục đích này.
Đi tới cái cửa động, thiếu niên đột nhiên dừng lại, xoay người, hung tợn trừng mắt nhìn bạch lang, một lần nữa ra lệnh: “Không cho phép đi ra ngoài!” Ghê tởm, hắn đường đường hồ tộc thiếu chủ vậy mà từ khi nào lại nhẫn nại đến như vậy?
Bị chôn trong đống cây cỏ, bạch lang giờ phút này chỉ có thể như con thỏ nhỏ, vô tội nháy mắt mấy cái.