Chương 44: Tình Nhân Thế Thân (7)
*Edt: Mítt*
Không chờ tiệc tối của Tiêu gia kết thúc, Tô Vãn liền tìm một chỗ ít người để ý rời khỏi đại sảnh, gió thổi buổi tối đặc biệt lạnh, Tô Vãn dứt khoát cởi giày cao gót, hai chân đã có chút sưng đỏ, không chút để ý men theo đường nhỏ ra khỏi biệt thự.
Ký ức có chút lâu năm, không cần bản thân mình cố ý nhớ tới nó, nó liền ở một thời khắc nào đó đột nhiên hiện ra, tràn ngập trong đầu óc, Tô Vãn đã có chút nhớ không nổi những chuyện mà chính mình đã trải qua, nhưng có một chuyện vẫn là mơ hồ nhớ rõ trước kia bản thân mình thực thích khiêu vũ.
Đúng vậy, khi đó cô đặc biệt thích khiêu vũ, mỗi lần tiệc tối của Tô gia, cô đều hoàn toàn xứng đáng là tiêu điểm.
Khi đó……
Tô Vãn ở trong gió đêm khẽ thở dài một hơi, người ta sợ nhất là quay đầu nhìn lại chuyện cũ, bởi vì rất nhiều chuyện cũ đều là nghĩ lại mà kinh.
Phía sau không biết khi nào có âm thanh xe ô tô chạy tới, Tô Vãn dứt khoát vọt đến ven đường, trong bóng đêm một chiếc xe Porsche thể thao màu đỏ chậm rãi ngừng ở bên cạnh Tô Vãn, Âu Dương Tĩnh một thân váy đỏ mỉm cười thân thiết nhìn Tô Vãn đang ở ven đường:
“Tô tiểu thư cô không sao chứ? Có cần tôi cho cô quá giang một đoạn về thành phố hay không?”
Nhìn Âu Dương Tĩnh mỉm cười, sắc mặt Tô Vãn chần chờ gật gật đầu:
“Vậy làm phiền Âu Dương tiểu thư rồi.”
Thấy Tô Vãn lên xe, Âu Dương Tĩnh giảo hoạt cười, khởi động động cơ, xe trong nháy mắt chạy như bay mà đi.
Biệt thự Tiêu gia cách nội thành có một chặng đường, nhưng nếu là lái xe, kỳ thật cũng không lâu lắm.
Tô Vãn ngồi trên xe Âu Dương Tĩnh, bên trong xe tràn ngập một mùi hương nữ nhi nhàn nhạt, Tô Vãn có chút mỏi mệt dựa vào trên ghế phụ, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Thấy Tô Vãn ngủ rồi, Âu Dương Tĩnh đột nhiên thay đổi hướng đi, xe hướng về một phương hướng khác cách xa nội thành chạy như bay.
Nếu nói ở tại vũ hội đêm nay, Tô Vãn và Tô Duệ cùng nhau khiêu vũ làm Tiêu Cảnh Mặc cảm thấy bực bội đố kỵ, như vậy đối với Âu Dương Tĩnh một mực yên lặng lại biến thành hoàn toàn ghen ghét.
Ở trong trí nhớ Âu Dương Tĩnh, Phương Tử Mộ đối với bất kỳ nữ nhân nào đều không để tâm tới, gần đây nhất Âu Dương Tĩnh phát hiện Phương Tử Mộ cùng Lạc Sơ Sơ tựa hồ có chút gần gũi mà thôi, nhưng mà Lạc Sơ Sơ dù sao cũng là người của Tiêu Cảnh Mặc, Âu Dương Tĩnh không tin hai người bọn họ có thể tiến thêm một bước quan hệ nữa, nhưng ở đêm nay trong yến hội, ánh mắt đầu tiên nhìn tới Tô Vãn, Âu Dương Tĩnh đáy lòng tràn ngập nguy cơ.
Rốt cuộc Tô Vãn cùng Lạc Sơ Sơ quá giống, hơn nữa thời điểm Phương Tử Mộ ôm lấy Tô Vãn khiêu vũ, cái loại ánh mắt đó không lừa được người khác.
Âu Dương Tĩnh chưa từng gặp một Phương Tử Mộ nghiêm túc mà chuyên chú như vậy, mà ở tối nay, hắn hiển nhiên nghiêm túc cùng chuyên chú đều tập trung lên người một nữ nhân khác.
Thì ra không chỉ có một người đem Lạc Sơ Sơ trở thành thế thân.
Âu Dương Tĩnh không biết Phương Tử Mộ rốt cuộc cùng Tô Vãn quen biết như thế nào, có lẽ hai người ở nước ngoài quen biết nhau? Nói không chừng còn từng ở bên nhau?
Tóm lại, lúc này Âu Dương Tĩnh não đã mở rộng ra, dọc theo đường đi cô ta đã bổ não mấy chục cái phiên bản Phương Tử Mộ cùng Tô Vãn bên nhau yêu hận tình thù, mỗi một cái phiên bản đều làm cô ta hận ngứa răng.
Con đường càng ngày càng hẻo lánh, biểu tình trên mặt Âu Dương Tĩnh cũng càng ngày càng âm trầm.
Cuối cùng, Âu Dương Tĩnh đem xe thể thao ngừng ở dưới chân một ngọn núi hoang, nơi này là nơi mà mọi người ở Tương Thành mỗi khi nhắc tới là biến sắc, cho dù kinh tế phát triển nhanh đến đâu, những công ty địa ốc mỗi ngày hốt bạc bao nhiêu, cũng không có chủ địa ốc nào ở Tương Thành dám đánh chủ ý lên tòa núi hoang này, bởi vì nơi này thật sự là quá tà môn.
Từ trên xe xuống, Âu Dương Tĩnh còn phải rùng mình một cái, toàn thân nổi lên một tầng da gà.
Cô cắn chặt răng, đi nhanh qua bên cửa xe khác mở cửa xe đem Tô Vãn đã hôn mê đỡ xuống dưới.
“Cư nhiên còn rất nặng.”
Âu Dương Tĩnh nói thầm một tiếng, để Tô Vãn cả người dựa ở trên người mình, cô dùng đôi tay cố hết sức nâng Tô Vãn, đi bước một hướng về chân núi.
Hừ hừ, lần này dọa ch.ết cô.
Thật vất vả đem Tô Vãn nâng tới dưới chân một ngọn núi nhỏ có bia mộ cũ, Âu Dương Tĩnh cẩn thận hướng về phía khối bia mộ vái vài cái, đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên cảm thấy sau cổ tê rần, thân mình mềm nhũn, cả người liền té xỉu ở trước bia mộ.
Ở phía sau Âu Dương Tĩnh, Tô Vãn thong thả đứng dậy, dùng đôi tay phủi phủi bụi trên váy, Tô Vãn tiến lên vài bước dùng mũi chân đá đá Âu Dương Tĩnh, thấy cô ta thật sự hôn mê, Tô Vãn lúc này mới không vội mà ngồi xổm xuống lấy túi xách của Âu Dương Tĩnh, đem di động, tiền, cùng chìa khóa xe cướp sạch.
Nơi này hoang sơn dã lĩnh, không bị hù ch.ết, cũng sẽ nuôi muỗi cả đêm.
Tô Vãn xoay xoay chìa khóa xe trên đầu ngón tay, ở thời điểm xoay người hướng về phía sau giơ giơ tay: “Ta đi trước, vị Âu Dương mỹ nữ này liền làm phiền các vị chiếu cố nhiều hơn!”
Mà phía sau cô trừ bỏ Âu Dương Tĩnh, không có một bóng người, nhưng giống như là đáp lại câu nói của Tô Vãn, chân núi yên tĩnh, bỗng nhiên có một cổ gió núi nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hàn ý làm người ta rùng mình……
Xe thể thao ở trong đường núi nhỏ hẹp lướt qua một đạo quỹ đạo màu bạc, Tô Vãn đem xe của Âu Dương Tĩnh tiến vào nội thành, sau đó tìm một cái góc ch.ết của camera đem xe dừng lại, tùy tay lại đem chìa khóa xe ném cùng tiền vào cống thoát nước không xa, làm tốt hết thảy, lúc này cô mới vòng đến một con phố khác cách đó không xa đánh xe rời đi, toàn bộ quá trình Tô Vãn đều cực kì bình tĩnh, nhìn không ra một chút khẩn trương nào.
Lăn lộn một trận như vậy, khi Tô Vãn trở lại chung cư cao cấp của mình đã là sau nửa đêm, cô ngâm chính mình trong nước ấm cho thoải mái, sau đó liền mang theo ủ rũ tiến vào mộng đẹp.
Đêm nay Tô Vãn ngủ khá ngon giấc, nhưng có rất nhiều người lại bởi vì cô mà trắng đêm khó ngủ ——
Buổi tối Tiêu Cảnh Mặc cũng không có ngủ lại ở biệt thự ven hồ, một mình Lạc Sơ Sơ tại phòng khách biệt thự cả đêm cũng chưa chợp mắt……
Âu Dương Tĩnh rạng sáng ở núi hoang vừa tỉnh dậy, mở mắt liền nhìn thấy bia mộ bị tàn phá gần trong gang tấc, cô trợn tròn hai mắt, lại lần nữa bị dọa ngất……
Dưới lầu chung cư của Tô Vãn, lẳng lặng ngừng một chiếc Maserati màu đen, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra gương mặt anh tuấn của Tô Duệ.
Hắn dựa vào chỗ ngồi, ánh mắt nhìn chăm chú tầng lầu của Tô Vãn, cả đêm không chợp mắt, thẳng đến trời gần sáng, dưới chung cư bắt đầu tụ tập bán bữa sáng, bán báo chí, nhóm người bán hàng rong, một ngày bận rộn lại bắt đầu.
Tô Duệ nâng cửa sổ xe lên, xe chậm rãi biến mất ở đầu đường, phảng phất giống như hắn chưa bao giờ có xuất hiện qua……
————————————