Chương 47: Tình Nhân Thế Thân (10)
*Edt: Mítt*
Thời điểm Tô Vãn trở lại chung cư, liếc mắt liền thấy được chiếc Maserati quen thuộc dưới lầu.
Tô Duệ dựa vào thân xe, hai chân thon dài tùy ý vắt chéo, toàn bộ nửa người trên đều dựa trên thân xe màu đen, nhìn thấy Tô Vãn, hắn hơi nghiêng người, một đôi con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào Tô Vãn.
Ánh mắt sâu không thấy đáy, mãnh liệt có chút nguy hiểm.
Đêm nay Tô Duệ mặc một cái áo gió màu đen, làm cả người hắn thoạt nhìn càng thêm lạnh thấu xương cùng sắc bén.
Tô Vãn ở thời điểm Tô Duệ đang nhìn mình chăm chú, bước lên một bước đi tới trước mặt hắn.
“Đang đợi tôi?”
Cô nhướng mày, ngữ khí trước sau như một không hề gợn sóng.
“Hôm nay cô đi gặp Tiêu Cảnh Mặc?”
Tô Duệ không trả lời Tô Vãn, mà ngược lại là sắc mặt âm trầm hỏi lại cô một câu.
“Anh tìm người theo dõi tôi?”
Nghe được hắn nói, Tô Vãn chớp chớp đôi mắt đào hoa, khóe miệng khẽ cong lên cười như không cười nhìn Tô Duệ.
“Thật là làm người ta sợ hãi mà, anh không phải là…… Yêu tôi chứ?”
“Tôi không phải yêu cô.”
Tô Duệ thân mình hơi nghiêng về phía trước, tiến đến trước mặt Tô Vãn, hắn rũ đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tô Vãn.
“Tôi muốn...ngủ với cô!”
Từ lần trước cô đột nhiên rời đi, đến khi toàn bộ vị diện đều hỏng mất, hắn từ núi thây biển máu đi ra, vốn tưởng rằng tâm của chính mình đã ch.ết lặng rồi.
Thẳng cho đến khi bị Từ Sách thu vào tổng bộ chữa trị vị diện, biết được thân phận thật của "Nàng", ở một khắc đó, Tô Duệ liền nghe được nhịp tim đã lâu không đập của chính mình……
“A.”
Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn chỉ là nhàn nhạt cười
“Anh có lý tưởng có theo đuổi đây là chuyện tốt, bất quá anh phải biết rằng lý tưởng cùng hiện thực vẫn luôn khác nhau một trời một vực.”
Tô Duệ nghe được lời nói tràn đầy trào phúng của Tô Vãn cũng không tức giận, hắn vẫn duy trì tư thế vừa rồi, ánh mắt như cũ gắt gao định vị trên người cô.
Đã trải qua nhiều lễ rửa tội trong những nhiệm vụ điên cuồng, Tô Duệ hiện tại không còn là Tô tướng quân sát khí trận trời của Đại Hạ nữa rồi.
Bề ngoài của hắn hiện giờ càng thêm thành thục ưu nhã, nội tâm cũng càng thêm cường đại cùng lãnh khốc.
Nếu nói, ở thế giới này, Tô Vãn là mối tình đầu cũng là bế tắc trong lòng Tiêu Cảnh Mặc.
Như vậy, ở trong thế giới của Tô Duệ, thì Tô Vãn nhẫn tâm rời đi, chính là tử kiếp ở đáy lòng của hắn.
Từ khi gặp gỡ cô, hắn liền định là chạy trời không khỏi nắng rồi.
…………
Bị Tô Duệ nhìn chằm chằm, Tô Vãn chỉ cảm thấy cả người rét run.
“Muốn đi lên ngồi một chút không? Tôi vừa lúc có chuyện muốn tìm anh.”
Thấy Tô Vãn chủ động mời mình, Tô Duệ lập tức gật gật đầu.
Hai người một trước một sau đi vào chung cư, nhà của Tô Vãn có hai phòng ngủ một phòng khách, nội thất tương đối đầy đủ, phòng bếp Tô Vãn không động tới, cô cũng không tính ở thế giới này lâu dài.
“Tôi đi thay quần áo, anh tự nhiên đi.”
Thay dép lê, Tô Vãn ném cho Tô Duệ một câu, xoay người liền về phòng của mình thay quần áo.
Tuy rằng mỗ nam vừa rồi còn dõng dạc nói muốn muốn ngủ với cô, nhưng “ngủ” cùng “cường” lại là hai loại phương thức hoàn toàn bất đồng, cho nên đối với Tô Duệ, Tô Vãn vẫn là rất yên tâm, cô tuyệt không lo lắng hắn sẽ cưỡng bách chính mình làm chuyện gì.
Thời điểm Tô Vãn đã đổi một thân trang phục ở nhà đi ra, Tô Duệ đã cởi áo gió, xắn tay áo sơmi bận rộn ở trong phòng bếp của cô.
“Anh đang làm cái gì vậy?”
Tô Vãn tò mò nhìn thoáng qua Tô Duệ trong phòng bếp.
“Tôi đói bụng, nên làm một ít thức ăn.”
Tô Duệ một chút cũng không giống người ngoài, một bên trả lời Tô Vãn, một bên đã mở bếp gas trong phòng bếp.
Phòng bếp nhà Tô Vãn đặc biệt sạch sẽ, ngày thường căn bản cô không ở nhà ăn cơm, cho nên đồ làm bếp trong nhà đều là đồ mới, tủ lạnh trừ bỏ một ít bia cùng đồ uống cũng chỉ có mấy bao mì sợi cùng mấy cái trứng gà, vẫn là cô suy nghĩ chu đáo, thời điểm đi siêu thị thuận tay mua.
“Em có muốn ăn một chút hay không?”
Tô Duệ một bên đánh trứng gà, một bên hướng về phía phòng khách hỏi một câu.
“Tôi ăn no rồi, không cần chuẩn bị cho tôi.”
Tô Vãn dứt khoát ngồi trên sô pha mở TV, vừa lúc là bộ phim truyền hình buổi tối ăn khách nhất hiện nay.
Nghe Tô Vãn trả lời, Tô Duệ trong phòng bếp không nói gì nữa, mà Tô Vãn cũng thoải mái ngồi ở trên sô pha xem phim truyền hình, lúc Tô Duệ bưng mì sợi từ phòng bếp đi ra, trên phim truyền hình nam chủ đang liều mạng giải thích hiểu lầm với nữ chủ——
“Em nghe anh giải thích, em nghe anh giải thích a! Sự tình không phải như em tưởng tượng!”
“Em không nghe, em không nghe, em không muốn nghe!”……
Thấy Tô Vãn thế nhưng lại xem ngon lành, Tô Duệ nhịn không được mở miệng nói.
“Nam nhân kia có phải ngốc hay không?”
“A?”
Tô Vãn quay đầu lại nhìn Tô Duệ không biết từ khi nào ngồi ở bên người mình: “Anh nói cái gì?”
“Này là nữ chính chính mắt nhìn thấy người yêu mình ở chung một chỗ với cô gái khác, cô liền giận dỗi bỏ nhà đi ra ngoài, kỳ thật cô gái kia chính là em gái thất lạc nhiều năm của nam chính, vừa rồi hắn nói nhảm nhiều như vậy, không bằng trực tiếp nói cô ta là em gái anh, liền sáu chữ không phải giải quyết vấn đề rồi sao?”
“Hắn mà nói thẳng, phim truyền hình còn chiếu cái gì nữa chứ? Anh để nam phụ lên sân khấu như thế nào? Anh làm người xem xem cái gì?”
Tô Vãn nhịn không được đáp lại Tô Duệ một câu, nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ lại nhíu nhíu mày, ngay sau đó nghiêm trang nói.
“Chẳng lẽ không trải qua hiểu lầm thì không phải tình yêu sao? Nữ nhân mà không có nam nhân tới tranh đoạt thì không phải nữ nhân sao?”
Tô Vãn là lần đầu tiên thấy bộ dáng Tô Duệ nghiêm túc như vậy.
Kỳ thật, còn không phải phim truyền hình cẩu huyết não tàn sao? Đến mức này sao?
Tô Vãn có chút muốn cười rồi.
“Anh rốt cuộc có ăn mì không?”
Cố nén ý cười, Tô Vãn đem ánh mắt dừng ở chén mì sợi trước mặt Tô Duệ, nhìn thấy trứng ở trong chén bị nát thành một mớ, Tô Vãn nhướng mày, liếc xéo Tô Duệ một cái.
“Đây là mì anh nấu?”
“Ách.”
Tô Duệ khó có khi lộ ra một tia quẫn bách.
“Chính là thời gian nấu hơi dài,……trứng hơi chín.”
Nói, hắn nhịn không được cầm chiếc đũa kẹp trứng ở trong chén lên ở trước mặt Tô Vãn quơ quơ.
Này rốt cuộc là khoe cái gì chứ?
Thật ra nhìn thân ảnh hắn xắn cổ tay áo ở trong phòng bếp bận rộn, Tô Vãn có hơi tò mò, quả nhiên cô không nên ôm quá lớn kỳ vọng quá lớn đối với Tô Duệ.
Thằng nhãi này sao có thể sẽ biến thành một nam nhân lên được phòng khách xuống được phòng bếp chứ?
Tay của hắn chính là dùng để cầm đao cầm súng, tuyệt không phải dùng để chiên trứng gà với nấu mì.
Nghĩ đến bản thân còn có việc cầu hắn, Tô Vãn thở dài một hơi, đè tay Tô Duệ đang cầm đũa cưỡng bách hắn buông xuống.
“Được rồi, người tới là khách, một tô mì trứng đủ anh ăn sao? Vẫn là để tôi đi!”
Thấy Tô Vãn một bên nói một bên đứng dậy hướng phòng bếp đi qua, môi Tô Duệ hơi hơi nhếch lên, chỉ là không đợi hắn cong lên khóe môi, liền nhìn thấy Tô Vãn cực kì thuần thục từ trên quầy bar phòng bếp lấy ra một tờ danh thiếp lưu loát đem điện thoại gọi qua.....
“Là quán cơm Trương gia sao? Tôi muốn gọi cơm!”
Gọi cơm!
Gọi cơm!
Tô Duệ trên mặt mới vừa nổi lên ý cười nháy mắt biến mất ——
Chẳng lẽ không phải tự mình xuống bếp sao?
Tiểu thuyết đều viết như vậy mà!
Cho nên nói, Tô tướng quân à Tô tướng quân, anh đọc ít tiểu thuyết cẩu huyết não tàn cùng phim truyền hình đi nha?
Anh ngu ngốc như vậy, Tô Vãn nhà anh có biết không?