Chương 26: Đại chiến ổ chó nhà họ mộc (1)
Vốn cho là Hà Hiểu Lệ và Mộc Tuyết sẽ giống như trước kia, sẽ trông mong nhìn hai người bọn họ, chờ đợi được ông cụ và bà cụ Mộc coi trọng, lúc này hai người đã hiểu, con gái lớn nói đúng, Mộc Tuyết này là một Bạch nhãn lang, ngay cả Hà Hiểu Lệ này cũng bắt đầu diễu võ dương oai.
Nhìn xem, Mộc Tuyết cho rằng mình là thiên kim tiểu thư chắc, tiền xài không phải là tiền của con bọn họ à? Còn Hà Hiểu Lệ, một người đàn bà sinh ra một phế vật, cũng may nhà họ Mộc có nhân nghĩa, nên mới để cô ta chiếm vị trí con dâu mà không đẻ được ‘trứng’ lâu như vậy. Vấn đề là năm nay Hà Hiểu Lệ lại còn mặc chói mắt như vậy mà tới, quả thật là càng nhìn càng khó chịu.
Mặt của bà cụ Mộc dường như sắp kéo tới đất, hừ vài tiếng, giống như có một con quỷ xâm lược người Nhật Bản đang đứng bên cạnh bà ta.
Không phải không nhìn thấy sắc mặt của bà cụ Mộc, mẹ Hà chỉ có thể làm không thấy. Ăn tết, ai cũng sẽ làm như không có chuyện gì để tránh gây chuyện, huống chi là đối mặt với người tiếng tăm cay cú khắc nghiệt lang xa mười dặm – bà cụ Mộc. Cho nên, mẹ Hà mượn cơ hội thảo luận tiết mục trên ti vi với Mộc Tuyết, dứt khoát cho bà cụ Mộc ra sau ót.
Cây gậy trong tay hung hăng đập trên mặt đất, bà cụ Mộc không nhịn được, không âm không dương mở miệng: “Con dâu à, con một người tránh bên kia làm chuyện kỳ quái gì vậy, cũng không nói chuyện với em chồng, khinh thường con gái nhà họ Mộc sao?”
Cái này gọi là, người không cắn chó, chó vẫn cắn người, trốn tránh không khỏi.
Mẹ Hà không biết nên trả lời như thế nào, đành phải đứng lên, chạy qua chỗ mấy người Mộc Quế.
Nhưng Mộc Tuyết mặc kệ, trùng sinh không phải là vì trả thù sao? Vốn cũng không nghĩ năm nay sẽ tốt hơn, kỳ quái cười rộ lên.
“Bà nội à, con là cháu của bà một người sống sờ sờ như vậy mà bà không nhìn thấy sao? Con và mẹ đang nói chuyện thành tích học tập năm nay của con đấy, mấy cô lại không hiểu, thế thì nói cái gì với bọn họ bây giờ, tán gẫu năm nay thu được bao nhiêu cân thóc(lúa) sao?”
Mộc Tuyết nhân tiện bấm Lan Hoa chỉ, lại cho bà cụ Mộc một cái mị nhãn.
Có lẽ là lâu rồi không ai chọc bà cụ Mộc, có lẽ là được người khác a dua nịnh hót nhiều, sau khi Mộc Tuyết nói ra mấy câu đó, bà ta dại ra vài giây.
Thừa dịp bà cụ Mộc dại ra, Mộc Tuyết tiếp tục cố gắng:“Ông nội bà nội, trong kỳ thi năm nay con đứng nhất lớp đó nha, hơn nữa còn là người đứng thứ 18 toàn trường. Con nhớ rõ năm trước và năm kia, các người có nói với Dong Dong, nếu có thể đứng trong top 50 toàn trường ở kỳ thi cuối năm sẽ phát tiền lì xì gấp đôi, năm nay con đây là không phải lấy gấp ba tiền lì xì sao? Con học sơ trung ở trường trọng điểm của tỉnh, trường Dong Dong học chỉ là trọng điểm của xã mà thôi.”
Nghe xong lời này, ông cụ Mộc có chút xấu hổ, bọn họ thích Mộc Dong, đó là bởi vì cha mẹ Mộc Dong đều là người nhà họ Mộc, Mộc Tuyết là nửa người nhà họ Hà, từ trước tới giờ bọn họ chưa từng có cho Mộc Tuyết tiền lì xì.
“Thiệt hay giả đây, lấy phiếu điểm ra xem thử đi, thành tích học tập của mày chúng ta còn không biết sao, ít nổ một chút đi đồ mặt dày.” Mộc Quế không vui, con gái mụ ta lần này thi không tốt, vốn tưởng năm nay chuyện này sẽ không đề cập tới, không nghĩ tới Mộc Tuyết lại khơi màu.
Cũng biết bọn người này mắt chó nhìn người thấp, Mộc Dong khẳng định cũng sẽ không nói ra phương diện ưu tú hơn so với cô của cô ta, Mộc Tuyết từ túi ren tình xảo lấy giấy khen và giấy thành tích ra, chân chính diễu võ dương oai.
“Thế nào, thật sao? Cũng đừng có coi thường người khác.” Mộc Tuyết cố ý làm ra bộ dáng đắc ý dào dạt, cầm giấy khen và giấy thành tích đi qua mặt của từng người nhà họ Mộc, để cho bọn họ nhìn rõ.
Trong lòng bà cụ Mộc cực kỳ khó chịu, tay cầm hạt dưa liều mạng cắn, vừa cắn vừa hừ lạnh: “Thành tích tốt thì sao, sau này con gái sẽ ngu hơn, lên cao trung thành tích sẽ đi xuống, bà đã thấy nhiều rồi.”
“Bà nội ý của bà là nói, Dong Dong sau này sẽ đứng thứ nhất từ dưới đếm lên sao?” Không chút khách khí lấy Mộc Dong làm đệm lưng, Mộc Tuyết giả vờ tiếc hận: “Dong Dong à, bà nội không thích em.”
Đang nói, Lý Tiểu Tuyền cũng không vừa, Mộc Tuyết lại dám chỉ tên của chị Dong Dong của nó, nó nắm ly nước trong tay, tạt vào người Mộc Tuyết.
Bị huấn luyện thành ra sắc bén Mộc Tuyết đơn giản nghiêng người đã tránh thoát, nhưng mẹ Hà bị dính nước vào quần. Chén nước vừa đổ ra vô cùng nóng, may mắn mùa đông nên mặc quần dày, bằng không mẹ Hà xác định sẽ tuột một lớp da.
Lạnh mặt, Mộc Tuyết không nói hai lời, trực tiếp nắm cổ áo Lý Tiểu Tuyền kéo tới trước mặt mình, hung ác hỏi: “Mày cố ý?”
Đứa con nít không tới 10 tuổi, căn bản không ý thức được Mộc Tuyết khác với trước kia, trong tiềm thức vẫn nghĩ cô là đứa con gái bị ông bà ngoại bỏ đói ném ngoài cửa vẫn không có ai cầu xin giúp một tiếng, vẫn nghĩ mình có thể tùy tiện bắt nạt người này và cậu vẫn bênh vực nó như thường, cho nên Lý Tiểu Tuyền không chút sợ hãi, ngược lại nghiêm mặt rống: “Cố ý đó thì sao, bỏng ch.ết mày cái tạp chủng.”
“Ôi buông ra buông ra, Mộc Tuyết mày làm gì vậy, đừng làm em họ mày bị thương, bằng không tao sẽ không để yên cho mày!” Mộc Đào bổn dưng rất sợ hãi, cầm lấy tay Lí Đại Bằng la to.
Mộc Tuyết nở nụ cười, trên khuôn mặt tú lệ hiện ra tươi cười quái dị sung sướng lại căm hận, cô lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cầm lấy ly nước nóng trên bàn, ở trước mắt bao người, đè tay phải Lý Tiểu Tuyền, đổ lên.
“A a a a!” Lý Tiểu Tuyền phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, tay phải nhanh chóng đỏ lên, hai cái bọng nước nổi lên.
Lúc này, toàn bộ người nhà họ Mộc dại ra.
“Bỏng ch.ết đồ tạp chủng tao sao?” Mộc Tuyết buông tay ra, lạnh như băng nhìn Lý Tiểu Tuyền khóc nước mắt nước mũi tèm lem: “Thế thì tao cũng muốn xem thử mày có bản lãnh này hay không.”
Kiếp trước, không phải vào lúc này, mà là khi cô học cao trung, Lý Tiểu Tuyền tạt nước nóng lên lưng cô, từ cổ đến lưng, nổi lên vô số bọng nước. Khi đó mẹ Hà vừa qua đời, người nhà họ Hà không ai chịu giúp, người nhà họ Mộc chán ghét bỏ mặc, Mộc Tiền Trình vội vàng dẫn vợ mới và con riếng xuất ngoại, vì thế không ai quan tâm cô.
Lâm Dư Phỉ sẽ thường xuyên đem thuốc tới cho cô, nhưng không biết vì cái gì, vốn dĩ bác sĩ nói chỉ để lại vết sẹo nhàn nhạt phía sau lưng, sau khi bôi thuốc của Lâm Dư Phỉ lại đầy vết sẹo loang lổ.
Trước kia Mộc Tuyết chỉ biết cảm thán số mệnh mình không tốt, bây giờ, cô muốn cho người khác biết cái gì gọi là số mệnh không tốt.
Lí Đại Bằng nhìn thấy tay con bị bỏng, cả người giống như gà trống phẫn nộ, không phân tốt xấu xông lên muốn đánh Mộc Tuyết, Mộc Đào thét chói tai ôm con trai thoa dầu cải tìm tiệm thuốc.
!!
Kéo Mộc Tuyết ra sau lưng, mẹ Hà kích động la lớn: “Em rể, cậu bình tĩnh một chút……”
Trái ngược với Mộc Tuyết, bởi vì gặp được quyền cước công phu cao siêu sắc bén của Hà Lệ Phong, bây giờ nhìn thấy Lí Đại Bằng công kích giống như một con thú hưng mãnh, tuy rằng rất dọa người, nhưng cũng không có nhiều lực sát thương. Cho nên cô đẩy mẹ Hà ra, miễn cho mẹ Hà bị thương, quăng túi xách trong tay, cúi người một cái tránh thoát cái tát của Lí Đại Bằng, túi xách trong tay chính xác nện lên mũi của Lí Đại Bằng.
Đồ trong túi xách lý không nhiều lắm, trừ bỏ phiếu điểm, giấy khen, di động, tiền lẻ, chỉ có cục đá cuội Hà Lệ Phong đưa cho cô để gia tăng sức chiến đấu mà thôi.
Oành.
Lí Đại Bằng chảy máu mũi.
Ngao ngao ngao kêu to Lí Đại Bằng giơ ghế lên muốn đập vào người Mộc Tuyết, trong lòng hắn cũng không có xem Mộc Tuyết là gì, toàn thân đều là lửa giận sau khi bị mạo phạm, ngay cả lòng giết người cũng có.
Đáng tiếc Mộc Tuyết căn bản không phải là cô gái nhỏ gầy vô hại trong trong lòng hắn nghĩ, mà là Quỷ Hồn đầy ngập cừu hận sống lại.
Hung hăng đá một cước vào thắt lưng Lí Đại Bằng, đồng thời mượn lực nhảy lên trên, cú bay này — là chiêu thức Hà Lệ Phong thích dùng nhất, cũng là chiêu thức Mộc Tuyết học lâu nhất – đầu gối Mộc Tuyết cơ hồ đã ngang bằng với độ cao của lỗ mũi Lí Đại Bằng, bay một cước đá vào mặt Lí Đại Bằng.
Oành!
Lí Đại Bằng lui về phía sau vài bước, chân đặt ở trên bàn trà, đè lên vô số nước nóng.
Ông cụ Mộc bà cụ Mộc còn có Mộc Lê Mộc Dong trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mọi chuyện xảy ra, ngắn ngủn vài phút, thế giới dường như đều thay đổi.
Vững vàng rơi xuống đất, Mộc Tuyết đứng dậy lắc lắc cổ, giật giật bả vai, kéo mẹ Hà ở một bên khiếp sợ đến tột đỉnh qua: “Mẹ, con có soái (đẹp) không?”
Đồng ý gật đầu, mẹ Hà lẩm bẩm nói: “Soái…… Tuyết Tuyết con, con khi nào thì, con đây là…… Ai dạy con, đây rốt cuộc là……”
Mặc kệ là ai dạy, mẹ Hà đã không rảnh nghe đáp án, bởi vì bà cụ Mộc đang khóc lóc vang trời, ông cụ Mộc thậm chí gọi điện báo cảnh sát.
“Ôi trời tổ tiên của tôi, Mộc Tuyết mày là đồ sao chỗi! Hà Hiểu Lệ mày là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, tết mà lại đánh con rể tao chảy máu, còn muốn bỏng ch.ết cháu ngoại trai của tao, có thiên lý hay không, thiên đao vạn quả tụi bây, người nhà họ Hà tụi bây đều là súc sinh, sinh ra đều là Bạch nhãn lang, tụi bây sẽ nhà tan cửa nát đàn ông thì bị phanh thây ném vào bãi tha ma không ai chôn cất đàn bà thì bị luân phiên hãm hϊế͙p͙……”
Đào lỗ tai, Mộc Tuyết bưng lên ly nước nóng trên ti vi, thích ý uống: “Gào thét, gào thét nữa đi, đợi lát nữa cảnh sát đến đây thì tiếp tục gào thét, thanh danh của các người năm nay ở huyện Lận Hồng rất lớn đó nha.”
Đã gọi điện thoại báo cảnh sát xong, ông cụ Mộc lúc này mới phản ứng, trời đất tổ tiên ơi, nhà họ Mộc lần này mất mặt lớn rồi.
Mắt thấy ông cụ Mộc muốn đi gọi điện thoại, chắc chắn là muốn huỷ bỏ, Mộc Tuyết vỗ vỗ tay: “Ông nội, giả dối báo cảnh sát là muốn đi cảnh cục uống trà, biết không?”
Tay ông cụ Mộc đặt trên điện thoại, hắn run rẩy xoay người chỉ vào Mộc Tuyết: “Mày, mày……”
“Tôi là Bạch nhãn lang, có phải muốn giống bà nội miệng phun đầy cặn bả hay không?” Mộc Tuyết cũng bắt đầu cắn hạt dưa: “Phun đi, tôi không ngại, dù sao các người nói cũng không phải là tiếng người, tôi cũng không rảnh đi so đo?”
Ngỗ nghịch bất hiếu vô liêm sỉ! Ông cụ Mộc nói không ra lời, thở không ra hơi, ông ta ngã vào sô pha, Mộc Lê chạy tới vuốt ngực ông cụ Mộc, đồng thời quát Mộc Dong: “Còn ngỗ ở đây làm gì, đi gọi cậu mày về!”
Mộc Dong ngốc xong mới tỉnh mộng, nhanh như chớp chạy ra cửa.
Trời ạ, Mộc Tuyết khi nào thì đánh nhau lợi hại như vậy? Mộc Dong kinh hãi chớp mắt không ngừng, tại sao có thể như vậy, rõ ràng là muốn để cho Lý Tiểu Tuyền làm cho nó bị bỏng, tại sao có thể như vậy……