Chương 51: Phát triển (1)

Sau khi nghe Lâm Dư Phỉ đề nghị, Mộc Dong đã sớm nói với Mộc Quế và Mộc Cương Thiết mặc kệ chuyện này, nhưng Mộc Quế không đồng ý. Mộc Quế cảm thấy, bọn họ tốt xấu cũng là người có danh tiếng, ở huyện Lận Hồng này cho tới bây giờ không ai dám chống lại nhà họ Mộc bọn họ, có chuyện gì cũng thương lượng tốt. Cho dù đây là thành phố thì sao? Thành phố Hải Đường có bao lớn? Em trai bà ta Mộc Tiền Trình cũng có một công ty đó thôi, tại sao cháu gái bị người ta * còn muốn mình nén giận?


Vì thế Mộc Dong đi khuyên Mộc Tiền Trình, Mộc Tiền Trình vừa lúc té đau, công trình của hắn còn chưa xử lý xong, nhà Chư Úy vừa thấy đã biết là xương cứng, cẩn thận thịt không cắn được mà còn bị răng nanh cắn ngược lại rớt mấy miếng.


Nhưng chuyện này, cuối cùng làm cho Mộc Quế Mộc Cương Thiết và Mộc Tiền Trình phát sinh hiềm khích. Hai vợ chồng Mộc Quế cho rằng em trai không gì làm không được, còn cho rằng em trai sợ phiền phức, vừa thấy đối phương có gia nghiệp có quyền thế sẽ không quan tâm sống ch.ết của người nhà.


Nhưng mấy thứ này, Mộc Tiền Trình cũng không rảnh quản.
Bởi vì, công nhân ở công trình không những bải công, mà còn quậy.
Nhắc tới chuyện đó, Mộc Tuyết còn có một chân.


Mộc Tuyết dự định giải quyết hết những chuyện của mình, bởi vì Tống Ngôn Mục đã từng bước nói cho cô biết chuyện ở nhà họ Tống.


Nhà họ Tống là một gia tộc lớn đúng nghĩa, ở ngoài còn có bảy chi nhánh, mà nhà năm quyền, cũng chính là một nhà Tống Ngôn Mục, ông cụ Tống còn có năm đứa con. Trừ Lão Ngũ Tống Nghĩa Đức vẫn chưa kết hôn, còn lại bốn người khác đều đã có con. Hơn nữa, Tống Ngôn Mục bởi vì lời nói của thầy bói mà bị đuổi khỏi nhà, chuyện ấy Mộc Tuyết nghe xong cũng tức giận mười phần.


available on google playdownload on app store


Không chút do dự, Mộc Tuyết thật ra cực kỳ bao che khuyết điểm. Trước kia cô không có năng lực gì, đã có thể đối tốt với người xung quanh như vậy. Hiện tại cô có không gian có thể phân biệt rõ thật lòng và giả dối, đối vói người xuất hiện trong không gian, cô đều tuyệt đối bao che khuyết điểm.


Cái gọi là muốn làm chuyện bên ngoài, phải an bài bên trong trước. Bằng không, đến lúc đó khi mình đi tới nhà họ Tống giúp đỡ Tống Ngôn Mục, thì đống thân thích cực phẩm này làm sao bây giờ!


Đúng lúc nghe nói công nhân của Mộc Tiền Trình ở công trình bởi vì bị thiếu tiền lương lâu ngày mà nổi loạn, Mộc Tuyết sâu sắc phát hiện, làm cho Mộc Tiền Trình không có cơ hội trở mình.


Đối với Mộc Tuyết mà nói, cô chỉ cần can lúc công nhân bắt đầu làm việc, lén lút đi tới công trình chuyển động vào vòng, mỗi lần đều phóng thích cảm xúc nóng nảy không cam lòng và kích động phẫn nộ, như vậy là đủ rồi. Nhóm công nhân được khuyên trở về làm việc, vừa đi đến công trường lập tức bắt đầu nổi nóng, trong đầu luôn xuất hiện những lời hứa trước kia của Mộc Tiền Trình, hiện tại một điều nhỏ cũng làm không xong, bọn họ tức giận bãi công, còn hủy những thứ đã làm trước kia.


Trong công trình có thân thích của nhà họ Mộc, bình thường cũng không làm việc gì, chỉ giám sát người khác làm việc. Thấy nhóm công nhân nháo nghĩ sẽ moi được đồ tốt, đám thân thích này bắt đầu mặc kệ mà tham gia một chân, anh mắng tôi chửi, mắng không thắng thì động thủ, bắt đầu động thủ thì không biết nặng nhẹ, không biết nặng nhẹ…… Không cẩn thận thì dính dáng tới mạng người.


Có vài công nhân chung nhóm với thân thích nhà họ Mộc, trong đó một người bị đẩy xuống lầu không có tay vịn, trực tiếp ngã ch.ết ở tại công trường.
Chuyện này, càng nháo lớn hơn.


Mộc Tiền Trình ngồi ở trong nhà than thở, tóc cũng sắp sầu trắng. Tài chính quay vòng không đủ, nhà Chư Úy thì không chịu rút đơn kiện, công nhân bị đánh ch.ết làm cơ quan công an tham gia điều tra, công trường hoàn toàn đình công, thân thích người ch.ết mỗi ngày dắt con cái đi khắp nơi đòi công bằng, báo chí ti vi internet truyền thông nơi nơi đều ở đăng tin tức hắn là nhà tư bản vô lương tâm.


Cuộc sống cuộc hắn, trong lúc lơ đãng, trở nên vô cùng gian nan.


Nhóm công nhân có người ch.ết cũng có người bị thương, tiền thuốc men và tiền bồi thường tính sơ cũng trên một triệu, chính phủ bên kia lệnh cho Mộc Tiền Trình phải thanh toán tiền lương đã nợ trong một tháng, nếu không sẽ khởi tố theo trình tự. Nói đến nói đi, một chữ, tiền!


Công trình không thể nghiệm thu, Mộc Tiền Trình lại không vay được tiền, bây giờ nếu hắn vét sạch vốn lưu động, vậy kế tiếp phải làm sao bây giờ?
Nhưng, không nghĩ muốn moi cũng phải moi, vì sau này còn có thể Đông Sơn tái khởi, bây giờ để máu nuôi sói đi.


Hoàng Dao thấy Mộc Tiền Trình lây hết sổ tiết kiệm, tiền và vàng thỏi gửi lúc trước cũng bán ra, còn có bất động sản nhiều tỉnh bên ngoài, lòng của cô ta đau giống như bị người khác cắt.


Mà loại chuyện này, Mộc Tiền Trình cũng không nguyện ý tới chỗ Mộc Quế Mộc Đào Mộc Lê lấy tiền. Bình thường lấy ra một hai mươi vạn không đau lòng, hiện tại bọn họ khen ngược, không ai lên tiếng. Hoàng Dao không phục, nói Mộc Tiền Trình phải kêu hai cô em giúp, mà bọn Mộc Quế và Mộc Lê lại nói một đống vấn đề linh tinh để khước từ Hoàng Dao, sau đó đẩy cô ta ra ngoài.


Sau khi về nhà Hoàng Dao tức hộc máu, bắt lấy mông con trai mình đánh mấy cái.
“Phát điên cái gì vậy?!” Mộc Tiền Trình đang lúc phiền toái không yên, thấy Hoàng Dao vừa về đã đánh con, lập tức đạp ghế dựa,“Tức giận cho ai xem đây?!”


Hoàng Dao oán hận liếc Mộc Tiền Trình một cái,“Còn không phải là hai cô em gái của anh, ai nói bọn họ nên giúp anh một chút, ai biết hai người bọn họ đều giả ch.ết.”


Nghe Hoàng Dao nói như vậy, Mộc Tiền Trình càng tức, không chút suy nghĩ tát cho Hoàng Dao một bạt tai,“Mày làm cái quái gì vậy hả! Lão tử đã nói không cần đòi tiền người trong nhà, mày là người ngốc nghe không hiểu à? Mặt mũi của lão tử bị mày làm mất sạch hết rồi!”


Bị đánh một bạt tay Hoàng Dao không chút khách khí tát đứa bé một bạt tai,“Mày nghĩ rằng tao không đánh lại thì tao sẽ không làm gì được? Bà nói cho mày biết, nếu không phải vì mày bà cũng không them đi tới nhà bọn họ làm gì đâu! Mặt mũi có thể làm ra tiền để xài sao? Mặt mũi có thể cho anh thứ gì tốt? Anh chỉ là bồ tát làm bằng bùn, còn muốn yếu kim thân à, đúng là vọng tưởng!”


Cả người Mộc Tiền Trình phát run, muốn đánh Hoàng Dao lại bận tâm Hoàng Dao ẩm con, choáng váng,“Nói yoms lại, đừng đánh chủ ý gì lên người bọn họ!”


Hoàng Dao hừ lạnh,“Được, vậy ông đi cầu xin con gái lớn Mộc Tuyết đi, cầu xin vợ trước của ông đi. Người ta mỗi ngày đi tới đi lui ở nhà thị trưởng, có chuyện gì không giúp được? Mấu chốt là ông có đi hay không thôi?”


Đỡ lấy cái bàn, Mộc Tiền Trình ngồi xuống, để nhịp tim trở lại bình thường.
Thấy Mộc Tiền Trình này nghẹn khuất, Hoàng Dao cũng hạ giọng,“Tiền Trình à, dù nói như thế nào em cũng là vợ anh, không suy nghĩ cho anh thì nghĩ cho ai. Nhưng mà chuyện này, em cảm thấy thật sự có thể đi xin Mộc Tuyết giúp.”


Mộc Tiền Trình tắt cơn tức, cả người đều là bất đắc dĩ,“Mộc Tuyết đã sớm không còn mang họ Mộc, aizz……”


“Ai dzaa, anh phải tới chỗ Hà Hiểu Lệ thôi. Lần trước em đã muốn đi, kết quả tiếp nhận chuyện kinh doanh của Mộc Lê bận quá, không có thời gian. Nếu không lần này em với anh cùng đi? Cho dù đưa tiền, nhưng ít nhất có thể mượn quan hệ của nhà họ Tống, có thể Đông Sơn tái khởi.”


Mộc Tiền Trình rối rắm đến rối rắm đi, cuối cùng vẫn bị Hoàng Dao khuyên. Nhưng mà hắn là sẽ không đi tìm Mộc Tuyết, tìm Hà Hiểu Lệ, hắn còn có chút tự tin.


Chuyện buôn bán của tiệm hoa mẹ Hà mở càng ngày càng tốt, nhận rất nhiều đơn hàng của chính phủ trong các dịp hội hợp lễ mừng, cửa hàng bán hoa của bà (thật ra mẹ Hà mới 30 mấy tuổi thôi) mở rộng trang hoàng thêm vài cánh cửa, cũng không chỉ kinh doanh hoa tươi, rất nhiều logo chữ chúc mừng cũng thành thứ để kinh doanh. Dù sao, có rất nhiều lễ hội cần dùng chữ để bố trí, bằng không phí tổn thất sẽ rất cao.


Cho dù có làm ăn với rất nhiều người có quyền có tiền, mẹ Hà cũng không có tùy ý nói giá, vẫn vẫn duy trì chất lượng tốt phục vụ và giá trung đẳng, hơn nữa chưa bao giờ trốn thuế. Bà cẩn thận như vậy, làm cho Tống Nghĩa Đức càng nguyện ý giúp bà.


Cửa hàng bán hoa tuyển càng nhiều cô gái xinh đẹp trẻ tuổi và thanh niên anh tuấn đảm đương tiêu thụ, còn có công nhân chuyên môn phụ trách khuân vác, Mộc Tuyết còn mời cho bà hai chuyên môn học thiết kế mỹ thuật tạo hình. Vì thế mẹ Hà nhàn rỗi, mỗi ngày đi trong tiệm chủ yếu là nhìn xem giấy tờ, đi theo hai nhà thiết kế học tập phối hợp màu sắc với các loại tri thức hoa ngữ, mỗi loại hoa đều có mấy loại tên, khách hàng nước ngoài hay khác vùng cũng sẽ không giống nhau, mẹ Hà xem như nhận sự chỉ dạy. Hai nhà thiết kế cũng là người hiếu học, kế hoạch năm nay của bọn họ là học hêt những từ tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Hàn liên quan tới hoa cỏ, mẹ Hà nghe xong cũng vô cùng hứng thú.


Vì thế khi Mộc Tiền Trình và Hoàng Dao lái xe đến tiệm hoa của mẹ Hà, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Xuống xe, Mộc Tiền Trình và Hoàng Dao một trước một sau đi vào cửa hàng, lập tức có hai gã mặc thống nhất chế phục váy xinh đẹp cô nương đi lên vấn an.


“Xin chào, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách?”
“Muốn mua hoa hay là chữ viết mẫu trên vãi len ạ?”
Hoàng Dao nhanh chóng xua tay,“Chúng tôi tới tìm bà chủ của các người – Hà Hiểu Lệ.”
Các cô gái vội vàng cười hì hì chỉ về phía văn phòng,“Chị Hà ở đó.”


Hai người bước nhanh tới văn phòng đi, mới vừa tới gần chợt nghe tiếng cười của Hà Hiểu Lệ.
“rose…… Ha ha ha tôi cuối cùng muốn thành thịt bằm…………convallaria majalis, linh lan;prunmus mune, hoa mai……”


“Từ từ sẽ được thôi chị Hà, chị chưa từng học chữ cái tiếng Anh, lúc đầu phát âm không đúng cũng rất bình thường.”
“Chỉ là, có thể dùng tiếng Trung đọc cũng không tệ, chị Hà cố lên.”


Mộc Tiền Trình và Hà Hiểu Lệ nhìn đối phương, ai cũng không biết mở miệng như thế nào. Nhưng Hà Hiểu Lệ vừa nhấc đầu thì nhìn thấy hai người giữ cửa đứng bên ngoài, ý cười trên mặt lập tức tan biến.


“Các người đến đây làm gì?” Hà Hiểu Lệ ý bảo hai nhà thiết kế đi ra ngoài, sau đó lạnh như băng về phía hai người đặt câu hỏi.


Hoàng Dao kéo Mộc Tiền Trình, Mộc Tiền Trình xoay tay cào tóc không nói lời nào. Trong lòng hắn không tự nhiên, nhớ ngày đó chỉ có hắn răn dạy Hà Hiểu Lệ, bây giờ không để ý mặt mũi cầu xin giúp đỡ…… Bất luận là đã chuẩn bị nhiều thế nào, vừa thấy Hà Hiểu Lệ hắn lập tức xù lông.


Hơn nữa, bây giờ Hà Hiểu Lệ…… Hoàn toàn khác với trước kia.


Trước kia Hà Hiểu Lệ cũng muốn ăn mặc, luôn bận tâm cái này bận tâm cái kia, còn phải cho người nhà họ Hà tiền, có thể mua sắm mời là lạ. Bây giờ bà cái gì cũng không sầu, Mộc Tuyết lại mỗi ngày ở bên cạnh lỗ tai bà nhắc tới nhắc lui. Mẹ Hà vốn cũng rất xinh đẹp, nếu mẹ tự tin thì sẽ rất hấp dẫn, con xinh đẹp như vậy thì mẹ cũng phải ăn mặc xinh đẹp hơn… ~


Vì thế Hà Hiểu Lệ bây giờ, mặc sườn xám tơ lụa, khoác áo choàng lông ngỗng Tô Châu, trên cổ đeo dây chuyền ngọc trai, trên lỗ tai là bông tai phỉ thúy khí sắc bức người, tóc bóng mượt, dùng trâm ngọc cố định búi tóc, đồng hồ trên tay và giày da trên chân vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.


Quần áo đã đủ quý khí, Hà Hiểu Lệ còn trang điểm, làn da được bảo dưỡng bắt đầu khôi phục sự mịn màng xinh đẹp, trên mặt không còn sự nhát gan mà là sáng sủa, không còn nhượng bộ, trên mặt đều là tự tin sắc bén. Hà Hiểu Lệ như vậy đứng trước mặt Hoàng Dao, lại nói Hoàng Dao sinh xong thì giống như một bà thím.


Thời gian nghịch chuyển, lúc trước Hoàng Dao toả sáng cở nào, bây giờ sinh con xong lại vội vàng để ý chuyện làm ăn, nói như thế nào cũng không còn xinh đẹp được như lúc trước


“Chị Hà, chị còn nhớ em không, em là Hoàng Dao đây.” Hoàng Dao cười nịnh nọt, kéo Mộc Tiền Trình đi vào, lạch cạch đóng cửa.
Mẹ Hà trở lại sô pha ngồi xuống,“Tôi biết, là một tình nhân không muốn con mình trở thành con riêng. Tôi nhớ tôi đã nói rõ, không muốn nhìn thấy các người.”


“Chị à……” Hoàng Dao nói vừa nói, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng,“Em và Tiền Trình đang gặp chuyện…… Không thể chống đở nữa, mới đến cầu xin chị. Cầu xin chị bảo Mộc Tuyết buông tha cho cha nó, cha nó sắp bị ép tới ch.ết rồi……”


Trên lưng bị nhéo một cái, Mộc Tiền Trình không hề ngu, cũng phối hợp hít thở mấy hơi.
Mẹ Hà bưng ly trà hoa hồng lên uống một ngụm, chậm rãi nuốt xuống, giống như nuốt sự tức giận khi ly hôn trước kia.


“Mộc Tiền Trình, khi ly hôn ông đã nói cái gì? Không phải ông nói ông không muốn gặp tôi và tiểu Tuyết sao?” Mẹ Hà nghĩ nghĩ, nở nụ cười,“Các người gặp chuyện gì dù tôi quản không được cũng không muốn quản, tiểu Tuyết muốn làm gì tôi quản không được cũng không muốn quản. Cho nên, mời các người cút đi, bằng không tôi gọi bảo vệ ném các người ra ngoài.”


Có thể nói tình nghĩa mười mấy năm thành một sự giả dối, bây giờ lấy cái gì mà nói chuyện tình nghĩa?
Mặt Mộc Tiền Trình đỏ bừng,“Hiểu Lệ, chẳng lẽ bà trơ mắt nhìn tôi bị ép ch.ết sao? Nói như thế nào, tôi cũng là cha của tiểu Tuyết mà. Chúng ta chung sống nhiều năm như vậy……”


“Câm miệng!” Hà Hiểu Lệ đập mạnh cái ly lên bàn,“Tới chỗ tôi hãm hại tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết làm sao hả? Đánh các người? Chửi các người? Tự mình gặp báo ứng lại đổ hết lên đầu tiểu Tuyết nhà tôi à. Sống với nhau nhiều năm như vậy, ông đánh tôi bao nhiêu lần? Đánh tiểu Tuyết bao nhiêu lần? Ông có từng dùng cặp mắt chó kia nhìn mẹ con tôi một lần? Bây giờ gặp chuyện không may thì nghĩ tới chúng tôi, ông cho chúng tôi là cái gì? Nói trắng ra là, các người muốn tôi đi cầu tình, để cho nhà họ Tống giúp các người?”


Việc buôn bán lâu như vậy, vốn là không ngu ngốc Hà Hiểu Lệ biết được rất nhiều chuyện. Mộc Tiền Trình bọn họ đi vào chưa nói nói mấy câu, mẹ Hà đã đoán được trọng điểm.
Nghĩ hay nhỉ!


“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Mẹ Hà nói năng có khí phách, khẩu khí sắc bén biểu cảm trào phúng,“Tôi với ông không phải vợ chồng, tiểu Tuyết với ông không phải cha con. Chuyện của nhà họ Mộc các người, tìm người thân của các người đi! Mấy cô em nhà họ Mộc của các người không phải rất giỏi sao, cháu gái Mộc Dong của các người không phải xinh đẹp thông minh vô cùng sao, tự mình treo cao bấu víu đi ~”


Mộc Tiền Trình bị mắng tức điên lên, không nghĩ tới Hà Hiểu Lệ khúm núm nhiều năm như vậy lại là một người độc miệng, lửa giận của hắn dâng lên, run run chỉ vào Hà Hiểu Lệ muốn mắng chửi người. Hoàng Dao vừa thấy tình huống không tốt, cúi đầu khom lưng kéo Mộc Tiền Trình cút đi.


Mộc Tiền Trình không phát hiện, nhưng Hoàng Dao thấy, ‘nữ vệ sĩ tên Hoa Báo vừa mới đi vào, đang nói chuyện với mấy cô gái ngoài kia! Chờ cô ta đến đây, vợ chồng mình phải mặt mũi bầm dập trở về.’


Mắng hai người họ xong tâm tình Hà Hiểu Lệ sảng khoái, ngồi xuống tiếp tục khoan thai học sách tiếng Anh, qua một hồi lâu mới nhớ tới Mộc Tuyết, nên vội gọi điện thoại cho cô, nói hết chuyện vừa xảy ra.


Mộc Tuyết ở bên kia nghe được vô cùng sung sướng, liên tục khích lệ mẹ Hà làm tốt, hơn nữa dặn dò, nếu có lần sau, trực tiếp dùng chỗi đuổi ra ngoài.


Ngày đó, sau khi Lan Đề đưa Lô Tú Phân và Trương Hồ vào, đơn giản nói cho bọn họ, nên bồi thường đã bồi thường xong, muốn tiền? Có thể. Chỉ cần làm việc cho nhà họ Ngô, trả thù lao nhất định rất hào phóng.


Một bên Bạch Ngọc Thải không biết Lan Đề muốn làm gì, vì thế lén lút gọi điện thoại cho Ngô Thiên Tứ. Chuyện công ty của Ngô Thiên Tứ không ổn, nghe điện thoại cũng không vui vẻ gì, kêu Bạch Ngọc Thải nghe Ngô Du Hà là được.


Bạch Ngọc Thải không quá vui vẻ, ngồi nghe Lan Đề nói, để cho gia đình Trương Hồ nghĩ biện pháp đính hôn với Lâm Dư Phỉ, cưới Lâm Dư Phỉ về sẽ cho bọn họ một căn nhà, con mắt bà ta trừng lớn, đây là ý gì?


Lô Tú Phân cũng không biết đây là ý gì, tại sao bọn họ lại phải cưới một con điếm về nhà? Con của bà ta anh tuấn ưu tú như vậy, chân bị thương cũng không phải quá nghiêm trọng, sau này nuôi tốt thì sẽ trở nên nổi bật, dạng con gái nào mà cưới không được.


Lan Đề cười tủm tỉm trả lời, bởi vì Lâm Dư Phỉ là kẻ thù của nhà họ Ngô, nhìn xem, cô ta hại em trai của tôi ngồi tù, phải dùng cả đời để trả đúng không? Cũng không phải muốn các người lấy về nhà để cung phụng, muốn ép buộc như thế nào còn không phải do các người định đoạt?


Có nhà, có tiền còn có thể báo thù, Lô Tú Phân vỗ đùi đồng ý. Trương Hồ ở bên cạnh nghe, từ đầu tới đuôi không nói gì.


Đương nhiên, Lâm Dư Phỉ không ngu, không có khả năng vô duyên vô cớ đồng ý đính hôn với Trương Hồ. Khi Lô Tú Phân uyển chuyển biểu đạt ý tứ này, Lan Đề liếc mắt xem thường.
Không phải bà rất giỏi quậy phá người khác sao?
Lô Tú Phân bừng tỉnh đại ngộ.


Vì thế ngày hôm sau, Lô Tú Phân kéo tay áo hùng hổ vọt tới sạp đồ ăn của Trương Thảo mẹ Lâm Dư Phỉ, chỉ vào Trương Thảo vừa khóc vừa mắng tru lên, náo loạn.
Chợ là chỗ nào? Là nơi buôn lông gà vỏ tỏi! Quần chúng vây xem chưa tới 15 phút đã hơn ba vòng, ai cũng hưng phấn, chờ xem kịch vui.


Trương Thảo cũng là người được luyện từ chợ ra, cũng không phải người dễ bắt nạt. Lô Tú Phân mắng một chút, bà ta không có hành động gì, không cần nghe nhiều đã biết đối phương là mẹ Trương Hồ, Trương Thảo rút dao ra, giơ lên tiến về phía Lô Tú Phân.


Lô Tú Phân nhảy tới nhảy lui mắng Trương Thảo dạy ra con gái làm ****, câu dẫn nam sinh khắp nơi, câu dẫn con bà ta còn kêu người đánh gãy chân, bây giờ phải chăm sóc con bà ta cả đời, phải tới nhà bà ta làm trâu làm ngựa để hầu hạ, nếu không chuyện này quyết không bỏ qua. Kết quả Trương Thảo không nói hai lời cầm dao xông lên, bà ta sợ tới mức hai chân như nhũn ra, chạy nhanh trốn, lại bởi vì chung quanh vây đầy người, chạy không được.


Giơ dao chém mấy lần, Trương Thảo cũng không muốn chém thật, nhưng thua người không thua trận, lúc này, nếu không dọa đối phương sợ, về sau bà ta không biết sẽ quậy thành cái dạng gì nữa!


“Mắng đi! Tiếp tục phun phân đi! Không biết xấu hổ! Con mày là dạng chó má gì, nếu không phải nó dây dưa con tao, anh trai nuôi của con bé có cần tức giận như vậy không? Nó đáng ch.ết, mày làm mẹ không nên thân lại còn dám tới đây quậy? Bà chém ch.ết mày mày tin không!”


Lô Tú Phân nghe xong thì tức giận, không né, ôm lấy sạp đồ ăn của Trương Thảo đẩy mạnh qua chỗ Trương Thảo: “Chém đi chém đi chém đi! Dù sao con tao cũng tàn phế, tao cũng không muốn sống! Tới đi!”


Bị cà chua cải trắng khoai tây rơi trúng đầu làm choáng váng đầu óc, Trương Thảo giơ dao, chém trúng vai Lô Tú Phân, máu phun như cắt cổ heo.
Người chung quanh la to, sau đó loạn thành một đoàn.


Trương Thảo nhìn □ Lô Tú Phân ngã xuống đất, máu tươi đầy đất làm cho bà ta run run lùi lại mấy bước, cũng thất thanh hét ầm lên.


Sau khi Lan Đề tới bệnh viện nhìn Lô Tú Phân, thực vừa lòng chỉ huy đối phương lên tòa án kiện Trương Thảo cố ý đả thương người phải bồi thường. Mail gửi cho Ngô Sâm Nhược đã được trả lời, Lan Đề vừa xóa mail vừa gọi điện thoại cho Tống Ngôn Mục, nói ý tưởng vừa nghĩ ra cho Tống Ngôn Mục nghe.


Tống Ngôn Mục sớm biết Ngô Du Hà này là người Ngô Sâm Nhược đánh tráo, nghe nói là người xử lý chuyện của Lâm Dư Phỉ, anh trực tiếp kêu Lan Đề liên hệ Mộc Tuyết.


Mộc Tuyết cần dùng những kẻ thù này để tôi luyện móng vuốt, về sau ở nhà họ Tống mới không chịu thiệt. Bia chắn sống đã đưa tới cửa, đương nhiên muốn cho Mộc Tuyết rèn luyện thật tốt.
Thật ra ý tưởng của Lan Đề đúng lúc cùng Mộc Tuyết không hẹn mà gặp, Mộc Tuyết nghe xong đuôi mắt cũng cười.


Buộc Lâm Dư Phỉ và Trương Hồ cùng một chỗ, tuyệt đối chó cắn chó một miệng lông!
Nhưng Lan Đề rất ít cần Mộc Tuyết ra mặt làm việc, tự mình có thể thu phục. Sau khi Mộc Tuyết nghe xong còn rất tiếc nuối, gần đây không có cơ hội tự ra tay.


Tống Ngôn Mục nghe câu này của Mộc Tuyết, nắm cằm của cô hôn sâu.
“Đợi ở bên cạnh anh, chẳng lẽ em cảm thấy rất nhàm chán?” Tống Ngôn Mục không vui.


Mộc Tuyết đếm cuộc sống gần đây của mình, từ sau khi bị bắt cóc về, cô đã trở thành động vật quý hiếm bậc nhất cần được bảo vệ — gấu trúc. Mỗi ngày ăn ngon uống tốt, thời thời khắc khắc đều bị Tống Ngôn Mục dắt ở lưng quần mang theo, đi chỗ nào thì mang tới chỗ đó. Nói thật thì có chút nhàm chán.


Dùng sức niết khuôn mặt Mộc Tuyết, nắm đến Mộc Tuyết nhe răng nhếch miệng, Tống Ngôn Mục mới phát tiết xong: “Sắp tới lễ mừng năm mới.”
Nhoáng một cái, đã hai năm.
Sau khi hết học kỳ này, Tống Ngôn Mục sẽ thi vào trường đại học và rời khỏi thành phố Hải Đường.


“Năm nay ăn tết ở thành phố Hải Đường sao?” Mộc Tuyết thật cẩn thận hỏi, cô biết càng nhiều chuyện của nhà họ Tống, lại càng đau lòng Tống Ngôn Mục. Nhà họ Tống cũng thật là, thật sự đuổi người rồi thì không để ý nữa sao.


Tuy rằng cha mẹ Tống Ngôn Mục vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho anh, nhưng, cũng không thấy đích thân tới thăm. Dù công việc bận rộn, cũng có thể gọi video mà? Kết quả ngay cả gọi video cũng không có.


Tống Ngôn Mục trầm tư: “Tiểu Tuyết, anh muốn lặng lẽ trở về một chuyến. Nếu anh thật sự trở về, nhà họ Tống sẽ gặp chuyện không may……”


“Sẽ không gặp chuyện không may.” Mộc Tuyết cầm tay Tống Ngôn Mục: “Không phải em không tin số mạng, nhưng em không tin anh không thay đổi được số mạng. Người phạm pháp, người tâm địa độc ác, người đánh mất nhân tính, cũng không nhất định đều chịu trừng phạt. Dựa vào cái gì mà lại bắt anh gánh vác tất cả!”


Những lời này nghe vô cùng tri kỷ, Tống Ngôn Mục mỉm cười ôm lấy Mộc Tuyết ngồi lên đùi mình: “Lễ mừng năm mới theo anh tới thành phố B? Chúng ta không trở về nhà họ Tống, hẹn cha mẹ ra một chỗ nào đó, rồi đi gặp vài người bạn tốt.”
Anh? Cha mẹ? Mộc Tuyết trừng lớn mắt.


Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai Mộc Tuyết, tiếng cười trầm thấp dẫn phát chấn động thông qua tiếp xúc thân thể truyền tới Mộc Tuyết. Tống Ngôn Mục nói nhỏ bên tai Mộc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, nhanh lên lớn lên, anh cưới em.”


Mộc Tuyết nhăn mày, cô cảm thấy đây là thơi cơ tốt, nhất định phải nói chuyện tình cảm và vấn đề hôn nhân với Tống Ngôn Mục.
“Anh Ngôn Mục.”
“Ừ?”


“Ngôn Mục, em cũng thích anh. Tuy rằng lúc đầu, khi anh để em làm bạn gái anh, phần lớn là muốn dùng thân phận này che chở em, hơn nữa buộc em ở bên cạnh anh.” Mộc Tuyết lùi một chút, hai tay áp lên mặt Tống Ngôn Mục, thành thật mà nói: “Anh đối với em rất tốt, rất thành tâm, sự bao dung của anh dành cho em là độc nhất vô nhị.“


Hồ nước kia càng ngày càng rộng lớn, hồ nước chỉ chấp nhận một mình cô, Mộc Tuyết không ngốc, cô có thể hiểu được.
“Nhưng anh thích em, càng thích dị năng của em nhiều hơn, đúng hay không?”


Cầm bàn tay mềm mại trên mặt mình, trong mắt Tống Ngôn Mục đầy dịu dàng: “Không phải nhiều hơn, đúng là có. Không thể phủ nhận, dị năng là một phần của em.”


Mộc Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, không thể phủ nhận. Nhưng, nếu vạn nhất có một ngày, dị năng của em biến mất? Khi đó, anh còn có thể thích em sao? Còn có thể muốn kết hôn với em sao?”


Khi đó, địa vị của em và anh căn bản là không xứng, gia đình của hai chúng ta chênh lệch quá xa, chúng ta còn có thể cùng nhau sao?


Hôn một cái trên bàn tay Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục thật lòng trả lời: “Anh đã từng nghĩ tới. Mặc dù dị năng của em biến mất, em vẫn là Mộc Tuyết. Tương lai không thể đoán trước, nhưng sự thật là, dị năng của em cho anh động lực và hy vọng vô hạn, cho anh cơ hội phát triển mấy năm nay, cho anh lòng tin và dũng khí.”


“Anh vĩnh viễn không thể quay về tuổi 16, dùng trái tim kiên cường, để gặp được người con gái khác. Em đã tham dự vào cuộc sống của anh, em cũng đã thành một phần trong cuộc đời anh.”


“Nếu em không còn dị năng, anh sẽ để càng nhiều tâm tư trên người em, cố gắng bảo vệ em thật tốt. Chỉ cần em là Mộc Tuyết, là cô gái yêu ghét rõ ràng, vui lòng trả giá Mộc Tuyết.”
Mộc Tuyết ngây ngốc nhìn Tống Ngôn Mục, đột nhiên hai mắt đẫm lệ ào ào chảy ra.


Ngay lúc này, cô cảm thấy chỗ trống sâu trong lòng, được lấp đầy. Cho dù ngày sau chia tay với Tống Ngôn Mục, có ly biệt, cô cũng sẽ không hận anh.
Trương Hồ đã từng nói những lời tốt đẹp, thề những lời son sắt. Có thể đó chỉ là giả dối, là ăn nói bừa bãi lừa gạt.


Những lời Tống Ngôn Mục nói lúc này, cô biết anh thật lòng, bởi vì hồ nước trong không gian đang dịu dàng dao động, dịu dàng bao vây hoa sen của cô, cuồn cuộn không ngừng cung cấp chất dinh dưỡng.
“Em……” Mộc Tuyết chùi nước mắt: “Nếu anh dám gạt em……”


“Em phải tin tưởng anh……” Tống Ngôn Mục hôn mắt Mộc Tuyết, hôn luôn cả nước mắt: “Nếu anh bị những người khác cướp đi, em cũng không thể khóc, mà phải đằng đằng sát khí cướp anh lại, thuận tiện đánh đối phương sùi bọt mép. Em đánh cận chiến cũng không tệ đâu.”


“Cút luôn, cũng đã bị cướp đi rồi thì đoạt lại để làm chi.” Mộc Tuyết bật cười, nện một cái lên vai Tống Ngôn Mục.
Nào biết Tống Ngôn Mục còn muốn so đo: “Cũng không thể nói như vậy, vạn nhất ngày nào đó em bị Sâm Nhược cướp mất, anh chắc chắn sẽ cướp em về.”


Lại nói tới chuyện của Sâm Nhược, Mộc Tuyết trừng lớn mắt.
Tống Ngôn Mục yêu thương cắn đầu ngón tay Mộc Tuyết, Mộc Tuyết nhanh chóng rụt tay về.
“Chính em không biết, ánh mắt mỗi lần em nhìn Ngô Sâm Nhược…… Lúc nào cũng sáng lên.”


Đó là bởi vì anh ấy là nguồn suối dị năng của em! Mộc Tuyết oán thầm.
“Cậu ấy không điện thoại cho em, không trả lời tin nhắn của em, em còn ghi lại mỗi ngày.”
Đó là lo lắng tình cảm không đủ lá cây sẽ ch.ết! Mộc Tuyết trợn trắng mắt.


“Nghe nói cậu ấy không trở lại, em còn mất mát thật lâu. Mọi người đều cảm thấy em rất kỳ quái.”
A? Mộc Tuyết vò đầu, chẳng lẽ biểu hiện của mình lại làm cho mọi người hiểu lầm?


Xem phản ứng giống như chim ngốc của Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục rốt cục yên tâm. Mộc Tuyết đối tốt với người khác sẽ dễ dàng moi tim móc phổi, cho dù là đối với Lan Tử, đôi khi cũng làm cho anh có chút ghen.
Bây giờ, hẳn là không thành vấn đề.






Truyện liên quan