Chương 58: Vạn từ nghênh đón
Có ông cụ Tống giúp, máy bay riêng từ Hà Lan bay về Trung Quốc đã chuẩn bị tốt, Mộc Tuyết và Ngô Sâm Nhược còn có Hoa Báo Anna, trực tiếp bay về thành phố B.
Trong chuyến bay dài, Ngô Sâm Nhược vẫn canh giữ bên cạnh Mộc Tuyết, nắm tay Mộc Tuyết không chịu buông ra. Mộc Tuyết bởi vì ngủ nhiều, giờ phút này tinh thần tốt vô cùng, vì thế hai người bắt đầu lặng lẽ nói chuyện phiếm.
Ngô Sâm Nhược nói một ít về cuộc sống của mình ở Mĩ, nói một ít nhiệm vụ tuyệt mật mình đã làm, Mộc Tuyết vôc ùng phối hợp nhỏ giọng thét chói tai, trong mắt đều là tim đỏ (hồng tâm), làm cho Ngô Sâm Nhược vô cùng có cảm giác thành tựu.
Mà Mộc Tuyết cũng chuyện mình đại chiến với thân thích cực phẩm, như thế nào thu thập Lâm Dư Phỉ và Mộc Dong. Ngô Sâm Nhược nghe cũng có vẻ vừa lòng, Tống Ngôn Mục mạnh tay đào tạo Mộc Tuyết cậu rất đồng ý. Chỉ có để cho Mộc Tuyết tự mình trưởng thành, tương lai cho dù dị năng của Mộc Tuyết biến mất, cô cũng sẽ không bị thương tổn gì.
Từ từ đề tại lại chuyển về chuyện cứu viện lần này.
“Đột nhiên time m rất đau, đau tới ngất đi!” Mộc Tuyết trợn mắt,“Ngay lúc đó em linh cảm anh đã xảy ra chuyện!”
“Trái tim tự cảm ứng?” Trong lòng Ngô Sâm Nhược có một dòng nước ấm chảy qua.
Trước kia không nói chuyện không gian cho Sâm Nhược Ngôn Mục và Lưu Sảng, là vì không muốn nói. Đến bây giờ, ngược lại khó mà nói. Mộc Tuyết rối rắm nửa ngày, vẫn là lựa chọn nói cho Ngô Sâm Nhược.
“Thật ra, đặc điểm lớn nhất của em không phải dị năng. Năng lực của em đến từ sự chân thật của mọi người, năng lực cảm xúc cuốn hút là anh cho em, tuy rằng nói như vậy có thể anh không hiểu. Nói tóm lại, có anh mới có dị năng này, có Ngôn Mục máu của em mới có thể cứu anh. Đương nhiên, trái tim tự cảm ứng là có thật.”
Thân thể Ngô Sâm Nhược hồi phục, cây Lam Diệp trong không gian của Mộc Tuyết cũng khôi phục, thậm chí so với trước kia còn tươi tốt và cao hơn.
Thông minh như Ngô Sâm Nhược tuy rằng không rõ tất cả, nhưng vừa nghe đã hiểu,“Ý của em là, người thật tâm đối đãi em, sẽ làm em có được một phần năng lực tương ứng với tính chât đặc biệt của đối phương?”
Good! Mộc Tuyết liều mạng gật đầu, còn kém chưa khích lệ Sâm Nhược trí tuệ uy vũ!
Vỗ mặt Mộc Tuyết, Sâm Nhược thấp giọng nói,“Đứa ngốc.”
Hả? Tại sao lại nói như vậy? Mộc Tuyết thật sâu cảm thấy suy nghĩ của mình và Sâm Nhược không giao nhau.
“Mặc dù là như vậy, sau này cũng đừng mạo hiểm sinh tính mạng tới cứu anh. Anh tình nguyện ch.ết, cũng không muốn mất đi ai.” Ngô Sâm Nhược dán tay Mộc Tuyết lên mặt mình,“Em cũng tốt, Lưu Sảng cũng tốt, Ngôn Mục cũng tốt, Lan Tử cũng tốt. Mọi người đều thật tâm với anh, anh biết. Anh sống, cũng là vì mọi người.”
Gian nan nói suy nghĩ của mình, Mộc Tuyết trả lời,“Em không muốn ch.ết, cũng không muốn mất đi ai trong mọi người. Với em mà nói, trừ mẹ, mọi người mới là thân nhân chân chính của em. Anh đã biết, vậy đừng yêu cầu em bỏ mặc anh. Sâm Nhược, anh không cần khiêng bọn em lên vai một mình gánh chịu, bọn em có thể tự bước đi, bọn em càng vui hơn nếu anh được hạnh phúc, hiểu không?”
Một khắc kia, Ngô Sâm Nhược cười sáng sủa, giống như trăm hoa nở ngày xuân.
“Ừ, anh biết.”
Cuối cùng, Ngô Sâm Nhược vẫn là quá buồn ngủ, nhắm mắt đã ngủ. Mà Mộc Tuyết cũng nhắm mắt lại, vào không gian đi thương lượng với Mộc Sương xem phải trấn an Tống Ngôn Mục như thế nào.
Lâm Dư Phỉ theo Mộc Dong chuyển trường về huyện Lận Hồng, trong khoảng thời gian này vẫn không tốt như trước.
Lời đồn truyền bá vô cùng khủng bố, nhất là trong một huyện, mọi người rất quen thuộc lẫn nhau, dù là gió thổi cỏ lay, thì mọi người đều truyền tai nhau.
Thật ra nếu chỉ có Lâm Dư Phỉ, thì hoàn hảo; Nhưng Lâm Dư Phỉ lại muốn kéo Mộc Dong làm đệm lưng, kết quả quê của Mộc Dong ngay tại huyện Lận Hồng, chuyện khi ả ở trường Hạo Vũ quyến rũ nam sinh, lừa gạt không thành, ngược lại bị người ta tố cáo, thật sự là mỗi người đều biết.
Kết quả, ả(LDP) đi chung với Mộc Dong, cũng thành đối tượng chú ý của mọi người, tiếp sau đó, vài học sinh có thân thích ở trường Hải Đường cũng truyền chuyện của Lâm Dư Phỉ ra.
Sau đó, mọi người tụ lại, cùng một giuộc rắn chuột một ổ, đúng là vật hợp theo loài. Lâm Dư Phỉ quyến rũ người giúp đở, Mộc Dong quyến rũ học trưởng có tiền, một đoạn ghi âm tình - sắc, một bài báo vu cáo cưỡng – hϊế͙p͙, thật đúng là xứng thật.
Về phần chuyện Lâm Dư Phỉ và Trương Hồ đính hôn, mọi người lại hỏi thăm rành mạch, nói có tư có vị. Xem đi, khắp nơi quyến rũ đàn ông hậu quả chính là phải gã cho một người tàn tật, aizz ~.
Các thầy cô trong trường đều không quá quan tâm với Mộc Dong và Lâm Dư Phỉ, các nữ sinh không để ý tới bọn họ, sợ đến gần mình cũng sẽ bị nói thành người không ra gì; Đa số các nam sinh lại rất muốn hay đùa với hai ả, nhưng nếu hỏi có tôn trọng hay không, đó là một chút cũng không có, khát vọng đi chiếm chút tiện nghi thì đúng hơn.
Lâm Dư Phỉ mặt ngoài vẫn bày ra dáng vẻ Bạch Liên hoa yếu ớt, cố gắng cải thiện hoàn cảnh chung quanh. Trong lòng lại nhịn không được lại thầm oán Mộc Dong, lúc trước muốn lợi dụng cô ta để có tiền dùng, làm sao mà biết Mộc Tiền Trình phá sản, Mộc Dong cũng bắt đầu gặp cảnh khốn cùng, tiền tiêu vặt bị ngâm nước, muốn duy trì cuộc sống hai người không quá dễ dàng.
Mộc Dong đi lấy đồ ăn trở lại, trưa hôm nay ả ăn sườn kho và rau diệp trộn, thuận tiện lấy bát canh miễn phí ở cantin, một bát canh lớn lại chỉ có vài miếng lá. Về phần sườn kho, bên trong có bốn cục mà đã có ba cục là xương, còn lại đều là khoai tây; Rau trộn rau diếp cắt rất lớn, hạt tiêu không có nhuyễn, nằm trong rau diếp xanh phá lệ khủng bố.
Cái đó và Mộc Dong luôn ăn tốt uống tốt lúc trước, mỗi lần ba mặn hai canh so với nhau, quả thực là không đành lòng nhìn.
Lâm Dư Phỉ đi phía sau Mộc Dong, ả dùng thẻ cơm của Mộc Dong, ả lấy một phần thịt kho tiêu, thịt đều là thịt mở, còn có một phần đậu xào, đậu hình như rất già.
Nếu là Mộc Dong ăn một mình, thì có thể ăn hai mặn một canh, mặc dù không có nhiều thịt đi nữa, nhưng cũng không giống như bây giờ. Nhưng hai người thì chỉ có thể ăn như vậy, chất lượng bửa ăn giảm thê thảm.
Ngồi xuống, Mộc Dong rốt cục nhịn không được mở miệng,“Dư Phỉ, thẻ cơm của cậu đâu? Học kỳ này tôi không thấy cậu dùng thẻ cơm của cậu.”
Lâm Dư Phỉ dừng một chút,“Lúc khai giảng bị rớt, căn tin vẫn chưa làm lại. Ngày mai tớ lại đi thúc giục.”
Ban đầu Mộc Dong một chút cũng không để ý vấn đề này, trước kia Mộc Tiền Trình cho ả rất nhiều tiền, ả luôn xài tùy tiện. Nhưng sau khi chuyển về trường Lận Hồng, thì tiền đều là cha mẹ cho, vốn dĩ một tháng tiền tiêu vặt là mấy ngàn, hiện tại biến thành ba trăm đồng.
Ba trăm đồng làm được cái gì? Một ngày chỉ có mười đồng tiền! Trừ ăn cơm, ngay cả muốn mua kẹp tóc xinh đẹp cũng không thể!
Mộc Dong bình thường lại không thói quen để dành tiền, vốn trong tay còn hơn ba ngàn, kết quả cùng Lâm Dư Phỉ ăn cơm mua này nọ, không đến một tháng đã tiêu hết. Sau đó ả lại ngượng ngùng cùng Lâm Dư Phỉ nói mình không có tiền, dừng một tháng. Kết quả Lâm Dư Phỉ thật đúng là coi như không có chuyện gì, thức ăn càng ngày càng đơn giản Mộc Dong nổi giận. Đơn giản hôm nay lập tức nói.
“Dư Phỉ, bây giờ một tháng tôi chỉ có 300 đồng tiền tiêu vặt. Tháng trước và tháng này cậu đều dùng thẻ cơm của tôi, hai tháng kế tiếp tôi sẽ dùng của cậu.” Mộc Dong vẫn có chút thông minh, khi có tiền ả không ngại làm người giàu hưởng thụ cảm giác được sùng bái, nhưng hiện tại không có tiền, tự nhiên là có thể lấy về bao nhiêu thì lấy bao nhiêu.
Mà Lâm Dư Phỉ cũng không bày ra bộ dáng Bạch Liên hoa với Mộc Dong, nhưng ả đủ biết nhược điểm của Mộc Dong. Cho nên Lâm Dư Phỉ hào phóng cười,“Không thành vấn đề. Chúng ta là bạn tốt, lúc trước cậu không nói, tớ cũng không biết tiền tiêu vặt của cậu lại giảm xuống như vậy. Tuy rằng một tháng tớ chỉ có hai trăm đồng tiền sinh hoạt phí, nhưng, chỉ cần là cậu, bất luận như thế nào tớ cũng chịu.”
Mộc Dong trợn mắt há hốc mồm, hai trăm? So với ả còn ít hơn?
Phiền muộn thở dài, Lâm Dư Phỉ thấp giọng nói,“Với cậu tớ có gạt cái gì đâu, mẹ tớ bán đồ ăn không kiếm được bao nhiêu, gần đây lại chạy tới chạy lui, có thể cho tớ 200 đồng đã là không tệ. Gần đây tớ còn định tới tiệm tr.a sửa hoặc quán nước gần trường để làm thêm, bằng không thật là không nuôi sống được bản thân.”
Có chút nghi ngờ, Mộc Dong gọn gàng dứt khoát hỏi thẳng,“Ngô Du Hà cho cậu thẻ ngân hàng mà? Ít nhất có mấy ngàn? Chị ta kêu cậu coi chừng nhà Trương Hồ, không đến mức một chút lợi cũng không cho cậu? Còn có, Trương Hồ tốt xấu coi như vị hôn phu của cậu, kêu bọn họ tiếp tế cậu đi.”
Giờ phút này, Lâm Dư Phỉ đặc biệt hoài niệm Mộc Tuyết trước kia – Mộc Tuyết mà ả nói gì thì nghe đó. Sớm biết Mộc Tuyết bị Phạm Kiếm Xuân đánh chảy máu đầu thì thay đổi, lúc ấy ả sẽ không tố cáo Mộc Tuyết ngủ gật với Phạm Kiếm Xuân, aizz......
“Dong Dong, đó là học phí tớ chuẩn bị cho đại học, hiện tại không thể dùng.” Mắt Lâm Dư Phỉ đã ươn ướt,“Chỗ Trương Hồ, cha mẹ cậu ta không đòi bồi thường là tốt rồi......”
Mộc Dong bất đắc dĩ,“Quên đi, tôi không cần cậu bao thức ăn của tôi. Tự cậu lo cho mình là được. Một tháng 300 đồng tôi vẫn miễn cưởng sống được, tôi với cậu đi làm thêm.”
Lâm Dư Phỉ như trút được gánh nặng gật đầu, hướng Mộc Dong mỉm cười,“Ừ, cám ơn cậu.”
Thật ra, Lâm Dư Phỉ để dành được mấy vạn. Ngô Du Hà cho lúc trước, Ngô Du Hà cho bây giờ, còn có trước kia Ngô Tân cho, cùng với khi còn làm bạn thân với Mộc Tuyết ả cũng kiếm được bộn tiền, các nam sinh đưa quà có thể đổi thành tiền, Mộc Dong cũng từng để cho ả giử tiền một đoạn thời gian, ả không khách khí lấy rất nhiều lần.
Lâm Dư Phỉ tin tưởng mình nhất định có thể thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, chỉ cần thi vào trường đại học, ả có thể đi rất xa, nhất định có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng mà, trạng thái hiện tại của Mộc Dong đã không ổn định, ả rốt cuộc có nên nhảy lớp hay không, sang năm trực tiếp học 12?
Nhưng như vậy, sẽ không lấy được tiền nữa. Nhưng bây giờ miệng ăn núi lở, vạn nhất có biến cố gì, tiền không đủ dùng thì làm sao bây giờ?
Trong lòng Lâm Dư Phỉ vô cùng rối rắm.
Nhưng mà trên thực tế, cha mẹ Mộc Dong Mộc Cương Thiết Mộc Quế, cũng không phải thật sự chỉ có thể cho ả 300 đồng. Bọn họ mở một nhà hàng khách sạn mấy tần ở huyện Lận Hồng vẫn kiếm được rất nhiều tiền, chỉ là con gái dùng tiền không tiết chế, không biết cân nhắc lời hại, vợ chồng bọn họ thật sự là nhìn thấy ghê người. Vì để cho Mộc Dong sửa thói quen, bất đắc dĩ mới hạ ngoan chiêu.
Lúc này Mộc Tiền Trình đã xuất viện, trở về huyện Lận Hồng tiếp tục tĩnh dưỡng. Sản nghiệp hắn kinh doanh nửa đời hủy hoại chỉ trong chốc lát, vợ mang theo tiền cùng con chạy trốn, các đối tác rút hết vốn và cổ phần, hơn nữa trả tiền lương và bồi thường cho công nhân, hiện tại hắn thật là không còn dư bao nhiêu.
Ở nhà Mộc Lê mua, mỗi ngày Mộc Quế đều tới chăm sóc hắn, sau đó vội vàng quản lý khách sạn. Mộc Tiền Trình tĩnh dưỡng mấy tuần, có thể chống gậy đi bộ, cũng tới khách sạn làm chủ quản.
Nhưng là vì vậy, trong lòng Mộc Quế lại nổi lên mâu thuẩn với Mộc Tiền Trình. Khách sạn này tuy rằng lúc trước là Mộc Tiền Trình mua, nhưng tên đnagư ký là bà ta mà, cho nên chỉ có thể là bà ta và Mộc Cương Thiết quản lý. Giờ em trai lại tới quản, chẳng phải sẽ mất phân nữa số tiền sao...... Mộc Quế muốn nói, lại ngại cho Mộc Tiền Trình chưa khỏi hẳn, cũng có chút ngượng ngùng.
Mộc Cương Thiết bắt đầu chuyển hải sản từ vùng duyên hải vào nội địa, số lần trở về càng ngày càng ít (bảo đảm có bồ rồi ^^), đã hơn hai tháng, cũng đã bắt đầu hơn nửa tháng không trở về nhà. Trong lòng Mộc Quế cũng có chút mơ hồ, bà ta chỉ sinh một đứa con gái và sẽ không sinh nữa, trước kia Mộc Tiền Trình có sự nghiệp lớn, Mộc Cương Thiết cần nhờ em vợ kiếm tiền, tự nhiên là không dám nói gì. Hiện tại thời cuộc không giống trước! Nhưng nếu mình cũng đi theo làm hải sản, vậy khách sạn chẳng phải là sẽ đưa cho Mộc Tiền Trình?
Thế khó xử Mộc Quế mỗi ngày đều đen mặt, ai cũng nhìn ra bà ta không vui.
Mộc Tiền Trình cũng nhìn ra được, nhưng hắn không quan tâm, hắn là trụ cột nhà họ Mộc, chỉ có người khác dựa vào sắc mặt của hắn, hắn đâu thèm quan tâm người khác nghĩ như thế nào. Tất cả mọi thứ của nhà họ Mộc bây giờ đều là hắn cho, nhà ở xe hơi cửa hàng, đều là hắn ra tiền mua. Hắn cũng mặc kệ được đăng ký trên danh nghĩa của ai, chỉ cần là của hắn chính là của nhà họ Mộc, trái lại, chỉ cần là của nhà họ Mộc thì đều là hắn.
Vì thế, giữa hai chị em yên lặng nảy mầm hạt giống mâu thuẩn.
Gần đây, ông bà cụ Hà nghe nói trong thị trấn lý mở một nhà hàng hải sản, tất cả hải sản đều là hải sản chính hiệu ở bờ biển Đông Nam Bộ, làm cho hai ông bà già động tâm, kêu Hà Ái Quốc và Lưu Thúy dẫn bọn họ đi ăn hải sản. Khách sạn chính là Mộc Quế mở ra, trước gọi là Kim Duyệt. Hai ông bà già nhà họ Hà không biết, nhưng Hà Ái Quốc và Lưu thúy thì lại biết chủ của cái khách sạn đó là ai.
Trước kia, Hà Ái Quốc và Lưu Thúy cảm thấy người nhà họ Mộc lỗ mũi hướng lên trời lúc nào cũng khinh người, trừ chỗ nào có ích lợi thì không ra ngoài, bình thường cũng không tiếp xúc nhiều với bọn họ. Nhưng khi nghe nói nhà họ Mộc suy tàn, vì thế hai người bọn họ ôm tâm tình chế giễu, mang theo hai ông bà Hà tới ăn cơm.
Mộc Quế vừa thấy người đến là người nhà họ Hà, khuôn mặt vốn đen thui lại càng thêm thối. Ngồi ở quầy nghỉ ngơi Mộc Tiền Trình vừa thấy bọn họ đến, cũng nhíu mày.
Ở trong lòng người nhà họ Mộc, tất cả người nhà họ Hà đều là người mặt dày, trừ đòi tiền muốn tiền, bám dai như đỉa. Hơn nữa, đòi tiền không phải mượn tiền, cho tới bây giờ bọn họ cũng không trả đồng xu cắt bạc nào. Trước kia khi nhà họ Mộc có tiền, bọn họ cảm thấy chỉ có mất ngàn không trả cũng không sao hơn nữa bọn họ có thể thuận tiện nhục nhã nhà họ Hà. Bây giờ nghĩ lại, đúng thật là lấy bánh bao chọi chó, bạn tự cho là làm vậy cho sẽ đau, thật ra là nó đang vui vẻ.
“Các người đến đây để làm gì? Mượn tiền? Đi ra ngoài đi ra ngoài, nơi này không chào đón ăn mày.” Mộc Quế một tay lôi kéo, một tay xoa thắt lưng đứng ở cửa lớn, thét to tới nổi người qua đường đều nghe được.
Mày liễu của Lưu Thúy dựng thẳng, hai tay chống lưng hét to,“Ôi trời ơi! Các người chào đón khách như vậy sao? Nếu không phải cha mẹ chúng tôi muốn ăn hải sản dở tệ của các người, chúng tôi còn chê bà thối đấy! Sao hả, hôm nay chúng tôi muốn tới ăn cơm, các người còn không hoan nghênh? Có bản lĩnh đừng mở cửa đón khách!”
Ông bà cụ Hà không biết khách sạn này là Mộc Quế mở, hai ông bà già có chút rối rắm, nếu sớm biết vậy thì sẽ không đến đây, hải sản cái gì không ăn cũng đâu có ch.ết người. Nhưng đi tới cửa mà lại bị ngăn như vậy, ai cũng nuốt không trôi cục tức này.
“Ăn cơm? Các người trả nổi sao? Muốn ăn cũng được, tính tiền trước rồi bưng đồ ăn lên sau!” Bị người qua đường lui tới chỉ trỏ, Mộc Quế cũng biết làm vậy không tốt lắm, nào có ai mở cửa làm ăn mà không cho khách vào. Nhưng bà ta chính là không thích người nhà họ Hà, vô cùng không thích!
Phụ nữ cãi nhau, bình thường không cho đàn ông xen mồm, Lưu Thúy lấy từ cái ví nhỏ 500 đồng, cầm làm quạt,“Thấy rõ không? Mộc Quế à, tiền đó, chúng tôi có. Aizz, không biết ai đã nói mấy ngàn đồng chỉ là một cọng lông, hiện tại lưu lạc đến mức vì mấy trăm đồng lại đứng ở cửa hét to.”
Cuối cùng những lời này đâm bị thương lòng tự trọng của Mộc Tiền Trình, hắn chống gậy bình tĩnh đi ra,“Lưu Thúy Hà Ái Quốc, các người là đến ăn cơm, hay là vênh mặt?”
“Aii yêu đây không phải anh rễ trước sao, chúng tôi tính đến ăn một bữa cơm, nào biết chị cả của anh đứng trước cửa lớn vươn nanh múa vuốt không cho chúng tôi vào.” Hà Ái Quốc hừ hừ,“Vênh váo là Mộc Quế, chúng tôi, chính là khách hàng đáng thương đến ăn một bữa cơm mà lại bị chặn ở cửa.”
Mộc Quế Mộc Tiền Trình và Lưu Thúy Hà Ái Quốc đang giằng co, một chiếc xe việt dã dừng trước cửa khách sạn. Mộc Quế vừa thấy bề ngoài xinh đẹp và sang trọng của chiếc xe kia, biết là khách lớn tới cửa, không cùng Lưu Thúy trừng mắt nữa, chạy nhanh về phía chiếc xe việc dã, đồng gọi phục vụ đi ra hướng dẫn người ta đỗ xe.
Cửa xe chỗ ghê lái phụ vừa mở ra, Hà Ái Quốc và Lưu Thúy trợn tròn mắt, đây không phải người hôm đó bọn họ gặp, trợ lý Vưu Mạch Đông của Hà Hiểu Lệ sao?
Một đôi giày cao gót màu hồng bằng da trâu lộ ra, phía trên đôi chân thon dài là bộ váy màu xám bạc, hoa cài áo ngọc trai long lánh, vòng cổ bằng kim cương sáng chói dưới ánh mặt trời, vòng tai cũng là cùng một bộ, phía trên là trang dung tinh xảo, có chút quen thuộc, tóc xoăn dài, hương vị không nói nên lời. Tuy rằng đây là một người phụ nữ hơi lớn tuổi, nhưng là một người phụ nữ không già cuốn hút mười phần, người dựa vào ăn mặc, người phụ nữ này ăn mặc thật xinh đẹp.
“Chị, chị cả...... Ai nha thật trùng hợp, sao lại gặp được chị ở đây chứ? Chị xem, vừa lúc thích hợp, bọn em mời chị ăn cơm! Ba mẹ cũng ở đây, người một nhà chúng ta đầy đủ hết rồi, ôi không, còn thiếu Trân Châu.” Lưu Thúy phản ứng nhanh nhất, sau khi nói chuyện với Hà Thành Canh, bọn họ tỉ mỉ hỏi thăm tình cảnh hiện tại của Hà Hiểu Lệ, ôi, có quan hệ rất thân cận với chính phủ! Bọn họ không dám lỗ mãng đầu tiên là nhắn tin nhận sai với Hà Hiểu Lệ, sau đó dựa theo Hà Thành Canh nói, trước không đi trêu chọc, chờ thời cơ thích hợp lại tới.