Chương 61: Hỗn chiến 1
Chân Trương Hồ đã hồi phục, tuy rằng khiđi bộ cũng có chút nghiêng ngả, nhưng nếu không chạy thì không nhìn ra.Cái tay bị đánh gãy tuy không thể làm việc nặng, cuộc sống hằng ngày vẫn là không bị ảnh hưởng.
Tuy rằng hắn và Lâm Dư Phỉ đính hôn, nhưngLâm Dư Phỉ cũng không chịu quản thúc của nhà bọn họ. Trong khoảng thờigian này Ngụy Minh Nguyệt ít liên hệ với hắn, cho nên Trương Hồ cũngkhông có miễn cưỡng đi theo Lâm Dư Phỉ phát triển cái gì. Bởi vì Lâm DưPhỉ mỗi lần đều làm như không sợ trời không sợ đất bằng không mọi ngườich.ết chung là được, lạnh như băng nói xong, làm cho hắn tâm phiền ýloạn, cho nên đơn giản nhất là mắt không thấy tâm thì không phiền.
Nhưng mà, có tin tức nói ở trường học Lâm Dư Phỉ rất thân cận với một nhómnam sinh, tin này là do người làm về sinh nói với gia đình hắn. Mọingười vui sướng khi người gặp họa mỗi ngày đều nói chuyện đó, ‘ôi Trương Hồ đứ bé này, kiếp này có tài nữ bên cạnh, đầu tiên là bởi vì tranhgiành con gái bị người ta đánh gãy tay chân, bây giờ đứa con gái cùngđính hôn lại quyến rũ một đám nam sinh, ôi một đám lận đó! Nón xanh (bịcắm sừng) này đội thế nào cũng không hết ~
Lô Tú Phân nghe xong tức giận đến mắng chữi từ đầu thôn tới cuối thôn, ngược lại tăng thêm đề tài cho người trong thôn.
Cho nên, Trương Hồ cũng là nghẹn một bụng tức. Lâm Dư Phỉ không để ý tớihắn, có thể! Nhưng Lâm Dư Phỉ xúc phạm tự tôn và thanh danh của hắn nhưvậy, hắn tuyệt đối không nhịn được!
Tục ngữ nói tới sớm không bằngđúng lúc, Trương Hồ hôm nay còn vừa vặn cùng mẹ hắn – Lô Tú Phân đếnthành phố Hải Đường bàn chuyện. Kết quả chuyện mới xong xuôi, điện thoại của hắn vang lên âm báo tin nhắn, vừa mở ra thấy, là một dãy số lạ.
[ Trương Hồ, vị hôn thê Lâm Dư Phỉ của cậu đang ở đường dành riêng chongười đi bộ – Kim cương đại hạ lầu 2 nhà hàng nước, cùng một người tênlà Vương Minh nói chuyện yêu đương.]
Trương Hồ nhất thời cảm thấy nổđom đóm, con tiện nhân Lâm Dư Phỉ này đúng là đồ – điếm – đê – tiện, rốt cuộc có chịu ngừng hay không?!
Sau đó, một tin nhắn khác lại tới, người gửi là Ngụy Minh Nguyệt.
[ Trương Hồ, một người đàn ông ngay cả vợ mình cũng quản không được, còn có thể quản được cái gì?]
Tin nhắn trước đã làm lửa giận của Trương Hồ dâng lên, tin nhắn sau lập tức đánh tan lý trí của Trương Hồ. Hiện tại kỳ vọng duy nhất của hắn chínhlà ngày sau có thể gia tập vào tập đoàn của Ngụy Minh Nguyệt, trở nênnổi bật, cho nên cái nhìn của Ngụy Minh Nguyệt với hắn mà nói, chính làthánh chỉ.
Lô Tú Phân đoạt lấy di động, vừa thấy tin nhắn, nhất thờichữi thô tục thao thao bất tuyệt, vẫy xe taxi, hai người hùng hổ đi tớinhà hàng nước.
Trong phòng, mặt Mộc Dong đỏ đến mức cân trướng, trong lòng Vương Minh bay đầy ma trơi, Lâm Dư Phỉ tha thiết khóc sướt mướt,ba người một chỗ thật sự là rất náo nhiệt.
Cuối cùng Mộc Dong vẫnkhông nhịn, kỳ quái nói,“Dư Phỉ à, cậu cũng đà cùng tớ đi theo VươngMinh, vậy còn chuyện kia? Tên Trương Hồ đính hôn với cậu có phải là nênxử lý hay không?”
Lâm Dư Phỉ cảm thấy mình quyến rũ Vương Minh thậtkhông biết là phúc hay họa, vốn tưởng rằng Vương Minh là phú nhị đạiphóng đãng không kềm chế được, hẳn là không ngu ngốc. Nào biết VươngMinh phóng đãng thì phóng đãng, lại rất có chủ kiến một chút cũng khôngkhống chế tốt, hơn nữa không có đầu óc. Rõ ràng ả đã nói sẽ làʍ ȶìиɦnhân bí mật, hắn lại đi nói rõ với Mộc Dong, muốn quang minh chính đạihưởng cả hai. Trương Hồ thoạt nhìn kiên định đôn hậu, trên thực tế cũngkhông phải người hiền lành gì.
Lần này thì tốt rồi, làm rõ xong, ảngược lại không tốt. Trước không nói Ngô Du Hà có thể bỏ ả vì có thểkhông hoàn thành nhiệm vụ hay không, Vương Minh có thể vì vậy mà khôngduy trì lâu với ả? Còn có Trương Hồ, có thể nhảy ra từ giữa làm khó dễhay không?
“Tớ nghe Vương Minh, anh nói thử xem làm sao bây giờ.” Lâm Dư Phỉ ngoan ngoãn đứng bên người Vương Minh, níu chặc tay Vương Minh.
Chuyện Lâm Dư Phỉ và Trương Hồ đính hôn cũng không có nhiều người biết, chonên Vương Minh cũng không biết. Đầu tiên hắn nhíu mày, Lâm Dư Phỉ lạiđính hôn rồi? Sau đó nghe Lâm Dư Phỉ nũng nịu như vậy, nhất thời khí thế nam tử hán bay hết.
“Mặc kệ, anh làm chủ cho em. Nếu hắn dám nói gì, anh đi dọn dẹp hắn.” Vương Minh khí phách hứa hẹn.
Mộc Dong cười ha ha, làm bộ lơ đãng nói,“Cái tên Trương Hồ kia, được ôngchủ tương lai của tập đoàn Hoa Vũ bồi dưỡng, học phí, phí chữa bệnh đềulà bọn họ chi trả……”
“Dong Dong, tớ cũng là một trong những ngườiđược đào tạo mà, lúc trước học bổng kia phát cho nhiều người như vậy,chứ đâu phải chỉ phát cho một mình Trương Hồ. Ý cậu là Vương Minh khôngthể xử lý được sao?” Biết trong lòng Mộc Dong đã muốn rạch mặt mình,thêm Mộc Dong hiện tại không thể làm kim chủ của ả, Lâm Dư Phỉ cũngkhông lưu tình, dù sao Vương Minh tốt xấu gì cũng lấy ra được mấy trămđồng một lần.
Quả nhiên Vương Minh vừa nghe liền nổi giận, sắc mặt xanh mét bắt lấy áo trước ngực Mộc Dong,“Mộc Dong, cô coi thường tôi?”
Mộc Dong hít sâu, kéo tay Vương Minh xuống dưới,“Không, em không có ý này, hai người suy nghĩ nhiều.”
Dù sao Mộc Dong cũng được xem như cô gái xinh đẹp, Vương Minh cũng khôngnỡ đánh, hắn nắm tay Lâm Dư Phỉ,“Chúng ta đi dạo phố, nếu em thức thờikhông chọc anh tức giận, vậy cùng đi mua quần áo. Nếu em tranh cãi ghentuông làm cho Dư Phỉ mất hứng, vậy tự tìm chỗ nào mát mẻ nghỉ ngơi đi!”
Đẩy cửa ra, Vương Minh và Lâm Dư Phỉ tự nhiên chạy lấy người, bỏ lại Mộc Dong đứng ở tại chỗ, nước mắt ầm ầm mà ra.
Lâm Dư Phỉ, mày là đô đê tiện! Mày không được ch.ết tử tế!
Ngô Sâm Nhược và La Lan Tử nghe thấy Vương Minh và Lâm Dư Phỉ rời đi, hai người liếc nhau, gật đầu.
Bất tri bất giác ăn ý làm cho hai người nháy mắt kéo tay nhau đi ra cửa,khi gặp Vương Minh và Lâm Dư Phỉ, La Lan Tử không chút do dự đá một cước về phía Lâm Dư Phỉ.
Lực của một cước này, nếu nói ngoan độc một chút thì có thể làm cho một người đàn ông tuyệt tử tuyệt tôn!
Hơn nữa, hôm nay La nữ vương còn mang giày cao gót!
Một tiếng chỉ kêu thảm thiết thê lương vang vọng trong nhà hàng nước, tiếng nhạc thanh nhã dễ nghe hoàn toàn không che được tiếng thét chói tainày.
Lâm Dư Phỉ hoa dung thất sắc, sắc mặt trắng bệch, run run dựalên người Vương Minh. Vương Minh đở ả, giống như sư tử nổi giận, vẻ mặthung ác trừng qua,“Mắt chó của mày bị mù……”
Ngô Sâm Nhược lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Minh.
Nửa câu sau của Vương Minh lập tức bị nghẹn ở trong cổ họng, hắn kinh ngạcnhìn người đối diện, này…… Là đứa con bị nhà họ Ngô đuổi khỏi nước? Từng cùng mình đánh một trận – Ngô Sâm Nhược?
Kịch liệt đau đớn đã giảmbớt, Lâm Dư Phỉ cuối cùng cũng có chút tinh lực nhìn người đã đá ả, độmạnh này tuyệt đối không có khả năng là vô tình!
Sau đó, Lâm Dư Phỉ thấy La Lan Tử tóc đỏ rực, đang đắc ý dào dạt nhìn ả.
“Ôiii, Lâm Dư Phỉ, đã lâu không gặp, lại dụ dỗ được người bạn trai mới à?” LaLan Tử không chút khách khí châm chọc, hơn nữa không đề cập tới chữ nàovề chuyện mình cố ý đạp ả.
Vương Minh liếc mắt nhìn một cái La LanTử, chuyện của La nữ vương ở trường Hạo Vũ hắn đã sớm nghe, nhưng trămnghe không bằng một thấy, La Lan Tử thật đúng là rất xinh đẹp.
Nhưng mà, mắt La Lan Tử bị mù à, lại đi yêu đương với tên Ngô Sâm Nhược thất thế này, người tài giỏi không được trọng dụng!
Đang bất bình vì bạn gái mình nhưng khi gặp La Lan tử thì lại dao động,Vương Minh giả vờ lịch sự hỏi La Lan Tử nói,“Cô là tiểu thư La Lan Tử La sao?”
Lâm Dư Phỉ nhíu mày, ả làm bộ như lơ đãng nghiêng người, làmcho bộ ngực mềm mại dán lên người Vương Minh,“Vương Minh, em đau quá……”
“Sâm Nhược, em cũng đau, chân bị giẫm trúng rất đau ~” La Lan Tử cũng làm nũng với Ngô Sâm Nhược.
Ngô Sâm Nhược ngầm hiểu, cậu âm lãnh nói với Lâm Dư Phỉ đối diện,“Nói xin lỗi.”
Hả? Lâm Dư Phỉ và Vương Minh ngốc lăng, xin lỗi?
“Chô giẫm lên chân bạn gái tôi, nói xin lỗi.” Bản lĩnh diễn vai âm trầm củaNgô Sâm Nhược được tôi luyện càng ngày càng lợi hại, khí thế lạnh nhưbăng làm cho phục vụ của nhà hàng đều dừng lại.
Mọi người đều im lặng nhìn, tập thể lựa chọn để đối phương tự mình giải quyết.
Lần này Vương Minh mặc kệ,“Ngô Sâm Nhược, mày có ý gì? Mày có tư cách gì mà khua tay múa chân với bạn gái tao?!”
Ngô Sâm Nhược cười câu thần,“Bạn gái mày?”
Vương Minh cười ha ha,“Chẵng lẽ là bạn gái của mày? Ồ, nhớ ra rồi, khi cô ấyhọc cấp ba có candal với mày truyền ra đúng không? Nói như vậy, cácngười thật sự muốn làm khó Dư Phỉ? Thôi đi Ngô Sâm Nhược, mày chỉ là một con chó bị đuổi ra khỏi nhà, La Lan Tử ở cùng một chỗ với mày quả thựcchính là hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, mày còn muốn làm khó ngườikhác? Tự soi nước tiểu của mình đi, nói không chừng mày sẽ khó chịu tớinỗi muốn tự sát đó.”
Trải qua huấn luyện đặc công Ngô Sâm Nhược rấtkhó bị loại ngôn ngữ nhàm chán này làm ảnh hưởng cảm xúc, cậu nhàm chánnghe, căn bản không muốn nói gì. Vừa nãy cậu thấy một người rất giốngTrương Hồ trong ảnh chụp nghiêng ngả chạy qua đây. Chỉ cần Trương Hồ tới đây, vậy cậu có thể cùng La Lan Tử đi khỏi đây rồi.
Nhưng mà, NgôSâm Nhược cảm thấy không sao cả, còn người vô cùng bao che khuyết điểm – La Lan Tử thì lại cho phép không. Môi cô giật giật, những câu mắng chữi đổ ập xuống.
“Mày là cái quái gì? Loại như mày ở cùng với Lâm Dư Phỉ quả đúng là hoàn mỹ vô khuyết, cái gọi là vật hợp theo loài, có thể ởchung một chỗ với thứ bệnh thần kinh lòng dạ độc ác vô liêm sĩ hạ lưunhư Lâm Dư Phỉ, chứng tỏ mày cũng là thứ chuyên bắt nạt lẻ yếu không cóđạo đức bại hoại vô liêm sĩ ti bỉ ghê tởm bệnh tâm thần mà thôi. Đươngnhiên, mày không có sự anh tuấn phong độ của Sâm Nhược, cũng không cóvóc dáng cao như Sâm Nhược, càng không thông minh như Sâm Nhược, thứ cao nhất của mày là của chính mình khi đi tiểu, úp mặt vào tường cũng thốich.ết người! Khi tự sát không biết tiện hơn người khác biết bao nhiêulần!”
Nói một đoạn thật dài, mọi người chung quanh cười không dứt,miệng lưỡi của cô gái nhỏ này thật lợi hại, nếu ai cải nhau với cô ấy mà yếu tim thì sẽ ch.ết bất đắt kỳ tử.
Lâm Dư Phỉ rúc vào người VươngMinh, suy nghĩ chuyển động thật nhanh, rốt cuộc có nên kéo Vương Minhchạy lấy người hay không. Hiện tại ả không muốn trêu chọc La Lan Tử, vìcăn bản là trêu chọc không nổi.
“Vương Minh, chúng ta đi thôi……”nguoinoiyeuemdi
Mặt Vương Minh vì những tiến cười ở đây mà vừa trắng vừa xanh, đang muốncho La Lan Tử một cái tát thì một tiếng hét đánh gãy lười của hắn.
“Lâm Dư Phỉ! Đồ – con – điếm!”
Trương Hồ đỏ mắt đứng ở cửa, khi hắn vừa mới đến, nghe Vương Minh nói Lâm DưPhỉ là bạn gái hắn(VM), hắn liền đỏ mắt. Sở dĩ đến bây giờ mới lêntiếng, là vì hắn thừa dịp nhân viên phục vụ đều chú ý trò khôi hài trong đại sảnh này, đi tới phòng trái cây lấy một con dao.
Lô Tú Phân đứng ở bên cạnh Trương Hồ, đồng dạng tức giận đến hai mắt đỏ lên cả ngườiphát run, Lâm Dư Phỉ đồ con điếm đê tiện này, thật sự là một chút mặtmũi cũng không chừa cho con bà ta. Đã đính hôn rồi, sao nó lại dám dụ dỗ đàn ông bên ngoài.
Trong quá trình Trương Hồ từng bước đi tới chỗLâm Dư Phỉ, Lâm Dư Phỉ rất nhanh kề sát tai Vương Minh nói đây là Trương Hồ người bắt ép ả đính hôn.
Đang có một thân lửa giận không thôngVương Minh chuyển qua người có thể bắt nạt. Không thể đánh La Lan Tử,nhà hắn ở thành phố Hải Đường không có địa vị bằng nhà La Lan Tử; NgôSâm Nhược đánh nhau rất giỏi hắn cũng đã từng bị đập vào hai năm trước,một chọi một với Ngô Sâm Nhược hắn không có phần thắng. Vì thế, ngườiquè Trương Hồ này, có thể để cho hắn trúc giận, cũng đừng trách hắn.
“Mày đang mắng bạn gái tao?!” Vương Minh hùng hổ đi về phía Trương Hồ.
Những lời này không khác lửa cháy đổ thêm dầu, Trương Hồ gầm lên giận dữ, một bên Lô Tú Phân lại bước nhanh lên, kéo lấy tóc bởi Lâm Dư Phỉ vì chânđau mà không né được, vừa tát mười mấy cái tát vừa chữi tiện – nhân – đồ – điếm – không – biết – xấu – hổ, đính hôn với con tao còn dám ra ngoài dụ dỗ đàn ông, xem tao có đánh ch.ết mày hay không!
Bên kia, sau khiVương Minh đám một quyền vào mặt Trương Hồ, Trương Hồ rống giận đấm lạihắn, hai người đánh qua đánh lại, nhưng tay chân Trương Hồ không thuậntiện, bị Vương Minh một quyền hung hăng đánh vào dạ dày, quỳ rạp xuốngđất nôn mửa. Vương Minh không chút thương hại lập tức đạp Trương Hồ lộnmèo, sau đó hung hăng một cước dẫm lên ‘chân giữa’ của Trương Hồ.
LôTú Phân quay đầu nhìn thấy cảnh này làm bà ta kinh hồn táng đảm, cảm xúc tức giận mãnh liệt làm cho bà ta buông Lâm Dư Phỉ ra, điên cuồng màđánh tới, bóp cổ Vương Minh,móng tay đen dài vì trường kỳ làm việc nhànông điên cuồng bấm vào mạch máu của Vương Minh.
Lâm Dư Phỉ đụng vàogiàn trồng hoa, làm thủy thinh rơi xuống ầm ầm, vỡ vụn, Lâm Dư Phỉ vừađịnh đứng lên, cái chân bị thương không còn sức, ả té ngã, mặt áp lênthủy tinh.
Nhưng, giờ phút này Lâm Dư Phỉ nhìn Lô Tú Phân nổi điênbóp cổ Vương Minh, Vương Minh sống ch.ết giãy dụa cũng giãy không ra khỏi mụ điên mất lý trí điên cuồng này, máu đỏ tươi ồ ồ chảy ra. Mọi ngườichung quanh bắt đầu thét chói tai, nhóm phục vụ rốt cục hoàn hồn, đềutiến lên can ngăn.
Sau đó, Trương Hồ lăn lộn trên mặt đất mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đột nhiên nhảy dựng lên, đi tới chỗ Lâm Dư Phỉ, ả đã bị thủy tinh cắm vào mặt, hung hăng cắt hai dao.
Lâm Dư Phỉ kinh hoàngthét chói tai, liên tục cào tóc, hai nhác kia một nhét thì rạch bên mátrái, một nhác thì từ xương quai xinh đến vú, sâu đến nỗi có thể thấyxương.
Lần này, thật sự là chuyện lớn rồi.
Ngô Sâm Nhược từ lúcTrương Hồ tới, đã che chở La Lan Tử lui qua một bên. Bọn họ im lặng nhìn màn biểu diễn phấn khích chó cắn chó này, sau đó còn bình tĩnh phối hợp lấy lời khai với cảnh sát.
Lô Tú Phân bị mang về cảnh cục, TrươngHồ, Vương Minh và Lâm Dư Phỉ được đưa vào bệnh viện. Đồng dạng làm những người đứng xem – Mộc Dong hưng phấn xem hết vớ diễn, sau đó mới mộtmình rời đi.
Mộc Dong đương nhiên thấy La Lan Tử, có thể ả đã khôngnhận ra Ngô Sâm Nhược. Nhưng mà có nhận ra hay không cũng không sao cả,Mộc Dong chỉ tiếc hận mình đã lên giường với Vương Minh, kết quả lời ích không lấy được bao nhiêu, ngược lại làm cho tâm trạng không tốt. Về sau khi quyến rũ người khác, phải chú ý hạ nhân phẩm mới được.
Về phần Lâm Dư Phỉ đã làm bạn thân hơn một năm kia, hừ, lúc này mặt mày hốc hác rách mấy đường, báo ứng, xứng đáng!
Lúc này đây, Trương Hồ vào cảnh cục, người của Ngụy Minh Nguyệt không có ởthành phố Hải Đường, cũng không rảnh mà đi quản. Hắn không cần vì vật hi sinh mà làm cho hành động lớn bị trắc trở, hơn nữa, Tống Ngôn Mục khithi vào trường đại học sẽ trở lại, hắn vẫn ngoạn Trương Hồ cũng chỉ làvì vợ Tống Ngôn Mục vui vẻ mà thôi. (D: gớm chưa… Vợ đấy nhé)
Kết quả là, Trương Hồ vẫn mong chờ Ngụy Minh Nguyệt lại tìm luật sư cho hắn,cái này xác định vững chắc phải thất vọng. Gia đình Vương Minh ít nhiềuvẫn là có chút sản nghiệp, lại là con một, nếu không cũng không đượcnuông chiều giống như hoàng đế. Hiện tại Vương Minh chảy nhiều máu nằmtrong bệnh viện, làm sao bọn họ có thể để yên.
Mà Trương Hồ, đã đủ mười tám tuổi, không còn giống như khi Ngô Tân phạm tội nữa.
Lâm Dư Phỉ cũng được đưa đến bệnh viện, đáng tiếc người nhà Vương Minhkhông có lòng thương hại, không trả tiền thuốc men cho ả. Bệnh viện chỉgấp mảnh thủy tinh và sát trùng cho ả, may vết thương, để cho ả xuấtviện. Trên người không có mang tiền cũng không có mang thẻ Lâm Dư Phỉlạnh lòng, mới ra bệnh viện đã gặp được Trương Thảo bị cảnh sát gọi đến, Trương Thảo không nói gì chỉ biết ôm Lâm Dư Phỉ khóc.
Trong lòng Lâm Dư Phỉ phiền chán vô cùng, lại không thể không an ủi mẹ mình. Ả nói với mẹ mình có sổ tiết kiệm, để ở trong nhà, bên trong có một vạn, để chobà ta trở về lấy dùm ả, ả phải tới bệnh viện tốt, tỉ mỉ xử lý vết thương trên mặt.
Đường do dao rạch có vẻ chỉnh tề, xử lý tốt thì ngày sausẽ không để lại dấu vết quá lớn. Lâm Dư Phỉ chỉ có thể đánh cuộc và bảotrì gương mặt này, nếu không con đường về sau của ả sẽ rất khó đi.
Trương Thảo đưa hết tiền mặt trên người cho Lâm Dư Phỉ, chỉ để lại tiền đi xe, sau đó lo lắng chạy về nhà, bà ta cũng có kỳ vọng rất cao với con gáimình. Nếu ngày sau con gái tìm không được người trong sạch, vậy kiếp này bà ta sống rốt cuộc còn có ý nghĩa gì?!
Trương Thảo vội vã chạy xevề nửa đường lại bị kẹt xe, lòng nóng như lửa đốt bà ta đợi nữa tiếng mà vẫn còn kẹt xe, vì quá nóng lòng bà ta dứt khoát đi xuống và cho ngườita mướn, vội vã chạy về phía trước
Con đường này lại vừa vặn chính là con phố Hiểu Lệ mở tiệm hoa, Trương Thảo màu gừng, quần màu xanh đậm,giầy thể thao màu đen, trên người còn khoá cái túi để tiền khi bán hàng, khi chạy thì ôm rất chặt vì sợ nó sẽ rơi.
Chạy quá nhanh, TrươngThảo không cẩn thận đụng vào người khác. Bà ta bước qua một bên nóitiếng xin lỗi rồi lại bước về phía trước, chạy được vài bước, TrươngThảo lập tức như nhìn thấy quỷ và quay đầu lại.
“Không có sao, nhìncô hoảng hốt như vậy, hẳn là có việc gấp đi.” Một thân hàng hiệu trangphục mốt – Hà Hiểu Lệ khoát tay với Trương Thảo, cười dịu dàng,“Đi đi.Hẹn gặp lại.”
Cách nhiều năm không gặp, còn nghe nói Hà Hiểu Lệ vàMộc Tiền Trình đã ly hôn, Trương Thảo lại quên người từng là kẻ thù củamình này. Bà ta vẫn luôn tránh gặp mặt Hà Hiểu Lệ, bởi vì bà ta là mộtngười thất bại, cho dù Hà Hiểu Lệ cũng thành người thất bại, nhưng bà ta vẫn không thể xóa bỏ hận ý trong lòng mình.
Đã từng, Trương Thảo vàHà Hiểu Lệ là bạn học cùng lớp, hai người đều thích Mộc Tiền Trình. Khiđó Trương Thảo không dám thổ lộ, Hà Hiểu Lệ lại đi trước một bước;Trương Thảo vốn muốn nói người nhà đi tìm bà mối giật dây, Hà Hiểu Lệlại bỏ học chạy tới nhà Mộc Tiền Trình ở; Chờ khi Trương Thảo vất vả học xong cấp ba sắp thi đại học, người trong nhà lại lấy không có tiền, bắt ép bà ta gả cho cha Lâm Dư Phỉ.
Cha của Lâm Dư Phỉ ích kỷ lại bạolực, đánh vợ con như cơm bửa. Đưa con gái đầu tiên của Trương Thảo mớiba tuổi thì bệnh ch.ết, đứa thứ hai thì bị sảy, đợi đứa thứ ba mới có thể giữ lại – Lâm Dư Phỉ.
Khi bà ta gian nan mang thai Lâm Dư Phỉ, vừa lúc Hiểu Lệ rạng rỡ gả cho Mộc Tiền Trình, khi mang thai thì tươi sáng rạng rỡ.
Bà ta thấy cái hôn lễ kia, cũng thấy Hà Hiểu Lệ mang theo đống lớn thuốcbổ về nhà, càng thấy Hà Hiểu Lệ ở sạp của mình mua đồ ăn. Hà Hiểu Lệcười hì hì cùng bà ta hàn huyên, nói Mộc Tiền Trình tốt cở nào.
Thờiđiểm kia, trong lòng Trương Thảo cũng đã điên cuồng thù hận, ‘lúc trướcnếu không phải có mày chắn phía trước, vậy tất cả của mày đều là củatao. Tài sản của Mộc Tiền Trình cũng là của tao, hưởng thụ cuộc sốngnhiều vật chất cũng là tao!’
Có lẽ cha của Lâm Dư Phỉ nhìn ra phần tâm tư này của Trương Thảo, vào một lần uống say sau hung hăng nhục nhã nàng.
“Mày muốn đùa cái gì, mày tự sờ trên mặt mình coi có bao nhiêu vết nám? Toàn thân đều là mùi hôi tanh, mày gã cho tao đã là mày trèo cao, còn nghĩđến những người khác? Để mày xuân thu đại mộng!”
Căn bản không để ýTrương Thảo còn đang mang thai, cha Lâm Dư Phỉ hung bạo cường bà ta,biến thành Trương Thảo xuất huyết, thiếu chút nữa lại xảy thai thai. Bởi vậy lúc ấy Trương Thảo trở về nhà mẹ đẻ nháo muốn ly hôn, bà ta phảirời khỏi tên đàn ông ác độc này.
Nhưng mà, nhà mẹ đẻ khuyên cang, khi cha Lâm Dư Phỉ tỉnh rượu tới xin lỗi, người bên nhà mẹ đẻ để cha Lâm Dư Phỉ kéo bà ta về. Cha mẹ chồng của bà ta lại nhẫn tâm cột bà ta vàogiường, miễn cho bà ta lại lặng lẽ trốn chạy.
Sau khi sinh đứa bé raTrương Thảo từ nay về sau đối với cuộc sống của mình càng không có hivọng, bởi vì là con gái, cha mẹ chồng không hài lòng, muốn bà ta sinhtiếp. Bà ta cười lạnh cho cha mẹ chồng một lỳ trà lạnh, muốn sinh thìcác người tự sinh, kiếp này bà ta chỉ sinh một đứa. Nếu không, ly hôn.
Lân tính cách nóng nảy và thân phận đê tiện của cha Lâm Dư Phỉ, nếu khôngcó Trương Thảo thì sẽ không tìm được ai. Ly hôn lại hợp ý Trương Thảo,vì thế cha mẹ chòng mặt uốn éo, mặc kệ. Tuy rằng trong nhà thường xuyênkhắc khẩu vì chuyện lông gà vỏ tỏi (chuyện vặt), nhưng Trương Thảo coinhư là rất che chở Lâm Dư Phỉ. Cha Lâm Dư Phỉ ta bị người khác đánh gãychân, Trương Thảo mới thành trụ cột trong nhà. Nhưng khi Lâm Dư Phỉ cònnhỏ, bị ông nội bà nội còn có cha mình nhục nhã.
Cho nên, từ nhỏTrương Thảo đã dạy Lâm Dư Phỉ, con xem, bạn học cùng lớp tên Mộc Tuyếtcủa con, mẹ nó chính là người cướp đi tất cả hạnh phúc của mẹ, con đừngđể nó cướp hết của con.
Lâm Dư Phỉ kế thừa lòng đa nghi của mẹ mình,bắt đầu từ tiểu học, liền coi Mộc Tuyết trở thành đối tượng áp chế cuốicùng, bắt đầu lợi dùng và trả thù cô. (D: Đệt mợ hai mẹ con nhà cưng….Liên quan thế éo nào mà làm thế? Còn giết người ta,,… đậu… Đúng “Cẩu”)
Mẹ của mày cướp đi hạnh phúc của mẹ tao, vậy tao cũng sẽ cướp hết tất cả hạnh phúc của mày.
Hà Hiểu Lệ còn dịu dàng cười đứng ở trước mặt, làn da bà trơn bóng dungmạo tinh xảo, trang sức sa hoa trang phục khéo léo, đối lập bà ta vẻ mặt tang thương đầu bạc hỗn loạn, quần áo xấu xí thần sắc lo lắng, quả thực là trên trời dưới đất.
Trương Thảo đờ đẫn nhìn chằm chằm Hà Hiểu Lệ, đột nhiên như bị bệnh thần kinh cười,“Hà Hiểu Lệ, đã lâu không gặp.Nghe nói cô và Mộc Tiền Trình đã ly hôn, như thế nào? Hiện tại quá sovới trước kia tốt hơn?”
Nghe đối phương kêu tên mình, Hà Hiểu Lệ cóchút ngạc nhiên, bà cẩn thận đánh giá người trước mắt, ở trong đầu tìmkiếm gương mặt tương tự.
“Trương Thảo?” Ở một góc sáng xa xôi sủanhảy ra một gương mặt tương tự, nhưng cô gái từng xinh đẹp động lòngngười, tại sao lại trở nên già cả thế này?
Đương nhiên, trước khi HàHiểu Lệ ly hôn với Mộc Tiền Trình, cũng biến mình thành một người đàn bà nhát gan yếu đuối. Một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc, có thể hủydiệt sự xinh đẹp của một người phụ nữ.
“Ha ha, quý nhân hay quên chuyện.” Độ cong khóe miệng của Trương Thảo vô cùng quỷ dị.
Vưu Mạch Đông còn có Hoa Báo đi theo phía sau Hà Hiểu Lệ liếc mắt một cái,vi diệu hoạt động một chút tư thế, nhìn như tùy ý, thật ra đã muốn tiếnvào trạng thái phòng bị.
“Rất nhiều năm không gặp, nhất thời khôngnhớ tới, thật có lỗi.” Hà Hiểu Lệ cũng nhận thấy được sự khác thường của Trương Thảo, nhưng sau khi nhận ra người này là ai, Hà Hiểu Lệ cũngkhông có hảo cảm gì với bà ta (ta muốn để ‘mụ ta’ cơ). Lâm Dư Phỉ là con gái Trương Thảo, trước kia mình đối Lâm Dư Phỉ rất tốt. Kết quả Lâm DưPhỉ đã làm gì? Bà còn nhớ rõ cái trán Mộc Tuyết bị Phạm Kiếm Xuân đánhbị thương, còn có Lâm Dư Phỉ hãm hại Mộc Tuyết trộm học phí của lớp. Mẹcon liên tâm, có thể dạy dỗ đứa con gái như Lâm Dư Phỉ, Trương Thảo đãsớm không còn là Trương Thảo mà bà biết năm cấp hai nữa.
Hà Hiểu Lệ bây giờ, toàn tâm toàn ý đều là vì Mộc Tuyết suy nghĩ.
“Tôi còn có một số việc, xin phép trước.” Hà Hiểu Lệ nói xong, bắt đầu hướng ven đường mà đi. Đoạn đường này kẹt xe thật lâu, bọn họ chỉ có thể đibộ đến cuối ngã tư đường rồi đổi xe.
Trương Thảo tiếp tục cười haha,“Đúng vậy, bây giờ cô giàu rồi, làm sao còn nhớ người nghèo như tôichứ. Bản lãnh của cô quả nhiên cao, đầu tiên là gả cho Mộc Tiền Trình,hiện tại chỉ sợ là đã leo lên rất nhiều cành cao. Nhờ con gái cô à? Mẫubằng tử quý câu này quá đúng cho cô…… Có phúc quá rồi…… Tôi quả nhiên là thủ bại tướng, tôi thua cô, con tôi cũng thua con cô…… Ha ha……”
Nghe nói như thế, sắc mặt Hà Hiểu Lệ trầm xuống,“Trương Thảo, tôi biết trước kia cô cũng thích Mộc Tiền Trình. Bây giờ hắn làm tôi chướng mắt, dùsao tôi cũng ném đi rồi, nếu không cam lòng thì cô có thể đi nhặt. Vềphần con gái của tôi, chính là quý khí, cô lại thế nào?”
Trương Thảocâm miệng, thần sắc khó lường nhìn Hà Hiểu Lệ một cái, xoay người chạyđi. Bà ta còn phải lấy sổ tiết kiệm cho Lâm Dư Phỉ.