Chương 70: Chi nhỏ quỷ dị
Trong một tuần kế tiếp, Mộc Tuyết bề bộn nhiều việc.
Đầu tiên cô cần học thêm về biểu diễn, Redy không hổ là người đại diện kim bài, cô ấy trực tiếp kéo một đoàn chế tác điện ảnh tới, cụ thể nói cho Mộc Tuyết cái gì là xuấn bản cái gì là kịch cái gì là diễn, động tác của đạo diễn có ý nghĩa sâu xa, góc độ khi quay phim và cách hành động, kết cấu màn ảnh khác với thực tế. Tóm lại, Mộc Tuyết phải hiểu được tất cả trong thời gian ngắn, một diễn viên thì cần phải phối hợp với đoàn phim.
“Từ trước đến giờ điện ảnh đều là chuyện của một đám người, không phải chuyện của một người. Biểu diễn là chuyện của một đám người, không phải chuyện của một người.”Redy thật tâm nói với Mộc Tuyết,“Dù bây giờ em đang chơi đùa, em đừng phủ nhận, chị thấy rõ là em đang chơi đùa. Nhưng mà, mục tiêu của em là muốn làm ngôi sao, nhất định phải trả giá, chỉ dùng tiền thì không thể làm ra chuyện.”
Mộc Tuyết cũng thành thật gật đầu,“Em biểu diễn…… Có thể không thành thạo. Nhưng nếu để người khác bước vào cảm xúc thì em có thể.”
Không để ý đến Mộc Tuyết khoe khoang không căn cứ, Redy dốc lòng giúp Mộc Tuyết chụp ảnh ngoại cảnh. Khi biết được Mộc Tuyết không có một chút kinh nghiệm về chuyện diễn hay chụp ảnh, cho dù là Redy cũng hỏng mất vài phút, nhưng mà thần kinh thần kinh của cô ấy đã được đám cực phẩm ở giới giải trí rèn luyện dẽo dai vôc cùng, trong vài giây kế tiếp đã nghĩ ra biện pháp.
Dù sao quay phim hay chụp ảnh, cũng phải cho Mộc Tuyết làm thử trước! Tìm biên kịch giỏi giảng giải kịch bản cho Mộc Tuyết, sắp xếp giáo viên huấn luyện biểu diễn chuyên nghiệp, dựa theo tiêu chuân trước khi thi của trường đại học.
Hàng năm đều có một vài người học cấp tốc trong 2,3 tuần để đi thi, người thi đậu cũng không ít. Cho nên…… Trời phù hộ Mộc Tuyết đi, bằng không cho dù cô là Gia Cát Lượng cũng không thể đở nỗi tường.
Kết quả, biểu hiện của Mộc Tuyết hôm nay nằm ngoài dự ký.
Đối với cảm động, ái mộ, vui sướng cô điều biểu hiện bình thường, nhưng đối với oán hận, phẫn nộ, áp lực, cừu hận, thống khổ, tuyệt vọng độ khó khá lớn mà cô lại biểu hiên vô cùng bay bổng và tự nhiên! Rõ ràng là một khuôn mặt hồn nhiên, lại có thể biểu đạt cảm xúc tương phản như vậy.
Lotus Black, thật sự là phù hợp với định nghĩa với Mộc Tuyết.
Có thiên phú và sức dãn như vậy, còn có bối cảnh phía sau sâu như vậy, nói không chừng, cái tên Lotus Black thật sự có thể đóng dấu trên một thời đại. Nhiệt huyết trong lòng Redy đã sớm bị đốt thành tro tàn nay lại cháy lên.
Không có một người đại diện nào từ chối chứng kiến một kỳ tích sinh ra dưới tay mình.
Từ ngày đó sau khi Kim Liên Liên trở về, bắt đầu bắt tay vào điều tr.a bối cảnh của Sương Tuyết. Vốn cô ta nghĩ có thể tr.a được thông tin của Sương Tuyết từ chỗ bộ phận nhân sự, kết quả Sương Tuyết căn bản là không thông tin lưu trữ nào. Cô là người đặc biệt, người biết thân phận của cô chỉ có giám đốc Cát và Redy, có lẽ còn bao gồm tài xế và trợ lý Sương Tuyết tự mình mang đến. Nhưng mà, sẽ không ai nói cho cô ta biết thân phận của Sương Tuyết.
Không thể biết người biết ta, không dám tùy tiện hành động. Kim Liên Liên tuy rằng có chút lỗ mãng, nhưng cũng không phải người không não. Nhưng mà, cô ta giống như con gà chọi muốn đâm đầu vào Sương Tuyết, làm sao cũng không dừng được.
Rất nhanh,[ giữa hè phồn hoa ] đã được bấm máy. Đối với nữ thứ số 1, mọi người đều biết điều thức thời không nói gì. Lý Điềm trình diện sau khi trình diện xong cũng không có gì khác thường, im lặng ngồi ở chỗ kia coi lại kịch bản, lúc rảnh thì nhìn phân cảnh của người một chút, cố gắng nghiền ngẫm nhân vật của mình.
Mộc Tuyết đến đoàn phim đầu tiên là nhìn Lý Điềm, tuy không biết đối phương đối với người đột nhiên chen chân vào là cô như thế nào, Mộc Tuyết vẫn đi tới.
“Xin chào Lý Điềm, tôi là Sương Tuyết.”
Lý Điềm chính tập trung tinh thần nhìn kịch bản, lông mi thật dài thỉnh thoảng chớp, qua một hồi lâu mới phản ứng lại là có người kêu mình.
“A ngại quá, xin chào, xin lỗi tôi thất thần. Xin chào tôi là Lý Điềm, cô là……?” Lý Điềm có chút xấu hổ, thật ra bản chất của cô là người hướng nội.
“Sương Tuyết, cũng có thể gọi tôi là Lotus Black.” Mộc Tuyết nghiêng đầu, nụ cười mang theo bỡn cợt,“Có thể gọi cô là Tiểu Điềm Điềm không?”
Ngày sau ở trước mặt truyền thông vĩnh viễn là khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng – Lý Điềm, đương nhiên ngày sau đổi tền kêu là nữ thần Lý Điềm, hiện tại đột nhiên lại mặt đỏ.
“Không, vẫn là gọi tôi Lý Điềm đi……”
Ha ha, trong lòng Mộc Tuyết cười như điên, thì ra tính cách bí mật của đại mình tinh sau này là vậy nha! Thật sự là chơi rất vui, nếu thật là loại tính cách này, kia không phải thực dễ bị bắt nạt? Có thể là đã bị bắt nạt rất nhiều, sau này mới có thể người mặt than lạnh như băng giống Ngô Sâm Nhược?
Không thể không nói, Mộc Tuyết đoán đúng.
Chuyển biến kiếp trước của Lý Điềm, đúng là bắt đầu tự bộ phim này. Cô làm một nhân vật phản diện trong phim, ra ngoài vẫn bị nữ chính bắt nạt. Kim Liên Liên là người hiếu thắng và có lòng ghen tỵ mạnh, thấy ai xinh đẹp hoặc có tài hơn cô ta thì cô ta nhất định phải ngăn chặn, nếu đơn giản không làm được thì cô ta sẽ giở thủ đoạn vô sĩ. Loại tâm lý gà chọi này của Kim Liên Liên làm cô ta ức hϊế͙p͙ rất nhiều người, ngày sau rốt cục đụng vào thiết bản bị lật thuyền mới từ bỏ.
Nhưng kiếp này có Mộc Tuyết, đường đi của Lý Điềm rõ ràng sẽ phát sinh biến hóa.
Bị Mộc Tuyết cười ha ha khiến cho mặt càng hồng, Lý Điềm tìm một lý do sứt sẹo là đi WC để chạy. Cô biết Mộc Tuyết chắc chắn là có bối cảnh lớn, tuy rằng không cảm nhận được ác ý của Mộc Tuyết, nhưng mà người như thế có thể tránh thì cứ tránh.
Nào biết Mộc Tuyết lại thân mật nắm tay,“Tôi đi với cô.”
Bá!
Ánh mắt của Kim Liên Liên như kim nhọn chỉa qua.
Tốt lắm, Lý Điềm đúng không? Vốn Kim Liên Liên rất bất mãn với người thành tích ưu tú lần đầu tiên diễn đã nhận được vai phản diện này, lần này rất tốt, Lý Điềm lại cấu kết với Sương Tuyết.
Tạm thời tao không thể động Sương Tuyết, chẵng lẽ còn không thêt thu thập một người tập huấn như mày?
Khi cử hành nghi thứ khởi động máy Mộc Tuyết không có đi, liên tục vài ngày học điên cuồng làm cho cô mỏi mệt không chịu nổi. Redy phát hiện Mộc Tuyết chỉ cần ngủ một giờ là có thể có tinh thần gấp trăm lần, lập tức tăng một lượng lớn huấn luyện. Học tập sáu tiếng ngủ một tiếng, hận không thể có thể biến Mộc Tuyết trở thành vịt nhồi cho ăn.
Nói tiếp, người bình thường thấy chuyện này, không phải nên ngạc nhiên trước sao? Vì cái gì Redy không chút do dự, lập tức dự tính? Mộc Tuyết trăm tư không thể giải.
Mà Mộc Tuyết không biết là, Redy đã gặp qua rất nhiều người, trong đó người tinh lực tràn đầy ý chí kiên định điều đại bạo phát trước mỗi cuộc thi hoặc casting quan trọng, mỗi ngày chỉ ngủ hai tiếng cũng được. Cho nên, cô ấy tự động gộp Mộc Tuyết vào trong số đó.
Trước khi chính thức quay, trừ nghi thức bên ngoài với truyền thông và thương nhân, tất cả moijt người trong đoàn phim đều đã tụ lại một chỗ, tất cả mọi người đều đông đủ để họp, mọi người phải có tư tưởng và kỹ luật thống nhất.
Hôm nay đạo diễn gọi mọi người đến, chính là vì tụ họp một chút. Địa điểm quay phim tương lớn, là căn biệt thự sa hoa vừa được tu kiến ở ngoại ô thành phố B, nơi này sẽ hoàn thành 60% phân cảnh. Mà cảnh quay học đường sẽ quay ở đại học B, một vài phân cảnh khác là quay ở những nơi trong nước.
Đạo diễn nói chu kỳ quay, hạng mục công việc và chú ý, còn có những vấn đề tương đổi lớn khác, đặc biệt dặn dò mọi người phải thật sự đoàn kết cố gắng. Sau đó là người của đoàn phim tự giới thiệu, quay phim ghi chép tại trường quay hóa trang ghi âm ánh sáng – nói chung là rất nhiều. Chờ bọn họ giới thiệu xong, đạo diễn cố ý an bài các diễn viên giới thiệu với nhau. Tuy rằng mọi người có lẽ đã sớm quanh co lòng vòng hỏi thăm rõ ràng từng nhân vật của người khác, nhưng [giữa hè phồn hoa] có rất nhiều người, đoàn đội nam chủ chính là 7 người, không giới thiệu thì thật sự không được.
Redy xuất trướng đã sớm hấp dẫn lực chú ý của mọi người, ngay cả chuyên quay phim thần tượng đạo diễn Trình cũng tươi cười với Redy. Vốn dĩ sau khi đoàn đội nam chủ giới thiệu, thì giới thiệu nữ chính trước, kết quả đám đạo diễn Trình để cho Redy nói trước.
Nhưng mà tại đây, quả thật Redy được xem như nguyên lão ở giới giải trí, ngay cả đạo diễn Trình cũng là sau khi Redy nổi danh bên ngoài mới bộc lộ tài năng. Trước kia đạo diễn Trình muốn Redy dẫn theo ngôi sao đến diễn vai chính, còn có cố ý mời Redy ăn một bữa cơm để cô ấy bàn tính sắp xếp với công ty bên kia.
Vì thế Redy cũng có tự giác của tiền bối, không chối từ, đơn giản nói, “Chào mọi người tôi là Redy, có lẽ mọi người biết tôi. Bất quá biết hay không cũng không sao cả, hiện tại tôi là người đại diện của Lotus Black Sương Tuyết, cô ấy đảm nhiệm vai nhân vật phản diện.”
Căn bản không cần phải nói cái gì ‘mọi người chỉ giáo nhiều hơn’, Redy có tư cách này cũng có thực lực này.
Kế tiếp mới tới Kim Liên Liên, người đại diện của Kim Liên Liên không chỉ phụ trách một mình cô ta, hôm nay tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên Kim Liên Liên làm nhân vật chính, cho nên người đại diện của cô ta – Đỗ tiên sinh cũng đến. Nhưng mà Kim Liên Liên không quan tâm người đại diễn giới thiệu về cô ta như thế nào, cô ta chỉ luôn luôn nhìn chằm chằm Mộc Tuyết.
Lạnh như thế còn im lặng bình tĩnh cho ai xem, hừ, có người đại diện ngạo mạn hò hét như vậy giỏi lắm hay sao? Quả nhiên là làm cho người ta chán ghét vô cùng!
Mộc Tuyết không biết Kim Liên Liên suy nghĩ cái gì, cô vẫn còn đang đánh giá 7 nam chủ đấy! Lại là 7 người, trong đầu Mộc Tuyết vang lên ca khúc Hồ lô bay lượn…… Rất hại não! Van cầu nhóm trang phục đừng có biến học thành 7 màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím, nếu không cô thật sự sẽ muốn đem hồ lô của lão đạo sĩ chụp lên đầu bọn họ!
Cho nên ánh mắt Mộc Tuyết đánh giá bảy người nam chủ kia vô cùng vi diệu, trong mắt bao hàm ý cười. Bảy mỹ nam bị nhìn thì vô cùng bỡ ngỡ, bọn họ không làm chuyện gì hấp dẫn lực chú ý của Mộc Tuyết mà.
Sau khi tập hợp mọi người, đạo diễn trình một mình đi tìm Kim Liên Liên.
“Liên Liên, tuy rằng tôi đích thân yêu cầu để cô làm nữ chính, nhưng nếu Sương Tuyết kia muốn đổi người, cô ấy có thể lấy được vai mình muốn. Cô nên thu liễm tính tình của mình đi, ảnh thị Thần Hoàn chứ không phải giải trí An Thôi trước kia, đừng lãng phí cơ hội khó có được này.” Đạo diễn Trình cũng không nhiều lời, hắn cũng là nhận sự nhờ vã của người khác mới cho Kim Liên Liên mặt mũi. Nên cần nhắc nhở cô ta đứng mực, chuyện còn lại hắn không quản.
Kim Liên Liên lơ đễnh,“Chú Trình, tại sao mọi người lại kiêng kị Sương Tuyết như vậy, tôi thấy cô ta chỉ có hậu trường cứng rắn một chút mà thôi, bản lãnh khác thì không có, không đúng sao?”
Đạo diễn Trình đã không muốn nói chuyện với Kim Liên Liên, trách không được tại sao trước đây cô gái này còn nhỏ tuổi đã có tí thành tựu, nhưng đến bây giờ cũng không tạo nên cái gì. Quả nhiên là tính cách quyết định vận mệnh.
Đương thiên chờ sau khi Kim Liên Liên đi khỏi, rốt cuộc hạ ngoan tâm gọi điện thoại cho Tống Thiến Mẫn.
Bình thường, nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng, Kim Liên Liên cũng sẽ không xin Tống Thiến Mẫn giúp. Dù sao chút chuyện nhỏ mà nhờ tới Tống Thiến Mẫn thì chẵng phải cô ta chỉ là người bình thường thôi sao.
Nhưng lần này cô ta thật sự không nhịn được, rốt cuộc Sương Tuyết có lai lịch gì!
Di động vang thật lâu Tống Thiến Mẫn mới nghe, giọng nói có chút lơ đãng,“Liên Liên, nghe nói cậu quay phim mới, có bảy nam chính, cậu đúng là diễm phúc sâu nha.”
“Đó điều là Thiến Mẫn cậu ban cho tớ. ” Kim Liên Liên ngây thơ trả lời.
“Ừ, nếu đẹp trai thì phải chụp hình lại cho tớ, nếu tớ thấy thích……”
“Tớ sẽ hẹn bọn họ ra ngoài đi chơi với cậu!” Kim Liên Liên chân chó tiếp một câu.
Bên kia di động sung sướng cười rộ lên,“Quả nhiên Liên Liên rất ngoan. Bây giờ tớ muốn đi thăm chị họ, cậu còn có chuyện gì sao?”
“Ừ có, là như vầy, đoàn phim chúng tớ xuất hiện một cô gái, nghệ danh là Sương Tuyết, thân phận thật không rõ ràng lắm. Đạo diễn Trình nói cô ta không phải người có thể tùy tiện chọc, nếu cô ta muốn diễn vai nữ chính, thì tớ sẽ lập tức rớt đài. Aizz, tớ thật sự không biết đây là thần thánh phương nào, cho nên muốn hỏi cậu xem thử cậu biết không?”
Đầu kia dừng một chút, Tống Thiến Mẫn giống như nhận được khiêu chiến, âm thanh không còn lơ đãng như trước nữa,“Cậu chụp ảnh lại rồi gửi cho tớ.”
Ngay cả Tống Thiến Mẫn cũng không biết? Kim Liên Liên trong lòng đánh cảnh báo một cái,“Tớ đã chụp ảnh, lập tức gửi cho cậu.”
Cúp điện thoại, nhanh chóng gửi ảnh cho Tống Thiến Mẫn, Kim Liên Liên nghĩ rằng chắc chắn không bao lâu sẽ điều tr.a ra, Sương Tuyết, tao muốn nhìn thử dưới lớp da hồ ly của mày là thứ quái gì.
Kết quả không ngờ, trong chốc lát Tống Thiến Mẫn lập tức gọi điện thoại tới.
“Liên Liên, người này, tớ biết. Không có bối cảnh gì, gia đình ly dị mồ côi cha, bối cảnh ông bà đều là người ở nông thôn. Cô ta chỉ là ỷ vào khuôn mặt, bám vào anh họ tớ mà thôi. Tớ vô cùng vô cùng không thích người này, cậu cần phải thay tớ thu thập cô ta, bất luận sinh tử tớ đều chịu trách nhiệm cho cậu. Làm tốt chuyện này, chỉ cần tớ còn sống, tớ đảm bảo cậu ở ảnh thị Thần Hoàn vĩnh viễn là hạng S.”
Một miếng bánh lỡn đập vào mặt Kim Liên Liên, làm cho nhất thời trong mắt cô ta đều là tương lai tươi sáng, “Thiến mẫn cậu yên tâm, nếu là người cậu ghét, tớ nhất định sẽ chiêu đãi cô ta thật tốt!”
Thì ra là bám vào người nhà họ Tống, kẻ tám lạng người nữa cân thôi. Kim Liên Liên yên tâm, thế lực ngang nhau thì tao sẽ không để cho mày yên!
Nhưng Kim Liên Liên vốn không có nghĩ tới, chi nhỏ của nhà họ Tống và nhà chính khác nhau. Tiểu thư của chi nhỏ so sánh với thiếu gia của nhà chính, khỏi nghĩ cũng biết thực lực của thiếu gia nhà chính mạnh hơn; Mà thiếu gia chi nhỏ nhìn thấy tiểu thư Tống Tử Khâm của nhà chính còn phải lui ra phía sau nửa bước. Cô ta không hỏi, vị anh họ này là người của chi nhỏ hay nhà chính mà?
Tống Thiến Mẫn đang trên đường đi thăm Tống Huệ Ninh, Tống Huệ Ninh là người của chi thứ 7 là chi ‘chữ’, còn cô ta là chi ‘tự’. Hai chi nhỏ giao hảo, thực lực cũng không kém nhiều lắm. Hai người Tống Huệ Ninh và Tống Thiến Mẫn chỉ số thông minh tính cũng không chênh lệch nhiều lắm, cho nên đặc biệt thân thiết.
Kể từ khi Từ Tống Huệ Ninh bị chứng mất ngủ tới nay, Tống Thiến Mẫn cũng giảm tiếp xúc với cô ta. Tinh thần Tống Huệ Ninh hình như cũng có chút vấn đề, luôn hoảng sợ nhìn góc phòng, khiến cho cô ta (TTM) cũng sợ theo. Nhưng dù sao cũng là chị em tốt, mỗi tuần cô ta điều đến thăm Tống Huệ Ninh một chút, trong lòng chúc Tống Huệ Ninh có thể sớm bình phục.
Tất cả, đều bắt đầu từ Mộc Tuyết! Tống Thiến Mẫn vô cùng rõ ràng điểm này.
Ngày đó hai người bọn họ định tới nhục mã Tống Ngôn Mục, kết quả gặp được sát tinh Mộc Tuyết này, không hiểu tại sao lại thôi mien được bọn họ, làm bọn họ mơ thấy giấc mơ thật khủng khiếp. Từ đó về sao, Tống Huệ Ninh thường mất ngủ vì giấc mộng đó.
Không ngờ Tống Ngôn Mục về thành phố B, còn dẫn Mộc Tuyết theo. Dẫn tới thành phố B thì thôi đi, thế mà lại đưa vào ảnh thị Thần Hoàng.
Nghĩ đến đây, Tống Thiến Mẫn cười, có thể đưa vào giới giải trí, thuyết minh sau này Tống Ngôn Mục cũng không muốn kết hôn với Mộc Tuyết này. Dù sao, người cầm quyền của nhà họ Tống có quyền uy ở chính giới, những người làm cán bộ – quân nhân của nước C đối với vợ, con dâu có yêu cầu rất cao, có thể cưới một nhà nghệ thuật nhưng không thể cưới một diễn viên.
Vậy, để cho Kim Liên Liên tự coi mình thông minh đi thu thập đối phương đi. Dù sao Kim Liên Liên chỉ là một con chó cô ta nuôi, bây giờ cũng là thời cơ tốt để thực nghiệm lực sát thương của cô ta.
Tống Thiến Mẫn thỏa mãn xuống xe, đi tới nhà Tống Huệ Ninh. Bảo vệ vô cùng quen thuộc Tống Thiến Mẫn, vừa chào hỏi vừa mở cửa, Tống Thiến Mẫn trước sau như một không có trả lời đi về phía trước.
Trong phòng, Tống Huệ Ninh vẫn là bộ dáng tiều tụy da bọc xương như cũ, cô ta ngơ ngác nhìn đèn gốm hình hoa sen, trên hoa sen…… Hình vẽ rất quái dị.
Đèn trong phòng là đèn trần, tại sao lại đổi thành đèn hoa sen?
Tống Huệ Ninh nghĩ không ra hình dáng của cái đèn trần lúc trước, cô ta chưa tùng chú ý đèn đóm và đồ dùng trong nhà. Nhưng giờ phút này phát hiện, liền cảm thấy rất nhiều chỗ kỳ quái.
Đèn bàn của mình là Tống Yên cho, đèn chụp màu hồng trân châu nhạt, cột đèn màu tráng được khắc hình hoa, vô cùng có phong cách công chúa. Phía dưới có một dòng chữ nhỏ: Tặng cho em gái.
Cố sức bò dậy từ trên giường, Tống Huệ Ninh không có sức lực đưa tay ra lại không cẩn thận làm ngã đèn.
Trùng hợp Tống Thiến Mẫn mở cửa phòng ra,“Huệ Ninh, em là thiến mẫn, em đến thăm chị.”
Tay có với như thế nào cũng không với tới cây đèn Tống Huệ Ninh vội vàng nói,“Thiến mẫn, mau, giúp tớ nhặt đèn bàn lên, tớ muốn xem ánh sáng của đèn!”
Đã lâu không có nghe thấy Tống Huệ Ninh nói chuyện vội vàng như vậy, bình thường cô ta đều là bộ dáng sợ hãi, hiện tại lại có sinh khí. Tống Thiến Mẫn nhanh chóng đóng cửa, chạy chậm đến tấm thảm bên giường nhặt đèn lên.
Xem dưới đáy đèn…… Dòng chữ kia, không có.
Không có…… Tại sao lại không có…… Tống Huệ Ninh trợn tròn mắt.
Đối với rất nhiều chuyện trong nhà cô ta đều không quan tâm, nhưng đồ của Tống Yên cho cô ta đều nhớ rõ rành mạch.
“Thiến Mẫn, cậu còn nhớ rõ hình dáng của đèn phòng trước kia của tớ không?” Giọng của Tống Huệ Ninh có chút run run.
Tống Thiến Mẫn ngẩng đầu nhìn đèn gốm hoa sen, nhíu mày,“Ngay cả đèn ở nhà tớ tớ cũng không nhớ, huống chi là nhà cậu. Nhưng mà…… Đèn phòng cậu chắc là vẫn treo đèn hình hoa sen, tớ nhớ tớ còn từng chọc cậu. Cậu nói là của anh trai cậu cho……”
Nhắc tới anh trai Tống Huệ Ninh, Tống Thiến Mẫn lập tức ngậm miệng. Chuyện con riêng của chi thứ bảy mất tích mọi người điều lựa chọn im lặng. TRận bắt cóc ngoài ý muốn kia thật sự rất tàn nhẫn, đám tiểu bối bọn họ không rõ chi tiết. Tống Thiến Mẫn nghe lén tin tức thì bị người nhà ân cần dạy bảo vô số lần, nhất định không thể để cho Tống Huệ Ninh biết.
“Mẹ!” Tống Huệ Ninh vừa đập mép giường vừa cao giọng gọi. Từ khi cô ta bắt đầu gặp ác mộng không ngừng, Đào Đào làm một cái nút ở mép giường cô ta, chỉ cần nhấn nút thì mọi người trong nhà đều nghe được.
Nhưng hôm nay Đào Đào đi ra ngoài, cho nên chỉ có thể gọi điện thoại.
“Huệ Ninh, làm sao vậy? Mẹ ở công ty xử lý công việc, buổi chiều mới về.”
Tống Huệ Ninh vội vàng trả lời “Mẹ, quà của anh hai tặng con đâu? Mẹ để ở đâu? Là ở tầng cao nhất hay tầng hầm?”
Đầu kia điện thoại im lặng thật lâu,“Huệ Ninh đừng nóng vội, chờ mẹ về tìm cho con.”
“Không! Con muốn xem bây giờ! Đừng nói với con, mọi người đã vứt đi! Khụ khụ khụ khụ khụ khụ……” Tống Huệ Ninh gấp đến độ hít thở không thông, mãnh liệt ho khan.
“Được rồi được rồi, ở tầng hầm. Con chờ mẹ về tìm cho con, ngoan nhé.”
Bên kia điện thoại hình như có người báo cáo công việc, Đào Đào cũng gấp, không có cách nào chỉ nên chỉ nói được vài câu thì cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Tống Huệ Ninh cắn răng từ trên giường bước xuống,“Thiến Mẫn, cậu đỡ tớ, tớ muốn xuống tầng hầm.”
Tống Thiến Mẫn dù có ngu thế nào cũng ý thức được chuyện này không thích hợp, cô ta đứng trên lập trường của Đào Đào,“Huệ Ninh, chờ dì về tìm cho cậu, cậu xem bây giờ đứng cậu cũng đứng không vững, cẩn thận ngã.”
Hung tợn trừng Tống Thiến Mẫn, Tống Huệ Ninh cười lạnh nói,“Thiến Mẫn, liên quan đến chuyện của anh tôi, thì cậu nói với tôi những lời này? Chị em tốt là như vậy sao?”
Liên quan đến chuyện của Tống Yên, Tống Huệ Ninh đều không lý trí. Tống Thiến Mẫn câm miệng, cô ta đã ăn nhiều thua thiệt từ Tống Yên cho, cũng bởi vì Tống Yên đã thu thập một chị em tốt của cô ta.
“Dù cô không đi, tôi kêu người hầu đến.” Tống Huệ Ninh thấy Tống Thiến Mẫn câm miệng không nói lời nào, trong lòng càng thêm phiền toái.
Mấy người các người, đang gạt tôi cái gì? Tại sao ai cũng kiêng kị anh trai tôi như vậy?
Mất tích năm đó, rốt cuộc còn có bao nhiêu ẩn tình? Tại sao tôi lại thường xuyên mơ thấy giấc mơ đó, rốt cuộc tại sao anh trai tôi lại biến mất?