Chương 11: Tâm như dây đàn
Tịnh dưỡng được ba bốn ngày, Đoạn Vân Tụ rốt cục cũng có thể xuống giường đi lại. Diệp Tú Thường mỗi ngày đều xuống bếp sắc thuốc và làm nhiều món ăn ngon cho nàng, khiến Đoạn Vân Tụ ngày càng áy náy, mà Ngụy Thiếu Khiêm thì lo lắng không thôi.
Ngày hôm đó, Ngụy Thiếu Khiêm hẹn Diệp Tú Thường đến viện tử của mình, muốn hỏi rõ mọi chuyện.
“Tú Thường muội muội, có phải muội thích tiểu tử Đoạn Vân kia hay không?” Ngụy Thiếu Khiêm vốn là một người thẳng tính, cũng không có vòng vo.
Diệp Tú Thường lấy làm ngạc nhiên ---- không phải là nàng không có nghĩ tới vấn đề này, cũng biết Ngụy Thiếu Khiêm sẽ hỏi nàng, nhưng không nghĩ lại tới nhanh như vậy. Nàng nghĩ nghĩ, đáp: “Thiếu Khiêm ca ca, huynh hiểu lầm rồi, thật sự ta đối Đoạn công tử rất có hảo cảm, nhưng vẫn chưa thể nói là yêu thích...”
“Nếu không thích, muội lại làm cho hắn nhiều việc như vậy? Muội chưa từng đối với ta tốt như thế...” Ngụy Thiếu Khiêm hắn không tin, “Tú Thường muội muội, đã qua nhiều năm như vậy, muội hẳn là biết tâm ý của huynh...”
Tâm ý của Ngụy Thiếu Khiêm, Diệp Tú Thường sao lại không biết ---- ở trước mặt người khác hắn luôn là một công tử đầy kiêu ngạo, nhưng đối với chính mình lại dung túng muốn gì được đó, hàng năm hắn đều đến Minh Viễn Sơn Trang, lại còn luôn mang theo các loại lễ vật tinh khiêu tế tuyển*. Nhưng có như vậy thì đã sao? Nàng luôn luôn đem hắn trở thành ca ca, trở thành bạn tốt, nếu như không có Đoạn Vân Tụ, nàng cũng khó có thể đem hắn trở thành tình lang.
*( lựa chọn kỹ càng)
“Thiếu Khiêm ca ca, huynh có nhớ sinh thần năm ta mười sáu tuổi, ta đã từng nói với huynh là sẽ đối với huynh như đối với ca ca...”
Ngụy Thiếu Khiêm ngây ngẩn cả người, hắn nghĩ chẳng qua là do Diệp Tú Thường thuận miệng tỏ vẻ thân cận một câu, không nghĩ tới trong đó lại có ý tứ sâu xa như vậy.
“Ta không tin! Mấy năm nay, ta đối với muội tốt như vậy, muội cũng biết!”
“Thật sự ta biết, nhưng mà, ta đã cũng mấy lần ám chỉ với huynh, hy vọng huynh không nên đem trái tim để ở chỗ của ta. Thiếu Khiêm ca ca huynh cũng hiểu được, ta thật không muốn thương tổn huynh...”
Ngụy Thiếu Khiêm nhớ đến, Diệp Tú Thường từng mấy lần đề cập muốn cùng mình kết nghĩa huynh muội, nhưng mình lại vội vàng không suy nghĩ kĩ ý tứ của nàng đã bỏ qua*. Hắn nghĩ, bản thân mình rất ưu tú, không có nam tử trẻ tuổi nào có thể ưu tú hơn so với hắn, hắn lại nghĩ, hắn đối với Diệp Tú Thường dụng tâm như thế, tất nhiên có thể đợi được đến khi nàng thích hắn, nhưng hắn lại không nghĩ rằng, cảm tình vốn không phải là võ công, chỉ cần dụng tâm liền có thể đạt được! Nhưng hắn không cam lòng, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hắn muốn, trừ bỏ ánh sao trên trời, còn không hắn dù có phải mất sức của chín trâu hai hổ cũng phải chiếm được đến!
*ý gốc là "hốt luân thôn tảo" --> nuốt gọn trái táo
“Có phải tiểu tử Đoạn Vân đó hay không? Có phải bởi vì hắn muội mới nói như vậy hay không? Ta biết hắn thật sự là một nhân tài, nhưng Ngụy Thiếu Khiêm ta cũng không kém! Ta phải đi tìm hắn, ta muốn để cho hắn nếm thử lợi hại của Thần Phong chưởng, ta phải cắt đứt si tâm vọng tưởng của hắn!”
“Thiếu Khiêm ca ca, chuyện này cùng hắn không có quan hệ! Lại nói, hắn hiện giờ đang có thương tích trong người, huynh thế nào lại cùng hắn động thủ!” Diệp Tú Thường nhanh chóng kéo lại Ngụy Thiếu Khiêm.
Ngụy Thiếu Khiêm thấy Diệp Tú Thường ngăn cản mình, trong lòng lại càng khí, “Muội quan tâm hắn như vậy, còn nói không thích hắn? Hảo! Ta cũng không phải kẻ tiểu nhân, ta sẽ chờ hắn dưỡng thương cho tốt, lại đi tìm hắn!”
Ở bên trong Hoa Minh, Đoạn Vân Tụ cũng không biết Ngụy Thiếu Khiêm cùng Diệp Tú Thường bởi vì nàng mà đang tranh cãi, nàng đang chuyên tâm cân nhắc nữa ván cờ ngày hôm qua chơi cùng Diệp Tú Thường. Hôm qua hai nàng đánh cờ đến giờ Tý, còn chưa phân thắng bại, đành phải lưu đến hôm nay chơi tiếp. Lúc này trên bàn cờ, hắc bạch song phương giằng co ở nơi này, nan phân nan giải.
Trải qua một ngày chơi cờ, Đoạn Vân Tụ không thể không bội phục kỳ nghệ của Diệp Tú Thường ---- nàng thường chơi cờ cùng sư phụ, kỳ nghệ cũng coi như lợi hại, có đôi khi còn có thể thắng thượng sư phụ được mấy mục, không nghĩ tới gặp phải Diệp Tú Thường, lại có cảm giác như quyền đầu đả tại miên hoa thượng* làm nàng hơi bối rối.
*("đánh vào bông "có thể hiểu đại khái là xuất toàn lực mà không có kết quả)
Phía dưới đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, Đoạn Vân Tụ biết là Diệp Tú Thường đến đây, trong đầu nàng chợt lóe ra một nước cờ hay, nhưng bị tiếng bước chân này cắt đứt dòng suy nghĩ, vì thế nàng cũng không để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm bàn cờ.
Diệp Tú Thường thấy vẻ mặt của Đoạn Vân Tụ, liền đoán được nàng đang nghĩ cách phá giải thế cờ, cũng không quấy rầy, tự rót một chén trà Long Tỉnh ngồi chờ ở một bên. Nàng vừa thổi trà nóng trong tay, vừa nhìn Đoạn Vân Tụ ở đối diện, thấy nàng chống khuỷu tay đặt ở bàn cờ bên cạnh, chuyên chú nhìn quân cờ không chớp mắt, mày khẽ động, dường như nghĩ không thông.
Ánh mắt của nàng phát họa gương mặt Đoạn Vân Tụ, khuôn mặt như bạch ngọc, lông mi hơi cong, tròng mắt đen như ánh sao lấp lánh, sống mũi cao, đôi môi lại tựa như cánh hoa. Nàng còn chú ý tới Đoạn Vân Tụ đã thay đổi một bộ bạch sam mới, cả người ôn nhuận như ngọc, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy thoải mái.
Mãi nhìn, ly trà nóng trong tay hơi hơi nghiêng xuống, làm bỏng tay,“Aaa” nàng kêu lên một tiếng. Đoạn Vân Tụ quay đầu, nhìn thấy mu bàn tay Diệp Tú Thường hơi hơi phiếm hồng, vội chạy tới nắm lấy tay nàng dùng sức thổi thổi vài cái, đột nhiên nghĩ đến chỉ thổi như vậy cũng không được, sau đó không để ý tới Diệp Tú Thường ngăn cản, xoay người nhảy vọt đi tìm nước lạnh, nàng đem tay Diệp Tú Thường đặt vào trong chậu gỗ.
“Nàng chờ một chút, ta đi tìm thuốc!” Nói xong lại chạy xuống tìm A Nghê tỳ nữ ngụ ở bên cạnh phụ trách chiếu cố nàng lấy thuốc mỡ.
Khi nàng trở về, lại thấy Diệp Tú Thường nhìn trong tay mình cười. Nàng không kịp hỏi, liền đem tay Diệp Tú Thường trong nước lấy ra, nhè nhẹ lau khô, dịu dàng thoa thuốc mỡ, sau mới dùng gạc băng lại cho nàng.
“Có phải rất đau không?” Đoạn Vân Tụ khom người quấn xong băng gạc, sau đó ngẩng đầu hỏi Diệp Tú Thường, không nghĩ tới khoảng cách lại quá gần, thiếu chút nữa đụng phải mặt Diệp Tú Thường, nàng còn ngửi được cả mùi hương thoang thoảng trên người đối phương.
Đoạn Vân Tụ nhanh chóng lui lại, “Ta không cố ý mạo phạm...”
“Không sao...” Diệp Tú Thường trong mắt ý cười ôn nhu ---- nàng trong lòng cực kỳ cao hứng, không nghĩ tới Đoạn Vân Tụ lại khẩn trương vì mình như vậy, vừa rồi động tác rất ôn nhu giống như là che chở cho một đóa hoa yếu ớt, lập tức lại nghĩ tới Đoạn Vân Tụ vừa rồi thi triển khinh công, vội hỏi: “Thương thế của huynh như thế nào rồi? Ban nãy sao có thể vận công?”
“Ta không sao, nhưng còn nàng, sau này cũng nên cẩn thận!” Đoạn Vân Tụ nâng chung trà lên, thổi thổi đưa tới bên môi Diệp Tú Thường, đã quên mất đối phương vẫn còn tay trái không có bị thương.
Diệp Tú Thường hơi hơi cúi đầu uống một ngụm, nói: “Được rồi, hết khát rồi...” Khóe mắt đuôi mày hiện lên ý cười ôn nhu.
Đoạn Vân Tụ trong lòng kì quái: Tay đã bị phỏng như thế mà nàng lại tỏ ra thật cao hứng là sao đây? Không đợi "nàng" suy nghĩ cẩn thận, liền nghe Diệp Tú Thường hỏi: “Nghĩ ra được cách phá giải chưa?”
Đoạn Vân Tụ cố ý ngửa mặt lên trời thở dài, “Aizz, vừa sắp nghĩ ra được, lại thấy nàng bị phỏng, ta quên mất rồi.”
“Có muốn ta nói cho huynh biết cách phá giải hay không?” Diệp Tú Thường cố ý trêu chọc nàng.
“Không muốn, ta nhất định nghĩ ra được!” Đoạn Vân Tụ vẻ mặt quật cường.
“Tốt lắm, ta chờ đây!” Diệp Tú Thường ha ha cười.
Đoạn Vân Tụ lại chuyên tâm nhìn bàn cờ, đột nhiên linh quang chợt lóe, sau đó cười đặt một quân cờ xuống.
Diệp Tú Thường nhìn nước cờ này, trong lòng kinh ngạc ---- người này thế nhưng lấy lui làm tiến, đem con đường của mình vây lại!
.........
Lại qua mấy ngày, vết bỏng trên tay Diệp Tú Thường cũng hết, thương thế của Đoạn Vân Tụ gần như khỏi hẳn rồi, liền muốn đi dạo khắp nơi, hoạt động gân cốt một chút, nên nàng đề nghị đi lên Thiên Mục sơn du ngoạn, Diệp Tú Thường liền đáp ứng. Hai người đi về phía tây Thiên Mục sơn, trên con đường u nhã tĩnh mịch hướng về phía trước. Tiết trời cuối xuân đang tiến vào đầu hạ, trong núi hoa dại nở rộ, thảm cỏ xanh bạt ngàn, nghe tiếng thác đổ, chim hót véo von, quang cảnh quá mức mỹ lệ.
“Cảnh sắc thật đẹp a” Đoạn Vân Tụ không khỏi tán thưởng.
“Đoạn công tử nếu thích, có thể xây nhà, ở lại nơi đây a...”
“Này cũng là ý kiến hay!”
Hai người một đường cười cười nói nói, đã đến giữa sườn núi, đi vào trong một mảnh rừng, trông thấy một căn nhà trúc. Căn nhà trúc này chỉ có một tầng, lại cách mặt đất hai thước, nhìn qua thấy một màu xanh biếc u tĩnh, trên cửa có một tấm hoành phi, phía trên đề bốn chữ “Tri vi tinh xá“.
Diệp Tú Thường nhìn thấy “Tri vi” hai chữ, tâm có chút suy nghĩ ---- “Tri vi”, từ này ở trong sách “Chu Dịch* ý là cần ẩn giấu nội tâm mình, năm đó mẫu thân lấy tên này là để tự nói với chính mình, thân là nữ nhi càng phải ẩn nhẫn tình cảm của mình, nhưng mà bản thân nàng bây giờ lại cảm thấy, tình cảm này, giống như giang hà bôn dũng**, để mặc cho nó cuồn cuộn chảy cũng không phải, nhưng nếu cố tình ngăn trở nó cũng không đúng, vậy nàng phải làm như thế nào đây?
*Chu Dịch cũng giống như Kinh Dịch đều là thuật số(bói quẻ).
**(sông Trường Giang với Hoàng Hà nước sông dâng tràn hay chảy mạnh)
Diệp Tú Thường ở bên cạnh trầm tư, còn Đoạn Vân Tụ bị hấp dẫn bởi cây hoa lê đang nở rộ giữa sân.
“Hoa lê dưới chân núi đã tàn, nhưng trên núi hoa vẫn còn nở, thật sự là cùng một núi nhưng cảnh sắc lại khác nhau a!” Đoạn Vân Tụ đi quanh cây lê tinh tế đánh giá.
“Đúng vậy a, bất quá, đây chỉ là một cây lê...” Diệp Tú Thường ý tại ngôn ngoại*, cũng đã tới lúc hoa tàn.
*câu nói có hàm ý khác
“Vậy lại thế nào? Theo ta thấy, một cây lê hoa này cùng một rừng hoa lê dưới chân núi mỗi nơi mỗi vẻ, rừng hoa lê vô cùng khí thế giống như tuyết lớn đầu mùa, như sóng bạc đầu cuồn cuộn, còn cây hoa lê nơi này, tuy rằng cô đơn, nhưng lại thanh tĩnh hơn hẳn, không có người nhàn rỗi đến làm phiền, tự khai tự phóng, mới tiêu dao làm sao!”
Diệp Tú Thường thầm mắng “Đồ ngốc”, xoay người mở cửa vào phòng trúc.
Đoạn Vân Tụ cũng đi vào theo, thấy trong phòng thập phần rộng rãi, bày trí lịch sự tao nhã, mọi thứ đều làm từ trúc xanh, một bên là giường trúc, một bên là ghế trúc, chỉ có khác là ở giữa để một cây cổ Cầm. Thân Cầm đen bóng, mặt trên khắc đầy hoa văn màu đỏ như hoa mai nở rộ, phía dưới khắc bông lúa rũ xuống màu vàng nhạt.
Đoạn Vân Tụ vuốt thân Cầm, chỉ cảm thấy bóng loáng tinh tế, lại lau một chút dây đàn, dây đàn phát ra âm thanh cực kỳ thanh u.
“Dây đàn này được làm bằng gì?”
“Công tử đoán thử xem?”
“Này không phải tơ tằm bình thường...”
“Đoạn công tử hảo nhãn lực! Đây là băng tằm ti.”
Đoạn Vân Tụ giật mình không nhỏ, không nghĩ tới băng tằm trong truyền thuyết thế nhưng tồn tại, hơn nữa này băng tằm ti liền tại ngón giữa của mình.
“Cha ta lúc trước vì mẫu thân, ở Hoàn Khâu Sơn tìm mất một năm mới tìm được vật ấy...”
“Xem ra cha nương nàng thập phần ân ái a.”
Diệp Tú Thường cười cười, xem như thừa nhận.
“Tri Vi Tinh Xá này là nơi nương ta dùng để giải sầu nghỉ mát. Trước kia khi ta còn nhỏ, nếu trời quá nóng, nương liền mang theo ta cùng đại ca tới chỗ này, dạy cho chúng ta đánh đàn thưởng hoa, cùng chúng ta ngắm trăng ngắm sao, hại cha thường phàn nàn, nói mẫu thân có đại ca cùng ta liền không cần phu quân là hắn nữa...” Nói tới đây, thần sắc Diệp Tú Thường có chút ảm đạm.
Đoạn Vân Tụ đi đến bên người nàng, ôn nhu nói: “Chớ bi thương, nàng còn có phụ thân cùng đại ca...”
Diệp Tú Thường ổn định tâm tình, thu lại nhớ thương, nói: “Nói cũng phải, hơn nữa, mẫu thân để lại nhiều kỉ vật như vậy, chính là Tri Vi Tinh Xá này, còn có Đề Vân Cầm, để thời điểm ta có nhớ người, còn có nơi có thể...”
Diệp Tú Thường ngồi xuống xếp bằng ở phía sau Cầm, lại nói: “Ta đàn một khúc cho Đoạn công tử thưởng thức được không?
“Đương nhiên rửa tai lắng nghe” Đoạn Vân Tụ liền ngồi xuống giường trúc.
Diệp Tú Thường cánh tay ngọc giương nhẹ, ngón trỏ tay phải ở dây đàn thoáng hiện lên một nét, một tiếng đàn lã lướt nhẹ nhàng đãng ra, tiếp theo liền chọn lưỡng huyền*, chỉ nghe tiếng đàn như sơn giản thanh tuyền** từ trên dây đàn thảng xuất, quanh quẩn ở trong phòng trúc. Sau đó nàng mười ngón nhẹ nhàng như ở trên dây khiêu vũ, hoặc mạt mạn thiêu*(chậm), hoặc bát hoặc câu*(gẩy hoặc móc), tiếng đàn du dương dễ chịu, nghe như từ chốn xa xăm vọng lại. Thời gian dần qua, này tiếng đàn nhiễm lên triền triền miên miên***, giống như một tràng bách chuyển thiên hồi nhu nhuyễn, mềm nhẹ tinh tế làm cho lòng người tan chảy.
*(đàn lên hai sợi dây), **(nước chảy trong khe núi trong vắt), ***(kéo dài không dứt)
Đoạn Vân Tụ vừa tự nhiên lắng nghe tiếng đàn, vừa nhìn chăm chú Diệp Tú Thường ở phía xa một trượng, dần dần thân mình nghiêng qua, khuỷu tay tựa vào trên gối trúc. Ánh mắt nàng ngắm nhìn Diệp Tú Thường càng ngày càng chuyên chú, càng ngày càng ôn nhu. Diệp Tú Thường nàng mặc một kiện y phục màu vàng nhạt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, bị nữa thân người của nàng che khuất, ánh sáng cùng bóng dáng nàng giao nhau, làm cho nàng trở nên xinh đẹp dị thường, mái tóc nàng đen nhánh tán ở sau người, tùy cho gió nhẹ nhàng thổi bay bay, khuôn mặt tú nhã như ngọc sáng bóng, phía dưới bờ mi cong là đôi mắt trong suốt như nước hồ thu, lộ ra thâm trầm mà lại ôn nhu.
Đoạn Vân Tụ bỗng nhiên cảm thấy mình không thể thở được, đôi mắt cũng không thấy được bất kỳ cái gì khác, ngoại trừ Diệp Tú Thường ngồi ở nơi đó. Nàng cảm giác tâm mình như ở dưới dây đàn, bị mười ngón tay linh hoạt kia bát động khơi vào, lập tức như một mặt hồ yên tĩnh trong suốt bị lay động gợn sóng lăn tăn, thật lâu không thể hồi phục.
Diệp Tú Thường thấy Đoạn Vân Tụ đang si ngốc nhìn mình, liền đối với nàng thản nhiên cười, nụ cười kia như dị hoa sơ phóng, chạm vào đáy lòng Đoạn Vân Tụ. Cũng bởi vì nụ cười kia, khuỷu tay Đoạn Vân Tụ run lên, thân mình ngã lệch ở trên giường trúc. (ngại dùm bạn Vân Tụ nha nha >”