Chương 18: Cuộc thảm sát năm xưa
Trong một cái khách điếm ở Đào Nguyên trấn, Đoạn Vân Tụ chậm rãi kể lại cho Diệp Tú Thường nghe cuộc thảm sát diệt môn mười năm trước.
Một ngày.... mười năm trước, Đoạn Vân Tụ ôm chú chim sơn ca nhỏ lên ngọn núi phụ cận để phóng sinh. Chú chim này là mấy ngày trước nàng cùng ca ca Đoạn Phong Tiêu trong lúc chơi đùa ở trên núi nhặt được. Lúc ấy hai người mãi chơi nên về muộn bị phụ thân phạt cấm túc ba mất ngày.
“Muội muội, muội cẩn thận một chút, đừng để cho cha nương phát hiện a!”
“Ta biết, ca ca huynh cũng cẩn thận một chút, đừng để cho cha nương cùng Tề thẩm thẩm biết ta trốn...”
“Hắc, muội hoài nghi bản lãnh của ca ca muội sao, một mình ta có thể đóng vai hai người a, “ Đoạn Phong Tiêu giả âm thanh của muội muội nói: “Cha, ta muốn ăn mứt quả...”
Đoạn Vân Tụ cười đến rơi nước mắt.
“Đi nhanh lên, nếu muội không đi cha nương sẽ phát hiện bây giờ!”
“Ưh, ta đi đây, ca ca!”
Đoạn Vân Tụ nói xong liền lặng lẽ chuồn ra hướng hậu viện, lại từ hậu viện chui lỗ chó đi ra ngoài, sau đó chạy thẳng lên núi.
Nàng đi lên trên núi, tìm đến chỗ mấy ngày trước nàng cùng ca ca nhặt được con tiểu vân tước nhỏ, nàng trèo lên cây đem chú chim đặt vào trong tổ. Trong tổ ba chú chim sơn ca khác cũng kêu líu ríu, giống như hoan nghênh tỷ muội thất lạc trở về.
“Được rồi, ngươi về nhà rồi nha!” Đoạn Vân Tụ cười hì hì, “Nương của các ngươi sẽ mau trở lại! Ta cũng phải về, nếu không bị cha phát hiện liền thảm rồi!”
Đoạn Vân Tụ trên cây leo xuống, một đường nhảy nhót trở về tâm tình vô cùng tốt. Ai ngờ đi đến giữa sườn núi, nàng đạp phải một chỗ đất xốp, liền rơi vào cái bẫy săn thú.
Cái bẫy này vừa sâu vừa trơn, nàng đã thử nhiều cách cũng không thể nào trèo lên được, phải vội vàng kêu to cứu mạng, nhưng gọi đến khàn cả giọng mà vẫn không có ai đến.
Mặt trời xuống núi, màn đêm dần dần bao phủ mặt đất, Đoạn Vân Tụ sợ đến muốn khóc rồi.
Nhưng vào lúc này, nàng nghe được tiếng bước chân, trong lòng mừng rỡ, hô to cứu mạng.
Một cái đầu người ló ra khom xuống, đúng là quản gia Tiếu An trong phủ. Tiếu An mười ba tuổi đã vào Đoạn Phủ, hơn Đoạn Hàn mấy tuổi, cùng Đoạn Hàn lớn lên bên nhau, sau lại theo Đoạn Hàn chuyển nhà đến nơi đây, đối Đoạn gia trung thành cẩn cẩn, tận tâm tận lực, rất được Đoạn Hàn tin cậy.
“Tiểu thư, làm sao người lại rơi xuống đây, lão gia phát hiện người lặng lẽ chạy đi, phân phó ta đi tìm người, tìm người không dễ a!”
“Ta không cẩn thận liền rơi xuống đây, Tiếu bá bá ngươi mau cứu ta ra ngoài đi!”
Tiếu An liền đứng dậy, nhưng phát hiện mình không có dây thừng, Đoạn Vân Tụ nghĩ nghĩ, không bằng dùng y phục kết thành dây thừng đi. Tiếu An cởi hai kiện trường sam trên người mình, kết thành một dây dài, đem Đoạn Vân Tụ kéo lên.
“Tiểu thư té có bị thương không?”
“Hì hì, cọ xát trầy chút da, không có chuyện gì!”
“Chúng ta trở về thôi!”
“Hảo! Bất quá, ngươi đừng nói cho cha nương ta biết, ta bị té xuống nơi đây nữa nha, nếu không bọn họ lần sau lại càng không cho phép ta cùng ca ca đến đây chơi!”
“Hảo, hảo, quỷ tiểu thư thích gây chuyện của ta!” Tiếu bá bá cưng chìu vuốt cái mũi Đoạn Vân Tụ, nắm tay nàng xuống núi.
Rất nhanh đã đến gần chân núi, đột nhiên hai người thấy cách đó không xa bốc lên một hồi đại hỏa ngập trời.
“Tiếu bá bá!” Đoạn Vân Tụ có điểm hoảng sợ, bởi vì đó là hướng nhà nàng. Nàng muốn chạy xuống núi, lại bị Tiếu An một phen nắm lấy.
“Tiểu thư chậm đã, để ta đi xem trước!” Tiếu An nhớ tới lão gia Đoạn Hàn đã từng nói với hắn, phải chuyển nhà đến nơi này là vì tránh đi những kẻ xấu muốn đoạt Kinh Hạc Kiếm Pháp, nhưng địch trong tối ta ngoài sáng, Đoạn gia tùy thời có thể gặp phải tai họa, cho nên lúc nào cũng phải lưu tâm, một khi thật sự xảy ra tai họa, nhất định phải bảo hộ an toàn cho hai đứa con của hắn.
“Không được, ta muốn đi!” Đoạn Vân Tụ không thuận theo.
“Tiểu thư nghe lời...”
“Không được, ta muốn đi!” Đoạn Vân Tụ muốn hướng dưới chân núi chạy xuống, nhưng mới chạy được vài bước đã bị điểm huyệt. Nàng giật mình không thôi ---- chính mình chưa bao giờ biết Tiếu bá bá còn có võ công, vừa rồi khi hắn cứu mình động tác còn rất vụng về mà. Nàng không biết phụ thân mình vì phòng ngừa vạn nhất nên đã âm thầm dạy Tiếu An võ công.
Tiếu An nói xong, đem Đoạn Vân Tụ ôm đến đặt trong bụi cỏ, còn kéo vài bụi cây che khuất nàng.
“Người ở chỗ này chờ, Tiếu bá bá rất nhanh sẽ trở lại!” Tiếu An nói xong, thân hình chợt lóe đã không thấy tăm hơi.
Đoạn Vân Tụ nhìn xuyên qua bụi cây thấy ánh lửa ở phía xa, tim như bị nướng lên. Nàng giống như thấy cha cùng nương ở trong lửa giãy dụa, ca ca ở trong lửa quằn quại, đều bị cháy đến nhìn không ra, đau khổ tột cùng.
“Đây không phải là nhà của ta, đây không phải là nhà của ta...” Nàng luôn luôn nhớ kỹ như vậy, lại tưởng tượng đến từng cảnh tượng thảm thiết, ở trong bụi cỏ nàng cảm thấy đã qua rất lâu, muốn động lại không thể động, muốn kêu cũng không kêu được.
Rốt cục, Tiếu An cũng trở lại. Hắn ôm lấy Đoạn Vân Tụ nói: “Tiểu thư, chúng ta mau rời khỏi nơi này!” Nguyên lai Tiếu An chạy vội trở về, phát hiện đúng là Đoạn Phủ bị đại hỏa bao trùm! Hơn nữa hàng xóm đều tới cứu hỏa nhưng vẫn không thể dập được đại hỏa kia, cả Đoạn Phủ đã chìm trong biển lửa. Càng tệ hơn chính là, ở trong một góc hắn thấy được hắc y nhân. Cho nên hắn nhanh chóng cân nhắc, chạy đến phụ cận Vi gia mượn một cổ xe ngựa, đánh xe đến chân núi, muốn mang Đoạn Vân Tụ rời khỏi nơi này. Những người khác của Đoạn gia đều đã bị hạ độc thủ, hắn nhất định phải bảo trụ Đoạn Vân Tụ huyết mạch còn lại của Đoạn gia.
Tiếu An ôm Đoạn Vân Tụ lên xe ngựa, một đường chạy nhanh như bay, ly khai Đào Nguyên trấn. Nhưng hắn không có giải khai huyệt đạo cho Đoạn Vân Tụ, bởi vì hắn hiểu rõ tính tình nàng, nếu nàng cử động được, nhất định sẽ trở về Đoạn Phủ, như vậy hậu quả càng nghiêm trọng hơn.
Xe ngựa rất nhanh rời đi Đào Nguyên trấn, hướng về phía đông mà chạy. Nhưng sắc trời dần dần ửng sáng, có ba hắc y nhân truy đuổi theo bay lên xe ngựa.
Tiếu An vội giải huyệt cho Đoạn Vân Tụ, nói: “Tiểu thư đừng sợ!” Đoạn Vân Tụ gật gật đầu.
Hắc y nhân bay lên xe ngựa, giơ đao hướng Tiếu An bổ tới.
Tiếu An rút ra kiếm giấu ở trên người, đấu cùng ba hắc y nhân trên mã xa vẫn đang lao nhanh.
“Không nghĩ tới hạ nhân Đoạn gia cũng biết võ công!” Này một người áo đen ở giữa nói.
Cho dù võ công của hắn có tốt hơn, hôm nay cũng phải đi gặp Diêm vương gia!” Một người áo đen khác nói: “Bên trong còn có một đứa nhỏ của Đoạn gia, chúng ta ngăn hắn, Quỷ Điểu ngươi nhanh đi!” Hắn lại ra lệnh.
Hắc y nhân thứ ba tuân lệnh, chui vào xe ngựa.
Tiếu An thấy thế, giơ kiếm đâm hướng người muốn chui vào xe ngựa, lúc này liền lộ ra sơ hở, bị hắc y nhân đang tấn công hướng mình chém một đao.
Người áo đen kia chui vào xe ngựa, nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của Đoạn Vân Tụ, “Tiểu quỷ, ngươi cũng đừng trách ta, ta không giết ngươi, thì ta phải ch.ết”, nói xong, một đao hướng Đoạn Vân Tụ chém tới.
Đoạn Vân Tụ vốn lui ở một bên, giả bộ như thật sợ hãi, thấy một đao chém tới, mạo hiểm nắm lấy lưỡi đao, đồng thời chân phải đảo qua, làm hắc y nhân vấp té. Đoạn Vân Tụ cùng Đoạn Phong Tiêu từ khi bốn tuổi Đoạn Hàn đã bắt đầu dạy bọn họ tu tập nội công tâm pháp, nhưng không có truyền qua võ công chiêu thức gì, cho nên Đoạn Vân Tụ cùng Đoạn Phong Tiêu đều có nội lực nhưng không có chỗ dùng. Lúc này Đoạn Vân Tụ ở dưới tình huống vạn phần nguy cấp dựa vào cảm giác của mình ra chiêu, không nghĩ tới một kích đắc thủ.
Hắc y nhân kia thấy một Tiểu cô nương mới mười tuổi lại đánh bại mình, thẹn quá hoá giận, trở tay đoạt lại đại đao, lại hướng Đoạn Vân Tụ bổ tới. Đoạn Vân Tụ tránh trái né phải, vài lần bị chém trúng, vài lần lại miễn cưỡng tránh khỏi.
Trên nóc xe ngựa, Tiếu An cùng hai hắc y nhân càng đấu càng khó giải quyết. Tiếu An tuy rằng học qua võ công, nhưng chưa từng cùng người giao thủ, lúc này lại đối mặt hai kẻ được huấn luyện chuyên nghiệp, bọn sát này thủ tâm ngoan thủ lạt nên rơi vào thế hạ phong. Rất nhanh, Tiếu An đã muốn chống đỡ không được rồi.
Hai hắc y nhân liếc mắt trao đổi một cái, sử xuất đòn sát thủ, hai cái đại đao chia ra một trước một sau chém trúng Tiếu An, Tiếu An trên nóc xe ngựa té xuống. Lúc này Đoạn Vân Tụ muốn trốn cũng không thể trốn, thời điểm tránh công kích của hắc y nhân cũng bị té xuống xe ngựa.
Tiếu An phiên thân đến bên người Đoạn Vân Tụ, nói: “Tiểu thư người chạy mau, để ta ở lại cản bọn hắn!”
“Không, Tiếu bá bá, ta sẽ không chạy trốn một mình!”
“Tiểu thư, Đoạn gia cũng chỉ còn lại mình người, người nếu không thể sống sót, ta tới Hoàng Tuyền cũng không cách nào hướng lão gia công đạo! Người đi nhanh lên!” Tiếu An nói xong, đem kiếm quét ngang, ngăn cản ba hắc y nhân vọt tới.
“Đã trúng hai đao còn có thể động, xem ra chúng ta xuống tay quá nhẹ, lên!” Đầu lĩnh hắc y nhân hô.
Tiếu An hét to một tiếng, xuất ra toàn bộ công lực, liều mạng tấn công ba hắc y nhân.
Đoạn Vân Tụ nước mắt rơi xuống, chính là, nàng đã không còn lựa chọn, đành phải đoạt lộ lao đi.
Nhưng nàng còn chưa chạy được vài bước, phía sau liền truyền đến “Aaaa” một tiếng.
Nàng nhìn lại, Tiếu An trước ngực cùng sau lưng gâm hai thanh đao, máu tươi nhuộm đỏ cả y phục.
“Tiếu bá bá!” Đoạn Vân Tụ hô to.
“Người đi nhanh lên...” Tiếu An âm thanh thực mỏng manh hô xong liền ngã trên mặt đất.
Đoạn Vân Tụ nhào tới, cực kỳ bi thương, “Tiếu bá bá!” Nàng còn nhớ rõ từ nhỏ Tiếu bá bá cũng rất thương mình, luôn đem mình đặt ở trên vai khiến nàng vui vẻ.
“Ha ha, tiểu hài này thú vị, lúc này còn chạy về!”
“Ngươi cảm thấy nó còn có thể chạy được không?”
Đoạn Vân Tụ quỳ gối bên người Tiếu An, nước mắt chảy xuống. Một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm ba hắc y nhân, trong mắt tràn đầy hận ý, nhưng không có sợ hãi.
“Các ngươi giết Tiếu bá bá, còn giết cha nương ta cùng ca ca, ta Đoạn Vân Tụ nếu còn sống nhất định sẽ tìm các ngươi đòi lại món nợ hôm nay, cho dù ch.ết, ta cũng sẽ ngày ngày đi tìm các ngươi, khiến các ngươi không được an bình!”
“Có khí khái! Bản thân ta cũng muốn nhìn ngươi như thế nào tới tìm chúng ta đây!” Một người áo đen vặn chặt cằm Đoạn Vân Tụ, trên tay dùng sức, siết đến xương cốt Đoạn Vân Tụ đều muốn nát, nhưng nàng tuyệt không mở miệng kêu đau, chỉ dùng một đôi mắt tràn ngập cừu hận nhìn chằm chằm hắn.
“Đừng chậm trễ, nhanh, một đao kết liễu nó đi, chủ nhân vẫn đang chờ chúng ta!” Đầu lĩnh hắc y nhân nói.
Hắc y nhân nắm cằm Đoạn Vân Tụ buông nàng ra, giơ đao lên, bổ về phía đầu của nàng.
Ngay thời điểm đại đao chém tới cổ nàng, một đạo hàn quang chợt lóe đánh vỡ đại đao, tiếp theo một cái thân ảnh màu xám xẹt qua, Đoạn Vân Tụ không thấy trên mặt đất nữa.
Ba hắc y nhân tập trung nhìn vào, nguyên lai là một cái đạo cô cứu đi người bọn hắn muốn giết. Đạo cô kia tuy rằng mặc một thân áo bào màu xám mộc mạc, nhưng phong thái lại dã lệ diệu như xuân hoa, chính là năm năm trước trốn vào Đạo môn Mộ Dung Dĩnh. Nàng thuận đường đi qua nơi này, lại không nghĩ rằng gặp tình cảnh như thế, lúc này nàng tay trái ôm Đoạn Vân Tụ, tay phải cầm một thanh trường kiếm, đang lạnh lùng nhìn ba hắc y nhân.
“Các ngươi ngay cả một tiểu hài tử cũng không buông tha!”
“Việc này cùng ngươi không quan hệ, thức thời, buông nó ra đi khỏi đây mau, nếu không, liền cả ngươi cũng giết!”
Mộ Dung Dĩnh cười cười, đem Đoạn Vân Tụ buông ra, nói: “Ngươi ở chỗ này chờ...” Sau đó xoay người đối mặt ba hắc y nhân, tay phải khẽ động, thân mình vừa nhảy ra, liền xuất Linh Ẩn kiếm đâm hướng ba người.
Ba hắc y nhân vội vàng nghênh chiến, không nghĩ tới đối phương Linh kiếm giống như thần trợ, hai mươi mấy chiêu đi qua liền chiếm thượng phong.
Mộ Dung Dĩnh nhất chiêu “Phi Tinh Đái Nguyệt”, Linh Ẩn kiếm nháy mắt đâm trúng đại huyệt ba người.
Đoạn Vân Tụ đứng ở bên cạnh, thấy Mộ Dung Dĩnh chế phục ba hắc y nhân, vội kêu: “Trước đừng giết bọn hắn!” Nàng tuy rằng cõi lòng đầy hận ý, nhưng lúc này đầu óc lại đặc biệt thanh tỉnh.
Mộ Dung Dĩnh quay đầu nhìn nàng.
Đoạn Vân Tụ đã đi qua nói: “Ta muốn hỏi bọn hắn vì cái gì giết cả nhà của ta!”
Mộ Dung Dĩnh không khỏi tán thưởng ---- một đứa bé còn nhỏ như vậy, lúc này theo lý hẳn là phải sợ hãi mới đúng, nhưng xem nàng hoàn toàn không có ý sợ hãi, suy nghĩ lại rõ ràng như thế.
Đoạn Vân Tụ nhìn tên cầm đầu hắc y nhân, hỏi: “Các ngươi vì sao phải giết ta! Vì sao phải giết cả nhà của ta!”
Hắc y nhân lại không thèm để ý.
Mộ Dung Dĩnh thấy thế, lạnh giọng nói: “Các ngươi nếu không nói, cũng đừng trách ta không khách khí!” Tiếp theo đem Linh Ẩn kiếm chỉ hướng cổ của hắn.
Ai ngờ hắc y nhân kia bắt lấy thân kiếm, hướng cổ mình thoáng hiện lên một nét, “Chính là ch.ết, cũng sẽ không nói cho các ngươi biết!” Nói xong ngã xuống đất mà ch.ết.
Mặt khác hai hắc y nhân cũng đồng thời lấy đao cắt cổ, tự vận theo.
Đoạn Vân Tụ khiếp sợ.
Mộ Dung Dĩnh thở dài, nói: “Bọn họ đều là sát thủ, cho dù ch.ết cũng sẽ không lộ ra nửa phần.”
Mộ Dung Dĩnh mang theo Đoạn Vân Tụ về tới Đoạn Phủ. Đại hỏa ở Đoạn Phủ đã bị dập tắt, chỉ còn lại một đống tro tàn. Đoạn Vân Tụ đau khổ tột cùng, khóc đến thiếu chút nữa tắt thở. Mộ Dung Dĩnh đem tro tàn toàn bộ thu lại đặt ở trong một quan tài, cũng đem Tiếu An hỏa táng, cùng nhau bỏ vào chôn ở trên núi. Nhưng để không bị ác nhân đào bới mộ phần, Mộ Dung Dĩnh làm chủ chỉ lập một cái vô tự bia, sau đó mang theo Đoạn Vân Tụ ly khai Đào Nguyên trấn.
-------------