Chương 39: Thừa nước đục thả câu
Edit: Fin
Beta: Po
Sau khi Công Tôn giải quyết xong vấn đề cảm xúc của Giao Giao, thế mà còn có thể phá được án tử liên quan nữa.
Triển Chiêu vội vàng hỏi y, “Ai là hung thủ?”
Công Tôn nhìn Triển Chiêu một chút, trên mặt đột nhiên xuất hiện nụ cười quái đản, vươn tay chỉ y, “Ngươi cũng có ngày này!”
Triển Chiêu sửng sốt.
Triệu Phổ đi đến bên cạnh Công Tôn, tựa vào lưng ghế Công Tôn đang ngồi, đồng ý gật đầu với y, “Đúng vậy, cuối cùng ngươi cũng có ngày này!”
Triển Chiêu mờ mịt quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường – Có ý gì chứ? Ta là hung thủ á?
Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ vỗ bả vai y, nhắc nhở, “Miêu Nhi, ngươi nghe thấy mấy lời này có cảm giác rất quen tai không, ‘Ta biết là đã xảy ra chuyện gì!’, ‘Ta có chiêu!’, ‘Có biện pháp rồi!’ ”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Bình thường sau khi nói câu này thì ngươi sẽ nói tiếp câu gì?”
“Á…” Triển Chiêu há miệng thở dốc.
Lâm Dạ Hỏa ở một bên giúp bổ sung, “Bình thường là ‘Lát nữa nói cho các ngươi biết’, nếu không cũng là ‘Lát nữa các người sẽ biết’ linh tinh này nọ, mà khốn nạn nhất chính là nháy mắt mấy cái rồi cái gì cũng không nói hết…”
(Bạn Hỏa Kê chui đâu ra vậy trời:-?)
Triển Chiêu gãi gãi đầu, “Ta có sao…”
“Có!” Mọi người trăm miệng một lời.
Triển Chiêu sờ sờ cổ nhìn Bạch Ngọc Đường – Ngươi vậy mà lại không đứng về phía ta?
Bạch Ngọc Đường dựa vào cái bàn nhìn y, khóe miệng mang theo ý cười, hiển nhiên là vui vẻ khi thấy ngày Triển Chiêu “Gặp báo ứng”.
Triển Chiêu nhìn mặt Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng không có gì phải tức giận, Chuột này có gương mặt thật là đẹp nha…
“Khụ khụ.” Triển Chiêu hắng giọng một tiếng, liếc Công Tôn một cái để mọi người lên tiếng phụ họa, ý tứ rất rõ ràng – Các ngươi không hiếu kỳ đúng không? Vậy ta cũng không hỏi.
Triệu Phổ, Bạch Ngọc Đường còn có Lâm Dạ Hỏa đối mắt nhìn nhau một cái, đồng thời nhìn Công Tôn – Ngươi đào cái hố hãm hại Triển Chiêu cho sâu vô, hiện tại chúng ta cũng muốn biết phải làm sao bây giờ?
Công Tôn cười tủm tỉm, “Đừng nóng nảy, ta có biện pháp có thể dẫn hung thủ đến.”
“Có biện pháp gì?” Triển Chiêu lên tinh thần.
Công Tôn nhìn y chằm chằm.
Triển Chiêu lại lui trở về, nâng cằm không nói, dựa vào bàn chờ, ngón tay gõ mặt bàn bày tỏ rất sốt ruột.
Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Đúng rồi, đầu bếp lớn tuổi trong quân doanh của ngươi…”
“Không phải đâu!” Triển Chiêu cả kinh.
Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc, “Ân đại trù?”
Lâm Dạ Hỏa lắc đầu theo, “Không phải đâu! Ông ấy làm tổ yến chưng ăn rất ngon đó.”
Triệu Phổ hướng phía Công Tôn lắc đầu lại lắc đầu, “Không phải đâu, từ khi ta còn bé Ân lão đầu đã ở quân doanh nấu cơm rồi, so với cha ruột ta còn thân thiết hơn, địa vị của ông ấy ở quân doanh có thể cao bằng ta, nếu giờ bắt ông ấy đi bọn lính chắc chắn sẽ tạo phản.”
Công Tôn “Chậc” một tiếng, “Ta cũng đâu nói Ân đại trù là hung thủ, chỉ muốn ngươi hỗ trợ tìm ông ấy tới, ta muốn nhờ ông giúp một chuyện.”
“A… Cái này thì dễ làm.” Triệu Phổ để Giả Ảnh đi gọi người.
Chỉ lát sau, từ cửa có một ông lão béo mặt đầy hồng quang đi bộ vào.
“Ý ~ đều ở đây a.” Ông lão không cao, rất có tinh thần với lại thoạt nhìn nội lực rất thâm hậu.
Ông lão này gọi là Ân U U, năm nay hơn sáu mươi, trước giờ vẫn luôn nấu cơm ở nhà bếp trong quân doanh, là đầu bếp chính của Triệu gia quân.
Nấu cơm ở quân doanh không thể so với tửu lâu khách điếm được, một bữa ở đây phải nấu trên trăm vạn phần cho mỗi người, hơn nữa nói trắng ra trong quân doanh toàn là mấy tên thùng cơm, lượng cơm quân doanh yêu cầu phải nhiều và ăn ngon, đã vậy còn phải thường xuyên biến hóa cách nấu nướng nữa. Binh lính ăn cơm no mới có sức chiến đấu được, cho nên từ trước đến giờ Triệu Phổ tương đối coi trọng thức ăn trong quân doanh.
Cha của Ân đại trù chính là đầu bếp của quân doanh, từ nhỏ ông đã lớn lên tại quân doanh, cả đời đốt lửa nấu cơm, lại nhìn bọn Triệu Phổ trưởng thành lớn lên, mọi người thích ăn cái gì ông đều biết hết. Ông còn nấu cả thức ăn ngon ở vùng miền các nơi, chiến sĩ nào muốn ăn cơm quê nhà, chỉ cần nói với ông một tiếng là được.
Lão gia tử công phu khá cao, nhân duyên vô cùng tốt, tất cả mọi người đều thích ông, riêng Triển Chiêu còn thích ông lão này hơn nữa, ngoài nguyên nhân ông là đầu bếp giỏi ra, còn vì ông có họ giống với Ân Hậu nữa, nên Triển Chiêu không khỏi cảm thấy lão gia tử rất thân thiết.
Ông lão nhìn lướt qua mọi người trong quân trướng, hỏi, “Đói bụng rồi hả? Ta mới chưng gạo nếp ngó sen ăn ngon lắm?”
Mọi người cố gắng đem lực chú ý từ món “Gạo nếp ngó sen” dời đi chỗ khác.
Triệu Phổ chỉ chỉ Công Tôn, nói với ông lão, “Có chuyện muốn tìm ông giúp một tay đây lão gia tử.”
Ông lão tò mò nhìn Công Tôn, tự chỉ mình, “Ta sao? Muốn ta làm gì?”
Công Tôn nói, “Hỗ trợ bắt hung thủ.”
Ân lão đầu giật mình, “Hung… Hung thủ?!”
Công Tôn chạy tới, nhỏ giọng ở bên tai ông lão nói vài câu.
Ân đại trù nghĩ nghĩ, gật đầu một cái, “Được! Cái này ta có thể làm được!”
Công Tôn cười, “Vậy làm phiền lão gia tử giúp ta làm mấy việc”. Nói xong, lại nhỏ giọng nói thêm với ông vài câu.
“Được! Ta đi làm liền đây, lúc ăn cơm tối sẽ đưa ngươi.” Lão nhân nói xong liền đi bộ ra cửa, trở về phòng bếp làm vài việc giúp Công Tôn.
Tất cả mọi người nhìn Công Tôn.
Công Tôn nhướng một bên mày, “Đêm nay thấy rồi sẽ hiểu!”
Nói xong, Công Tôn vội vàng kéo Triệu Phổ đi, “Chúng ta đi tìm Tiểu Tứ Tử.”
Triệu Phổ lại cảm thấy không có vấn đề gì cả, nếu Công Tôn có thể bắt được hung thủ thì ai quản y là vào ban ngày hay ban đêm chứ, thế là liền theo y cùng nhau ra cửa, đi trà lâu tìm Tiểu Tứ Tử đang cùng Thiên Tôn Ân Hậu uống trà xem trò vui.
Lâm Dạ Hỏa cảm thấy có thời gian thì vẫn nên đi nhìn ổ sói một chút, kẻo đám sói con lại cắn nhau, thế là cùng đi với Trâu Lương.
Những người khác cũng từng người một vội vàng hồi quân doanh, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu bắt đầu xoay quanh tại chỗ, Mèo này đang tức giận đây mà.
Triển Chiêu xoay quanh, không nghĩ ra nổi Công Tôn đã dùng chiêu gì nữa.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở một câu, “Ngươi muốn ăn gạo nếp ngó sen sao?”
Triển Chiêu rốt cuộc cũng dừng bước, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia hỏi, “Đi phòng bếp nhìn thử xem?”
Triển Chiêu gật đầu lại gật đầu, đi theo Bạch Ngọc Đường ra khỏi cửa.
Vừa đi, Bạch Ngọc Đường vừa hỏi Triển Chiêu đang vội vã, “Ngươi hiểu ý ta rủ ngươi đi ăn gạo nếp ngó sen đúng không?”
Triển Chiêu lộ ra vẻ mặt bất mãn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi xem ta là ai vậy hả? Đương nhiên là đi xem Công Tôn bảo đại trù làm cái gì rồi!”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, hỏi tiếp Triển Chiêu đã chạy đến phía trước, “Vậy ngươi chạy nhanh như vậy là do vội vã muốn biết câu trả lời, hay là sợ gạo nếp ngó sen bị người ta ăn sạch mất?”
Vừa hỏi xong, đã không thấy bóng dáng Triển hộ vệ đâu nữa.
Ngũ gia thở dài, vội bước nhanh hơn để đuổi kịp.
Chỉ lát sau, ở phòng bếp quân doanh.
Triệu gia quân tổng cộng phải có tới mấy ngàn phòng bếp, phân bố ở những chỗ khác nhau, Ân đại trù ở phòng bếp lớn nhất, phòng bếp quân doanh luôn được đề phòng sâm nghiêm, người bình thường không ai vào được, tất nhiên… Trong vòng người bình thường này không bao gồm Triển Chiêu.
Lúc này, trước bếp lò, Ân đại trù đang bề bộn đủ thứ.
Triển Chiêu bưng cái chén, vừa ăn gạo nếp ngó sen, vừa nhìn hướng lò bếp.
Bạch Ngọc Đường cũng ở một bên vừa ăn vừa nhìn.
Cảnh tượng Ngũ gia bưng cái chén ăn thứ gì đó có thể nói ngàn năm có một, Triển Chiêu quen hắn lâu như vậy cũng khó nhìn thấy được, vốn Bạch Ngọc Đường không muốn ăn, nhưng mà Ân đại trù này có một quy củ, nếu ông đem thức ăn bỏ vào chén mang đến trước mắt ngươi cho ngươi ăn, thì ngươi nhất định phải ăn! Ai dám không ăn chính là không chừa mặt mũi cho ông.
Hơn nữa gạo nếp ngó sen là thức ăn vặt ở Giang Nam, Ngũ gia rời đi Hãm Không Đảo cũng đã lâu, vừa ăn vừa nhớ lại chuyện lúc trước đại tẩu hắn thường nấu cho huynh đệ bọn họ ăn vài lần.
Lúc này, Ân đại trù đang làm gì thế? Ông đang nấu đường!
Sau khi lão nhân trở về, liền cầm một bình đường tới rót vào trong nồi, rồi bắt đầu ngao, lúc này đường đã nấu thành nước đường rồi lão nhân mới cầm cái thìa gỗ khuấy khuấy, sau đó kéo cho nó thành sợi.
Triển Chiêu hiếu kì hỏi, “Lão gia tử, Công Tôn bảo ông làm cái gì đấy?”
Lão nhân nói, “Tiên sinh bảo ta giữ bí mật không được nói cho các ngươi biết.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái.
Triển Chiêu liền nở nụ cười giết người y chuyên dùng để đối phó với ba trăm lão ma đầu Ma Cung, “Lão gia tử, ông nhỏ giọng nói cho chúng ta nghe, chúng ta sẽ không nói cho Công Tôn biết.”
Trên đời này đối với ông lão này lực sát thương lớn nhất trừ bỏ Tiểu Tứ Tử thì đoán chừng chính là cặp mắt đá mèo kia của Triển Chiêu.
Lão gia tử vốn rất thích Triển Chiêu, thứ nhất là bởi vì dáng vẻ y thuận mắt thứ hai y là một tên thích ăn hàng chính hiệu, hơn nữa người ta là Nam Hiệp Khách cùng với Triệu Phổ là huynh đệ tốt đó, bên cạnh lại là Bạch Ngọc Đường đại soái ca, hơn nữa rất hiếu thuận với Thiên Tôn, chỉ điểm ấy thôi đã rất có lực sát thương với lão nhân gia rồi.
“Khụ khụ.” Ông lão nhìn hai người một chút, nói, “Vậy các ngươi cũng không thể bán đứng ta với tiên sinh!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
Lão nhân nói, “Công Tôn tiên sinh bảo ta làm đường kéo.”
Triển Chiêu sửng sốt, “Đường kéo? Là cái gì vậy? Ta chưa từng ăn qua…”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu – Miêu Nhi, trọng điểm đâu?
Triển Chiêu vội sửa lời, “Ta chưa từng thấy qua.”
Ông lão vươn tay cầm lấy cây tăm nhỏ, để mũi tăm dính nước đường rồi bắt đầu lượn vòng quanh, chỉ lát sau đã lượn thành một vòng lớn giống như cục bông, đưa cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhận lấy nếm thử, đưa đầu lưỡi giống lưỡi mèo ɭϊếʍƈ môi gật đầu nói ăn ngon.
Lão nhân lại cuốn cho Bạch Ngọc Đường một cái.
Ngũ gia không thích ăn đường, thừa dịp ông lão cúi đầu, liền nhanh chóng đưa cây tăm tới bên miệng Triển Chiêu.
Triển Chiêu thuận thế “A ùm” một miếng.
Ông lão ngẩng đầu, Bạch Ngọc Đường vừa lau miệng vừa để cây tăm sang một bên nhìn ông gật đầu – Ngọt lắm!
Ông mới hài lòng cười cười, nói, “Kéo đường thành hình dáng như vậy cũng không khác gì lắm, chẳng qua công Tôn tiên sinh bảo ta làm cho giống mạng nhện mới có hiệu quả.”
Vừa nói, ông vừa dập lửa trong bếp lò, lấy ra một thứ đồ gì đó, nói, “Còn phải làm thêm ở bên trong cái này.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cúi đầu nhìn, khó hiểu – Ông ấy đem cái gì ra vậy? Không vàng cũng không trắng.
“Cộng thêm cái này, thì đường kéo sẽ không có cách nào ăn được.” Ông vừa nói, vừa đem một ít thứ bột phấn kia đổ vào trong nước đường, tìm hai chiếc đũa đặt cố định ở trên một tấm ván gỗ, tiếp theo dùng que bằng trúc bắt đầu lượn quanh khuấy đều các sợi đường, rồi sau đó liền kéo ra một sợi đường cực nhỏ màu trắng, chiếc đũa vòng quanh thành mấy vòng xuống dưới, đã tạo thành hình mạng nhện.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhướng mày – À ha! Chân tướng đây rồi!
Lão nhân cười tủm tỉm, “Lát nữa ta làm thêm một ít đường kéo không bỏ thuốc bột, để làm tiếp điểm tâm hình con nhện béo cho Tiểu Tứ Tử.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều theo bản năng mà gật đầu – Khẳng định Tiểu Tứ Tử sẽ thích cái này.
Nhưng hai người rất nhanh lại nghĩ tới chuyện đứng đắn.
Bạch Ngọc Đường hỏi đại trù, “Lão gia tử, ông vừa rắc phấn gì vào trong đường a?”
Lão gia tử mỉm cười, nói, “Là Hỏa tiêu phấn.”
Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Hỏa tiêu phấn…”
“Chính là loại chuyên dùng để đốt lửa đó sao?” Triển Chiêu lấy ra cái bình tùy thân vẫn luôn mang theo, mở ra cho ông lão nhìn xem.
Ông lão gật đầu – Chính là thứ đồ chơi này.
Những thứ Hỏa tiêu phấn này rất dễ đốt cháy, nhưng lại không nguy hiểm như loại Lân phấn, lúc đốt lửa ở ngoài trời có thể thêm chất dẫn cháy vào đống lửa, rồi chỉ cần cho một ít cỏ khô, lại dùng đá lấy lửa đánh một cái, lửa sẽ dấy lên ngay lập tức, đó toàn là những vật lính hành quân thường chuẩn bị.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nói cách khác, loại đường này có thể đốt cháy?”
“Ừ, mà đường bình thường thì không.” Ân đại trù nói, “Nhưng nếu bỏ thêm cái này thì sẽ dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa còn không có dấu vết dùng lửa.”
“Không có lửa ư?” Triển Chiêu tỏ vẻ hoài nghi.
“Giống như thắp hương vậy, cháy một chút rồi không có nữa.” Lão nhân đem mạng nhện giả đưa tới trước mặt bọn Triển Chiêu, nói, “Đốt một chút thử xem.”
Triển Chiêu lấy ra hộp quẹt thổi thổi một chút ở một mặt mạng nhện… Chỉ thấy “Phụt” như vậy một cái, cả tấm mạng nhện đã bị đốt sạch… Bởi vì tơ đường thật sự quá nhỏ, cho nên ngay cả tro tàn cũng không có… Nhưng trên hai cây đũa gỗ dùng để cố định mạng nhện thì có sót lại dấu vết từng đốt qua.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm một lúc lâu, quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn dấu vết trên chiếc đũa kia – Rất giống với dấu vết ở lỗ thủng được lưu lại trên nóc nhà.
“Ngày đó Giao Giao thấy con nhện, lỗ thủng trên nóc nhà có dấu vết từng đốt qua! Thi thể lại có cảm giác như đã bị sét đánh! Bây giờ Công Tôn lại nhờ làm lớp đường giống mạng nhện và có thể thiêu cháy!” Triển Chiêu chọt Bạch Ngọc Đường một cái, “Chuột! Tổng kết một chút xem! Ngươi nghĩ đến cái gì?”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu trước, “Ta đang đợi ngươi tổng kết.”
Triển Chiêu thành thật lắc đầu, “Ta không nghĩ ra được a!”
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái – Ta cũng không nghĩ ra được.
Triển Chiêu sốt ruột – Vậy phải làm sao bây giờ?
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ – Vậy chờ tới buổi tối rồi Công Tôn bật mí.
Triển Chiêu rối rắm – Không cam lòng a…
Đúng lúc này, chợt nghe lão nhân nói, “Tiểu Triển a, còn có gạo nếp ngó sen đây, ăn thêm không?”
“Được ~” Triển Chiêu bưng chén qua ngay lập tức.
Ngũ gia gật đầu một cái, ngày hôm đó nói cái gì nhỉ? Từ xưa manh vật đều là cật hóa…
Quay đầu lại nhìn bình nước đường trên bàn một chút, Bạch Ngọc Đường cảm thấy nếu nói đến thông minh thì Triển Chiêu phải là giỏi vô cùng, không có lý do y phản ứng không kịp… Chỉ có Công Tôn biết câu trả lời, chẳng lẽ là do chủng loại thần bí của con nhện kia?
“Ta biết rồi.”
Bạch Ngọc Đường đang nghĩ, chỉ thấy Triển Chiêu bưng chén nếp, cầm chiếc đũa tiến đến trước mắt hắn, vừa nhai vừa nghiêm túc nói, “Vấn đề khẳng định ở chỗ chủng loại của con nhện!”
Bạch Ngọc Đường cười gật đầu, vươn tay giúp Triển Chiêu lau khóe miệng dính mật đường.
Một bên, Ân đại trù tiếp tục làm mạng nhện vừa tự lẩm nhẩm, “Tuổi trẻ thật tốt a…Ăn no ngủ khỏe, không có việc gì còn có thể nói chuyện tình, cuộc sống ổn định quả thật khiến người hâm mộ nha!”
Một đầu khác, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng chia nhau một miếng gạo ngó sen lớn.