Chương 53: Tim
Edit: Sophie & Zizi
Beta: Linh & Tử Sa
Thiên Tôn và Ân Hậu đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn lên. Triệu Phổ cũng làm vẻ mặt nghiêm trọng. Ở đây ngoại trừ ba người họ ra, những người khác vẫn đều mờ mịt.
Lúc này, Công Tôn đang nghe ngóng xem rốt cuộc Bách Hoa Đăng là thứ đồ chơi gì… Chợt nghe “Vèo” một tiếng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay lại nhìn… đã không thấy Triển Chiêu đâu nữa.
Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, sửng sốt một lúc thì phục hồi tinh thần hỏi, “Miêu Miêu đâu rồi?”
Những người còn lại đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Triển Chiêu đi đâu? Đi bắt người rồi!
Phản ứng lúc này của Triển Chiêu có nét giống chú mèo khi thấy bươm bướm bay qua, theo bản năng mà chạy theo đuổi bắt.
Vừa rồi trong lúc mọi người đang trò chuyện, đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở trên mái hiên phía đối diện… Triển Chiêu liếc mắt đã thấy và nhận ra người nọ đang có ý định muốn trốn. Tuy khinh công của đối phương rất tốt nhưng vẫn không thể thoát được, bị Triển Chiêu tóm lại dễ dàng, bắt người quay về tửu lâu.
Chờ đến khi Tiểu Tứ Tử hỏi “Miêu Miêu đâu?” Triển Chiêu đã mang theo một người từ ngoài cửa sổ nhảy vào, ném người xuống đất một cái, nghe một tiếng kêu phát ra “Ui da, mẹ ơi.”
Nhìn lại, lúc này có một người thấp bé ngã chỏng vó nằm trên mặt đất, vừa gầy vừa xấu xí, ước chừng cũng hơn năm mươi tuổi.
Lần này Triển Chiêu cũng không thèm khách khí, lão đầu kia ngã một cú thật mạnh, xoa thắt lưng oán giận, “Ui da! Đầu năm nay đến cả tiểu hài nhi cũng không biết kính lão là gì sao! Ngã ch.ết lão già này rồi!”
Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa đều liếc xuống mặt đất một cái, trong lòng hiểu rõ. Khó trách Triển Chiêu chạy đi tóm, bởi vì vị này là đúng là kẻ trộm mà!
Lão nhân đang nằm trên mặt đất gọi là Xương Bách Tuyền, một trong thập đại phi tặc của giang hồ. Lão già này cũng rất khôn khéo, không dễ gì tóm được. Hôm nay lại đụng phải Triển Chiêu. Hơn nữa phỏng chừng hắn đang đợi nghe lén tin gì, ỷ mình khinh công cao dễ dàng chạy trốn nên mới to gan lại gần như thế. Ai ngờ lại bị Triển Chiêu vừa vặn bắt gặp.
Lão đứng lên với vẻ mặt cầu xin, da mặt rất dày mà hành lễ với Thiên Tôn và Ân Hậu, lại cất dài giọng lôi kéo làm quen, “Ôi chao ~ đây chẳng phải là hai vị thần tiên sao! Thật tình cờ tình cờ.”
Thiên Tôn và Ân Hậu đều liếc hắn một cái.
Lão già đang cười cợt vội thu hồi giọng điệu lúc nãy, gãi gãi đầu, thở dài với Triển Chiêu, “Ai nha, ta nói thiếu gia nghe, lão già này chỉ đi ngang qua thôi mà…”
Lâm Dạ Hỏa làm vẻ mặt ghét bỏ, nhìn lão, “Cũng đúng ha. Các ngươi rình mò ở địa bàn của người khác thì là vô tình đi ngang qua, trộm bảo bối thì nói là nhặt được đồ này nọ, có phải không?”
Lão ta làm ra vẻ oan uổng, xua tay, “Lão thật là oan uổng mà.”
Bạch Ngọc Đường nhìn lão già kia trong chốc lát, tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó, hỏi, “Các ngươi đều hẹn nhau tới Lương Châu phủ? Ngày hôm qua, hình như ta có thấy Dương Họa Quỳnh.”
Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi thấy người ở đâu?”
“Lúc vừa vào thành, nhìn thấy trong một đám người.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
Công Tôn hỏi, “Dương Họa Quỳnh là ai?”
Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ Xương Bách Tuyền, nói, “Giống người này, cũng cùng là phi tặc.”
Công Tôn nhíu mày, “Bởi vì Thẩm gia bán bảo vật ở Lương Châu phủ, cho nên các ngươi đều đến đây để trộm đồ a?”
Người Đường Môn đều ngồi ngay đối diện Công Tôn.
Trên mặt Đường Tứ Đao xuất hiện một tia cười lạnh, hỏi Xương Bách Tuyền, “Các ngươi không muốn sống nữa? Không biết rằng lần mua bán này đã được Đường Môn chúng ta đứng ra bảo đảm sao?”
Xương Bách Tuyền xấu hổ, “Cái này… Tiền có thể mua quỷ sai ma mà. Hơn nữa nếu ta không đến thì người khác cũng đến thôi. Chẳng phải tục ngữ nói ‘rệp không cắn người’(95) sao!”
(95) Nguyên văn (虱子多了不咬: Rệp không cắn người) trích từ cụm (虱子多了不咬, 賬多了不愁: Rệp không cắn người, nợ không cần lo) ý là một khi người ta đã đối mặt với chuyện đáng sợ nào đó lên đến đỉnh điểm, thì người ta không còn lo ngại gì nó nữa.
Đường Tiểu Muội nhíu mày, “Ngươi nói lời này là có ý gì?”
Xương Bách Tuyền liếc nhìn Triển Chiêu một cái, “Đã bảo là ta chỉ đi ngang qua thôi. Các ngươi đều ở đây, ta nào dám xằng bậy chứ!”
Triển Chiêu gật đầu, “Ngươi không chịu thành thật khai báo, mà nợ cũ cũng được kha khá. Vậy để ta bắt ngươi về Khai Phong phủ, ngồi chừng tám năm mười năm gì đó rồi thả ngươi ra!”
Lão đầu giật mình, oán niệm nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi lão, “Nói hay không?”
Lão nhân ngậm chặt quai hàm, ý là – Tuyệt đối không thể nói. Một khi đã phá luật thì không thể hành nghề tiếp được.
Triển Chiêu gật đầu, giơ tay chỉ vào chỗ ngồi bên trong.
Bạch Ngọc Đường khẽ lùi qua một bên, để lộ ra Triệu Phổ đang ngồi phía sau.
Triệu Phổ liếc lão nhân một cái.
Xương Bách Tuyền sợ đến run rẩy, “Chao ôi… Cửu, Cửu Vương gia cũng ở đây sao?”
Triệu Phổ cười cười với lão, “Không nói thì lát nữa ta hầm ngươi lên.”
Xương Bách Tuyền hiểu được tình hình lúc này của mình không tốt lắm. Bị Triển Chiêu đưa vào đại lao, lão còn có thể tìm cách trốn ra. Nhưng rơi vào tay Triệu Phổ thì lại khác, lão không thể chịu nổi mấy tầng hình phạt của Triệu Phổ đâu.
Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Xương Bách Tuyền cũng không chối nữa, thành khẩn khai báo, “Có người ra giá cao để mua bảo bối. Cái giá được đưa ra thật sự rất cao, nên vì tiền tài, phỏng chừng mọi người hành nghề này đều chạy đến đây thử vận khí.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Ai đưa ra giá? Rất cao sao? Bảo các ngươi trộm cái gì? Nói rõ chút xem.”
Xương Bách Tuyền nói, “Người kia tự xưng là Vô Nguyệt. Không ai biết hắn từ đâu đến. Ta cũng chưa thấy qua người thật, chỉ thông qua vài người mua bán trung gian mà nghe được tin tức thôi, hắn ra giá mười vạn hai hoàng kim, muốn lấy được món Thẩm gia bày bán cuối cùng – Bách Hoa Đăng.”
Lâm Dạ Hỏa nhướng mày, “Mười vạn hai hoàng kim? Gần như là bỏ cả tài sản ra rồi còn gì.”
Bạch Ngọc Đường thấy cũng nực cười, hỏi Xương Bách Tuyền, “Ngươi cũng không sợ mất mạng?”
Xương Bách Tuyền giơ hai tay lên, “Ngũ gia giáo huấn chí phải. Nhưng người đời đều có tính hay tò mò, nói chi những người làm nghề như chúng ta. Trước giờ cũng gặp qua không ít bảo bối, những vật được ra giá mười hai vạn hoàng kim rất ít, mà cũng không phải là ít nữa, mấu chốt là ta còn chưa nghe qua vật nào có giá trị bằng đó… Bèn không nhịn được trộm đến xem là vật gì mà đáng giá thế? Cho nên ta mới chạy tới đây, không có trộm đâu, vài vị đại hiệp giơ cao đánh khẽ cho!”
“Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người đến?” Thiên Tôn đột nhiên hỏi.
“Ừm… Ta cũng không rõ lắm, hẳn là nên tới đều tới đây cả rồi.” Xương Bách Tuyền trả lời.
Ân Hậu hơi cau mày, dường như đang tự lầm bầm, “Không thích hợp…”
“Có chỗ nào không thích hợp?” Đường Tứ Đao tương đối khẩn trương, Đường Môn là người đảm bảo cho lần bày bán này, ít nhiều gì cũng có quan hệ đến thanh danh Đường Môn tại Thục Trung, vạn nhất xảy ra sai lầm thì chẳng khác nào tự đập vỡ bảng hiệu của mình! Hơn nữa, phi tặc trong giang hồ đều đến đây, chỉ xét trên phương diện nhân thủ thôi thì người Đường Môn có chống đỡ nổi hay không đã là vấn đề rồi…
Đường Tiểu Muội cũng lo lắng, hỏi Đường Tứ Đao, “Tứ ca, hay là tăng thêm nhân thủ? Bên Tam ca không biết đã biết tin chưa.”
Đường Tứ Đao thấy có lý, “Ta đi Đường Môn điều động người, muội đi trước tìm Tam ca, nói huynh ấy cẩn thận đề phòng.”
Đường Tiểu Muội gật đầu.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nói, “Chúng ta đi qua bên đó cùng Tiểu Muội.”
Đường Tứ Đao gật đầu liền đứng dậy từ biệt.
Bọn Triển Chiêu cũng rời đi cùng Đường Tiểu Muội.
Triệu Phổ không đi theo, hình như hắn có việc phải về biệt viện tìm Triệu Trinh thương lượng một chút, vội vàng bước đi.
Thiên Tôn và Ân Hậu cũng thần thần bí bí rời đi, để lại một đám người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, đầy một bụng mơ hồ.
Triển Chiêu vừa đi vừa hỏi Bạch Ngọc Đường, “Náo loạn nửa ngày mà vẫn không biết Bách Hoa Đăng là cái gì!”
Lâm Dạ Hỏa cũng lắc đầu, “Còn có cái tên Vô Nguyệt kia là ai nhỉ? Từ trước đến nay ta vẫn chưa từng nghe qua bao giờ!”
Bạch Ngọc Đường thì có chút tâm sự – Ân Hậu cùng Thiên Tôn có bộ dáng như lâm đại địch. Hai lão nhân này có việc gì mà chưa thấy qua chứ, lần này lại khẩn trương như vậy. Bách Hoa Đăng này đáng sợ vậy sao?
Triển Chiêu nhìn ra được Bạch Ngọc Đường đang suy tư, y cũng có điểm khó hiểu… Ân Hậu cùng Thiên Tôn vừa nói có việc đi trước đã mất dạng, đối với chuyện tình Bách Hoa Đăng lần này, rõ ràng hai người bọn họ cùng Triệu Phổ đều biết, nhưng không chịu nói, lý do là gì đây?
Đang nghĩ ngợi, Triển Chiêu đột nhiên dừng bước, đảo mắt nhìn về phía cách đó không xa.
Bạch Ngọc Đường cũng dừng cạnh Triển Chiêu, khó hiểu nhìn y… Hắn cảm giác được hình như Triển Chiêu bỗng nhiên khẩn trương lên, có vẻ là đã phát hiện cái gì đó.
Lâm Dạ Hoả cũng nhìn theo hướng đó.
Triển Chiêu người này, đôi khi rất giống mèo, đặc biệt là khi làm ra những phản ứng bất chợt. Lúc này, hắn như con mèo phát hiện có nguy hiểm, cảm giác như hắn đang cong lưng dựng lông lên.
Thứ mà Triển Chiêu nhìn chòng chọc vào chẳng qua chỉ là một mảnh tường màu trắng mà thôi, không có gì đặc biệt. Mảnh tường có vài nơi tróc vữa, trông có phần loang lổ.
Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa đồng thời nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cau mày, lầm bầm – Phỏng chừng là nhìn lầm rồi.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Công Tôn kéo tay Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương hoạt bát đi cạnh Tiểu Tứ Tử, vừa hỏi bé, “Cận Nhi, ngươi có biết Bách Hoa Đăng là cái gì không?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Chưa từng nghe qua luôn.”
“Vậy cái tên này mang điềm xấu sao?” Tiểu Lương Tử hỏi tiếp.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt suy nghĩ, lắc đầu, không hề có cảm giác đặc biệt.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có thể là tà vật thần khí gì đó từ thời Yêu Vương không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, còn chưa mở miệng nói chuyện, phía sau đã vang lên tiếng vó ngựa.
Mọi người quay đầu lại xem, chỉ thấy một đoàn mã đội phi nhanh đến, đều mặc đồ binh lính của Triệu gia quân, người dẫn đầu mặc một thân áo lam, chính là Long Kiều Quảng.
Long Kiều Quảng một tay nắm dây cương, tay kia nâng một hộp gấm hoàng sắc, ước nhìn độ dài ngắn của hộp gấm, tất cả mọi người kinh ngạc – Long Kiều Quảng tự mình chạy đến đây để truyền Thánh chỉ?
Lâm Dạ Hỏa từ trước đến nay ở Tây Vực, không phải là người của bất kỳ quốc gia nào, trước giờ cũng không hề có khái niệm gì với Thánh chỉ Hoàng quyền. Chỉ là nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên cảm thấy thật thú vị.
Đường Tiểu Muội nhìn mã đội phía sau, liền nhảy lên nóc nhà, chạy đến Thẩm phủ trước.
Công Tôn kinh ngạc nhìn thân pháp cực nhanh của Đường Tiểu Muội, “Cô nương này công phu tốt như vậy a?”
Lâm Dạ Hỏa cười, “Công phu của nàng có thể sánh ngang với Y Y.”
Lâm Nguyệt Y gật đầu.
“Đường Tiểu Muội thiên phú kinh người. Đừng thấy cao thủ đứng đầu Đường Môn là Đường Tứ Đao mà lầm. Nếu Tiểu Muội muốn phân cao thấp, có thể đánh ngang tay với hắn.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nàng mới là người mà Đường Lão Thái chỉ định nhậm chức Chưởng môn tương lai của Đường Môn.”
Đang nói, đoàn ngựa của Long Kiều Quảng đã chạy nhanh như bay ngang qua mọi người. Lúc đi ngang qua, Quảng gia còn nháy mắt ra hiệu với mọi người một cái.
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa tiến lên trước, mỗi người một bên nhấc Công Tôn lên. Công Tôn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị nhấc bay lên rồi. Bạch Ngọc Đường ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử cũng đuổi theo… Mọi người phóng lên, chạy tới Thẩm phủ.
Lúc này… Người trong Thẩm phủ đã nhận được tin tức mà Đường Tiểu Muội báo, rối rít đi ra tiếp chỉ.
Đại môn Thẩm phủ vừa mới mở ra, đoàn ngựa của Long Kiều Quảng cũng vừa tới.
Quảng gia nghiêng người xuống ngựa, ném dây cương cho thị vệ đang đi lên, bước chân hắn không hề dừng lại, nhanh chóng đi vào đại môn Thẩm phủ.
Vào cửa sau, thánh chỉ chói lọi được mở ra, mọi người trong viện liền quỳ xuống tiếp chỉ.
Đám người Triển Chiêu cũng đang vào phòng, chợt nghe thấy Long Kiều Quảng tuyên đọc thánh chỉ – Ý của Triệu Trinh rất đơn giản, Bách Hoa Đăng là tà vật, vốn không thuộc sự sở hữu của Thẩm gia, phải giao nộp lên trên để tiêu hủy, lệnh người nhà Thẩm gia phải ngay lập tức giao ra Bách Hoa Đăng, nếu ai dám trái lệnh sẽ bị xử trảm.
Long Kiều Quảng vừa thu thánh chỉ, vẫy tay với thủ hạ một cái.
Giả Ảnh cùng Tử Ảnh cũng theo hắn tới, trong tay hai người nâng một cái rương sắt, ý là – Bỏ đồ vào đây, sau đó lập tức mang đi!
Người Đường Môn liền nhìn đương gia Thẩm phủ
Đương gia hiện tại của Thẩm phủ tên gọi Thẩm khởi, là bạn tốt của Đường Tứ Đao, mang dáng vẻ thư sinh, người rất tư văn nhã nhặn.
Sau khi nghe xong thánh chỉ, Thẩm Khởi ngay cả do dự cũng không hề, nói với Long Kiều Quảng, “Bách Hoa Đăng được cất giữ trong bảo khố của nhà ta, thỉnh tướng quân dời bước.”
Long Kiều Quảng gật đầu, mọi người đi theo Thẩm khởi về phía sau viện.
Trên đỉnh, bọn Triển Chiêu cũng đi theo.
Bạch Ngọc Đường đi ở cuối cùng giao Tiểu Tứ Tử đang ôm trong tay cho Tiêu Lương, Tiêu Lương ôm Tiểu Tứ Tử đuổi theo.
Ngũ gia hơi cau mày, nhìn khóm hoa cách đó không xa… Mới vừa rồi là hoa mắt sao? Vì sao hắn thấy đóa hoa lóe lên một cái, rồi lại không có gì? Hình nhưng là bị cái gì ngăn lại, nhưng lại không có người nào từ khóm hoa đi ra phía trước cả…
Bạch Ngọc Đường đang nghi hoặc, lại cảm giác sau lưng có người, hơi ngẩn ra, một bàn tay đè lại bả vai hắn.
Trên vai Bạch Ngọc Đường bị đè lại trong nháy mắt yên tâm, quay sang, chỉ thấy khuôn mặt Thiên Tôn xuất hiện trước mắt hắn.
Thiên Tôn vươn một ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên miệng, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
Chỉ thấy Thiên Tôn đưa ngón tay chỉ khóm hoa hắn vừa trông thấy chợt lóe lên lại không có gì ở phía dưới.
Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn, chỉ thấy nơi đó có một dấu giày.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn nhẹ nhàng giữ quai hàm hắn, nhỏ giọng nói, “Loại này gọi là ẩn sĩ, nhìn không thấy, nghe không được, chuyên dùng để đánh lén.”
“Đánh lén?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có người mai phục rồi tính cướp Bách Hoa Đăng sao?”
Thiên Tôn gật đầy, nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, để hắn đuổi kịp bọn Triển Chiêu, cẩn thận đề phòng.
“Sư phụ.”
Bạch Ngọc Đường thấy Thiên Tôn đi sang hướng khác, nhịn không được gọi một tiếng.
Thiên Tôn dừng lại, quay đầu nhìn đồ đệ nhà mình.
Bạch Ngọc Đường chần chờ một chút, cuối cùng vẫn không nói thành lời, chỉ nói một câu ‘Cẩn thận’ rồi đuổi theo Triển Chiêu.
Thiên Tôn hơi mỉm cười, xoay mặt nhìn về phía ngã tư đường bên ngoài Thẩm phủ.
Chỉ thấy Triệu Phổ mang theo người tới, vẻ mặt Cửu vương gia rất nghiêm túc, ngẩng đầu trông thấy Thiên Tôn, liền gật đầu với y.
Thiên Tôn cũng gật đầu, chợt lách người… không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau một lát, xung quanh Thẩm phủ bắt đầu trở nên lạnh lẽo, bên ngoài tường và trên nóc nhà, một tầng băng sương thật mỏng đang chậm rãi hình thành, lan tràn ra các phía.
Thẩm Khởi mang theo bọn Long Kiều Quảng đến phía trước hòn non bộ trong hậu viện.
Giữa lúc mọi người đang khó hiểu đến hậu viện làm gì thì Thẩm Khởi vươn tay ra, ở trong sơn động của hòn non bộ móc ra một cái cán, kéo ra bên ngoài…
Dưới nền đất bỗng nhiên liên tiếp truyền tới âm thanh “Lách cách lạch cạch”, hòn non bộ từ từ chia làm bốn phần, hướng về bốn phía, ở giữa mặt đất xuất hiện một vết nứt, có một cái rương cao khoảng bằng người trồi lên trên.
Thẩm Khởi lấy từ trong người ra một chuỗi chìa khóa, mười mấy cái chìa được chia ra cắm vào trong các lỗ rãnh khác nhau của bốn phía trên rương thạch, cuối cùng những chìa khóa này chuyển động không ngừng theo một quy luật nhất định, dưới nền đất liên tiếp truyền đến âm thanh “răng rắc”.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đã đến bên cạnh Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường, “Ta đã từng thấy qua loại khóa này!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đúng vậy, Khóa Vương Thân mở khóa quan tài trận.”
Triển Chiêu gật đầu, “Mộ phần bà ngoại ta cũng có loại khóa này, là đích thân Thân gia tự mình làm, ông ấy nói trên đời này chỉ có hai thanh khóa như vậy, hóa ra một cái là ở chỗ này!”
“Thân gia chính là người của Ma cung…” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Ông ta ngoại trừ lời Ân Hậu ra thì ai cũng sẽ không nghe theo, đúng không?”
Triển Chiêu gật đầu, sau đó lại cảm thấy có vẻ không đúng lắm – Lẽ nào chuôi khóa này là ông ngoại bảo ông ấy làm cho?
Chờ tất cả mọi khóa được mở ra, rương thạch cũng chậm rãi hạ xuống dưới.
Thẩm Khởi bảo mọi người lui về phía sau vài bước.
Lập tức “Ầm” một tiếng vang lên… Dưới nền đất nổi lên một số quan tài bằng thép lớn nhỏ.
Cái rương từ từ mở ra, bên trong xuất hiện một cây gỗ mun được đặt trong lồng sắt.
Mọi người chăn chú nhìn kỹ, chỉ thấy trong “Lồng sắt” có một khúc cọc gỗ.
Thẩm Khởi lại tốn chút công sức mở cửa lồng sắt ra, cẩn thận vươn tay đem cái “gốc cây ch.ết” như cọc kia bê ra, hướng đến Long Kiều Quảng.
Đường Tiểu Muội ngay bên cạnh hắn, không hiểu mà nhìn chằm chằm cây gỗ trong tay hắn, trong lòng nghĩ – Đang đùa sao? Bách Hoa Đăng lại là một khúc cây gỗ á?
Nàng đang nghi hoặc, bỗng nhiên cảm giác được xung quanh một trận hàn khí bức người, người bên cạnh thở ra hơi trắng cũng rõ ràng có thể thấy được…
Tất cả mọi người ở đây rùng mình một cái, tâm nói sao đột nhiên lại có cảm giác rét buốt thế này?
Mà Long Kiều Quảng ngẩng mạnh đầu, hướng về phía Thẩm Khởi đang cầm Bách Hoa Đăng hô to, “Cẩn thận!”
Thẩm Khởi dừng chân, Đường Tiểu Muội bên cạnh rút kiếm từ bên hông ra, đâm một kiếm về phía “Người băng” chẳng biết xuất hiện bên cạnh Thẩm Khởi từ khi nào.
Thẩm Khởi không biết võ công, sợ đến nỗi phải lui về phía sau, nhưng lại bị vướng vào bậc thang đá sau lưng, vì thế cây cọc gỗ trong tay liền tuột ra. Đột nhiên, bên kia có một “Người băng” xuất hiện, ôm lấy cọc gỗ vọt lên không trung.
Mà gần như đồng thời, hàn khí bốn phương tám hướng càng lúc càng mạnh, xuất hiện hàng loạt “Người băng”
Những người này căn bản không nhìn thấy thực thể, chỉ có đường viền hình người. Nhưng mà không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, sương giá bám lên thân thể trong suốt của những kẻ này, bởi vậy mới có thể thấy được “Người băng”
Bách Hoa Đăng đột nhiên không thấy tăm hơi đâu nữa, hình như đã bị giấu đi, mà những người băng kia hướng bốn phương tám hướng chợt lóe lên. Chạy trốn về các phía.
Long Kiều Quảng phía sau cùng quân kỵ binh Triệu Gia phi thân lên chém giết những người băng này.
Đao chém đến, người băng rơi xuống đất, biến thành bọc vải thi thể ngân sắc kỳ quái.
Bọn thị vệ cản lại mấy tên “Người băng”, từ bên ngoài tường viện lúc này lại tiến vào càng nhiều hơn, Lâm Dạ Hỏa chau mày, “Ai nha, nhập bọn với nhau sao, Bách Hoa Đăng đang nằm trong tay ai đây?”
Chính lúc này, chợt nghe Long Kiều Quảng hô một tiếng, “Đều nằm xuống!”
Binh lính của Long Kiều Quảng đều nằm xuống, những người khác lại không hiểu chuyện gì xảy ra, Đường Tiểu Muội chỉ thấy trong tay Long Kiều Quảng cầm một cây trường cung không dây, thân cung cong lên cứ như đã kéo căng dây cung, không dây không tên, muốn bắn kiểu gì? Đang kinh ngạc, đám người Triển Chiêu trên nóc nhà đều vội vàng nhảy xuống, đem mọi người phía dưới ấn xuống mặt đất… Cơ hồ là cùng lúc này, tia sáng trên đỉnh đầu bắn ra bốn phía, băng tuyết và máu đỏ văng khắp nơi, cứ như đã đem bầu trời tăm tối bắn thành cái sàng.
Đám người Triển Chiêu lôi kéo những người khác trốn dưới mái hiên.
Lúc này trên bầu trời Thẩm gia bị “nổ” thành một mảnh, ngói nóc nhà, người băng đều bị bắn thành cái sàng, đất đá bay mù trời trộn với huyết hoa và vụn gỗ bay khắp nơi.
Đường Tiểu Muội che đầu kinh hô, “Đây là công phu gì thế?!”
Triển Chiêu vừa xé rèm cửa giúp con Chuột thích sạch sẽ nhà mình tránh máu bắn tung tóe, vừa trả lời nàng, “Tiễn Lưu Tinh của Tiểu Họa thúc sau khi biến hóa…”
Đường Tiểu Muội che đầu nghe không hiểu, “Cái gì?!”
Đúng lúc này, ngoài cửa Triệu Phổ sải bước tiến đến.
Long Kiều Quảng vừa thu cung, người băng đã ngã đầy sân, toàn bộ đều bị ghim thành cái lưới đánh cá, trên mặt đất là một tầng băng mỏng trên một tầng máu đỏ.
Cái cọc gỗ kia “lọc cọc” lăn ra.
Lăn đến bên chân Triệu Phổ, Triệu Phổ đưa tay nhặt cọc gỗ lên, cầm ở trong tay.
Lúc này, đám người Triển Chiêu vỗ vỗ bụi đất trên người, đều ngẩng đầu lên, nhìn mái hiên bị tàn phá.
Mà trên mái hiên xuất hiện không ít người.
Triển Chiêu đi tới trong viện nhìn quanh một chút, cau mày.
Lúc này xung quanh tụ tập không ít người giang hồ, động tĩnh bên này đã thu hút không ít những người tham giá đấu giá tới, trong đó có rất nhiều cao thủ giang hồ, đều nhìn chằm chằm Bách Hoa Đăng trong tay Triệu Phổ ở trong viện.
Chợt nghe có người hỏi, “Vì sao không thể bán Bách Hoa Đăng?”
“Triều đình không được phép can thiệp vào chuyện giang hồ mới đúng.”
Bạch Ngọc Đường cũng cau mày, liếc Lâm Dạ Hỏa một cái, ở đây tụ tập ít nhất mười mấy cao thủ các đại môn phái trong giang hồ… Trêu vào cũng không tốt, tình thế lúc này giương cung bạt kiếm.
Thẩm Khởi cả người đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn cũng xem như có chút can đảm, đi tới nói, “Nếu là tà vật, ta nguyện ý tiêu hủy, những thứ khác vẫn tiếp tục được đấu giá, nếu các vị có hứng thú mua, tới ngày mua bán hãy trở lại Thẩm phủ.”
Đường Tiểu Muội cũng đi ra, mắt lạnh nhìn những người giang hồ quanh mình.
“Chúng ta đều được nhận thiệp mời nên mới đến.”
Một số người giang hồ cũng không phải đến để mua đồ nói, “Ngươi nói không bán thì không bán sao?”
“Bách Hoa Đăng này đến tột cùng là cái gì? Vì sao lại gọi là Tà vật?”
Những người giang hồ tụ tập ở chỗ này bất kể xuất phát từ mục đích gì, đa số đều có ý mưu cầu, song phương giằng co, tất cả mọi người nhìn ngọn Bách Hoa Đăng trong tay Triệu Phổ.
Mọi người còn đang tranh luận, đột nhiên… từ bụi rậm bên cạnh Triệu Phổ cách đó không xa có thể thấy rõ một thân ảnh đang đánh tới.
Lúc này hàn khí đã tản đi tương đối, bởi vậy bóng người kia chỉ như thủy ngân, hầu như trong suất không rõ hình dạng.
Triển Chiêu hô lên, “Cẩn thận!”
Long Kiều Quảng đi về phía trước ngăn một đao đang chém về Triệu Phổ… Triệu Phổ vươn tay kéo Long Kiều Quảng về.
Bạch Ngọc Đường cũng đồng thời đi qua chỗ Triển Chiêu.
Lúc này, chỉ thấy thủy ảnh đến trước mắt Triệu Phổ kia đột nhiên rõ ràng lên, còn đứng bất động… Chỉ thấy từ chân hắn bắt đầu “Răng rắc” bị đông cứng, cuối cùng tạo thành một pho tượng băng hoàn chỉnh…
Đám giang hồ ở đây ngây người tại chỗ, đang trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng xuất hiện ngay bên cạnh pho tượng băng.
Bạch Ngọc Đường khẽ chau mày, lôi kéo Triển Chiêu đi về phía trước vài bước.
Mọi người cũng không để ý hành động này của Bạch Ngọc Đường, chỉ mở to hai mắt nhìn mái tóc bạc như tuyết của Thiên Tôn.
Một trận gió thổi qua… Thiên Tôn ngẩng đầu lên, gương mặt cực kỳ nghiêm túc, đưa tay nhận lấy Bách Hoa Đăng trong tay Triệu Phổ, tay còn lại vươn lên, nhẹ nhàng đánh ra một tiếng vang…
Theo đầu ngón tay Thiên Tôn phát ra một tiếng “Cộp”, “tượng băng” kia liền bị bể nát, chia năm xẻ bảy.
Cơ hồ đồng thời, “Ầm” một tiếng thật lớn, tường rào xung quanh đều vỡ nát rơi đầy đất, toàn bộ đám người giang hồ đều ngã xuống.
Triển Chiêu rốt cuộc hiểu tại sao Bạch Ngọc Đường phải kéo y đi về phía trước vài bước, không thì bị đập trúng…
Người giang hồ ngã loạn, cũng không kịp đứng lên, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện.
Thiên Tôn hỏi, “Ai muốn Bách Hoa Đăng này?”
Người giang hồ há to miệng, chẳng biết phải phản ứng thế nào.
Thiên Tôn nhẹ nhàng nâng Bách Hoa Đăng lên đưa về phía mọi người, lạnh giọng hỏi, “Ai không muốn sống nữa thì lấy đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu mà nhìn Thiên Tôn.
“Đây không phải là Bách Hoa Đăng gì cả, cái này là một nhánh cây Vô Hoa.” Thiên Tôn lạnh lùng nói, “Yêu Vương có di huấn, ai đánh chủ ý lên thứ này, cách sát vật luận(96).”
(96) Giết không luận tội
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Lúc này, Thẩm Khởi rốt cục nhịn không được, hỏi nghi ngờ từ nhỏ đến lớn trong lòng, “Có phải bên trong có thứ gì không?”
Tất cả mọi người nhìn Thẩm Khởi.
“Lúc ta đang cầm, cảm giác bên trong hình như có vật gì động đậy…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau – Vật còn sống ư?
“Bên trong là cái gì?” Mọi người đều hỏi, vật gì mà khiến Yêu Vương phải lập mệnh lệnh như vậy?
“Tim.”
Một âm thanh từ hướng khác truyền đến.
Mọi người ngầng đầu một cái… Chỉ thấy Ân Hậu đứng ở trên phần tường viện không bị sập, nhìn lướt qua thần tình khiếp sợ của quần hùng giang hồ, mở miệng, “Tim của Bạch Quỷ Vương, Yêu Trường Thiên!”.