Chương 90: Hữu thủy hữu chung

Edit: Ka
Beta: Fin
Đánh đến lúc chỉ còn lại năm chiêu cuối cùng, mọi người mới như ở trong mộng mà sực tỉnh… Thế mà thật sự sống sót qua chín mươi lăm chiêu!
Từ khi bắt đầu luận võ đến bây giờ, thời gian đã trôi qua bao lâu rồi?


Không biết có phải do bầu trời hạ xuống trận tuyết lớn hay không mà làm cho người ta có một loại ảo giác… Không phải nói là thời gian quá mau, mà xác thực là thời gian dường như ngừng trôi vậy.


Trong gió tuyết, Thiên Tôn lại phát động chiêu mới khiêu chiến Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa.


Bốn người trẻ tuổi nổi tiếng nhìn vào ánh mắt của Thiên Tôn đều nhất trí một cách thần kì. Là hướng tới? Hay khao khát? Có lẽ tất cả đều có, nhưng lại có phần không xác thực… Bọn họ lúc này qua hai mắt mình có thể thấu triệt mà nhìn về phía trước, người họ trông thấy đã không còn là Thiên Tôn hiện tại nữa, mà là Thiên Tôn của một trăm năm trước, con người mà họ không hề biết.


Lấy bối cảnh tuyết trời bay loạn, sợi tóc màu bạc của tôn giả tung bay, mọi người đã không còn nhận rõ, trước mắt đến tột cùng là Thiên Tôn đôi lúc ngốc nghếch, hay là người đã từng là vị thiếu niên băng tuyết lãnh khốc vô địch kia.


Mà đồng dạng, bốn người trẻ tuổi cùng Thiên Tôn đứng trong gió tuyết, tựa hồ cũng có biến hóa… Nguyên bản vẫn là bọn họ, nhưng vẫn có chút gì đó đang lớn dần lên, không chỉ là võ công mà thôi…


available on google playdownload on app store


Con người một khi đã trưởng thành thì sẽ không lớn lên được nữa, cho dù có già đi, cũng sẽ không lớn nữa… Một người đã lớn tuổi rồi còn cần nhờ tới điều gì để lớn lên nữa? Phương pháp tốt nhất chính đi qua quá khứ.


Vô luận là quá khứ của mình, hay là quá khứ của người khác.
Quá khứ trước đây của Thiên Tôn, quá khứ trước đây của một con người, tất thảy đều quý giá, cho dù chỉ nhẹ nhàng chạm vào, nhìn thấy một góc nhỏ cũng có thể khiến người ta phải nhanh chóng trưởng thành.


Con người một khi trưởng thành, cho dù chỉ có một chút thì toàn bộ thiên địa cũng đều sẽ tùy theo mà thay đổi, thay đổi hoàn toàn, rất nhiều sự tình chưa bao giờ thấu hiểu được đều sẽ lập tức sáng tỏ.


Nhìn bốn bóng dáng của họ, người quan sát ở phía ngoài đều có một loại cảm giác kỳ diệu, khó có thể hình dung, nhưng tràn ngập chờ mong.
Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên vai Vô Sa đại sư, đột nhiên đưa tay ôm mặt lắc lư, “Thật là soái nha!”


Liệt Tâm Dương vẫn đang luôn quỳ sập dưới đất không chịu đứng lên không chen lời càng không có cảm giác tồn tại lúc này bỗng bị một lời “thức tỉnh” mà sáp lại, xoa xoa mắt, cảm thán một câu, “Ai nha… Thiệt là nhiều nam nhân đẹp trai!”
Tất cả mọi người ném cho hắn cái liếc mắt.


Liệt Tâm Dương nhanh chóng nhìn Ân Hậu, “Nhưng mà Đại anh hùng vẫn là người đẹp trai nhất!”
Ân Hậu không nói gì mà nhìn hắn một cái.
Yêu Trường Thiên cũng nhìn hắn một cái.
Liệt Tâm Dương liếc Yêu Trường Thiên vài cái, nhịn không được hỏi, “Vị anh hùng này là…”


Tiểu Lương Tử bất đắc dĩ mà tiến tới trước mặt hắn, mũi chân chọt chọt, “Ta nói Liệt lão đầu a, ngươi cũng quá hoa tâm rồi, như vậy không được a!”
Liệt Tâm Dương lại bị Tiểu Lương Tử nói ra chuyện xấu của mình, vội khoát tay, “Ai nha, so xong chưa vậy?”


“Còn năm chiêu nữa.” Tiểu Lương Tử ngẩng đầu nhìn.
“Năm chiêu a…” Vô Sa đại sư lầm bầm, “Tình huống năm đó cũng y như vậy.”
“Năm đó?” Mọi người tò mò hỏi Vô Sa, “Năm nào cơ?”


Vô Sa đại sư nói, “A, năm đó ta, Ân Hậu và Thiên Tôn cùng liên thủ khiêu chiến Yêu Vương, tình cảnh lúc đó rất giống với tình cảnh bây giờ, khi đó Yêu Vương chỉ liếc mắt nhìn chúng ta một cái, nói rằng sẽ chỉ so năm chiêu với chúng ta, trong chúng ta ai có thể đánh qua năm chiêu mà không gục xuống thì ông ấy sẽ nhận thua.”


“Ba người các ngài cùng liên thủ ư?” Tiểu Lương Tử há to miệng, “Vậy kết quả thế nào? Không có lý do gì mà ba người cùng liên thủ lại không chống được năm chiêu cuối cùng đó a!”
Vô Sa nhìn Ân Hậu.


Ân Hậu ngoáy ngoáy lỗ tai, “Loại chuyện cũ năm xưa này ngươi còn nhớ rất rõ ràng a.”
Vô Sa cười ha ha hỏi ông, “Ngươi không nhớ rõ chuyện thế nào a? Từ lúc chỉ còn lại năm chiêu cuối, hẳn là ngươi cũng đã nghĩ đến rồi đi?”
Ân Hậu nhìn trời.


“Bốn người bọn họ đều có thể nói là nội công đột nhiên tăng mạnh lên.” Công Tôn hỏi, “Thiên Tôn có thể trong bốn chiêu đánh thắng bọn họ sao? Bởi vì đến chiêu thứ một trăm là sẽ tính thua a!”


“Nếu vậy… đúng là có chút không công bằng a!” Tiểu Lương Tử vừa rồi rõ ràng còn một lòng một dạ giúp đỡ bọn Triệu Phổ, nhưng mà hiện tại lại không mong Thiên Tôn thua cuộc, “Thiên Tôn vì đang thay đổi phương pháp dạy bọn họ học võ công, nếu mà nghiêm túc đánh thật thì đã thắng họ trong vòng mười chiêu rồi!”


“Hơn nữa trời cũng đã quang đãng trở lại.” Trâu Lương chỉ chỉ bầu trời.
“Nói cách khác…” Tiểu Lương Tử hỏi, “Tuyết Trung Kính không còn cách khác để dùng sao?”
Công Tôn cũng chẳng biết tại sao lại có chút lo lắng cho Thiên Tôn, hỏi ba vị bên cạnh, “Phải đánh như thế nào a?”


“Đúng vậy…” Ân Hậu vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ cằm, lầm bầm, “Phải đánh thế nào đây?”
Yêu Trường Thiên cùng Vô Sa đều ném cho ông một cái liếc mắt.


Tiểu Tứ Tử trên vai Vô Sa đại sư cũng quay sang nhìn Ân Hâu – Chỉ thấy Ân Hậu hơi ngẩng mặt, trên khóe miệng có một nụ cười nhàn nhạt khó phát giác được.
Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào khóe miệng và cằm của Ân Hậu.


Công Tôn luôn tùy thời tùy chỗ chú ý đến nhi tử bỗng phát hiện Tiểu Tứ Tử đang nhìn Ân Hậu, vẻ mặt kia là cùng một loại với kiểu mỉm cười ôn hòa và vui mừng… Rất ít khi thấy trên mặt Tiểu Tứ Tử, hoặc nên nói… một tiểu hài nhi nhóc sẽ cười như vậy với người lớn sao? Ngược lại là người lớn mới thường hay cười như vậy đối với tiểu hài nhi mới đúng…


Cảm thấy con trai nhà mình lại không bình thường, Công Tôn theo bản năng vươn tay ra bóp chặt cằm của Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử xoa cái cằm béo núng nính, xoay mặt lại nhìn phụ thân bé.
Công Tôn quan sát một chút – Tiểu Tứ Tử bình thường lại rồi, vừa nãy là ảo giác của y sao?


Nhưng hiện tại cũng không có thời gian cho Công Tôn miên man suy nghĩ nhiều, mới chỉ một cái thất thần, chợt nghe Tiểu Lương Tử hô lên, “Chiêu thứ năm rồi!”


Mọi người nhanh chóng ngẩng đầu… Chỉ thấy bốn người kia gần như là cùng lúc ra chiêu, phân công phối hợp vô cùng ăn ý, Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đánh trên, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đánh dưới.


Uy lực của một chiêu do bốn người cùng liên thủ lúc này khác biệt hoàn toàn với trước đó.
“Thật là lợi hại!” Tiểu Lương Tử hoảng sợ.


Thiên Tôn quyét một đao tước binh khí của Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa, một cước đạp văng Tân Đình Hầu của Triệu Phổ, rồi lại bay lên đá một cước vào đồ đệ nhà mình…
Nhưng mà một cước đá tới của y lúc này bỗng bị một cỗ nội lực cường đại chặn lại.


“Là Giao Giao!” Tiểu Lương Tử tuy rằng không nhìn thấy, nhưng kỳ thật tình huống hiện tại không phải là bốn chọi một, mà là năm chọi một.
“Nãy giờ tính mấy chiêu rồi a?” Công Tôn không hiểu võ công, tước binh khí có tính là một chiêu không?


“Còn chưa ngăn cản được Bạch Ngọc Đường!” Ân Hậu nhắc nhở.
Quả nhiên… Chỉ thấy sau khi Giao Giao giúp Bạch Ngọc Đường ngăn lại một cước đá tới kia của Thiên Tôn, thân ảnh hắn chợt biến…
Gần như là cùng lúc, hai thân ảnh hồng sắc trên đỉnh đầu cũng biến mất…


“Đổi vị trí!”
Tiểu Lương Tử há to miệng.
Ân Hậu cùng Vô Sa cũng lắp bắp kinh hãi, động tác thật nhanh.
Yêu Trường Thiên lắc đầu, “Cứ như vừa được bồi dưỡng lại từ đầu.”


Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Triểu Chiêu và Bạch Ngọc Đường gần như cùng đồng thời xuất hiện tại trước và sau Thiên Tôn, hai thanh binh khí chặn lại đường lui trước sau của Thiên Tôn.


Hai người vừa mới cản trụ lại Thiên Tôn đều cảm giác được xung quanh gió tuyết lại nổi lên, khí lạnh rùng mình thật bức người…


Nhưng hàn khí vừa mới tỏa ra, Lâm Dạ Hỏa liền nhảy ra vài bước chém một kiếm làm vô số bông tuyết tung bay… Theo kiếm quang của hắn, “oành” một tiếng, xung quanh Thiên Tôn là một vòng lửa đang bao lấy y.
Thiên Tôn nhướng một bên mày, mỗi bên một tay đè xuống tay của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.


Lúc này chợt thấy có gió phía trên đỉnh đầu, Thiên Tôn vừa ngẩng đầu… Triệu Phổ đã ở giữa không trung rồi.
Tân Đình Hầu hoàn toàn thức tỉnh được giơ lên cao, bổ xuống với lực rất mạnh lên đầu Thiên Tôn…


“A A!” Tiếng kêu của Tiểu Lương Tử còn lớn hơn cả mấy người đang tỷ võ kia, nhất thời bị cả kinh.
Triệu Phổ hạ một đao xuống, Yêu Trường Thiên và Vô Sa trăm miệng một lời, “Đắc thủ…”
Ân Hậu lại nói, “Còn chưa xong đâu!”


Ân Hậu vừa nói xong, thì thấy Thiên Tôn đột nhiên thu tay lại…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm giác bản thân bị kéo rất mạnh về phía trước.. Rồi bị đá một cước vào trong ngọn lửa..


Lâm Dạ Hỏa thấy đang đốt người nhà mình bèn vội dừng tay lại, liền ngay trong lúc mấu chốt này, Thiên Tôn khoát tay…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị ném ra ngoài, đụng phải Triệu Phổ đang đánh xuống.
Triệu Phổ liền vội vàng né đi.


Lâm Dạ Hỏa thấy Thiên Tôn quăng hai người văng ra, không quản gì nữa mà xuất ra kiếm thứ hai nhắm thẳng vào Thiên Tôn.
Thiên Tôn ném xong Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, vừa xoay người, kiếm của Lâm Dạ Hỏa đã tới sát chóp mũi của y.


Thiên Tôn liền ngửa người về phía sau, cả người lùi lại… Động tác này rất nhanh, mũi kiếm của Lâm Dạ Hỏa vẫn luôn giữ khoảng cách như cũ với chóp mũi y, với không có tới!
Thiên Tôn đang lui về phía sau bỗng đột nhiên dừng bước lại, quay người đi… tránh khỏi một cỗ nội lực ở phía sau.


Lâm Dạ Hỏa xoay người một cái… Giao Giao đột nhiên xuất hiện trên lưng hắn.
Lúc này Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phân biệt từ hai bên trái phải của Triệu Phổ phóng qua, ngay ở giữa không trung.
Triệu Phổ rơi xuống đất, theo Lâm Dạ Hỏa đồng thời đánh tới Thiên Tôn vừa mới xoay người.


Mọi người thấy Thiên Tôn xuất ba chiêu đánh với bốn người đang liên thủ tiến công y, động tác quá nhanh cũng quá mạo hiểm, cả kinh nói không nên lời.
“Như vậy thì…” Tiểu Lương Tử nóng nảy, “Chỉ còn lại một chiêu thôi..”


Vô Sa cùng Yêu Trường Thiên khó hiểu… Thiên Tôn định làm thế nào đây? Chỉ còn lại đúng một chiêu thôi a…
Lúc này, chỉ thấy Thiên Tôn nhảy ra sau vài bước, khoát tay… thu lại Hồng Minh Đao trong tay đeo về bên hông.
“Ôi chao?” Công Tôn sửng sốt, “Đây là…”


Tiểu Lương Tử cũng không hiểu, “Ngừng đánh sao?”
Mọi người theo bản năng mà nhìn Ân Hậu.
Lúc này, Ân Hậu vẫn nhìn thẳng về chiến trường phía trước, vẻ mặt chuyên chú, theo động tác thu đao của Thiên Tôn, khóe miệng ông cũng hiện lên một tia mỉm cười…


Một chiêu cuối cùng, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ nhờ Giao Giao phụ trợ nội lực, tất cả đều dồn lực mà liên thủ xuất một kích.
Mà gần như là cùng lúc đó… đại tuyết vẫn luôn tung bay trên bầu trời bỗng tiêu thất toàn bộ, mây dần tan đi, ánh mặt trời chiếu rọi xuống.


Dưới ánh mặt trời, Thiên Tôn một tay hướng phía sau, tay còn lại thì vươn ra, chậm rãi di chuyển, động tác nhẹ nhàng lại thong thả, mà ở chỗ tay y đi qua… Từng chùm tia sáng giữa không trung cứ như bị bắn vào trong nước… Xuất hiện từng gợn nước.
Xung quanh bỗng nhiên hoàn toàn yên tĩnh.


Bốn người trong sân liền cảm giác được một trận nội lực cường đại từ xung quanh đột nhiên tụ lại đây, mà mọi người bên ngoài lại cảm thấy ở một khắc kia trong lòng bỗng “thịch” một tiếng, cứ như vừa bị người nào đó vỗ vào ngực một cái.


Bạch Ngọc Đường là người đầu tiên cảm thấy có chỗ không thích hợp – Nội lực này ấm áp như vậy! Không phải nội lực bình thường luôn lạnh như băng của sư phụ hắn?


Tiểu Lương Tử ấn ngực, đang khó hiểu đây là tình huống gì, chợt nghe Yêu Trường Thiên phía sau lẩm bẩm, “Một chiêu kia là…”
Bên cạnh Yêu Trường Thiên, Vô Sa đại sư cũng không nhịn được mà đi về trước vài bước, “Yêu Vương…”
Cường quang hạ xuống, đột nhiên sáng ngời…


Binh khí trong tay bốn người bị ánh mặt trời rọi tới, tạo nên phản xạ ánh sáng đâm thẳng vào hai mắt mọi người.
Ân Hậu đứng ở bên sân, lúc này đang suy nghĩ miên man… Là ánh sáng kia!


Bên trong ký ức, hoàng cung Ưng Vương hùng vĩ cùng hoàng thành đồng thời sụp đổ, ông khi đó còn chưa hiểu nhiều việc lắm đang ở bên trong thạch lao hắc ám, quanh người là thi thể, mặt đất rạn nứt thành hai đường, cự thạch từ trên đỉnh đầu rơi xuống, bên tai toàn là tiếng kêu rú thảm thiết.


Tại cái tuổi mà còn chưa biết sinh mệnh bắt đầu như thế nào, ông đã ý thức được bản thân sắp phải đối mặt với tử vong.
Nhưng chính tại trong bóng đêm đó, trước mắt lại xuất hiện một luồng ánh sáng, nội lực cường đại mà ấm áp, đem nghìn cân áp đã rơi xuống kia chấn cho nát vụn.


Ông bước ra từ trong bóng đêm, trước mắt là mặt trời đã khuất dạng, bụi đất đầy trời, đằng xa xa là từng dãy tường thành đang sụp đổ.
Trong luồng ánh sáng, có hai bạch y nhân một lớn một nhỏ.


Ân Hậu còn nhớ rõ, người nọ khom lưng xuống vỗ vỗ tro bụi trên tóc ông, vươn tay, nói, “Ta và Tiểu Du tới đón con.”
Giữ chặt tay người đó, Ân Hậu nhớ rõ câu đầu tiên mà mình đã hỏi người đó là, “Ánh sáng kia là gì vậy?”


Bé con bên cạnh nhìn lại, mặt không đổi sắc mà nói với ông, “Chiêu đó gọi là ‘Hữu Thủy Hữu Chung(26)’, là tuyệt chiêu của tên lường gạt này.”
(26) Tới nơi tới chốn
“Hữu Thủy Hữu Chung?” Ân Hậu đi theo bé con trông xấp xỉ tuổi mình, “Là có nghĩa gì?”


Bé con kia trừng mắt nhìn, hiển nhiên cũng không hiểu, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi đang dắt tay hai người.


“Hữu Thủy Hữu Chung chính là mọi thứ rồi sẽ lại bắt đầu, cũng sẽ có kết thúc.” Dưới ánh mặt trời, người nọ luôn giữ nụ cười tươi ôn hòa, âm thanh dễ nghe mang theo ưu nhã ở âm cuối, “Hữu Thủy Hữu Chung là chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này nha, tất cả chúng ta ai rồi cũng sẽ tới nơi tới chốn.”



Công Tôn nghiêng mặt đi, tránh trận phản quang kia, lại thoáng nhìn thấy Ân Hậu đang nhắm mắt lại, trên môi là nụ cười bất đắc dĩ, dùng thanh âm cực thấp nói một câu, “Người thật đúng là… kẻ lừa đảo mà.”

Sau sự yên tĩnh trong chớp mắt đó, là một trận cuồng phong tản ra bốn phía.


Liệt Tâm Dương và đám thị vệ phía sau đều bay ra ngoài.
Trâu Lương cùng Túc Thanh cũng đứng không vững, mãnh liệt lui về phía sau vài bước.


Tiểu Tứ Tử đã được Vô Sa đại sư ôm vào trong ngực, Công Tôn cũng thiếu chút bị thổi bay, may được Ân Hậu bắt chặt lấy tay áo, Tiểu Lương Tử lúc này cũng được Yêu Trường Thiên nắm cổ áo, che mặt, “Ai nha! Nội lực này thật là dọa người mà…”


Một cái chớp mắt yên tĩnh sau, là một trận hướng bốn phía tản ra cuồng phong.
Liệt Tâm Dương cùng phía sau một đám thị vệ đều bay đi ra ngoài.
Trâu Lương cùng Túc Thanh cũng không đứng vững, mãnh liệt lui về phía sau vài bước.
Lại nhìn vào bên trong sân…


Mặt đất sân luyện binh nguyên bản vốn bằng phẳng nay lại xuất hiện một sườn dốc hình tròn khuếch tán về bốn phía từ trung tâm.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Triểu Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất.


Bốn vị cao thủ rơi xuống đất kêu thảm thiết, binh khí đều rời tay.
Triệu Phổ đưa tay chống Tân Đình Hầu đứng lên, Lâm Dạ Hỏa thì tự chống lên mặt đất.


Triển Chiêu cũng đứng dậy, Bạch Ngọc Đường xoay người, rút Vân Trung Đao đang cắm trong đất ra, nhìn Giao Giao đang nửa quỳ bên cạnh… Giao Giao hiện tại, còn lớn hơn cả Yêu Yêu luôn rồi….
Ngũ gia khe khẽ thở dài, nhìn Triển Chiêu bên cạnh đang xoa xoa cổ.
Triển Chiêu bất đắc dĩ – Chín mươi chín chiêu a…


“Chỉ kém một chiêu thôi.”
Tiểu Tứ Tử trong ngực Vô Sa đại sư cười tủm tỉm nói.
“Cũng không phải chỉ kém một chiêu thôi sao.” Yêu Trường cũng lắc đầu – Quả nhiên là Thiên Tôn đã sớm tính kế rồi.


“Ai nha, thật đáng tiếc!” Tiểu Lương Tử nói thẳng, “Chiêu cuối cùng đó thật là lợi hại a… Ôi chao? Thiên Tôn đâu rồi?”
Bị Tiểu Lương Tử nhắc tỉnh, mọi người mới phát hiện… nhìn lại trong sân đã không thấy bóng dáng Thiên Tôn.


Còn đang tìm, chỉ thấy Ân Hậu vừa quay đầu lại, hỏi, “Cứ như vậy mà đi sao?”
Mọi người nghe thấy lời Ân Hầu, đều nhìn ra phía sau ông.


Chỉ thấy Thiên Tôn không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Ân Hậu, phất ống tay áo lên cuốn lấy ô che nắng mà Lâm Dạ Hỏa mang tới, đi ra ngoài, “Ai nha, thật là nắng nắng, thật là nắng mà.”
“Sư phụ.”
Lúc này, chợt nghe thấy Bạch Ngọc Đường trong sân kêu y một tiếng.
Thiên Tôn quay đầu lại.


Trong sân, bốn người kia đều đứng lên.
Lâm Dạ Hỏa buông tay, “Tụi con thua rồi.”
Triệu Phổ ngoáy lỗ tai – Không có biện pháp, lão gia tử quá mạnh, không cùng một cấp bậc a.
Triển Chiêu cũng nhìn Thiên Tôn.


Thiên Tôn từ xa xa nhìn đồ đệ nhà mình cùng ba đứa nhóc nhà khác, bĩu môi, cười xấu xa, “Ai nha, con nít đúng là con nít mà, một chút sức chiến đấu cũng không có.”
Bốn người dường như vừa nghe thấy trong đầu mình “đùng” một tiếng… Lão nhân này rất thiếu đánh a!


Tiểu Tứ Tử ở trong ngực Vô Sa đại sư ngọ quậy vài cái, đại sư liền đặt bé xuống mặt đất.
Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử tay cầm tay đuổi theo Thiên Tôn đang bỏ đi.
Hai người một trái một phải đi theo Thiên Tôn ra ngoài sơn cốc.
“Tôn Tôn, chúng ta đi ăn cơm đi?”
“Ừ.”


“Đúng Thiên Tôn nha, dạy bốn người ngốc ngếch kia rất khổ cực a, con cùng Cận Nhi mời ngài ăn bữa cơm ngon na!”
“Ahaha…” Thiên Tôn bị hai tiểu hài nhi nịnh tới thoải mái.
Vô Sa đại sư và Yêu Trường Thiên nhìn nhau một cái, cũng đi theo.


Đại hòa thượng hỏi, “Lão yêu nhà ngươi cũng ăn mì chay à?”
“Ngươi kêu ai là Lão yêu?” Yêu Trường Thiên bất mãn, “Lại nói ăn mì chay thì có cái gì ngon chứ, ta mời ngươi đi ăn mì thịt bò luôn.”
“Sư công, đại hòa thượng vốn ăn chay a!”


“Hòa thượng ngươi ăn chay mà sao lại béo như vậy hả?”
“Mọi người không được khi dễ Sa Sa!”


Ân Hậu cúi đầu, hơi cười cùng đi với bọn họ, ngẫu nhiên lại giương mắt, nhìn thân ảnh màu trắng đang đi bên cạnh mình kia – Cho dù đã từng quên, ngươi vẫn bất tri bất giác mà đuổi theo bước chân của ông ấy sao? Nguyên lai, băng sơn cũng có thể mang nội lực ấm áp như vậy…


Phía sau, bốn người “thảm bại” thu dọn một chút, cũng không cảm thấy quá tiếc nuối.
Triệu Phổ tiếp nhận dao da của Tân Đình Hầu Công Tôn đưa, tr.a đao vào vỏ.
Công Tôn vươn tay.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn vỗ vỗ bụi đất trên vai hắn.
Công Tôn mỉm cười, “Chúc mừng, Vương gia.”


Triệu Phổ gãi gãi cằm, khó có được chút ngượng ngùng, nhìn trời, “Khụ khụ, kêu Vương gia như vậy thật khách khí.”
Lâm Dạ Hỏa thu hồi Phá Thiên Kiếm, một cái ô che nắng liền xuất hiện trên đỉnh đầu.
Hỏa Phượng ngẩng đầu nhìn.


Trâu Lương một tay cầm ô cho hắn, một tay kia đem sa lạp che lên đầu hắn
Hỏa Phượng cách tấm mạng nhìn Trâu Lương một cái.
Tả Tướng quân ngoắc ngoắc tay, “Đi nào, không lát lại phơi nắng đó.”
Hỏa Phượng ôm cánh tay cười hì hì đuổi theo.


Triển Chiêu nhặt ô che nắng lên, đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, ngẩng mặt lên nhìn Giao Giao cao lớn, tán thưởng, “Thật sự lớn hơn rất nhiều nha! Giao Giao đúng là tốt nhất, đã lớn nhanh mà còn không cần phải phí tiền cơm.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu.


Triển Chiêu cười nhẹ nhàng chọc vai hắn một cái, nhìn đám xa xa bĩu môi.
Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng Triển Chiêu chỉ… Xa xa, Thiên Tôn và Ân Hậu bốn lão nhân mang theo hai đứa nhỏ vừa nói vừa cười mà đi xa.


“ch.ết đói mất thôi.” Triển Chiêu duỗi thắt lưng lười biếng, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường mãi nhìn theo bóng dáng của Thiên Tôn một chốc, sau đó đột nhiên đưa tay lấy túi tiền ra.
Triển Chiêu không hiểu, hỏi, “Ngọc Đường? Ngươi làm gì vậy?”


Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm túi tiền trong chốc lát, mãnh liệt ngẩng đầu, “Mua tất cả đồ cổ Tây Vực về cho ông ấy!”
Nói xong, Ngũ gia bước nhanh về phía trước, “Dứt khoát mua toàn bộ đồ cổ trên thiên hạ…”


Triển Chiêu nhanh chóng đuổi theo, “Chuột, ngươi bình tĩnh một chút, đừng kích động…”.






Truyện liên quan