Chương 5
Nhìn chính mình trong gương, Ngọc Bảo vẫn không dám tin đây là mình. Một cô gái yếu đuối năm nào giờ lại trông rất kì quái, mái tóc vừa mới dài ra thì bây giờ lãi được cắt tỉa, sự nữ tính ngày xưa đâu chẳng thấy, giờ trước mặt chỉ thấy một cô gái tomboy, với khí chất tỏa ra ai cũng phải sợ.
-Không nhận ra mình nữa à?
-Ừ. Tôi cứ nghĩ đây không phải là mình đấy, Khánh à. Dù sao…cũng cảm ơn cậu. Có lẽ là vì tất cả…
Ngọc Bảo cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ nhẹ như lời thì thầm. Cô…đã nợ Duy Khánh rất nhiều…
-Chẳng phải chúng ta là người một nhà sao? Khách khí làm gì?
Ngọc Bảo im lặng, người một nhà ư? Phải rôi, đây là ngôi nhà thứ 3 trong đồi của cô.
-Trước tiên cậu định thế nào? Cứ mãi là ‘‘Hắc Thiên Vũ’’ sao?
-Có lẽ…Bởi chính bản thân tôi cũng chưa sẵn sàng đối đầu một cách thực sự với cô ta.
Ngọc Bảo thở dài, đôi mày đẹp khẽ rung động, cái cảm giác buồn đến não lòng…
Cô quay người nhìn về phía khung ảnh nhỏ ở đầu giường kia, là bức hình duy nhất cô và bốn người anh trai mình chụp chung. Nói đúng hơn đó là bứa hình duy nhất cô có được. Biết bao nhiêu kỷ niệm chỉ còn đọng lại trong một bức hình. Cái cảm giác này…thực khó chịu quá.
-Thôi, xuống nấu cơm đi.
Ngọc Bảo thay đổi một mạch sau khi ngước lên nhìn đồng hồ treo tường. Cô đẩy ghế ngồi ra, bước dần khỏi phòng. Duy Khánh nhìn theo cô mà chỉ biết bất lực, nhún vai theo sau cô. Cánh cửa phòng từ từ đóng lại, như để chấm dứt một mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu Ngọc Bảo.
Bảy giờ ba mươi phút, nhà của Duy Khánh.
-Oa! Trông ngon quá đi mất!
Tiếng Tiên Mai vang vọng cả gian phòng ăn. Cô nhanh nhạy kéo mẹ Hoàng gồi xuống ghế rồi mình ngồi xuống sau. Bốn anh em họ Hoàng kia cũng không khỏi ngạc nhiên, trước đã từng nghe kể Duy Khánh biết nấu ăn. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Chuyện lạ trước nay chưa từng có.
-----
♪ Nếu hoa đã úa tàn
Tình cũng đã hết
Xin anh hãy buông đôi tay này ra
Bởi em...không đáng đâu...♪
Sau khi mọi người ăn xong, Duy Khánh lại tiếp tục theo thói quen dọn dẹp đồ xuống rửa. Bốn anh em họ Hoàng kia đều tròn mắt nhìn theo. Đây có phải là hành động của một công tử nổi tiếng ăn chơi Phạm Duy Khánh không vậy?
Ngọc Bảo nhìn bọn họ ngạc nhiên cũng chẳng nói gì chỉ im lằng lùi xuống bếp giúp Duy Khánh. Bất chợt cô bỗng cảm thấy ớn lạnh như có ai đó đang nhìn mình. Cô len lén liếc lại sau đó giật thót vội vàng chạy đi như bị ma đuổi.
Đến phòng bếp cô đóng sầm cửa lại. Thở dốc, cô thầm nghĩ. Ôi trời đấy hỡi. Cô đã làm gì nên tội đâu chứ không chỉ Tiên Mai mà còn mẹ của cô ta cũng nhìn cô như vậy, ánh mắt như muốn giết ch.ết cô.
-Bây giờ mới để ý à?
Duy Khánh nhìn bộ dáng của cô cũng đoán ra được vài phần. Anh chăm chú vào việc rửa chén.
-Chứ còn cái gì nữa? Với lại tôi…
-Không cần nói. Tôi hiểu.
Duy Khánh cắt ngang lời cô. Anh biết tính cách bên trong cô chứ. Mạnh mẽ là vậy nhưng thực sự bên trong vẫn luôn yếu đuối, cần một ai đó ở bên cạnh cho dù không phải thực sự là chỗ dựa cho cô. Với anh, anh hiểu rất rõ cô sợ cô đơn đến nhường nào.
-Rảnh rang thì ra đây giúp tôi này. Đứng ở đấy làm gì?
Duy Khánh cười nham nhờ nhìn Ngọc Bảo, cố ý muốn xóa tan đi bầu không khí căng thẳng này.
-Rồi rồi, thật tình đó.
Ngọc Bảo lắc đầu, cô phải sợ cái chế độ lười lọc của cậu ta.
Cả hai đều im lặng không nói với nhau câu nào trong suốt công việc rửa chén ấy cho đến khi Duy Khánh vừa lau tay xong, vỗ đầu cô.
-Tội nghiệp, cậu lùn quá.
-Cái gì chứ hả?
Ngọc Bảo gằn giọng, đối mắt tóe lửa, lại định đâm chọt cô đấy à. Rõ ràng cô cũng cao đó chứ. Hơn mấy người con gái Việt Nam bình thường đấy. Chỉ cao hơn cô mười xăntimét mà cứ nòi cô lùn. Bực mình ch.ết đi được.
-Được rồi, được rồi không trêu cậu nữa.
Duy Khánh vừa dứt câu ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. Khi cô nhìn thấy anh như thế tức là anh đang rất nghiệm túc. Ừm…nếu như suy nghĩ đó của cô là không sai.
-Tôi vào vấn đề này, hôm nay trông rất cứng ngắc. Tôi nghĩ cậu mà không sửa đi có ngày cũng sẽ bị phát hiện đấy.
Duy Khánh thở hắt ra. Cứ như vậy không bị nghi ngờ mới lạ.
-Tôi biết chứ….nhưng chính bản thân tôi chắc chắn cần có thêm thời gian để thích nghi với mọi việc. Tôi thề làn sau sẽ không có chuyện đó đâu.
Duy Khánh nghe được đáp án mà mình mong muốn, anh gật đầu.Thế là được rồi, thứ anh cần là cô hiểu ra vấn đề.
-Hy vọng là vậy…
Cô cúi đầu xuống, ấm ức không nghĩ gì nữa cả.