Chương 9: Hỏa linh quả
Trên một ngọn đồi ở gần bìa một khu rừng, một ngôi nhà gỗ nhỏ tọa lạc trên đỉnh đồi, trước sân nhà hai bóng người một trắng một đỏ đang quấn lấy nhau. Từng tiếng " Keng, keng" va chạp của kim loại phát ra liên tục. Bỗng một lúc sau hai bóng người tách ra 2 phía. Một người thanh niên ưa nhìn toàn thân y phục đen tuyền, mái tóc đen dài cột đuôi ngựa, đôi mắt đen có thần, khuôn mặt ưa nhìn, trông khá xuất khí. Hắn cắm cây kiếm chống đỡ thân thể cứng cáp của mình, từng tiếng thở đều nhưng khá nặng nề chứng tỏ cho việc mất nhiều sức.
--Sư phụ người chơi ăn gian, người đã sử dụng linh khí!!
--Ngươi đó a, đã tiến bộ đến thế này rồi thì cũng phải tập luyện đánh với đối thủ khó nhằn hơn chứ. Suốt ngày đánh kiếm không thế này thì ta có khi cũng thua ngươi a.
Người trả lời là một mỹ nữ tóc đỏ. Nàng mặc bộ hồng y hơi rộng, nhưng nó cũng không thể che đi những đường cong mê người nhất là thứ vũ khí đầy đặn trươc ngực hơi đung đưa theo từng nhịp thở của nàng. Khuôn mặt tuyệt sắc vũ mị, đôi môi căng mọng hơi mỉm cười, đôi mắt nhìn thiếu niên trước mặt mà trả lời.
--Nhưng người vẫn là ăn gian!!! Thiếu niên áo đen đáp lại với giọng như thiếu nữ bị ủy khuất vô cùng.
- Được rồi, là ta thua được chưa?!!
Nhìn gương mặt xuất khí nhưng lain đang giả bộ của hắn, mỹ nữ cũng đành chịu.
- Vậy phần thưởng của con đâu sư phụ?!
Nghe thấy sư phụ nhận thua thiếu niên ngay lập tức lộ vẻ vui mừng chờ mong.
- Ngươi cái tên tiểu tử này, đúng thật là...
Nhìn biểu cảm thay đổi 180° của đồ đệ mình nàng cũng chẳng biết nói gì nữa.. Mỹ nữ đi lại gần thiếu niên. Khi đến trước mặt hắn, nàng hơi cúi người xuống. Thiếu niên đưa măt ngước nhìn nàng với vẻ chờ mong. Mỹ nữ vén lọn tóc mai đỏ rực về phía sau vành tai. Khuôn mặt hơi đỏ lên vì ngượng. Nàng từ từ cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên trên má hắn. Sau đó nàng ngẩn mặt lên mà nói với giọng ngượng ngùng của thiếu nữ
--Được chưa?!!. Tên tiểu tử nhà ngươi đó, nếu đã thắng ta rồi thì nhanh vào rừng mà tìm yêu thú tập luyện đi ở đó mà đắc ý.
Nàng vừa nói dứt lời liền ngay lập tức đem khuôn mặt đỏ lên vì ngượng của mình chạy về phía nhà gỗ. Còn tên thiếu niên thì tâm hồn vẫn đang treo ngược cành cây mà tận hưởng nụ thơm đó.
Thiếu niên áo đen này không ai khác chính là Hắc Vũ, cò mỹ nữ áo đỏ kia chính là mỹ nữ sư phụ Vũ Diễm My của hắn.
Đã được hơn nửa năm từ trận đấu đó của hai người. Sau khi đột phá Van Ánh Nguyệt bây giờ đã là Dung Linh trung kỳ thực lực tăng mạnh, uy năng Hồn Binh( Bản mệnh vũ khí) cũng tăng lên nhưng để vững chắc cảnh giới nàng lại tốn 1 tháng tĩnh tu. Trong một tháng đó tu vi của Hắc Vũ đã nâng đến Khai Mạch tầng 5.
Tuy về cơ bản thì thực lực Hắc Vũ có tăng lên nhưng điều đáng nhắc đến là trong 1 tháng đó từ lần đấu kiếm với Diễm My, hắn đã yuwf kiến thức đúc rút ra 1 bộ kiếm pháp khác, bộ kiếm pháp này khắc chế hoàn toàn bộ kiếm pháp mà Diễm My truyền dạy.
Sau 1 tháng tĩnh tu, tiểu Ánh Nguyệt dương dương đắc ý. Chỉ nghĩ đến việc Hắc Vũ ăn hành của mình là nàng ko thể ngừng cười.
Tuy nhiên đời không như là mơ. Sau khi có bộ kiếm pháp mới, bây giờ Hắc Vũ lại là người hành ngược lại Ánh Nguyệt. Mới đầu thì hắn vẫn bị hành như thường nhưng sau một vài ngày khi dã quen dần thì kết quả ngược lại. Tiểu cô nương vừa tức vừa uất ức thế là lại kiếm cớ tu luyện mà đùn đẩy cho sư phụ Diễm My của mình. Đây cũng là 1 phần trong kế hoạch của Hắc Vũ. Tuy đã trả thù Ánh Nguyệt được 1 tháng trời nhưng so với 7 tháng bị nàng hành hạ của hắn thì vẫn còn ngắn. Nhưng vì sự nghiệp luyện kiếm với sư phụ nên hắn cũng khong để bụng lắm.
Thế là 4 tháng này, Hắc Vũ tiếp tục luyện kiếm với sư phụ của mình. Diễm My không dễ đánh bại như Ánh Nguyệt. Ít nhất là hắn không còn thảm như trước. Trung bình cứ 5 trận thì Hắc Vũ thắng 1, mà mỗi khi thắng là hắn lại đòi Diễm My thưởng cho hắn bằng một nụ thơm trên má. Mỗi lần như vậy nàng vô cùng ngượng ngùng. Tuy đã sống hơn 50 năm nhưng quá nửa thời gian nàng dùng để tu luyện và luyện tập, đối với chuyện này nàng chẳn khác gì một thiếu nữ a.
4 tháng đó Hắc Vũ đã đột phá được Khai Mạch tầng 6.
.........
Vũ Diễm My chạy vào trong nhà đóng kín của lại, dựa lưng vào vách tường. Tim nàng đập liên hồi, khuôn mặt đỏ như gấc
" Diễm My a Diễm My, hắn là đồ đệ của ngươi đó a. điều này là ko thể được"
Nàng tự thì thào nói với mình. Tuy nhiên đã làm như vậy rất nhiều lần nhưng nàng không thể dừng lại.
Từ nụ hôn 6 tháng trước bên trong nàng xuất hiện một thứ cảm xúc lạ kỳ và nó cứ lớn dần lên theo thời gian mà nàng không kiểm soát được. Nàng không thể cản mình lai được. Nàng muốn nhìn hắn, đôi khi lại thất thần mà nhìn, thậm chí nàng muốn hôn hắn.
--Sư phụ, sao mặt người đỏ vậy?
Tiếng nói của Ánh Nguyệt làm Diễm My bừng tỉnh khỏi suy nghĩ miên man.
- Tiểu Nguyêt chắc con nhìn nhầm rồi, mặt ta làm sao đỏ được.
Nhìn nhầm?? Nàng là tu sĩ a làm sao nhầm được chứ. Diễm My ngay lập tức bình ổn tâm tình. Tiểu Nguyệt cũng ko suy nghĩ vấn đề dó nữa mà lại thắc mắc cái khác
--Đồ đệ thấy dạo gần đây biểu hiện của sư phụ rất lạ nha.
-- Ta lạ ở điểm nào được? Tâm Diễm My không khỏi căng thẳng lên
- Rất nhiều a dạo này người rất hay mỉm cười, đỏ mặt này, thậm trí hay thất thần nữa.
- Ta nào có như vậy. Tiểu Nguyệt ngươi lại nhìn nhầm rồi.
-Nào có đâu sư phụ tháng này con đếm được người mỉm cười 46 lần, đỏ mặt 7 lần, thậm chí thất thần 25 lần nữa.
Nghe lời nói chắc như đinh đóng cột của Ánh Nguyệt. Diêm My không khỏi ngượng chín mặt. Trong lòng thì luôn miệng mắc Hắc Vũ quậy phá nàng.
........
Ách.. xì!!!!
Hắc Vũ đang đi trong rừng không khỏi hắt hơi một cái. Từ khi đặt được Khai Mạch tầng 6, mỗi lần thắng Diễm My là hắn lại tiếp tục đi vào trong rừng để luyện tập và săn yêu thú. Đa số toàn là yêu thú cấp 1, cáp2 ngang với Khai Mạch nhân loại. Với kiếm pháp và kiến thức của Hắc Vũ thì đánh bại yêu thú cấp 1 không khó, nhưng với yêu thú cấp 2 thì vẫn miễn cưỡng. Ít nhất không đánh được thì có thể chạy.
Hôm nay, Hắc Vũ muốn đi khám phá phía tây khu rừng, nơi hắn chưa đến bao giờ.
Đi được nửa ngày đường, ngoài gặp yêu thú cấp 1 ra thì không có gì đặc biệt lắm. Đi trên đường thi thoảng hắn cũng gặp vài cây thỏa dược hái mang về.
Đi được một lúc nữa hắn bắt gặp một ngọn đồi nhỏ kì lạ. Trên đỉnh đồi là 1 cây thảo dược chỉ có 3 chiếc lá dài màu hơi đỏ. Ngọn cây là 1 quả tròn bằng hòn bi màu đỏ chót. Xung quanh ngọn đồi đều cháy đen sì khong có ngọn cỏ nào khác cả. Nó tỏa ra hơi nóng bức người. Ánh mắt Hắc Vũ không khỏi sáng lên. Không ngờ trong khu rừng lại có loại quả này. Từ kiến thức truyền thừa và phân tích hắn biết đây loại cây này rất kiếm
《 Hỏa linh quả》
《 thời gian chín còn: 520 ngày》
《Linh quả cấp 3》
《 Công dụng: là nguyên liệu chính trong Hỏa linh đan. đan dược cấp 3.
Có thể ăn trực tiếp. Giúp tăng hỏa nguyên tố của tu sĩ. Xác xuất thức tỉnh dị hỏa 10%》
《 Yêu cầu: Tu vi Dunh linh kỳ trở lên, mang hỏa nguyên tố》
Đây là 1 loại quả quý thời gian trưởng thành phải trăm năm. Cần thêm trăm năm nữa để quả chín. Có thể dùng yêu đan hệ hỏa của yêu thú để giúp cây tăng dược liệu và giảm thời gian chín. Phải nói là Hắc Vũ gặp vận may nghịch thiên khi thấy đc nó. Nhưng đây là ở trong rừng nên ắt sẽ có yêu thú canh trừng 1 cây linh quả quý hiếm như vậy.
Vừa suy nghũ xong, đã thấy một thân rắn dài đỏ nằm dưới gốc cây.
《Hỏa Xà》
《Yêu thú cấp2》
《Thuộc tính: Hỏa 》
《HP: 80/80》
《AD: 75/75》
《SP: 90/90》
《MP:30/30》
《AP: 99/100》
Đây là con yêu thú cấp 2 đỉnh phong. Từ chỉ số AP của nó có thể thấy nó đang đợi Hỏa Linh quả chín để ăn làm nền tảng đột phá. Chỉ số cơ bản của nó là cao hơn nhiều Khai Mạch tầng 9 đặc biệt là tốc độ. Với tình trạng hiện tại thì nếu đánh tay tay không thì Hắc Vũ ko có phần thắng chưa kể đến con Hỏa xà còn dùng được thuộc tính hỏa. Để đánh bại nó thì ít nhất hắn cần đạt đến Dung linh.
Suy nghĩ kỹ càng, Hắc Vũ cũng quay đầu trở về. Hắn đang có một kế hoạch đoạt Hỏa linh quả về cho Diễm My. Nhưng không phải bây giờ mà là 1 năm rưỡi sau đến khi quả chín. Trong thời gian đó hắn phải cố gắng hết sức tu luyện.