Chương 61: Ta muốn ngươi..
Bái ta làm sư phụ!
Nghe xong câu này Hắc Vũ không phải đứng hình vài giây. Hắn mất một lúc mới hồi thần lại mà cười gượng nhìn lão giả.
- Tiền bối có thể nói lại không!?? Vãn bối sợ mình nghe không rõ!
Lão giả thấy biểu hiện của Hắc Vũ thì cũng không có biểu hiện gì, lão từ từ mà nói lại từng chữ.
- Nếu ngươi muốn báo đáp ta thì hãy bái ta làm sư phụ. Nghe rõ chưa!.
Hắc Vũ trầm tư mà không khỏi hồ nghi. Người khác đòi báo ơn thì là vàng bạc, địa vị không thì là thiên tài địa bảo. Nhưng lão giả này lại khác. Lão muốn hắn làm đồ đệ. Hắc Vũ nhìn thẳng vào mắt của lão giả đó. Chỉ thấy đó là một đôi mắt sáng ngời, tinh anh, tràn đầy trí tuệ. Một lúc sau hắn mới trả lời.
- Thứ tội cho vãn bối, điều này là không thể được!!.
Nghe vậy lão giả không khỏi nhíu mày:
- Sao lại không thể!! Ngươi nên biết muốn làm đệ tử của Hoắc Nguyên ta không phải là ai cũng được. Ta có thể cho ngươi đủ thứ, danh vọng, mỹ nữ. Công pháp, pháp bảo, bất cứ thứ gì ngươi có thể nghĩ đến... Làm đồ đệ ta ngươi có thể xưng bá Nam Quốc này.
Ai ai cũng phải quỳ gối dưới chân ngươi...
Lão ta nói ra một tràng dài, vừa nói vừa đi quay Hắc Vũ, như một lời dụ hoặc không tưởng. Nhưng sắc mặt Hắc Vũ vẫn không đổi mảy may. Thấy vậy ánh mắt lão hơi lé tia dị sắc bỗng hắn lại nói
- Tiểu tử! Nếu ta nhìn không nhầm thì ngươi tu luyện song tu công pháp a.. Chậc chậc. Vô ý quá, với ngươi như này thì chắc mỹ nữ sẽ thích hợp hơn a. Làm đồ đệ của ta, loại mỹ nữ nào cũng có thể, thậm chí Mộc Đàm tiểu oa nữ kia cũng có thể nằm dưới háng ngươi mà rên rỉ hầu hạ, Con bé Diệp Bạch Lan kia sẽ vì ngươi làm nha hoàn.. He he thử tưởng tượng mà xem, hai vị mỹ nữ đứng đầu Nam quốc này vì ngươi mà hầu hạ hằng đêm, thật mỹ vị làm sao..
Nói đến đây Hoắc Nguyên lộ ra một vẻ mặt bỉ ổi hết cỡ, quanh thân lão nhè nhẹ tỏa ra từng đoàn hắc khí trông rất yêu dị. Nhưng lão cũng không khỏi thấy lạ khi mà Hắc Vũ vẫn như thường không biểu hiện gì khác.
Hắc Vũ mặt không biểu tình gì mà đứng nơi đó nhìn lão. Bỗng chốc hắn chắp tay cúi chào:
- Đa tạ sự ưu ái của tiền bối, vãn bối còn có việc xin cáo từ.
Nói xong hắn ngay lập tức gánh lên xô nước mà quay người đi tiếp. Hoắc Nguyên thì đứng ngẩn ra một chốc mới vội vã gọi hắn lại.
- Ê ê.! Tiểu tử đợi đã, không mỹ nữ thì pháp bảo cũng được. ê đừng có đi mà, ta cho ngươi cả pháp bảo lẫn mỹ nữ, đừng có đi...
Hoắc lão nhanh chóng mà chạy theo Hắc Vũ, vẻ mặt hớt hải mệt mỏi. Chỉ một chốc lão ta đa đến trước mặt hắn.
- Ây! Tiểu tử có gì từ từ bàn đã! Rốt cuộc ngươi muốn gì nào!
Hắc Vũ cũng dừng lại mà nhìn lão trả lời.
- Tiền bối hiểu sai ý vãn bối rồi! Vẫn đề không phải pháp bảo hay tiền tài mỹ nữ. Chẳng qua vãn bối hiện tại đang có sư thừa, không nhận nữa người nào khác làm sư phụ.
Nói xong Hắc Vũ lại tiếp tục đi, không để ý đến lão nữa. Mà Hoắc Nguyên cũng không có đuổi theo hắn, chỉ nhìn lấy bóng lưng đó rời xa. Khóe miệng lão bất chi bất giác đọng lại ý cười nhàn nhạt.
.............
Hắc Vũ lững thững bước đi vô định, hắn vừa đi vừa suy nghĩ thất thần. Câu nói của Hoắc Nguyên vẫn luôn văng vẳng bên tai hắn.
" Mộc Đàm tiểu oa nữ kia cũng có thể nằm dưới háng ngươi mà rên rỉ hầu hạ, Con bé Diệp Bạch Lan kia sẽ vì ngươi làm nha hoàn.."
" nằm dưới háng ngươi mà rên rỉ hầu hạ,"
" rên rỉ hầu hạ,"
......
Hắn tuy miệng nói không đồng ý nhưng hắn biết rõ trong lòng hắn có một phần tâm động. Lời từ chối chỉ là lấy cớ, nó là một phần lý tính cuối cùng của hắn. Hắc Vũ cảm thấy mình không phải người tốt, và hắn cũng chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt.
Khi mà lão giả nhắc đên Mộc Đàm, không tự chủ được hắn nghĩ đến nàng ta, nụ cười vu mỵ, làn da mịn màng, ánh nhìn câu hồn, mùi hương dụ hoặc. Hắn tượng tượng đến nàng yêu kiều trước mặt hắn, uyển chuyển phối hợp hắn... Vừa nghĩ như vậy cỗ tà hỏa trong người hắn bùng lên. Nhưng thật may rằng vẻ mặt hắn vốn lạnh đơ lên khó biểu hiện ra ngoài.
Hắc Vũ mãi lúc sau cảm thấy hoảng sợ. Từ bao giờ mà hắn lại tham luyến nữ sắc đến như vậy, dù cho trước kia hắn cũng chưa bao giờ có ý nghĩ khinh nhờn các nàng quá. Dù là với Diễm My cũng đều là có sự đồng ý của nàng mới được Nhưng giờ lại khác, hắn cảm thấy có gì đó thôi thúc hắn làm vậy.
" Ta đây là bị làm sao vậy!!??"
Hắc Vũ không biết rằng đây một phần liên quan đến công pháp hắn tu luyện, một phần liên quan đến ma hóa.
Ma hóa biến con người thành ma tộc, nó rất khó nhưng thực tế khó không phải ở cách thức để ma hóa mà là ở việc đấu tranh tâm lý. Ma vốn tùy tâm sở dục, ma à điên là cuồng, tâm tính của ma vốn đã tàn bạo, thị sát. Vì nó điên cuồng lên rất dễ khiến cho tu sĩ điên dại theo. Tu sĩ muốn ma hóa thành công cần phải có tinh thần đủ vững chắc để chống lại sự điên cuồng đó, nếu không thất bại thì coi như hắn đã thành ma. Ma hóa đáng sợ khi mà nó làm thay đổi từ từ tâm lý của tu sĩ theo những chiều hướng xấu khác nhau, đa phần là những dục vọng sâu trong con người.
Hắc Vũ vốn cô độc, mong muốn sâu trong hắn là tình thương, hắn thèm khát yêu thương. Nhưng nếu thế thì cũng chưa đến nỗi nào, chủ yếu do công pháp hắn tu luyện là song tu công pháp, dục vọng, ham muốn là rất cao. Vì vậy cần nữ tử để điều hòa. Điều này vô tình trong quá trình ma hóa làm nó khuếch trương lên nhiều lần, nếu không có gì thay đổi hay ngăn chặn thì Hắc Vũ hắn sẽ càng ngày càng biến đổi thành tên sắc ma.
Nhưng khổ nỗi điều này hắn không hề biết, trong truyền thừa của Linh Đế cũng không nhắc nhiều đến nó.
....
Hắc Vũ đi chẳng mấy chốc đã đến bên chiếc hồ nhỏ, mãi hắn mới hồi thần từ trng suy nghĩ của mình. Sắp xếp lại tinh thần ngổn ngang của mình, bây giờ Hắc Vũ mới để ý xung quanh. Không biết từ lúc nào hồ nước đã được dải đầy cánh hóa sặc sỡ, nước trong hồ đã bốc xương nghi ngút, chứng tỏ là đã đc chuẩn bị xong.
Hắc Vũ khôg khỏi lấy làm lạ. Vì theo lẽ thông thường thì khí hắn gánh xong nước thì tiêu Mai mới đi đến mà chuẩn bị, cùng với đó sư phụ Mộc Đàm của hắn cũng tiến đến. Nhưng hôm nay tất cả lại đã sẵn sàng. Nhưng chẳng thấy bóng người đâu.
Hắc Vũ nghi hoặc nhìn xung quanh, bỗng hắn chợt cứng người lại, chỉ thấy ở phương xa gần kề ngay gốc cây gần đó, một bóng hình xinh đẹp thướt tha đang đứng nơi đó. Nàng đưa lưng về phía hắn, dáng người yể điệu được bao bọc bởi một bộ bạch y nhẹ nhàng, mái tóc vàng nhạt lấp lánh xõa sau lưng. Bóng hình đó của nàng hắn không thể nào quên được.
- Mộc Hân!!
Hắc Vũ thất thanh gọi lên mà vội chạy về phía nàng. Như giật mình thiếu nữ vội vàng chạy trốn vào trong rưng cây gần đó.
Hắn nhanh chóng đuổi theo nàng, cả hai người khuất bóng trong khu rừng, Hắc Vũ tìm nàng ở khắp nơi, thi thoảng nàng lại thoáng xuất hiện trước mặt hắn mà làm Hắc Vũ đuổi theo, khi thì lại là tiếng cười nhỏ nhẹ vui vẻ như chuông ngân.
Cả hai chơi trốn tìm cả buổi, nhưng mà Hắc Vũ mãi vẫn không ther bắt được nàng, hắn cuối cùng cũng đành dơ hai tay đầu hàng!!
- Hân nhi à!! Nàng ra đây đi, ta thật sự là chịu thua rồi. Kiểu này làm sao ta thắng được nàng chứ!?.
Nhựng chung quanh vẫn im lặng không tiếng đáp lại.
Bỗng một đôi tay ngọc ngà luồn qua ôm lấy eo hắn, cảm giác mềm mại áp trên lưng Hắc Vũ, hương thơm thiếu nữ dịu nhẹ xông vào mũi hắn. Hắc Vũ từ từ mà quay người lại dang hai tay ôm chặt nàng vào lòng. Chỉ thấy mĩ nữ ỷ ôi trong lòng hắn, mặt ngọc hạnh phúc mà ửng hồng.
Nhìn người ngọc trong lòng, lòng Hắc Vũ không khỏi ấm áp.
- Tiểu Hân nhi nhà ta sao lại ở đây ta! Chắc là nhớ phu quân rồi có phải hay không nào.
Mộc Hân trong lòng hắn không nói gì mà chỉ nhè nhẹ gật đầu đồng ý.
Ưm...
Nhìn dáng vẻ dáng yêu của nàng, Hắc Vũ nào kiềm chế được mà hôn xuống, hai chiếc lưỡi lại cuốn với nhau để trao mật ngọt. Cả hai vong tình chẳng để ý xung quanh.
Mãi một lúc sau cả hai mới dời nhau, Mộc Hân như mất hết sức lực tựu ở lòng hắn, đôi tình lữ cứ như vậy một hồi, không ai muốn phá đi sự tĩnh lặng đó. Mãi một lúc sau Mộc Hân mới lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng này:
- Dạo này chàng tu luyện tốt chứ.!!?
Hắc Vũ nhìn nàng trìu mến mà trả lời:
- Cũng không hẳn là tốt, đôi khi ngực ta cảm giác rất khó chịu a.!!
Nghe vậy Mộc Hân vội bật dậy khỏi ngực hắn, vẻ mặt lo lắng hớt hải, đôi tay ngọc sờ loạn khắp người hắn, lo lắng không thôi:
- Sao có thể như vậy được chứ, tỷ tỷ của ta đã xem qua cho chàng rồi, làm sao có triệu chứng bệnh tình được. Tỷ tỷ ta có khi hơi quá đáng, nàng bắt chàng gánh nước khổ cực như vậy nhưng cũng không đến nỗi vậy a!!
Hắc Vũ vẫn không nói gì mà chỉ nhìn nàng trìu mến, đến mãi khi Mộc Hân có vẻ vì lo lắng quá như muốn khóc lên vậy thì hắn mới vội vàng giữ lại tay nàng, ôm người ngọc vào lòng, giọng hơi chút tiếu ý mà nói:
- Đứa ngốc này, sao lại muốn khóc rồi. Phu quân của nàng khỏe như vậy sao có thể bị gì được chứ.
- Nhưng.. nhưng chẳng phải chàng bảo là... Mộc Hân vẫn vô cùng lo lắng mà hỏi.
Hắc Vũ thấy vậy trong lòng càng ngọt, búng nhẹ vào trán nàng mà nói.
- Đứa ngốc này!. Lòng ta đau không phải vì bệnh, Chỉ vì ta quá nhớ nàng mà thôi!!
Nghe đến đây, Mộc Hân làm sao không hiểu được rằng hắn đang nói lờ tình tứ với nàng chứ. Lòng nàng vừa ngọt vừa giận. Giận vì hắn trêu nàng, làm nàng lo lắng một hồi. Ngọt vì những lời tâm tình của hắn. Dù cho nàng biết đó chỉ là lời nói hống nàng thôi nhưng miễn là hắn nói ra nàng đều thấy ngọt ngào. Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy nhựng nàng vẫn phải phạt hắn mới được. Nàng sống mấy trăm năm rồi ấy vậy mà bị hắn lừa dễ dàng như vậy thù thật mất mặt a.
- Đồ đáng ghét nhà chàng, làm người ta lo lắng một hồi! Chàng xấu lắm! Xấu lắm..
Mộc Hân hai tay huy quyền đấm phình phịch vào ngực hắn nhưng quyền lực còn nhẹ hơn bông chẳng có tí sát thương nào, rõ ràng là đang làm nũng rồi. Đấm đi đấm lại một hồi thì Mộc Hân cũng dừng lại, Nàng ngước nhìn hắn, hai mắt hờn dỗi, phồng má tỏ vẻ tức giận quay đầu sáng phía khác tỏ vẻ không quan tâm đến hắn nữa.
Nhìn thấy biểu hiện tiểu cô nương của nàng, Hắc Vũ không khỏi buồn cười. Hai tay vòng ôm lấy eo nàng, miệng kề bên tai nàng mà nói.
- Ta biết sai rồi mà! Đừng giận rỗi như vậy nha Hân nhi!
- Tiểu Hân nhi!
- Bảo bối Hân nhi!
- Bảo bối!
..
Mộc Hân cố gắng mà nhì cười nhưng nào làm được, hơi nóng phả vào gai nàng làm nàng nhộn nhạo không thôi, đôi sắc thủ của hắn du tẩu trên người nàng không ngừng, chẳng mấy chốc mà nàng bị hắn kích thích cho nóng ran cả người.
Cuối cùng không chịu được nữa mà quay người lại nhào đến ôm chặt hắn, nhưng đôi tay ngọc lại véo vào eo hắn một cái mới thỏa mãn.
- Ây da, bảo bối Hân Nhi sao lại ám sát phu quân rồi!
- Hứ! ai bảo chàng lừa thiếp đâu
Cả hai cứ vậy mà nô đùa một lúc, nhưng bỗng chốc Hắc Vũ không khỏi đứng bật dậy mà lo lắng.
- Thôi ch.ết, đã muộn như vậy rồi mà không trở về, tỷ tỷ nàng giết chete ta mất.
Mộc Hân thấy hắn sợ hãi như vậy không khỏi mỉm cười mà hỏi:
- Chàng làm gì mà sợ tỷ tỷ ta như vậy chứ!
- Ây da! nàng là muội muội của người thì làm sao biết được sự đáng sợ chứ. Hôm đầu ta vừa đến gặp đã bị đánh cho lên bờ xuống ruộng rồi. Ngày nào cũng bắt ta gánh nước cuối cùng thì để tắm. Hại ta thời gian ngồi tu luyện cũng chẳng có mấy!. À đã thế còn tham của nữa chứ, đúng là xấu hết.. Đau!!! Mộc Hân này nàng tự dưng véo ta làm gì
Hắc Vũ đang thao thao bất tuyệt kể về nỗi khổ của mình cả tháng nay thì Mộc Hân phía sau hắn mặt đầy hắc sắc mà nhìn hắn cười như không cười, đưa tay lên eo hắn mà bấm mạnh một cái, lần này nàng thực sự dùng lực mà bấm làm hắn đau điếng kêu nên.
Hắc Vũ quay đầu lại thấy nàng như vậy biết ngay có điều không ổn rồi:
- Mộc Hân à! Bình tĩnh nha, vi phu chẳng qua chỉ nơi đùa thôi mà. Tỷ tỷ nàng vẻ đẹp thiên tiên, người gặp người kính ngưỡng, tái trí uyên thâm. Một người con gái đẹp như vậy làm sao có thế xấu được chứ!!
Mộc Hân phía đối diện nhìn hắn nhanh mồm nhanh miệng mà không khỏi bật cười, mới có hơn một tháng không gặp mà công phu miệng lưỡi của hắn đã đột phá không tưởng, tốc độ còn nhanh hơn tu vi của hắn nữa kìa.
- Chàng không cần vội vã như vậy đâu, hôm nay ta đã xin phép tỷ tỷ ta rồi nên hôm nay ta sẽ tắm giúp chàng a.
- Á!! Thế mà nàng không nói sớm, làm ta lo lắng một hồi.!
Biết được chuyện này làm Hắc Vũ cũng thả lỏng đôi chút, cả hai nán lại một chut thời gian mà lo đùa, đến mãi khi mặt trời gần xuống núi hẳn mỡi cõng nàng cùng đi trở về. Cả hai đi rất chậm mãi đên khi trăng lên mới về đến nơi.
Chỉ thấy hồ nước đã được chuẩn bị kỹ càng trôi nổi muôn vàn cánh hoa, ánh trắng chiếu vào làm cho.lanf nước óng ánh mờ ảo, lung linh tuyệt đẹp.
Mộc Hân nhè nhàng, yểu điệu như một hiền thê mà thoát y phục cho hắn, sau đó cũng thoát luôn y phục của mình, nhìn ngọc thể hoàn mỹ của nàng, Hắc Vũ không khỏi ngây ngất, làn da mịn màng, cơ thể hoàn mỹ, uyển chuyển. Dưới ánh trăng chiếu vào càng làm nàng đẹp vô ngần. Mộc Hân nhìn vẻ si ngốc của tình lang không khỏi bật cười.
Chẳng mấy chốc mà cả hai đã ngâm mình trong hồ nước, Mộc Hân phía sau hắn nhẹ nhàng mà kỳ lưng cho hắn. Hắc Vũ thì nhắm mắt dưỡng thần mà hưởng thụ. Tuy đây không phải lần đầu tiên hắn được người khắc làm như vậy nhưng cả tháng trước là Mộc Đàm giúp hắn nhưng ở với nàng ta hắn vẫn có thể cảm thấy chút áp lực nào giám nhắm mắt hưởng thụ đâu.
Nhưng cũng chỉ một lúc, Hắc Vũ mở mắt ra mà nhẹ nhàng hỏi Mộc Hân:
- Hân nhi này! Có phải có chuyện gì đúng không?. Nàng bỗng nhiên đến gặp ta trong khi chúng ta mới cách có hơn tháng thì chắc hẳn có chuyện gì rồi!
Mộc Hân nghe hắn nói vậy không khỏi nước mắt bắt đầu trào ra:
- Thiếp sợ! Thiếp sợ chàng sẽ rời thiếp mà đi. Nửa tháng trước thiếp nghe được tỷ tỷ nói chàng bị căn bệnh lạ đến nỗi Diệp cốc chủ cũng không chữa được nên lòng thiếp rất lo lắng. Đây là lần đầu tiên thiếp nghe thấy Diệp cốc chủ không thể trị được bệnh, thiếp lo lắm, thiếp sợ chàng có mệnh hệ gì thì làm sao thiếp có thể sông nổi chứ.
Thiếp tu luyện hơn 300 trăm năm rồi, thiếp đã nhìn biết bao người rời xa. Sư phụ cũng biến mất từ lâu, nay chàng là nơi dựa vào cũng sắp cách thiếp mà đi xa. Thiếp không thể chịu nổi nữa, thiếp sợ..!!
Hắc Vũ nghe nàng nói vậy, vội quay người mà ôm ngọc thể vào lòng, hắn ôm thật chặt, Mộc Hân cũng vậy, nàng ôm hắn, hận không thể dung nhập vào lòng hắn vậy. Dần dần nàng cũng bình tĩnh lại đôi chút, Hắc Vũ nhẹ nhành mặt đi nước mắt vương trên má nàng, hôn lên môi son nàng, vuốt ve an ủi tâm linh bé bổng đang sợ hãi này.
Nàng cũng cần an ủi a, dù cho đã sống cả trăm năm, vẻ ngoài có kiên cường nhưng tâm hồn nàng vẫn đẹp đẽ mỏng manh như vậy, nó vẫn cần sự an ủi, vỗ về dịu êm.
Hắc Vũ lòng không khỏi thở dài quặn đau, hắn nghĩ giữ bí mật mà từ từ tự mình tìm cách chữa trị nhưng không ngờ được sẽ làm Mộc Hân lo lắng đến vậy.
Hắc Vũ nhẹ nhàng mà an ủi Mộc Hân.
- Ngoan nào! Hân nhi bảo bối đừng sợ. Phu quân làm sao có thể ròi nàng mà đi được chứ. Cốt Hoàng còn không giết được ta cơ mà, làm sao ta lại bị căn bệnh nhỏ nhoi này giết được. Hơn nữa đây cũng không phải bệnh a.
Mộc Hân nghe hắn nói vậy không khỏi vui mừng mà bình tĩnh lại.
Thấy nàng đã ổn, Hắc Vũ cũng bắt đầu giảng giải cho nàng về Ma Hóa. Mộc Hân nghe vô cùng nhập thần. Mãi đến khi hắn giảng xong nàng mới thoát khỏi nhưng mà vẻ lo lắng của nàng càng đậm.
- Theo chàng nói như vậy thì Ma Hóa cũng chưa hẳn là rất nguy hiểm. Nhưng nếu chàng bị ma hóa hoàn tất thì sao. Tuy sống nhưng nào còn là chàng nữa, thiếp không muốn chàng trở thành kẻ cuồng sát a!.
- Ha ha, tuy ta không biết làm sao để đối phó nó nhưng mà ta biết một người có cách a. Nhưng mà điều kiện của laoc có hơi khó chấp nhận.
Mộc Hân nghe được có cách không khỏi vui quá đỗi mà vội vàng hỏi hắn.
- Chàng nói di, điều kiện gì cũng được, miễn là thiếp có thể đều sẽ hết sức.
Hắc Vũ nghe vậy lòng không khỏi ấm áp
- Một lão nhân tên Hoắc Nguyên. Tuy bên ngoài chỉ có tu vi Khai Mạch nhưng nhìn ra được lão ta rất mạnh, thậm chí hơn cả tỷ tỷ của nàng. Lão muốn ta làm đồ đệ của lão.
Nghe đến cái tên này Mộc Hân không khỏi biến sắc nhưng nhanh chóng mà bình tĩnh lại, không để lộ một chút sơ hở nào. Nàng nhanh chóng mà nhìn lấy hắn, nghiêm túc nói.
- Chàng đồng ý với lão là được!!!
Hắc Vũ không thể ngờ được nàng lại nhanh chóng mà nói ra lời này.
- Nhưng ta đang là đồ đệ của tỷ tỷ nàng a, việc này sao có thể.
- Không sao cả đâu! Tỷ tỷ chắc chắn sẽ đồng ý thôi. Việc này cũng không phải chuyện gì không thể.- Tính ra chàng còn ngủ với cả sư thúc a, bái thêm một sư phụ nữa cũng có sao.
Lời đầu nàng nói vô cùng nghiêm túc nhưng mà nhoáng cái đã mặt mày nghịch ngơm.
Tính ra thì Mộc Hân cũng là sư thúc của hắn a. Nhưng mà, hắn với nàng là trước rồi sau đó Mộc Đàm mới nhận hắn làm đồ đệ. Hai chuyện này khác nhau a.
- Sao vậy, chẳng nhẽ lời sư thúc nói ngươi không đồng ý hay sao?- Giải được mối lo trong lòng, Mộc Hân ngay lập tức laik bày ra tư thái của tiểu cô nương ngay.
Nhìn nàng như vậy, Hắc Vũ chỉ biết cười cười. Hắn ngay lập tức nhào đến mà tấn công nàng. Chẳng mấy chốc hồ nước vọng ra từng tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ sảng khoái tiêu hồn.
Hắc Vũ xông trận đánh đến nửa đêm mới khiên quân địch tan tác không còn manh giáp, chủ tướng địch thì vô lực mà nằ nhoài trong lòng hắn, mặt mày đỏ bừng, thở hổn hển không ngừng.
Nhưng cuộc vui cũng có lúc tàn, dưới cái nhìn không nỡ, hai người cũng đành phải chia xa. Nhưng trước khi đi Hắc Vũ không khỏi nói cho Mộc Hân biết một số việc đáng ngờ mà hắn phát hiện, đặc biệt là Âm Nhan trưởng lão. Một trưởng lão mà có ma khí ẩn ẩn tại thân thì không phải truyện đùa rồi. Sở dĩ hắn nói cho Mộc Hân mà không phải Mộc Đàm vì hắn pà đệ tử mới vào muôn dù cho là đệ tử của chưởng môn cũng chưa chắc đã có sự tin tưởng với người khác, đặc biệt là khi hắn nói về một người ở tầng cao của tông môn. Còn Mộc Hân là thê tử của hắn, niềm tin của cả hai là tuyệt đối.
.........
Hắc Vũ nhanh chóng mà trở về chỗ động phủ của Diễm My, sắc trời bây giờ cũng đã gần nửa đêm. Khi hắn gần về đến đã thấy ở phía xa hai bóng hình yểu điệu đã đứng chờ hắn. Ngay lập tức một trong hai phi hành đến chỗ hắn
- Tên ch.ết tiệt này, có biết ta và sư phụ lo lắng lắm không hả! - Ánh Nguyệt ngay lập tức lao đến trước mặt hắn mà quở trách. Hai tay chống nạch vẻ mặt tức giận mà nhìn hắn. Bỗng cái mũi của nàng hơi linh động mà ngửi ngửi đôi chút.
- A! Tại sao trên người ngươi lại có mùi hương hoa. Chẳng nhẽ!.. Chẳng nhẽ...
Tên khốn kiếp! Ngươi dám phản bội sư phụ ra ngoài tìm nữ nhân lêu lổng, ta phải đánh ch.ết ngươi.
Nói đoạn nàng ngay lập tức mà rút kiếm đánh về phía hắn. Còn Hắc Vũ không khỏi đầy đầu hắc tuyến. Hắn thật sự không hiểu gì hết cả đã bị Ánh Nguyệt phát động tấn công rồi. Bà chằn này còn chưa để hắn nói một câu đã xông nên đánh đấm rồi.
Mà khoan, hắn nếu đi tìm nữ nhân thì cũng là truyện của hắn a, nào có liên quan gì đến nàng ta. Chưa kể là nữ nhân tìm tới hắn mà, Diễm My là người trong cuộc cũng có nói gì đâu.
Nghĩ thì nghĩ nhưng mà đánh vẫn phải đánh. Chỉ thấy Ánh Nguyệt nhoáng cái đã như một tia sáng mà di chuyển gần bên hắn. Đoản kiếm trong tay nàng đã phát động tiến công ngay về phía cổ hắn, lực đạo cũng không hề yếu chút nào. Cô nàng này có vẻ rất tức giận mới ra tay nặng như vậy đây. Tuy tu vi vẫn trong tình trạng phong ấn nhưng chỉ số giáp của hắn là vẫn còn nguyên, xét thấy đòn này của Ánh Nguyệt cũng không gây thương tích được chưa hắn. Nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ đứng yên để ăn đòn.
Thân hình của Hắc Vũ bỗng chống lóe lên mà di chuyển, hắn không sử dụng kĩ năng nào mà chỉ thuần túy là di chuyển theo cách hắn đã biết, nhanh chóng di chuyển hắn đã đênz ngay bên cạnh Diễm My mà ôm eo nàng, để nàng tụa vào lòng hắn.
- Ta xin lỗi đã làm nàng lo lắng rồi!!.
Nói xong hắn thâm tình mà thơm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, Diễm My cũng nhẹ nhàng đưa tay mà vuốt ve khuôn mặt của tình lang. Nhỏ nhẹ mà đáp lại:
- Chàng về là tốt rồi! Lần sau nếu có thể thì hãy báo cho thiếp một tiếng được không. Thiếp sợ..
Hắc Vũ nghe vậy không khỏi ôm chặt nàng vào trong lòng. Một câu " Thiếp sợ " đó thôi mà khiến lòng hắn đau như cắt đồng thời cũng ngọt ngào vô cùng.
Trong khi hai người đang tình chàng ý thiếp thì có một người đang bị bơ ngoài khia đây.
Ánh Nguyệt vừa huy kiếm thì thấy thân hình Hắc Vũ loáng một cái đã biến mất, lưỡi kiếm ngay lập tức mà chém vào khoảng không. Mãi nàng mới định thần lại được. Ánh Nguyệt ngây người như phỗng
" Sao có thể chứ, tu vi của hắn bị phong ấn a, làm sao có thể có tốc độ đó được, chẳng nhẽ là pháp bảo!?. Không cũng không phải, pháp bảo của hắn vẫn còn để cho sư phụ giữ a, ngay cả túi trữ vật cũng ở đó nữa mà. Chẳng nhẽ tốc độ của hắn đã kinh khủng đến thế này rồi sao".
Ánh Nguyệt không khỏi cảm thấy thất bại tràn trề. Cảm thấy tư chất tu luyện mà nàng tự hào bao lâu nay không khỏi bị đả kích nặng nề. Hắn mới tu luyện bao năm a, ấy vậy mà tu vi cũng đã vượt qua nàng, ngay cả một thân tu vi bị phong cũng vẫn vượt qua nàng.
- Này tiểu sư muội, còn đứng ngây đó làm gì??
- Tên ch.ết tiệt kia, ai làm sư muội của ngươi hả. Sư phụ người nên tránh xa hắn ra, tên này có mùi của nữ nhân khác, hắn là tên sở khanh khốn kiếp. - Ánh Nguyệt đang ngây ngô thì bị Hắc Vũ gọi tỉnh lại, ngay lập tức hỏa khí lại bốc lên đầu mà mắng hắn không thiếu cái gì.
Hắc Vũ nghe nàng mắng thì không khỏi cạn lai kêu thầm trong lòng." Lạy bà cố, con trông giống thằng sở khanh lắm chắc. Đây còn sạch hơn đậu hũ nha. Người ta tu song tu công pháp đến bây giờ mới có đúng hai nữ nhân, đây là vô cùng hiếm thấy nha"
Diễm My bên cạnh không khỏi che miệng cười:
- Đứa ngốc này, con nghĩ lung tung rồi, đây là mùi cơ thể của sư tôn người lưu lại, nào có phải như con nói.!
- Cái. cái gì!! Là sư tôn sao..!!!!- Ánh Nguyệt nghe xong không khỏi nhìn Hắc Vũ ngượng ngùng mà cúi đầu, tay vân vê gấu áo, một vẻ tiểu cô nương nhận nỗi khi làm sai.
Hắc Vũ nhìn như vậy không khỏi nhìn buồn cười không thôi. Nhưng bỗng hắn bế Diễm My nên, nhanh chóng mà chạy vào phòng của nàng. Ánh Nguyệt ngây người một lúc mà vội đuổi theo hắn.
- Tên khốn kiếp! Không cho ngươi ngủ với sư phụ, trả sư phụ lain đây!!
Nhứng đã quá muộn, Hắc Vũ vừa vào phòng đóng cửa mà bố trí kết giới. Thấy sư phụ bị sắc lang bắt mất Ánh Nguyệt không khỏi dậm chân bực tức.
Còn Hắc Vũ trong phòng đã bắt đầu hùng phong khai triển. Suốt hơn nửa tháng chỉ vì Ánh Nguyệt mà hắn đã không được chạm bào nàng rồi. Nên cơ hội tốt như này không thể bỏ qua được.
Nơi đây đang đánh nhau té... thì một nơi khác của Ninh Hải tông cũng đang diễn ra một trận chiến không kém. Một nơi vắng người của Ninh Hải tông.
Nơi đây có một căn nhà gỗ nhỏ, gần đó không xa là một chiếc ghế tựa bằng đá tinh xảo nhưng mà
Uỳnh!!!
Chỉ trong nhánh mắt nó đã bị phá hủy thành bột phấn, thứ phá hủy nó không gì khác là một thanh trường kiếm đang bay lơ lửng trên không trung, lưỡi kiếm sắc bén, nháy mắt lại phi như tên bắn về phía trước.
Keng!!
Tiếng kim thiết va chạm, chỉ thấy thanh kiếm bị đánh bật ra ngay tức khắc.
- Ây! Ây! Mộc Đàm tiểu oa nhi, ngươi lại phá hỏng chiếc ghế mới cùa lão già này rồi. Tốt nhất lần này lên đền đi chứ, ta làm nó tốn công lắm đó.
Hoắc Nguyên vừa nói vừa nhìn chiếc ghế nát vụn mà không khỏi tiếc rẻ.
- Đừng nhiều lời! Mau nói ra cách giải trừ ma hóa không thì ta phá nốt căn nhà này nữa đây.
Chỉ nghe thấy một giọng nói thánh thoát đầy uy nghiêm vọng lại, ngay sau đó một thân hình nóng bỏng xuất hiện ngay bên thanh kiếm đang lơ lửng kia.
- Ây! Đừng suốt ngày gọi đánh gọi giết thế, cẩn thân mai sau lại ế đó!!
Mộc Đàm nghe vậy không khỏi vẻ mặt khó coi, trường kiếm ngay lập tức lại phóng về phía lão giả. Chỉ thấy kiếm mang như thiểm đánh tới. Hoắc Nguyên nhìn vậy vẫn nhẹ nhàng mà đưa tay nên, chỉ thấy trên tay lão là một ngọn cỏ dài tầm hai chục phận. Lão huy ngọn cỏ đánh vè phía trường khiếm, ngay lập tức tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, trường kiếm ngay lập tức bật ngược về phía Mộc Đàm nhưng cây cở trên tay lão vẫn không hề hắn gì.. Hoắc Nguyên phe phẩy ngọn cỏ tục tĩu mà nói.
- Ây! Lại đánh người nữa rồi!! Mà thôi cũng không sao, đưa tên Hắc Vũ kia làm đồ đệ cho ta là được. Mai sau ta nhất định sẽ bảo hắn lấy ngươi về. Ngươi xinh đẹp như vậy dù hơi nóng tính tí chắc cũng không sao đâu.
Keng!!
- Lão ɖâʍ ma đáng ch.ết!!- Nghe câu nói của Hoắc Nguyên không khỏi khiến Mộc Đàm nổi trận lôi đình, trường kiếm ngay lập tức lại xé gió mà đi, kiếm chiêu liên tục thi triển. Ấy vậy lão già này vẫn thản nhiên như không.
Mộc Đàm thấy tình thế không khả thi chút nào, hai tay nàng bắt đầu tạo từng ấn ký kỳ lạ, miệng lẩm bẩm đọc pháp quyết, một bên vẫn thanh kiếm dần tấn công yếu lại nhưng chỉ thoáng chốc thế công lại càng dồn dập hơn, thân kiếm bắt đầu lượn là từng ngọn lửa như một tiểu hỏa điểu.
Chẳng mấy chốc một vùng không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, tạo thành một vom cung bao trùm lấy cả hai người, thậm chí là một vùng nhỏ của Ninh Hải tông.
Lão giả đang nhàn nhã mặt mày không khỏi biến sắc, mặt mày trở lên âm trầm, hai mắt sắc bén.
- Tiểu oa nhi, ngươi nghịch hơi quá rồi đó!!
Vừa dứt lời, trên không trung lờ mờ xuất hiện từng thanh kiếm hư ảo như tạo từ từng tia sáng, hàng ngàn hàng vạn thanh, tất cả mũi kiếm trực chỉ xuống đất như chỉ cần một mệnh lệnh thôi là một cơn mưa kiếm sẽ bắt đầu. Hoắc Nguyên vẻ mặt càng ngày càng đen, nhưng hắn đang bị cuốn bởi thế công của trường kiếm.
- Gàoo!!
Bỗng chốc một tiếng thú ngâm vang vọng cả nền đất phóng xuất ra, trường kiếm kia như diều đứt dây mà ngay lập tức rơi xuống đất, ánh nửa tắt ngấm như một thanh kiếm thường không hơn. Mộc Đàm bên kia cảm ứng được thi pháp càng ngày càng nhanh. Chỉ thấy hai tay nàng kết ấn cuối một cái, hai mắt mỏ bừng.
- Vạn Kiếm Vũ!!
Vừa dứt lời, hàng vạn kiếm ảnh trên trời như một trận mưa bắt đầu rơi xuống nền đất, kiếm dơi như vũ, nhưng mỗi ánh kiếm đã đủ giết một tên Dung Linh sơ kỳ, chục kiếm giết một tên Dung Linh đỉnh phong, Trăm kiếm một tên Kim Đan Trung kỳ, ngàn kiếm phanh thây Kim Đan đỉnh phong, vạn kiếm miểu sát Nguyên Anh.
Nhưng đứng trước kiếm vũ sắc mặt của Hoắc Nguyên vẫn bất biến, chỉ thấy xung quanh thân lão đã bao bọc lấy một tầng hắc khí đen kịt, hắc khí lượn lờ, Hai tai lão tạo hình long trảo, hai trân đứng trọng tấn, hắc khi ngay lập tức dồn hết vào tay lão,
Uỳnh!
Ngay lập tức đánh một quyền vào thiên không, quyền mang vừa xuất, hắc khí như có linh tính mà rời cơ thể lão. Nói cũng lạ, hắc khí vừa dời khỏi ngay lập tức huyễn hóa thành một đầu hắc long dài tầm mét, nhưng chỉ chốc lát nó đón gió mà lớn chẳng mấy chốc đã đài hơn chục mét. Hắc long thẳng thiên không mà phi, đón đầu hàng vạn kiếm ảnh.
Vạn kiếm ảnh uy thế kinh khủng nhưng vừa chạm vào hắc long như bị cắn nuốt bình thường mà biến mất, chẳng mấy chốc vạn kiếm miểu sát Nguyen Anh cao thủ nhưng không hề làm thương tổn hắc long mảy may. Mộc Đàm bên kia thấy vậy không khỏi khí tức nghẹn. Vạn Kiếm Vũ một chiêu kiếm mạnh nhất của nàng mà vẫn không làm gì được lão, linh lực của nàng cũng gần cạn kiệt khi dùng chiêu vừa nãy, nàng hận không thể đánh cho lão một trận nhớ đời.
Hoắc Nguyên chỉ chốc lát mà thu lại hắc long kia, một hắc long uy chấn như vậy nhưng khi về đến bên lão chỉ như một đoàn hắc khí mà ẩn nấp trong cơ thể. Lão nhìn Mộc Đàm vẻ mặt âm trầm nào có vẻ cợt nhả như vừa nãy. Một chiêu vừa rồi của nàng đã thực sự chọc giận lão.
Mộc Đàm thấy vẻ mặt này cũng hiểu rằng không có chuyện vui rồi. Nàng cố vẻ chấn tĩnh mà nói.
- Được rồi! Ngươi thắng Hắc Vũ về sau sẽ là đệ tử của ngươi. Nhưng nên nhớ rằng hắn vẫn là đệ tử vủa Ninh Hải tông ta.
Nói xong nàng vội vã mà định quay người rời đi. Nhưng một bước chưa cả kịp xuất thì thân hình đã bị cứng lại
- Ai cho ngươi rời đi rồi hả. Ngươi phá ghế của ta thì cũng thôi, đằng này còn dám phá hủy nhà gỗ của ta. Ngươi nghĩ cứ vậy rời đi sao??
Mộc Đàm không khỏi chấn tĩnh mà quay đầu lại nhìn lão.
- Rốt cuộc ngươi còn muốn gì nữa.!!
- Ta muốn ngươi...
- Đồ sắc ma đê tiện, ngươi hại ch.ết sư phụ ta còn chưa đủ hay sao, còn dám đánh chủ ý với đồ đệ của nàng. Đồ lão già đáng ghét, có ch.ết lão nương cũng khôg bao giờ gả cho ngươi!!!! - Vừa nghe được ba chữ Hoắc Nguyên nói ra, Mộc Đàm không khỏi lại hỏa khí xông đầu, tay đã cầm trường kiếm, một tư thái quyết liều ch.ết không thôi.
Hoắc Nguyên bên kia thấy vậy vẻ mặt không khỏi khó chịu " Lão già ta xấu đến vậy sao, tiểu oa nhi như ngươi mà đòi gả cho ta chắc, nên nhớ trước kia ta phong vân một cõi, biết bao tiểu muội muội hận không ther hiến thân cho ta nữa là"
- È hèm! Nghe cho kỹ đây đồ tiểu oa nhi. Lão giả ta không thèm đồ con nít nhà ngươi. Ta muốn ngươi gả cho đồ đệ của ta!!
Rầm!!
Lời lão vừa thốt ra chẳng khác nào thiết chùy đập thẳng vào đầu nàng, Mộc Đàm dù sống lâu thế nào nàng cũng cảm giác não mình không dxur dùng. Mãi lúc sau Mộc Đàm mới hoàn hồn lại
- Lão già điên này! Ngươi nghĩ cái chủ đích quái quỷ gù vậy hả. Hắn với ta làm sao có thể được hả.
- Ây! Việc gì mà lại không được. Ta với sư phụ ngưới là bằng hữu thân ơi là thân. Ngươi là đồ đệ duy nhất của nàng, hắn lại là đồ đệ của ta, tính ra cũng môn đăng hộ đôi a. Mà chưa kể độ đệ ta đẹp trai tài năng sáng ngời như vậy. Ngươi lấy tấm chồng như vậy là quá tốt rồi. Nhừng mà haiz!! Cũng đành ủy khuất hắn lấy lão thái bà mấy trăm tuổi như ngươi cũng là khổ thân nó a. Nhưng ai bảo ta với sư phụ ngươi là bắng hữu đây, thôi thì cũng chỉ đành ủy khuất hắn vậy!!
Hoắc Nguyên nói một tràng thao thao bất tuyệt, càng nói mặt Mộc Đàm càng khó coi.
- Lão già khọm kia, lão nương mới có hơn 300 trăm tuổi thôi, lão nương muốn thì có mà nam nhân xếp thành hàng dài cả cây số rồi.. nhưng mqf vẫm chưa có ai vừa ý thôi.
- Đấy đấy! Ta đảm bảo đồ đệ ta khiến ngươi vừa ý vô cùng. Đảm bảo đêm tân hôn ngươi ba ngày sau không xuống được giường luôn.
- Lão già thối, ngươi có bị điên không hả. Ngươi bắt ta lấy nam nhân của đồ đệ mình. Ngươi còn biết liêm sỉ không hả!.
Hoắc Nguyên bị mắng té tát nhưng vẻ mặt càng nói càng trở nên bỉ ổi. Nhìn mặt hắn Mộc Đàm không khỏi lo cho tương lai của Hắc Vũ.
- Hà hà! Việc đấy có là gì. Hắn trước cũng đã đẩy ngã sư phụ của hắn rồi đó sao. Tính đi tính lại hắn cũng là đã bái ngươi làm thầy. Ta nghĩ ngươi cũng nên thử cảm giác sư sinh luyến cho kích thích a!.
Nói xong ngay lập tức Hoắc Nguyên chạy nhanh về nhà gỗ để laik Mộc Đàm mặt vẻ mộng bức ở chô kia. Mãi lúc sau mới hoàn hồn lại mà chửi ầm lên.
- Lão già ch.ết tiệt!!!
Chửi xong cho hả giận nàng mới chịu đi rời khỏi nhưng mà vừa quay người còn đâu vẻ tức giận vừa nãy, miệng nàng treo một nụ cười tinh nghịch hiếm thấy.
........
Ục, ọe!!!
Hoắc Nguyên vừa vào trong nhà, cả người không khỏi quỵ xuống mà nôn ra một búng máu đen.
- Tên ngốc nhà ngươi sao lúc nào cũng cậy mạnh nhỉ!!!
Bỗng một giọng nói nữ tự nhẹ nhàng như chuông ngân vang lên. Chỉ thấy trên một chiếc bàn gần đó, một nữ tử tuyệ trần đang bắt chéo chân mà ngồi trên đó. Ánh mắt sắc xảo, quỳnh tị, môi ngọt đỏ mọng, mặt trái xoan, thân hình cân đối từng phân, mái tóc dài bạc trắng như màu tuyết, nàng mặc một thân bạch ý bó sát dáng người. Nàng ngồi đó nhưng mà cả thân thể như lwf hư ảo, ánh trắng hắt vào cũng xuyên thấu qua người nàng.
Hoắc Nguyên đứng dậy nhìn nữ tử trước mặt không khỏi chắp tay cung kính mà cúi chào.
- Chị dâu à, không biết có chuyện gì mà tỉ lại xuất hiện vậy!!
Nữ tử nhìn hắn liếc một cái, quay mặt đi chỗ khác mà nói.
- Không có gì, ta chỉ lo ngươi lại làm gì qua trớn phá hủy giấc ngủ của muội muội ta mà thôi!
Nói xong nàng không để hắn đáp lại đã biến mất vô tung. Lão giả nhìn vậy không khỏi thở dài.
- Chị dâu đúng là khó tính a. Chắc là do thiếu nam nhân rồi. Hây được rồi. Cứ để đồ đệ ta báo đáp thay a.