Chương 3: Cố chấp
Ở trường, Thế Huân là nhân vật của công chúng, gia thế bối cảnh tự nhiên cũng sẽ bị mọi người nghị luận, mà đối với người chú ý cử nhất động của Thế Huân như Lộc Hàm, đương nhiên cũng biết không xót thứ gì. Thế Huân là cậu ba của xí nghiệp Ngô thị, như vậy sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ vào xí nghiệp làm việc. Cho nên, sau khi tốt nghiệp xong Lộc Hàm không chút do dự ứng tuyển vào Ngô thị, cũng may hồi còn ở trường tuy cậu không tính là nổi bật, nhưng thành tích không tồi, nên cũng thuận lợi xin được vào Ngô thị.
Giống như Lộc Hàm đoán, Thế Huân thật sự cũng vào Ngô thị làm việc. Chẳng qua Thế Huân là tổng giám đốc, mà Lộc Hàm chỉ là nhân viên bình thường. Thế Huân làm việc ở tầng cao nhất trong Ngô thị, không cần chen chút với đám nhân viên bình thường, mỗi lần đều theo thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng trên cùng. Cho nên Lộc Hàm sau khi vào đây làm việc, cơ hội được nhìn thấy Thế Huân còn ít hơn so với lúc đi học, chỉ những khi hội nghị mới ngẫu nhiên nhìn thấy anh trên bục phát biểu, hoặc khi anh nổi hứng đến các ngành tuần tra, Lộc Hàm mới nhân cư hội trộm ngắm anh vài lần, còn bị quản lý nhìn thấy mỉa may, nói hắn nịnh nọt Thế Huân.
Lộc Hàm cũng cảm thấy chính mình thực buồn cười, hồ đồ ngốc ngếch đi yêu thầm, biết rõ tình cảm này là vô vọng, vậy mà nhiều năm rồi vẫn cứ cố chấp không buông. Ánh mắt Lộc Hàm dõi theo Thế Huân hình như đã là thói quen, như thế nào cũng sửa không được.
Sau khi ăn no nhàn rỗi các đồng nghiệp công ty lại thích buôn chuyện, một nữ nhân viên tụ tập tất cả mọi người lại rồi tuyên bố một tin giật gân, nàng còn thần thần bí bí đè áp thanh âm cực nhỏ, mọi người đón xem, Ngô tổng đẹp trai nhiều tiền, khí chất xuất chúng, người gặp người khen, hoa gặp hoa nở của chúng ta nhiều năm nay mỹ nữ như mây, nhưng tại sao lại không có bạn gái cố định!? Thiết ~ nữ nhân viên kia bị mọi người xì một tiếng, có người nói, chuyện này có gì kỳ quái đâu, chẳng phải công tử ăn chơi nào cũng vậy sao, thân lướt vạn bụi hoa, không hề dính phấn điệp, ai lại vì một ngọn cỏ mà chấp nhận bỏ qua cả khu rừng. Sai! Nữ nhân viên kia nghiêm mặt nói, không phải nguyên nhân này, là bởi vì Ngô tổng của chúng ta là GAY, anh thích đàn ông, giao du cùng phụ nữ bất quá chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Mọi người vừa nghe xong lập tức như đang ngồi trên chảo nóng, sôi nổi hỏi có chứng cớ gì, cô gái kia cứ kỳ kèo hết nửa ngày mới chịu nói buổi sáng hôm nay ở bãi đỗ xe, nàng nhìn thấy Thế Huân cùng một thanh niên rất xinh đẹp hôn môi ngay đằng sau một chiếc xe, rõ như ban ngày, hai người kia hôn rất kịch liệt, hừng hực khí thế… Mọi người vây xem lặp tức sôi trào, bắt đầu nhiệt liệt thảo luận đề tài Ngô tổng có phải GAY hay không, chỉ có Lộc Hàm yên lặng rời khỏi đám người, một mình về lại chỗ ngồi.
Trong lòng Lộc Hàm nổi sóng – mưa rền gió dật, Thế Huân thích đàn ông!!! Như vậy tình cảm thầm mến bấy lâu của mình có phải hay không sẽ có khả năng…
Đó là vì Lộc Hàm đột nhiên biết được Thế Huân là GAY nên kích động không thôi, nghĩ rằng tình yêu vô vọng nay lại bắt đầu có một chút hi vọng, chứ thật tế tình huống khi Lộc Hàm biết được Thế Huân là GAY và yêu người đàn ông khác, còn không bằng cho cậu vĩnh viễn hiểu lầm người kia là một công tử ăn chơi.
Lộc Hàm cũng không biết là do trùng hợp hay ông trời trêu ngươi, trước kia dùng mọi biện pháp muốn thấy mặt Thế Huân đều rất khó khăn, vậy mà hiện tại lại có thể thường xuyên trông thấy anh, chỉ khác bên cạnh anh đã không còn bóng dáng người đẹp, mà trái lại lúc nào cũng tay trong tay với một thanh niên xinh đẹp, sau này Lộc Hàm từ chỗ các cuộc nói chuyện phiếm của công ty mới biết, người kia tên là Quan Lâm.
Quan Lâm có một gương mặt rất xinh đẹp, cùng người đẹp trai anh tuấn như Thế Huân đi cùng một chỗ thực hợp, hơn nữa nghe nói gia đình cũng khá giả, hai người từ trong ra ngoài đều nhìn rất xứng đôi. Thế Huân hẳn là thực yêu Quan Lâm, trước mặt người khác chưa bao giờ kiên kỵ về mối quan hệ của hai người, cũng không màn nhân viên công ty ở sau lưng anh bàn tán. Nhiều lần Lộc Hàm nhìn thấy hai người bọn họ tay trong tay cười cười nói nói đi ngang qua, Lộc Hàm chỉ cung kính cuối đầu nói một tiếng “Ngô tổng”, Thế Huân không chút để ý gật gật đầu hoặc là ân một tiếng, liền tiếp tục cùng Quan Lâm nói cười. Lộc Hàm tuy rằng đã là nhân viên ở Ngô thị, nhưng trông mắt anh, cậu có lẽ cũng vẫn là một người qua đường xa lạ mà thôi.