Chương 150: Che chở [h]
Hậu huyệt đóng chặt do sức mở của hai chân mà hé ra một cái động khẩu nho nhỏ, thịt non phấn hồng bao vây huyệt khẩu bị xé mở ra hai bên, các nếp uốn nhợt nhạt cũng bị kéo đến bằng phẳng. Sâu thẳm bên trong lỗ nhỏ như là có lực hút câu dẫn Thế Huân không ngừng tới gần.
Thế Huân quỳ ghé vào giữa hai chân Lộc Hàm, hai mắt si mê nhìn chăm chú vào lỗ nhỏ mà chính mình từng vô số lần tiến vào, chặt chẽ, ấm áp, ướt át, mềm mại… Cảm giác tốt đẹp trước kia nháy mắt hiện lên trong đầu, Thế Huân cảm thấy dương v*t cứng rắn của mình lại càng thêm trướng đau khó nhịn.
Tuy rằng vừa rồi là Lộc Hàm chủ động mở ra hai chân, nhưng bị Thế Huân nhìn như vậy cậu cảm thấy thật khẩn trương, ánh mắt luống cuống nhìn vào chính mình, thân thể hơi có vẻ cứng ngắc, hai chân mở rộng còn không chịu được mà run rẩy, dương v*t đã bắn tinh nhưng vẫn chưa nhuyễn xuống hoàn toàn.
Cho dù dục vọng đã là tên đã trên dây, Thế Huân cũng không có gấp gáp khuếch trương hậu huyệt của Lộc Hàm, chỉ là nghiêng đầu hôn lên mặt trong đùi non của cậu, hướng da thịt bóng loáng nhẵn nhụi một đường hôn tới bên trong. Nhưng càng vào sâu da thịt lại càng trắng nõn mịn màng, Thế Huân chỉ cần hôn mạnh chút đã có thể lưu lại hôn ngân rõ ràng.
"Lộc Hàm, nhẫn đau một chút.” Khi Thế Huân hôn đến khe đùi Lộc Hàm, đột nhiên mạc danh kỳ diệu nhắc nhở.
“Ân.” Lộc Hàm cho rằng Thế Huân chuẩn bị đi vào, liền ngoan ngoãn lên tiếng.
“A!” Hậu huyệt không có bị bất luận đồ vật gì sáp nhập, nhưng ngay chỗ khe đùi lại bị Thế Huân hung hăng ʍút̼ một cái, chỗ kia non mịn lại mẫn cảm, Lộc Hàm đau đến lập tức hô lên.
Thế Huân ʍút̼ thật mạnh bạo, nhưng lại sợ làm Lộc Hàm quá đau, liền đưa tay cầm lấy dương v*t phía trước nhẹ nhàng nhu lộng, giúp cậu giảm bớt đau đớn.
Tuy rằng không biết Thế Huân muốn làm gì, nhưng Lộc Hàm cũng chỉ rên một tiếng, sau đó liền ngậm miệng nằm trên giường không nhúc nhích để anh muốn làm gì thì làm.
Thế Huân ʍút̼ một hồi lâu mới buông ra, vừa lòng nhìn thấy bên trong khe đùi trắng nõn của Lộc Hàm bị mình ʍút̼ thành một dấu hôn đỏ sậm, dựa theo màu sắc mà xem, phỏng chừng mười ngày nửa tháng cũng không có phai.
“Cái này là ký hiệu, Lộc Hàm sau này chính là người của anh.” Thế Huân đắc ý kết luận một câu, nhưng cũng biết mình thích ăn mặn, lại nhanh vươn đầu lưỡi không ngừng ɭϊếʍƈ vào chỗ dấu hôn kia. Kỳ thật Thế Huân cũng chỉ là nổi tính trẻ con nghĩ muốn ở trên người Lộc Hàm lưu lại ký hiệu của mình. Khe đùi lại là nơi vừa bí ẩn vừa ám muội, hơn nữa sau này mỗi lần lúc ân ái, Thế Huân cũng có thể ʍút̼ thêm vài lần, như vậy dấu vết này liền vĩnh viễn sẽ không phai đi, sẽ trở thành ký hiệu trên người Lộc Hàm cả đời.
Dấu hôn kia ngay sát cạnh huyệt khẩu, Thế Huân ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, đầu lưỡi liền không tự chủ được đỉnh vào phía trong huyệt khẩu.
“A… Thế Huân…” Lúc bắt đầu là bị Thế Huân ʍút̼ đến đau, nhưng sau đó khi đầu lười thấp nhuyễn không ngừng ɭϊếʍƈ hạ, Lộc Hàm lại cảm thấy có chút ngứa, mà khe đùi trong lại đặc biệt mẫn cảm, có chút đau có chút dương, hai loại cảm giác đan xen vào nhau so với đối đãi ôn nhu đơn thuần kích thích hơn nhiều, biến thành Lộc Hàm tê dại ngứa ngái, ngay cả dương v*t bán nhuyễn ở phía trước cũng lần nữa cương lên, sau khi Thế Huân dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ vào hậu huyệt, lại một con sóng khoái cảm mãnh liệt thổi quét mà đến, Lộc Hàm rốt cuộc không chịu nổi hét lên một tiếng.
Thế Huân đầu tiên là dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ lộng huyệt khẩu một vòng, đem nó toàn bộ ɭϊếʍƈ ướt, sau đó mới thật cẩn thận hướng chỗ sâu đĩnh tiến đi vào. Nhưng huyệt khẩu chưa bôi trơn còn thật khô khốc, cho dù chỉ là đầu lưỡi mềm mại, Thế Huân đi vào cũng không thuận lợi. Kỳ thật Thế Huân có thể mạnh mẽ dùng, nhưng bên trong hậu huyệt không thể so với mặt trong đùi non, ở trên đùi cậu anh còn dám hung hăng ʍút̼ một cái “Ký hiệu”, biết đau một chút cũng liền hết. Nhưng hậu huyệt nơi này Thế Huân không nỡ làm Lộc Hàm bị nửa điểm ủy khuất, cho dù chỉ là một chút đau đớn cũng không được.