Chương 5
Cả ngày không thấy anh ta, cô vốn nghĩ là chữ "được" kia của anh chỉ là thuận miệng nói, dù sao chính nhà anh ta cũng mở nhà hàng ăn, sao lại có thể không có việc gì chạy đến nhà cô dùng cơm.
Ai biết, lúc mặt trời lặn, anh ta đến thật, không chỉ đến, còn dẫn theo ba bé trai cũng trầm mặc như anh.
Ba bé trai số tuổi khác nhau, diện mạo cũng không giống nhau.
Đứa bé nhỏ nhất tóc vàng, mắt xanh, trông rất xinh đẹp; ở giữa là đứa bé tóc đen mắt đen, trông có vẻ giống người châu mĩ la tinh; đứa lớn nhất giống người châu á nhưng không giống với hai đứa bé kia xinh đẹp, mà đôi mắt tối tăm có vẻ trưởng thành sớm để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.
Cô nhanh chóng nhận ra đôi mắt nhìn lén cô sau cửa chớp hôm đó chính là cậu bé nhỏ nhất, còn đứa bé trong sân chính là bé lớn nhất.
Cô không tự mình đưa món ăn, mà là tiểu Quyên sinh viên làm ca tối đã giúp cô, anh ta cũng không chào hỏi với cô, cô cũng rất bận rộn, tất nhiên cũng giả bộ làm như không thấy.
Nhưng một lát sau, bên ngoài có bốn vị khách đến, một đôi vợ chồng, cùng hai cô bé một lớn một nhỏ đi vào, tiểu Quyên vội vàng cầm thực đơn, sau đó ra đón khách.
"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi bốn người sao?"
"Không, tám người." Người đàn ông đi phía trước ôm bé gái nhỏ nhất, đưa tay chỉ vào vị tiên sinh đầu trọc đang ngồi phía bàn kia, nhe răng cười đáp: "Chúng tôi đi cùng nhau."
"À, đi cùng nhau?" Thì ra anh ta có bạn!
Cô sửng sốt một chút, sau đó mới phát hiện ra mình không nên có vẻ quá mức kinh ngạc, nhưng đã không kịp rồi, đối phương thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô cúi đầu nheo mắt nói:
"Không sai, đi cùng nhau. Nhưng cô yên tâm, tôi bảo đảm với cô, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm này, tôi sẽ giúp cô một tay, nhất định phải khiến tên đầu trọc kia trả tiền, không cần cô mời khách."
"Mời khách?" Cô chớp mắt mấy cái.
"Đúng vậy, không phải nói ăn không ngon không lấy tiền sao?"
Cô lúc này ngẩn người, mắt mở lớn nhìn người đàn ông đang ôm cô bé, sau đó lại nhìn người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ cúi đầu xem thực đơn, khốn kiếp, anh ta không thèm ngẩng đầu, chỉ đưa tay chỉ những món ăn trong thực đơn để tiểu Quyên ghi lại.
Thì ra anh ta định tới ăn uống chùa sao?
Một luồng khí nóng bốc lên, cô hận không thể xông lên nhéo cho anh mấy cái.
Khốn kiếp! Thảo nào anh lại tìm nhiều người như vậy!
Không sai, cô có nói câu nói kia, nhưng là a—— tại sao lại có người như thế à?
Rõ ràng mình có tiền, lại muốn chiếm tiện nghi, ham món lợi nhỏ!
"Tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ?" Thấy cô gương mặt đột nhiên đỏ bừng, Cảnh Dã sợ hết hồn.
"Không có, tôi không sao." Cô quay đầu, cắn răng mỉm người: "Tôi sắp bàn giúp mọi người."
"Chú Hải Dương!" Bé gái lớn hơn chạy nhanh như làn khói vào cửa, vòng qua cô và người đàn ông kia, cười cười chạy tới phía tiên sinh đầu trọc, cô bé vừa ngồi xuống, đã đưa tay sờ sờ đầu bé trai, vừa chào hỏi với những người khác: "Hi! Tiểu Bạch, tiểu Hắc, tiểu hoàng"
"Phong Thanh Lam, con đang gọi tiểu cẩu à!" Cảnh Dã ôm bé gái trong ngực đi đến, vỗ nhẹ đầu cô bé.
"Oa, Rất đau!" Cô cau mày quay đầu lại, biện hộ: "Con cũng chỉ muốn tìm các xưng hô với bọn họ!"
Cảnh Dã á khẩu, đúng là nhất thời không nghĩ ra nên nói cái gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào con gái, một lúc sau mới nói: "Nhưng con cũng nên tìm tên gọi dễ nghe hơn một chút."
"Vậy tên là gì?" Hai mắt đen nhánh mở lớn, nhìn anh.
"À...." ch.ết tiệt, bây giờ bảo lập tức nghĩ, anh cũng nghĩ không ra.
"Ví dụ như tên tiếng anh của bọn họ." Âm thanh quen thuộc cho anh đáp án
"Tên tiếng anh? Bọn họ—— à!" Vừa mới nói được nửa câu, tay Cảnh Dã bị Hiểu Dạ nắm lấy, anh cúi đầu thấy cô nháy mắt, mới phát hiện bà chủ cửa hàng đi phía sau hai người, vẻ mặt hoài nghi.
Anh thấy thế vội vàng sửa lời: "À chuyện đó, gọi tên tiếng anh của bọn họ."
Tiểu Lam lúc này phát hiện có gì đó không đúng, cô bé trừng mắt nhìn, lập tức gió chiều nào theo chiều đấy: "Đúng rôi, tên tiếng anh, nhưng con không nói được tiếng canh, nên mới giúp họ tìm nhũ danh."
Cô bé nói xong vội vàng quay đầu lại, chột dạ le lưỡi.
"Được rồi, đừng lộn xộn nữa, tiểu Lam, con đứng dậy, chúng ta ngồi cùng bàn." Hiểu Dạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười khổ ôm cô bé đang ở trong ngực Cảnh Dã, sau đó nói: "Anh cũng giúp một tay đi."
Hiểu Dạ mỉm cười nhìn bà chủ cửa hàng, Hoa Đào theo thói quen cũng mỉm cười lại, nhưng vẫn không hết nghi ngờ, cô tiến đến dưới sự giúp đỡ của người đàn ông đó, sắp xếp bàn cho bọn họ.
Từ đầu đến cuối tiên sinh đầu trọc đáng ghét vẫn không thay đổi, ngồi dính trên ghế, không có một chút ý tứ muốn giúp, anh ta chỉ ngẩng đầu nhìn cô gái kia gật đầu một cái coi như chào hỏi, sau đó xoa đầu cô bé lớn, rồi tiếp tục nghiên cứu thực đơn. Người đàn ông kia hơi nhiều lời, chưa đầy năm giây đã lại nghe thấy tiếng cười sang sảng của anh ta.
Thật ra thì cũng không cần đầu trọc giúp, bởi vì người đàn ông kia một mình đã đem chỗ ngồi sắp xếp xong, nhưng cô vẫn cảm thấy tiên sinh đầu trọc không có một chút lễ phép nào.
Chỉ một lát sau, tất cả mọi người đều ngồi xuống.
Bị anh ta chọc tức, sau khi đưa món ăn đến, cô mỉm cười ngọt ngào: "Yên tâm, ăn không ngon không lấy tiền!"
Cô đặc biệt chú ý tới bàn của bọn họ, tự mình phục vụ, nhưng mỗi lần đưa đồ ăn cô đều vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm đầu trọc đáng ghét, căn răng nghiến lợi trong lòng mắng thầm.
Tốt nhất là no ch.ết anh! Đầu heo!
Khi cô đưa món ăn cuối cùng lên thì người đàn ông kia và cô bé lớn cười với cô sau đó nhìn về phía đầu trọc nói ——
"Yên tâm, ăn không ngon không lấy tiền!"
Sau đó, hai người bọn họ cười lăn lộn.
Trong nháy mắt, cô biết mình có chút quá mức, không khỏi đỏ mặt, nhưng đầu trọc đáng ghét vẫn như cũ không nói gì, ngược lại cô gái kia ngăn người đàn ông và con gái.
Trời ạ, cô thật sự bực bản thân, sao lại để ý tới chuyện nhỏ như thế.
Gương mặt đỏ bừng, cô gần như là chạy trối ch.ết ra khỏi bàn của bọn họ, sau đó không dám quay lại, còn món điểm tâm ngọt......tất cả do tiểu Quyên đưa.
Nhưng mà cô lại không nhịn được rất nhiều lần nhìn lén bọn họ, toàn bộ bữa ăn, cô không thấy đầu trọc nói chuyện, ngược lại thỉnh thoảng nghe thấy cô gái kia nhẹ giọng cười nói, nhưng đa số thời điểm, cô gái đó đều chăm sóc bé gái ngồi trong ngực.
Bé gái đó cho người ta có cảm giác là lạ, không giống những đứa trẻ khác có biểu lộ tức giận vui vẻ hay khóc lóc, cô bé thậm chí còn không thèm cử động, cặp mắt cũng trống rỗng mờ mịt, nhưng cô gái kia hết sức cẩn thận che chở cho bé gái.
Ba cậu nhóc thì từ đầu đến cuối trầm mặc, chỉ có cô bé lớn cùng người đàn ông kia giống nhau, hai người này nói rất nhiều, nhưng nói chưa được mấy câu lại ầm ĩ cả lên, mặc ddù một bàn tám người, có năm người im lặng giống như hồ lô, ít nói nhưng chỉ dựa vào hai người bọn họ, một bàn cũng rất náo nhiệt.
Cô nhìn bọn họ cảm thấy kì quái, cũng không thể đoán ra được quan hệ giữa bọn họ.
Duy nhất nhìn ra được, là đôi nam nữ kia có thể là người yêu hoặc vợ chồng, người đàn ông mặc dù cùng cô bé lớn cãi nhau, nhưng bàn tay vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay cô gái ở bên cạnh, cô gái mặc dù chăm sóc bé gái nhỏ nhưng cũng theo bản năng hưởng ứng, nắm chặt tay anh ta, đút món ăn cho anh ta, còn cười cười lau giúp anh ta vết bẩn dính vào mặt.
Hai người kia trong lúc lơ đãng, thân mật, khiến người khác nhìn vừa ước ao, lại đối kị, rồi lại không nhịn được bị tỉnh cảm của hai người họ hấp dẫn, không nhịn được nhìn lại vài lần.
Nhin hai người bọn họ, cô thấy trong lòng nhói đau, rất muốn, thật sự rất muốn có người đối với cô như vậy.
Tiếng nhạc êm ái bao trùm khắp căn phòng, cô cúi đầu rửa ly, tránh cho việc nếu nhìn nữa, cô sẽ lại không nhịn được, không ngừng ăn năn hối hận, nhưng khi nghe tiếng cô gái đó cười, cô lại ngẩng đầu lên xem, cũng không chú ý chạm vào tầm mắt cuả đầu trọc.
Anh ngay từ đầu cũng giống cô nhìn chăm chú vào hai người họ, sau đó mới nhìn cô, nhìn vào đôi mắt đen của anh, cô khẽ chớp mắt, anh cũng giống cô, hâm mộ sự hạnh phúc của bọn họ.
Nháy mắt, như có cảm giác anh hiểu rõ cô có bao nhiêu cô đơn và lo lắng, giống như cô có thể hiểu anh có bao nhiêu tĩnh mịch.......
Cô cổ họng như bị bóp nghẹn, trái tim chợt tăng nhanh.
Anh vẫn nhìn cô qua những cái bàn ngăn cách, qua đám người...
Mọi người trò chuyện với nhau, tiếng nhạc dịu dàng, thời gian như ngừng lại.
"Chị Hoa Đào, bàn ba gọi điểm tâm ngọt."
"Cái gì?" Cô trừng mắt nhìn tiểu Quyên, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, đỏ mặt lúng túng: "À, được, chị sẽ lấy ngay."
Cô hốt hoảng cúi đầu, tay chân luống cuống chuẩn bị điểm tâm ngọt, nhưng bởi vì quá lo lắng làm rơi cái mâm, càng làm cô sợ hơn, vội vàng nhặt lên, thật vất vả mới sắp xếp được đồ dăn.
Nhưng, không biết vì sao, cô không dám ngẩng đầu nhìn về phía anh, chỉ nỗ lực tìm việc để làm, nhưng toàn bộ tâm trí cũng ở trên người đàn ông ngồi trên bàn kia.
Không biết có phải cảm giác của cô bị sai không, nhưng cô lúc này có cảm giác đầu trọc đáng ghét đang chăm chú nhìn cô, mà cô lại không dám ngẩng đầu xác nhận.
Khi bọn họ đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì cô thậm chí muốn chạy đến phòng bếp trốn, nghĩ sẽ để tiểu Quyên tính tiền cho bọn họ, nhưng tiểu Quyên lại chạy trước cô, đi vào nhà vệ sinh, hại cô chỉ có thể đứng cứng đờ ở trong quầy.
Để cho cô thở phào nhẹ nhõm, người tính tiền là không phải là anh ta mà là cô gái đó.
Cô gái mỉm cười cầm hóa đơn.
Hoa Đào nhận hóa đơn, cũng mỉm cười, còn chưa lên tiếng đã nghe cô ta nói.
"Xin lỗi, Hải Dương tìm chúng tôi, không hề có ý tứ là muốn ăn chùa, Cảnh Dã chỉ đùa thôi."
Ai.
Sau khi cô ấy nhắc lại, Hoa Đào lại nghĩ đến việc mình với làm chuyện ngu ngốc, người ta lại khách khí như vậy, làm cô càng xấu hổ, ngượng ngùng đỏ mặt nói: "Không sao, tôi đã nói như vậy, bữa ăn này tính cho tôi."
"Tôi cảm thấy món ăn rất ngon."
"Bữa ăn này tôi sẽ mời, lần sau mọi người đến ủng hộ là được."
Thấy cô lỗ tai cũng ửng đỏ, Hiểu Dạ cũng không kiên trì nữa, dấn tượng với cô càng tốt hơn, cầm lại thẻ tín dụng, khẽ mỉm cười: "Cám ơn, vậy coi như kết giao bằng hữu đi, dù sao chúng ta cũng coi như là hàng xóm, tôi tên Ô Hiểu Dạ, còn cô?"
"Hà Đào Hoa." Cô mặt đỏ tới mang tai nói tên của mình, sau đó lại không nhịn được nghi ngờ hỏi: "Hàng xóm?"
Nói đên đây cô bỗng dừng lại, giống như là không quen, khóe miệng nâng lên nụ cười thần bí, lặp lại lời nói lần lữa, giọng nói kiên định: "Tôi, anh ấy và Hải Dương cùng mở nhà hàng bên cạnh."
"Cô và tiên sinh kia cũng ở nhà bên cạnh sao?" Nghe cô ấy nhắc tới, Hoa Đào mới nhớ đến lần trước hai người cũng ra vào nhà hàng đó, chỉ là không đặc biệt chú ý, bây giờ mới nhớ ra.
"Không có." Hiểu Dạ lắc đầu, "Chúng tôi ở chỗ khác."
"À" Bỗng nhiên cảm thấy như mình hỏi quá nhiều vấn đề, Hoa Đào vội dừng lại, mỉm cười nói: "Vậy khi nào rảnh nhớ ghé qua ủng hộ."
Hai mắt Hoa Đào mở lớn, có chút mờ mịt, "Cái gì?"
Hoa Đào theo thói quen cũng chào lại Hiểu Dạ, đi theo tiễn cô ra ngoài, nhìn bóng dáng cao lớn đứng ngoài cửa, Hiểu Dạ đưa bé gái cho đầu trọc, lúc Hiểu Dạ đi ra khỏi cửa, anh vừa vặn quay đầu nhìn vào trong cửa hàng.
Tầm mắt hai người lại giằng co ở chung một chỗ.
Cô trong nháy mắt không thể nhúc nhích, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng cảm xúc của cô bị ánh mắt đen thăm thẳm kia làm cho lay động.
Sau đó, cô bé lớn chạy vào gọi anh.
Mãi cho đến khi anh dời tầm mắt, cùng bằng hữu rời đi, trở về căn nhà bên ccạnh, trong lòng cô vẫn nhảy loạn, cổ họng bị nghẹn lại không hiểu sao có cảm giác căng thẳng.
Chắc là ảo giác?
Khoảng cách xa như vậy, làm sao có thể nhìn thấy ánh mắt của anh, làm sao có thể hiểu anh nghĩ gì?
Anh... làm sao biết được cô đơn, hiểu được cô tĩnh mịch?