Quyển 3 - Chương 31
Hải Đường nhìn theo hướng chỉ của Chu đại nhân liền nhìn thấy bên ngoài có hai người đang đạp tuyết tiến tới, người phía trước mặc áo khoác màu lam, mũ lông thú che phủ gương mặt nhìn không rõ lắm, trên vai hắn còn đọng một lớp tuyết trắng. Tới cửa rồi, người nọ đứng thẳng người lắc đầu cho tuyết rơi xuống, hắn chậm rãi cởi áo choàng đưa cho người phía sau.
Sau khi nhìn được gương mặt của hắn, Hải Đường xiết chặt váy của chính mình, mắt trợn trừng trừng, trong mắt là tia lửa ti tách, hàm răng cắn chặt, gương mặt thoáng chốc trở nên đỏ bừng bừng.
Diệp Thừa Mật mỉm cười nhìn muội muội của chính mình, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua bộ dáng tức giận tận trời của nàng. Hắn xoa xoa tay nhìn nàng nở nụ cười thân thiết rồi tiến lên phía trước vài bước, “Tam muội, đã lâu không gặp!”
Nàng rất muốn vung tay giáng một cái tát vào gương mặt dối trá này, chỉ là hiện tại không được, nàng cật lực kiềm chế ý tưởng muốn đánh người của chính mình. Hải Đường nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi đứng lên, nàng dùng đầu ngón tay hung hăng cắm mạnh vào lòng bàn tay, cơn đau khiến đầu óc nàng thanh tỉnh một chút, khóe miệng nhếch lên làm thành một nụ cười tươi, “Nhị ca khỏe không?”
Chu đại nhân cười thành tiếng, “Thừa Mật huynh, tuyết lớn như vậy mà ngươi còn tự mình đến đây, chắc là vì biết lệnh muội hiện đang ở thôn trang, phải không?”
“Chu đại nhân, Diệp mỗ là do lo lắng bọn hạ nhân nói năng không rõ ràng nên mới đến đây nhìn xem, nào ngờ gặp được Tam muội, quả là trùng hợp!”, hai người hàn huyên vài câu rồi tự ngồi xuống.
“Thừa Mật huynh, mới vừa rồi ta còn cùng lệnh muội nói đến ngươi, hiện tại người đã đến rồi, xem ra ta cũng không cần giải thích nữa, có gì ngươi tự mình nói với nàng đi!”
“Tại sao Chu đại nhân lại nói những lời ấy? Diệp mỗ đến đây là vì muốn cung cấp mang mối lên đại nhân, trợ giúp ngài sớm kết án, về phần Tam muội, ta cũng không cần giải thích”
“Giống nhau cả thôi, nhờ có ngươi, án tử này cũng đã sớm kết thúc”
“Nhị ca có mặt lúc đó sao? Có thể thuật lại cho tiểu muội nghe một chút không?”, Hải Đường thu liễm phẫn nộ trong lòng, mạng người quan trọng hơn, không thể đấu lại hắn.
“Đúng vậy, ngày đó mới giờ Dậu nhưng trời đã rất tối, ta đang chuẩn bị hồi kinh thì bánh xe đột nhiên bị hỏng, đúng lúc hắn…đúng rồi, Chu đại nhân, người nọ tên gọi là gì?”
“Hồng lão Nhị”
“Đúng rồi, Hồng lão Nhị từ trước tửu quán đi ra, trên đường bỗng xuất hiện một chiếc xe ngựa, có lẽ là vì tốc độ quá nhanh nên chẳng may hất ngã hắn, Hồng lão Nhị liền chửi ầm lên, hắn dùng từ thật khó nghe. Xe ngựa dừng lại, một hán tử từ trong xe ngựa nhảy xuống, hắn cùng Hồng lão Nhị đấu khẩu một hồi, cuối cùng động khẩu thành ra động thủ. Xung đột vừa xảy ra thì trên xe lại nhảy xuống thêm một người nữa, bộ dáng của hắn thật khỏe mạnh. Người thứ hai cầm theo một thanh gỗ trực tiếp đánh vào gáy của Hồng lão Nhị, ta nhìn thấy Hồng lão Nhị té ngã trên mặt đất, còn bị hán tử kia giáng cho mấy cước, Hồng lão Nhị vừa ôm đầu vừa bỏ chạy”, Diệp Thừa Mật vừa nói vừa suy tư, hắn còn thường xuyên liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Hóa ra là như vậy!”, Chu đại nhân vừa vuốt chòm râu vừa không ngừng gật đầu.
“Việc này thật lạ, làm sao Nhị ca biết được hắn cùng Phương gia có tranh chấp quan tòa? Lại còn cố ý lưu tâm?”
“Ta làm sao biết hắn cùng Phương gia tranh chấp a! Chẳng qua hai ngày trước nghe nói có vụ án này, sau lại nhớ những chuyện ngày đó chứng kiến nên mới đến đây cung cấp manh mối”
“Tam muội đa tạ Nhị ca quan tâm đến gia sự Phương gia, quả thật có tâm a!”, Hải Đường thật sự không tin lý do thoái thác của hắn.
Diệp Thừa Mật mỉm cười lắc đầu, “Phu gia của Tam muội cũng là thân gia của Diệp gia, nói thế nào cũng là người một nhà, Tam muội không cần khách khí”.
Chu đại nhân nhìn Hải Đường, “Ta nghe nói chuyện này còn nháo lên kinh thành, trong lòng ta thật lo lắng a, nếu án này khônh nhanh chóng kết thúc thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nói thế nào cũng không tốt đối với danh dự của Phương đại nhân”
Hải Đường cả kinh, việc này quả nhiên đã nháo lên kinh thành, hơn nữa Diệp Thừa Mật dù sao cũng là thân thích, liệu có khả năng phản tác dụng đối với an tử này không, “Chu đại nhân, tuy nói Lý Lương vô tội nhưng hung thủ thật sự vẫn chưa bắt được, liệu có thể phát sinh chuyện không hay nào không?”
“Việc này Thiếu phu nhân không cần lo lắng, ta đã cho người họa lại chân dung theo lời miêu tả của Thừa Mật huynh, hiện tại nha sai đang truy tìm hắn, tuy vẫn chưa tìm được nhưng chúng ta có bức họa, lại có người chứng, đây là điều không thể thay đổi”
“Hải Đường đa tạ Chu đại nhân, việc này đã khiến ngài vất vả rồi”, Hải Đường tuy lo lắng nhưng bậc lễ nghĩa này không thể thiếu.
“Thiếu phu nhân không cần đa tạ ta, bản thân ta cũng không muốn oan uổng người vô tội”
“Không biết đến khi nào Lý Lương mới có thể quay về thôn trang?”, đem người ra khỏi nhà lao mới là quan trọng.
“Ta lập tức cho người thả hắn ra, thỉnh nhị vị ở đây tán gẫu một chút để ta đi hoàn thành nốt công văn”, Chu đại nhân nói xong liền khoan thai bước ra khỏi cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Diệp Thừa Mật xoa ngón tay đeo nhẫn ngọc, trên môi hắn vẫn ẩn chứa nụ cười mỉm, tất cả suy nghĩ đều được che đậy dưới mí mắt. Hải Đường ngẩn ngơ nhìn nam nhân đang ngồi đối diện trước mặt mình, hận không thể đem nhịp đập phẫn nộ của trái tim biến thành lưỡi đao cắm phập vào ngực hắn.
“Nhị ca!”, rốt cuộc không nhịn được, Hải Đường lên tiếng phá vỡ yên lặng.
Nụ cười đạm mạt kia chậm rãi biến mất, “Sao?”, hàng mi khép hờ, tựa như luôn luôn chờ đợi nàng mở miệng.
“Nhị ca không có gì muốn nói với ta sao?”
“Lời muốn nói đã nói xong a, ta có quên gì sao?”, hai tay tách ra tự động hợp lại cùng một chỗ.
Hải Đường cảm thấy toàn thân như đang bốc lửa nhưng lại không bộc phát được, “Ngày đó trên đường trở về, Nhị ca không gặp chuyện gì sao?”
“Không có a! Tam muội đã gặp chuyện gì sao?”, ánh mắt quan tâm chợt lóe lên khiến Hải Đường hoài nghi chính mình có phải đã nhìn lầm.
“Nhị ca còn nhớ người hôm đó đi cùng với ta không?”, Hải Đường nuốt nước bọt một cách khó khăn, cổ giống như bị người bóp chặt.
Diệp Thừa Mật nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau lại lắc đầu, “Nàng làm sao vậy?”
“ch.ết rồi!”, nói tới đây, đầu ngón tay lại ấn trở xuống, nỗi đau tự đáy lòng lại bị xát muối tê điếng, “A, sao lại thế này?”
Hải Đường trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt tựa như muốn vọt ra khỏi hốc mắt, “Trên đường trở về, có người muốn giết ta, nàng ch.ết thay ta”
“A!”, khuôn mặt tuấn tú lộ ra biểu tình ngạc nhiên, hắn hít một hơi, “Ngươi có sao không?”
“Ngươi nói ta có bị sao không?”, màu đỏ loan rộng trong mắt nàng, thân mình không khỏi căng thẳng, nàng có một loại khao khát tiến lên cho hắn một đao.
“Không có việc gì là tốt rồi, tốt rồi!”
“Tốt rồi! Là không tốt thì có!”, Hải Đường đứng bật dậy.
Diệp Thừa Mật nở nụ cười, “Tam muội, tại sao lại tức giận như vậy?”
“Nhị ca, không phải là rất trùng hợp sao? Cùng trở về trên một con đường mà ngươi cư nhiên không nhìn thấy chúng ta?”, Hải Đường tiến từng bước đến gần hắn.
Diệp Thừa Mật dời ánh mắt, hắn cúi đầu uống một ngụm trà rồi nhãn nhã nói, “Không phải Tam muội đang hoài nghi ta chứ?”
“Hoài nhỉ? Ta không dám, chỉ thắc mắc một câu, Nhị ca cảm thấy việc này có liên quan đến ai?”
Hắn tao nha đem tách trà đặt lên bàn, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, “Không nghĩ ra”
Hải Đường đứng trước mặt hắn, không cho hắn cơ hội chuyển dời tầm mắt, nàng khom thắt lưng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Thật sao?”
Trong đôi mắt kia không có né tránh, hắn vẫn bình tĩnh đối diện với ánh mắt của nàng, “Thật nghĩ không ra”
Có chút thất vọng. Chẳng lẽ là chuyện ngoài ý muốn? Nàng không tin bước lui về sau từng bước, “Sớm hay muộn ta cũng sẽ tìm ra”
“Tam muội, hiện tại tuy là thái bình thịnh thế nhưng việc giết người cướp của không phải là hiếm, người trong thôn của ngươi không phải vô tôi mà vẫn bị giải lên quan tòa đó sao?”
Trong lúc nhất thời Hải Đường không tìm ra lý do thoái thác, nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
Hắn làm như không trông thấy biểu tình của Hải Đường, “Nghe nói hiện tại ngươi đang quản gia sự Phương gia, ta nghĩ ngươi vẫn nên lưu tâm một chút, Phương gia là phú gia, người nhiều chuyện cũng nhiều, ngươi quản cũng thật khó a!”
“Muội muội đa tạ Nhị ca quan tâm, một chút Phương gia ấy không làm khó được ta”
“Ta cũng nghĩ thế, lúc phu nhân còn tại thế, Diệp gia trên dưới đều khen ngợi ngươi, ta nghĩ ngươi đã học được không ít. Bất quá…”, Diệp Thừa Mật ngừng một chút rồi nói tiếp, “Phương gia cũng không thể so sánh với Diệp gia, Tam muội vẫn nên lưu tâm nhiều hơn”
“Phải không? Có thể là Nhị ca đã quá lo lắng rồi!”, Hải Đường nhìn nụ cười trên gương mặt hắn liền cảm thấy không được tự nhiên, chỉ là không tìm ra nguyên nhân.
“Mong là ta đã quá lo lắng”
Hải Đường còn muốn tìm thêm ý tứ trong lời nói của hắn nhưng Phương quản gia đã mang theo người đến đây, “Thiếu phu nhân, Lý Lương đã ra khỏi nhà lao”
Nam tử tên Lý Lương kia mặc một bộ trưởng sam màu xám cũ kỹ, hai tay giấu trong ống tay áo, đầu tóc rối bời, nhìn thấy Hải Đường đứng giữa phòng, hắn vội vàng rút tay ra khỏi ống tay áo mà quỳ sụp xuống trước mặt nàng, “Tiểu nhân đã khiến Thiếu phu nhân lo lắng, thật là…thật là…”, mất cả nửa ngày cũng không tìm được lời để nói, hắn cứ trực tiếp dập đầu trước nàng.
Hải Đường ý bảo Phương quản gia đỡ hắn đứng lên, “Được rồi, về thôn hẳn nói”, nàng nói xong liền quay sang Diệp Thừa Mật, “Nhị ca, Tam muội xin phép đi trước, còn phải đa tạ Chu đại nhân, về phần Nhị ca, ngày khác sẽ chậm rãi tạ ơn”, không, phải là chậm rãi tính sổ.
“Được rồi, ngươi đi đi”
“Nhị ca, tuyết rơi rất dày, ngươi nên để ý bánh xe không khéo lại hỏng”, tuy nói không tìm thấy sơ hở của hắn nhưng những sự kiện này không phải quá trùng hợp sao?
“Ha ha, ta rất cẩn thận”