Quyển 3 - Chương 42

Diệp Thừa Mật thật vừa lòng với biểu tình của nàng, “Thế nào? Nhịn không được sao? Tam muội a, bộ dáng trước đây của ngươi không phải thế này a!”
“Phải không?”, Hải Đường cảnh giác nhìn hắn, trước sau cũng không thể phát hiện chính mình có gì bất đồng.


“Tam muội, nghe ta khuyên một câu, ngươi không nên xen vào nữa. Chuyện cần biết ngươi đã biết, hãy thay ta mang một câu đến tướng công của ngươi, không cần đối nghịch nữa”
“Tại sao Nhị ca không trực tiếp nói với tướng công. Có phải không dám?”


“Không dám? Tại sao lại không dám? Không nên chọc giận ta, bằng không mũ ô sa trên đầu lão gia nhà ngươi sẽ khó giữ được, lúc ấy đừng trách ta vô tình”


Hải Đường cười khinh miệt, “Mũ ô sa trên đầu lão gia nhà ta có thể để một người như ngươi tùy ý lấy xuống sao? Ngươi hỏi qua Hoàng Thượng một tiếng rồi hẳn nói, chỉ là, một kẻ vô danh tiểu tốt không phẩm hàm như ngươi có thể diện kiến long nhan sao?”


Hắn ngửa đầu cười to, cười đến khóe mắt xuất hiện sương mù, hắn cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai nàng, “Tam muội a, còn muốn ta nói rõ sao? Nếu hiện tại ta chạy tới nha môn báo rằng việc làm chứng lần nọ ở nha môn căn bản không phải ta tận mắt nhìn thấy mà là Tam muội cầu ta đến nói, ngươi nghĩ kết quả sẽ thế nào?”


“Ngươi…! Vô sỉ!”, Hải Đường dùng sức vung tay, “Chát!” một tiếng, năm dấu tay hằn lên gương mặt hắn, nàng đang kinh ngạc tại sao hắn không né tránh liền phát hiện trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười đắc ý.


available on google playdownload on app store


Còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra thì từ phía sau bỗng va một thanh âm, “Hải Đường, ngươi…”


Hải Đường ngơ ngác nhìn bàn tay của chính mình, Diệp Thừa Mật không hổ là tiểu hồ ly, ở góc độ này chỉ mình hắn mới có thể thấy được người từ phía sau đi tới, chính nàng đã bị hắn tính kế.


Phu nhân bước nhanh đến chỗ bọn họ, nàng lôi kéo tay Hải Đường, “Hải Đường, ngươi làm gì vậy? Tại sao ngươi có thể đánh Nhị ca của ngươi a?”


Nhị phu nhân đau lòng nhìn gương mặt của Diệp Thừa Mật, năm lằn đỏ vẫn trông thấy rõ ràng, nàng thở dài, “Ai nha, xuống tay thật ngoan độc, ngay cả thân ca của mình cũng hạ thủ được. Cháu dâu a, có loại hận thế này sao?”


Hận. Đương nhiên hận. Hận một người vô sỉ như hắn tính kế Phương gia, tính kế nàng, tại sao lại không hận.
“Thân gia phu nhân, việc này không trách Tam muội, là ta chọc giận nàng. Tam muội, Nhị ca để ngươi đánh, ngươi đừng giận nữa”, hắn vừa nói vừa cười đắc ý.


Hải Đường uất nghẹn không nói nên lời.
“Hải Đường, còn không chịu xin lỗi Nhị ca. Huynh đệ trong nhà, có chuyện gì mà lại phải động thủ?”, thanh âm của phu nhân đầy bất mãn.
Hải Đường hít sâu một hơi rồi cúi đầu trước Diệp Thừa Mật, “Nhị ca, là Tam muội không đúng, xin Nhị ca tha thứ”


“Ngươi là muội muội của ta, còn nói tha thứ với không tha thứ, lời này thật nghiêm trọng a!”


Hải Đường đi theo phía sau phu nhân, nàng hận không thể cắn hắn một cái, đã gặp qua người vô sỉ nhưng chưa thấy ai vô sỉ bằng hắn. Diệp Hải Đường, ngươi còn phải học hỏi, người ta tùy tiện đưa mặt cho ngươi động thủ, rõ ràng là hắn khơi mào trước, vậy mà mình lại phải chịu nhận sai.


Trên xe ngựa, phu nhân ý bảo hai nha hoàn ngồi sang một bên, bản thân nàng đến ngồi cạnh Hải Đường, “Hải Đường, chuyện nhà của ngươi ta đương nhiên không rõ ràng lắm. Thế nhưng, việc động thủ đánh người không phải là bộ dáng của một tiểu thư khuê các, bình thường ta thấy ngươi rất trầm ổn, tại sao hôm nay lại ra tay đánh người?”


“Nương, xin lỗi, là Hải Đường làm người mất thể diện”, Hải Đường cúi đầu nhận sai.
“Nói gì vậy, tại sao ta lại mất thể diện?”, tuy nàng đã nhận sai nhưng phu nhân cảm thấy nàng vẫn còn có chút tức giận.


“Nương, hiện tại trong lòng Hải Đường rất bối rối, ta không biết phải nói thế nào, chỉ là, nếu lúc ấy người nghe những lời hắn nói cũng sẽ không nhịn được”, Hải Đường có chút nói không xong.
“Quên đi, cũng không phải ta trách ngươi, hắn đã nói gì?”


“Hắn…”, Hải Đường trấn tĩnh, việc này cũng không thể nói với phu nhân, “Ngươi đừng hỏi nữa, đều là chuyện liên quan đến Diệp gia chúng ta, vẫn nên để ta một mình giải quyết”


Phu nhân nhìn chằm chằm vào mặt nàng nửa ngày, trong lòng đoán chừng đáp án, có lẽ là chuyện liên quan đến mẫu thân của Hải Đường, Diệp nhị công tử này không phải là con trai của thân gia phu nhân, tự nhiên sẽ không tôn trọng nàng, chính mình lẽ ra không nên hỏi đến, “Được rồi, ngươi biết giải quyết thế nào là được rồi!”, phu nhân nói xong liền vỗ vỗ tay nàng.


Mắt thấy cổng lớn của Phương phủ đã ở ngay trước mắt, Hải Đường đột nhiên đổi ý, “Nương, người cứ về trước, Hải Đường còn có một số việc phải xử lý, đợi lát nữa sẽ trở về, được không?”


Phu nhân hồ nghi nhìn nàng, “Phải ra ngoài sao?”, sau đó liền nhanh chóng cười lớn, “Đi sớm về sớm”
Hải Đường xuống xe đỡ phu nhân rồi nhảy trở vào trong, trước khi buông rèm xe, nàng nói một câu, “Cẩm Hồng Lâu”


Mới bước vào cửa, tiểu nhị lật đật chào đón, “Vị phu nhân này, hiện tại đang là thời điểm quán đóng cửa, thỉnh phu nhân…”


“Đợi đã, phu nhân, tại sao người lại đến đây?”, Tiểu Tam từ trên lầu bước xuống, ý bảo tiểu nhị đi làm chuyện khác, bản thân nàng lại đến trước mặt Hải Đường thi lễ, “Phu nhân lại đến tìm công tử sao?”
“Không phải, là tìm ngươi”


Tiểu Tam giật mình nhìn nàng, “Tìm ta sao? Vậy…mời người theo ta lên lầu”, Tiểu Tam mỉm cười tự nhiên rồi xoay người hướng dẫn nàng tiến vào trong quán.
“Như Sinh, ta muốn nói chuyện riêng với Tiểu Tam một chút, ngươi tìm một chỗ nghĩ ngơi đi”


“Thiếu phu nhân, Như Sinh đứng trước cửa đợi người, người muốn gì cứ lên tiếng gọi ta là được”, Như Sinh vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tiểu Tam.
Tiểu Tam cũng không để ý, nàng khẽ cười đóng cửa lại, “Phu nhân, không biết người tìm Tiểu Tam có chuyện gì?”


Hải Đường nhìn nàng, bỗng cảm thấy được nữ tử đang đứng trước mắt cùng nữ tử đã quỳ gối trước mặt mình cầu xin được làm thiếp không cùng một người, có lẽ…người nào cũng có hai mặt a, “Ngươi có muốn thay Tiểu Ngũ báo thù?”


Bàn tay châm trà chợt dừng lại, sau lại tiếp tục rót đầy tách trà, “Lời này của phu nhân có ý gì? Đã tìm được kẻ sát hại Tiểu Ngũ rồi sao?”
Hải Đường cười khinh thường, “Không phải là Diệp Thừa Mật sao? Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không biết?”


“Phu nhân đã tìm được chứng cớ? Tại sao lại đến nói với Tiểu Tam mà không trực tiếp giao cho nha môn?”, nàng còn giả vừa ngớ ngẩn để lừa đảo.
“Không có chứng cớ, nhưng ta biết là hắn”


“Phu nhân, không phải Tiểu Tam không giúp người, nhưng chuyện này ta thật sự không biết phải giúp người thế nào. Nếu không, người cùng công tử thương lượng đi, ngài ấy hẳn sẽ có biện pháp”


Hải Đường bê tách trà nhẹ nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tách trà đang nổi lên ít bọt, “Ta muốn tự mình giải quyết chuyện này, không liên lụy hắn”
“Lời của phu nhân, Tiểu Tam lại càng không hiểu, nếu không muốn liên lụy thì hiện tại sẽ không động thủ”


“Có ý gì?”, Hải Đường nhìn nàng.
Tiểu Tam hất mái tóc dài trước ngực ra sau, “Phu nhân không biết công tử đang giúp ai làm việc sao? Rốt cuộc là chuyện của phu nhân trọng yếu hay chuyện của công tử trọng yếu?”


Hải Đường nheo mắt suy nghĩ, “Ý của ngươi, nếu hiện tại ta thay Tiểu Ngũ báo thù có thể phá hư kế hoạch của các ngươi?”
“Phu nhân là người thông minh, tự nhiên không cần Tiểu Tam nhiều lời”
“Chỉ là ta cảm thấy, nếu có thể diệt trừ Diệp Thừa Mật, đây không phải là đang giúp hắn sao?”


“Lúc này động thủ dĩ nhiên sẽ bị sập bẫy của hắn, phu nhân, có một số việc người không biết, người này thật sự giảo hoạt, nếu muốn chế ngự hắn bằng cách ám sát, chỉ sợ không thể thành công”
“Vậy sao?”


“Tiểu Tam có thể nói với người một chuyện, ngươi còn nhớ rõ những kẻ lừa đảo đã làm náo loạn trong thôn năm ngoái?”
Hồng lão Tứ?
Nhìn biểu tình của Hải Đường, Tiểu Tam gật đầu, “Những người đó, năm ngoái cũng đã ch.ết”


“Đã ch.ết?”, vậy nên Diệp Thừa Mật mới không kiêng nể gì mà uy hϊế͙p͙ nàng.
“Đúng vậy, bị một người che mặt giết ch.ết, đầu lĩnh chính là một nam tử cưỡi ngựa đen cầm đại đao. Phu nhân hẳn chưa quên?”


Hải Đường đứng bật dậy trừng mắt nhìn nàng, “Là bọn chúng?”, Hải Đường bừng tỉnh đại ngộ, hết thảy đều Diệp Thừa Mật gài bẫy, dù không biết mục đích của hắn nhưng chuyện này chắc chắn đã đả kích Phương gia, đả kích Phương Sở Đình làm hắn không thời gian suy nghĩ những chuyện khác.


“Đúng vậy, nhóm người này xuất quỷ nhập thần, chúng ta còn chưa đến gần thì bọn chúng đã đắc thủ rồi nhanh chóng bỏ chạy, thủ pháp vô cùng sạch sẽ. Phu nhân, có một đám ngươi như thế bên cạnh hắn, chúng ta còn có thể ám sát thành công sao?”
“Không phải còn có các ngươi sao?”


“Phu nhân sai rồi, chúng ta là người của công tử, không phải người của phu nhân”, Tiểu Tam nói xong, trên gương mặt còn lộ ra một tia thống khoái thật chói mắt. Hải Đường không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn nàng. Tiểu Tam tiếp tục nói, “Mất một Tiểu Ngũ đã đủ, dựa vào cái gì mà phu nhân muốn chúng ta cống nạp hết cho người?”


Hải Đường lắc đầu mỉm cười mất mát, “Đúng vậy, để mất một Tiểu Ngũ là đủ rồi, hừ, nói như vậy, các ngươi sẽ không giúp ta?”
“Nếu phu nhân muốn tự mình động thủ thì tự mình nghĩ biện pháp, không cần liên lụy người bên ngoài”


Hải Dường cắn răng nói, “Được thôi!”
“Bất quá, ta cảm thấy phu nhân kỳ thật có biện pháp đối phó với Nhị ca của người, dù sao cũng là huynh muội trong nhà, hắn dĩ nhiên sẽ không đề phòng người”, phải không? Ta muốn giết hắn, lẽ nào hắn lại ngoan ngoãn nhận lấy cái ch.ết?


Nhìn biểu tình không cam lòng của Hải Đường, trong lòng Tiểu Tam âm thầm vui sướng, “Điểm ấy không cần vội, Tiểu Tam có thể giúp ngươi. Ta từng nghe nói qua một loại độc, người bị trúng độc này, ý thức sẽ chậm rãi tan rã, cuối cùng là ch.ết trong ảo giác”


Cảm giác được trong chuyện này có chút gì đó bất thường, chỉ là trong lúc tinh thần bối rối nàng không nhận ra được, “Phải không?”
“Phu nhân cứ nghĩ kỹ đi! Nếu muốn có nó, có lẽ Tiểu Tam sẽ thay người tìm được”, Tiểu Tam tiếp tục hấp dẫn nàng.


Hải Đường động tâm, nếu trên đời này thật sự có loại độc như vậy, có lẽ nàng sẽ tìm được cơ hội giết hắn cũng không biết chừng, “Được, vậy làm phiền ngươi rồi, Tam cô nương”






Truyện liên quan