Quyển 3 - Chương 44

Phương Sở Đình đặt tay lên cạnh cửa, động tác bỗng dừng lại, hắn ngẩng đầu ngạc nhiên, tại sao lại không đẩy vào được? Chẳng lẽ đã khóa bên trong? Hắn lại đẩy, cánh cửa không chút nhúc nhích.


Trong phòng tối đen như mực, có lẽ người bên trong đã ngủ, hắn nhẹ nhàng gõ cửa, “Hải Đường?”. Vẫn yên lặng, hắn liền lên cao giọng, “Hải Đường? Mở cửa!”


Cánh cửa bên này còn chưa mở thì cánh cửa bên kia đã hé ra, Nhâm cô lên tiếng, “Thiếu gia, có chuyện gì vậy? Thiếu phu nhân đã ngủ rồi sao? Cửa khóa? Bình thường cũng không thấy nàng khóa cửa, tại sao hôm nay lại khóa?”, Nhâm cô nói xong liền lên tiếng gọi, “Thiếu phu nhân, đã ngủ rồi sao?”


Sở Đình ngượng ngùng nói, “Nhâm cô, đã đánh thức người rồi! Là ta về muộn, có thể nàng đã ngủ say!”


Đang nói thì cánh cửa “cạch” một tiếng mở ra, Hải Đường mặc váy ngủ màu trắng đứng trong cửa nhìn Nhâm cô một cách bẽn lẽn, “Nhâm cô, ta ngủ say, không ngờ lại đánh thức người”
“A, không sao, thiếu gia đã trở về rồi, để ta đi lấy chút nước đây”, nàng nói xong liền xuống lầu.


Phương Sở Đình giữ nàng lại, “Không cần, ta đã rửa mặt rồi, người đi ngủ trước đi”, hắn nói xong liền nhảy vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
“Ngủ say sao?”, Phương Sở Đình híp mắt nhìn Hải Đường đang châm nến.
“Ừm!”, nàng đã thức tỉnh từ sớm, chỉ là không muốn ra mở cửa.


available on google playdownload on app store


“Vậy sao?”, đôi mắt híp bỗng mở ra, biểu tình này của nàng khẳng định là cố ý. Hải Đường cũng không đáp lời, nàng đứng đó mở to mắt nhìn hắn đến tận khi khóe mắt cay cay mới quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.


Cả nửa ngày cũng không nghe hắn hỏi, Hải Đường thật buồn bực, chẳng lẽ không ngủ mà cứ ngồi như vậy cả đêm sao? Đang muốn đứng dậy đi ngủ thì đột nhiên nàng nghe từ phía sau truyền đến một tiếng thở dài, “Hôm nay ngươi thật lỗ mãng!”. Mới vừa rồi mẫu thân nói với hắn rằng nàng đã tát Diệp Thừa Mật một cái, ngẫm lại cũng biết là hắn cố ý chọc giận nàng, chỉ là tại sao nàng không chịu nhẫn nhịn? Khó trách buổi chiều Tiểu Tam báo lại, nói là nàng muốn báo thù.


“Lỗ mãng?”, Hải Đường mạnh mẽ quay đầu lại, trong mắt có lửa, chuyện này còn chưa xong sao, “Lỗ mãng cái gì? Bị người ta khi dễ đến vậy, ta còn không thể đánh trả sao?”, là nữ nhân kia động thủ trước, còn dám bảo nàng lỗ mãng?


“Chuyện này…ngươi không thể bàn bạc kỹ hơn sao? Tại sao lại muốn động thủ?”, chuyện của Diệp Thừa Mật luôn nằm trong lòng hắn, chỉ là hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp. Đến bây giờ hắn vẫn chưa bộc lộ nhược điểm, hết thảy còn phải chờ c.


“Phương Sở Đình, bàn bạc kỹ hơn, ngươi nói sao mà nhẹ nhàng? Ngươi cho nàng một ít màu, nàng có thể mở phường nhuộm, ngươi còn muốn dạy ta sao?”, bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn như thế nào? Chẳng lẽ Phương Sở Đình ngươi còn có thể hưu nàng?


Phương Sở Đình cố nén giận. Nữ nhân này không nhẫn nhịn được liền cho hắn ăn tát, sau lại còn kêu gào muốn tìm người báo thù, đây là phương pháp của nàng sao?, “Việc nhỏ không nhẫn nhịn sẽ làm loạn việc lớn, trước khi động thủ ngươi đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”


Hải Đường đứng lên nhìn hắn, nàng bước một bước lui ra sau rồi nở nụ cười, “Đều là vì chuyện này…ngươi còn bảo ta nghĩ rõ ràng hẳn động thủ? Ngươi có thể, bởi vì ngươi là quân tử. Thật xin lỗi, ta không phải quân tử”, hắn cũng thật buồn cười đi, đau lòng tiểu thê thiếp thì cứ đau lòng đi, cư nhiền còn dùng lời lẽ đường hoàng như vậy.


“Ngươi nói gì vậy? Là ta muốn tốt cho ngươi”
“Ngươi nói thật dễ nghe! Tốt cho ta? Ngươi tốt với ta thật sao? Còn bảo ta phải chịu đựng, chẳng lẽ nàng tát vào má trái của ta thì ta còn phải đưa má phải ra cho nàng tát nốt? Có người ngu ngốc đến thế sao?”


“Ai ngu ngốc? Ngươi đang nói gì vậy? Ai bảo ngươi đem mặt cho hắn đánh?”, tại sao nàng càng lúc càng nóng giận? Chẳng lẽ nàng không thể bình tâm suy ngẫm lại mọi chuyện sao?
“Nếu không thì ngươi có ý gì?”, Hải Đường trừng mắt nhìn hắn.


“Ta chỉ hy vọng ngươi có thể đem chuyện này giao cho ta xử lý, không cần lỗ mãng nữa!”


Hải Đường vui vẻ, “Ta không muốn quản, ta cũng hy vọng có thể dễ dàng sống qua ngày, chỉ là có thể sao? Ai làm cho ta không thoải mái?”, nhắc tới chuyện này vẫn còn chưa hết giận, nàng không tình nguyện tiếp nhận gia sự nhà hắn, lại còn Nhị phu nhân chuyên gây chuyện cũng đi rồi, Tô Lam Nhân nhảy tới đây gây sự, đúng là không để nàng thanh tĩnh!


“Là ngươi không buông tay được!”, từ sau khi Tiểu Ngũ mất, nàng không còn giống với ngày trước, chỉ cần có chút không như ý liền lên cơn tức, tối hôm nay cùng với Lam Nhân cũng vậy, nếu là ngày trước, nàng khẳng định sẽ không nói ra những lời như vậy.


“Ta không buông tay được? Tại sao ta lại không buông tay được, của hiếm lạ gì chứ? Ngươi cho rằng ta muốn quản cái nhà này, muốn quản nhóm người các ngươi sao?”, nếu không phải hắn chọc giận nàng, nàng cũng sẽ không nói ra những lời này. Thật là, hắn đem nàng đánh đồng với hạng nữ nhan tranh quyền đoạt lợi, đúng là xem thương nàng!


“Ngươi đang nói gì vậy? Tại sao ngươi lại nhắc đến chuyện nhà của ta?”, Phương Sở Đình cảm thấy lời này càng nói càng không đúng, rõ ràng đang nói đến chuyện của Diệp Thừa Mật, như thế nào lại nhắc đến chuyện Phương gia?


“Không hiểu? Không hiểu cũng phải hiểu, ngày mai ta sẽ đi nói với phu nhân, ta mặc kệ, ai muốn làm gì thì làm đi”, lời còn chưa nói xong thì người đã đứng lên, nàng tóm ống tay áo của hắn kéo ra ngoài, “Ngươi ra ngoài! Đi ra ngoài! Đi tìm tiểu nương tử của ngươi đi, nơi này của ta không chào đón ngươi!”, cũng không biết sức lực từ đâu tới, nàng lôi kéo Phương Sở Đình đến cạnh cửa, mở cửa rồi đẩy hắn ra ngoài.


“Diệp Hải Đường, ngươi phát điên gì vậy? Bây giờ cũng đã hơn nửa đêm, ngươi không sợ đánh thức người khác sao?”, Phương Sở Đình hạ thấp thanh âm, tay hắn cũng chặn lên cửa để không cho nàng đóng cửa.


“Điên! Ta thật sự đã điên rồi!”, nàng nói xong liền ngoạm một phát lên tay hắn rồi nghiến một chút.
“A!”, Phương Sở Đình rút tay lại, tay vừa rút thì cửa cũng theo đó đóng sập lại, hắn vỗ vỗ cánh cửa, “Mở cửa!”


“Chờ đi!”, Hải Đường dùng lưng chặn cửa lại, ngươi muốn đi đâu thì đi, bổn cô nương không hầu hạ.
“Diệp Hải Đường! Mở cửa!”, vẫn tiếng gõ cửa như trước nhưng thanh âm đã lên cao vài phần, đột nhiên cánh cửa bên phòng Nhâm cô mở ra, “Thiếu gia? Lại chuyện gì nữa vậy?”


“Nhâm cô, thật ngại quá, lại đánh thức người nữa rồi!”, Phương Sở Đình ngừng gõ cửa, hắn áy náy khoanh tay thi lễ.
Hải Đường ghé mắt nhìn qua cánh cửa, chỉ thấy hắn tiễn Nhâm cô về phòng, sau đó trừng mắt với cánh cửa đóng chặt tựa như biết tỏng nàng đứng đằng kia nhìn lén.


Phương Sở Đình bỏ về thư phòng, bàn tay nện lên cửa “rầm” một tiếng, lúc này hắn mới chợt nhớ lúc này là nửa đêm, tất cả mọi người đang nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi? Trừ bỏ Đô Đô có thể nghỉ ngơi thì sau một trận lớn tiếng như vậy còn ai không bị thức tỉnh? Chuyện này chỉ sợ ngày mai toàn bộ người trong phủ đều biết.


Ngã lưng xuống trường kỷ, nhắm mắt lại, hắn biết rằng ngày mai vẫn còn khối chuyện nên tốt hơn hết hãy mau chóng ngủ đi.


Qua một hồi, hắn lại mở mắt, cau mày, đệm ghế cứng như vậy bảo hắn ngủ thế nào? Chuyện này cuối cùng là sao? Hắn cả ngày ở bên ngoài lo lắng đề phòng, về nhà còn không thể an bình, hiện tại ngay cả giường để ngủ cũng không có, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không biết hắn sẽ bị chế nhạo thành bộ dáng gì.


Diệp Hải Đường, rốt cuộc trong đầu nàng đang nghĩ gì? Hôm nay Tiểu Tam đến báo, nói là Hải Đường tìm nàng, muốn nàng tìm Diệp Thừa Mật báo thù, nữ nhân này thậm chí không cùng mình thương lượng một chút, nếu nàng xảy ra chuyện gì thì chính mình phải ăn nói thế nào với Thừa Nghệ? Tốt xấu gì thì mình cũng là phu quân của nàng, tại sao nàng lại chạy đi tìm một người ngoài mà không chịu đến tìm hắn?


Nghĩ đến đây, tâm Sở Đình đau nhói một cái, sự tình lúc trước có thể nàng đã quên, nhưng hiện giờ thì sao? Hắn tự cho là hai người đã kết hợp làm một, dù có chuyện không nói nhưng cũng có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.


Nàng cho rằng mình không muốn báo thù sao, nàng không biết mình đã cho người theo dõi Diệp Thừa Mật, chỉ cần hắn làm chuyện phạm pháp thì lập tức sẽ bị tóm ngay, chỉ là tiểu tử này vẫn theo khuôn phép cũ, mỗi ngày nếu không phải ngồi ngây ngốc trong nhà thì cũng là nơi sản nghiệp Diệp gia, ngay cả thanh lâu cũng không thấy bóng dáng hắn, cũng không thấy hắn liên hệ với Hán vương, bảo mình phải xuống tay như thế nào? Dù biết hắn thật sự đang giở trò quỷ, nhưng cũng là Nhị thúc của chính mình có ý tưởng này a, nếu không có tâm tư ra riêng thì dù người ngoài cố tình châm ngòi cũng vô dụng. Haizz!!!


Buổi tối ở Ức Oánh tiểu trúc đã bị làm phiền không chịu được. Lam Nhân từ Đường Viên trở về cũng không chịu yên tĩnh, đầu tiên là nhào lên giường khóc lớn, sau bị hắn giáo huấn vài câu liền nháo loạn lên, nàng chạy tới quát mắng Hoằng Ngọc khiến Hoằng Ngọc sợ tới mức bỏ trốn sau lưng hắn, nhìn con trai cắn răng chịu đựng, hắn không khỏi đau lòng.


Lam Nhân luôn mồm nói nếu Hải Đường dám cướp Hoằng Ngọc thì nàng sẽ cáo ngự trạng để Hoàng Thượng đến phân xử. Thật sự chịu không nổi nàng, xét theo tính tình Hải Đường thì nàng căn bản không có ý định làm vậy, bất quá chỉ hù dọa Lam Nhân mà thôi, chỉ điểm nhỏ ấy mà muốn nháo lên Hoàng Thượng thì mặt mũi Phương gia sẽ để đâu? Tóc dài, kiến thức ngắn, quả thật chẳng sai.


Miên man suy nghĩ trong chốc lát, hắn vừa mới trở đầu thì trời đã gần sáng, tựa vào trường kỷ này mà lăn qua lộn lại cả đêm cũng không ngu được, đã vậy lưng còn bị đau.
Bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa, “Ai?”
“Thiếu gia, là ta!”, nguyên lai là Thành Thụy.
“Vào đi”


“Người có muốn lên lầu đổi áo khoác không?”, Thành Thụy nhìn chiếc áo khoác nhăn nhúm của Sở Đình liền cẩn thận lên tiếng.


Tối hôm qua nàng thức khá khuya, lúc này khẳng định còn chưa thức dậy, nói vậy cửa này phỏng chừng cũng không vào được, vẫn là không cần đánh thức nàng, “Không cần, đến Ức Oánh tiểu trúc trước”


Vừa ra đến trước cửa, Sở Đình theo bản năng liếc mắt nhìn lên lầu một cái, hắn bỗng thấy bên cửa sổ có một bóng người hiện lên, tập trung nhìn lại, rõ ràng không một bóng người, hắn cười lắc đầu tự giễu, hiện tại nàng đang phát hỏa lớn như vậy…khẳng định là mình đã nhìn nhầm rồi.






Truyện liên quan