Chương 36: R
Edit: Sâu Lười @ Nhisiêunhân
“Kết hôn!”
Cằm tôi suýt rớt xuống, Dương Dịch huơ huơ tay trước mặt tôi, tôi vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại.
“Cậu có cần phải vậy không?” Dương Dịch trừng tôi một cái, nhưng khóe mắt kia có còn gì ngoài ngọt ngào đâu. Thấy tôi tỉnh lại, cô ấy mới chậm rãi nói: “Hôn kỳ đã định trước lễ mừng năm mới, tính ra thì là một tháng tới. Tụi mình cũng không muốn làm phức tạp, nghi thức chỉ đi một lần là được, cũng là vì muốn tốt cho cậu, đỡ để phù dâu là cậu mệt nhọc.”
“Mình?” Tôi chỉ chỉ vào mình, hỏi lại: “Phù dâu?”
Dương Dịch trừng tôi một cái, “Có ý kiến gì?”
“Không được… Không được…” Tôi thẳng lưng, “Mình xin cậu, cậu mới yêu bao lâu chứ, bây giờ lại đột nhiên muốn kết hôn, làm phù dâu của cậu, ít ra cũng phải để mình biết rõ hai người là thế nào. Nói đi nói lại, ngay cả chú rể là ai mình còn chưa thấy nữa.”
“Ồn ào cái gì chứ, không phải thời gian trước cậu đang vội vàng chàng chàng thiếp thiếp với D tiên sinh của cậu sao, mình hẹn cậu mấy lần cũng không được!”
Cô ấy chưa dứt lời, vừa nói tới cái này, cảm xúc vốn lên cao của tôi lại uể oải tụt xuống.
“Hai người…” Dương Dịch nhanh chóng cảm giác được, “Cãi nhau?”
“Aiz…” Tôi thở dài, “Ra quân, chưa thắng trận đã ch.ết…”
Dương Dịch giật mình, “Hai người? Không thể nào…”
Tôi nhướng mắt, thờ ơ nhìn ra con đường ngoài cửa sổ: “Bọn họ sắp quay lại rồi, mình còn mù quáng muốn xem náo nhiệt làm gì, chuyện này ngay từ đầu đã là sai lầm…”
“Dư Vi sắp trở về rồi sao?” Dương Dịch trực tiếp ngắt lời tôi, định cầm tay tôi, nhưng lại nhanh chóng nhận ra mình phản ứng thái quá, bàn tay áp xuống lại đổi thành vuốt nhẹ, ấp a ấp úng nửa ngày mới xem như có chút an ủi: “Quân đi, Dư Vi kia…” Lời đến miệng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Tuy tôi đã biết được mọi chuyện từ Đinh Tự, nhưng rất nhiều chi tiết xem ra tôi chỉ lơ mơ. Dương Dịch đột nhiên nghĩ đến cái gì, cầm chặt tay tôi, vội vàng hỏi: “Này… Anh ấy có biết cậu là người viết thư cho anh ấy không?”
Quả nhiên là bạn thân, chú ý ngay đến điểm mấu chốt. Tôi chống cằm, khóe miệng hơi xệ xuống: “Anh ấy vốn không phải là D tiên sinh.”
Dương Dịch trợn to mắt, miệng cũng há hốc, “Anh ấy không phải?” Cô ấy đảo mắt tròn một vòng, lẩm bẩm: “Vậy không phải lúc trước cậu công toi rồi sao… Nhưng mà cũng tốt, còn chưa đến mức quá thương tâm… Chỉ là thoáng cái đã mất đầu mối, cũng không biết ai là D tiên sinh…” Dương Dịch nói rồi lại kích động: “Này, vậy cậu không hỏi anh ấy sao?”
“Hỏi cái gì?”
“Cậu có thể nói chuyện viết thư cho anh ấy biết, đã có nhiều điểm giống nhau khiến cậu nhầm lẫn như vậy, nói không chừng anh Tự biết người đó.”
“Cậu điên rồi sao?” Tôi cũng không nghĩ thế, “Mình không thể nói, vì mình thích D tiên sinh trước mới thích anh ấy.”
“Cũng đúng.” Dương Dịch suy tư, “Vậy có vẻ cậu không thành tâm, cũng quá ngu xuẩn…” Cô ấy cười rộ lên, lại nhìn tôi nói: “Bây giờ cậu định thế nào? Cậu không có đầu mối, đoán được là ai không?”
“Mình đã viết thư hỏi anh ấy rồi, để xem anh ấy hồi âm thế nào. Về phần đầu mối cậu nói…” Tôi day day huyệt thái dương, “Nhầm qua lẫn lại như vậy, giờ mình cũng không dám tùy tiện đoán nữa, cứ quan sát đã… Đừng nói đến mình, không phải báo hôm nay gọi Tiếu Sơn ra sao? Mình nể mặt anh ta nên mới đến, người đâu, người đâu, thật không đúng giờ.”
Tôi vừa dứt lời, Dương Dịch đã phất tay qua lưng tôi. Tôi quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông gầy đẩy cửa vào.
Người này, nếu như không biết anh ta là vị hôn phu của Dương Dịch, cảm giác đầu tiên của tôi là, một chữ thôi, mẹ ơi… Gay.
Tôi quay lại, nháy mắt ra hiệu với Dương Dịch, cô ấy phát hiện tôi khác thường, hung hăng trừng tôi một cái. Tôi thè lưỡi, nhún nhún vai, ánh mắt lại chuyển sang cửa sổ, một lát sau vòng trở về. Vị hôn phu của Dương Dịch, Tiếu Sơn, lúc này đã đứng đối diện tôi, chào hỏi với tôi.
Anh ta vừa “Hi” một tiếng, tôi liền không nhịn được nổi da gà toàn thân. Dương Dịch ơi Dương Dịch, một nữ hán tử luyện Taekwondo như cậu, lại tìm một người yếu đuối như thế…
Aiz, tôi chào anh ta một tiếng, ba người cùng ngồi xuống, bắt đầu buổi gặp mặt khiến tôi như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Cũng không phải anh ta không tốt, săn sóc chu đáo gì đều không thiếu, tướng mạo cũng đẹp mắt, nhưng lại là kiểu tôi không quen. Tuy nhiên, khi cẩn thận tiếp xúc thì cảm giác “kiều mị” lại chậm rãi phai nhạt đi không ít. Nhưng nếu một người như vậy dù có tốt, tôi cũng sẽ không thích lăn giường với anh ta, dù có là đại gia tôi cũng không cần…
Nghĩ đến đây, đầu tôi lại nhớ tới chút chuyện quá khứ, thôi, củ cải rau xanh, ai cũng có sở thích riêng…
Vị Tiếu tiên sinh này là bạn học cao trung của Dương Dịch, sau khi Dương Dịch về nước thì trở thành bạn thân. Lúc đi học bọn họ đã cùng nhau làm rất nhiều chuyện, Dương Dịch đi du học cũng vẫn giữ liên lạc với anh ta. Chỉ kể đến cảm tình mấy năm đó thôi cũng đủ để hai người khó lạnh nhạt với nhau rồi, nhưng chỉ luôn dừng lại ở mức bạn thân, ngay cả Dương Dịch cũng hoài nghi không biết người anh ta thích là ai… Nhưng trên đời này, nhân duyên chính là quanh đi quẩn lại như vậy, sau khi Tiếu tiên sinh tuyên bố kết giao với một bạn gái, Dương Dịch mới biết mình suýt nữa đã bỏ lỡ cái gì, mà Tiếu tiên sinh cũng biết, rốt cuộc thứ mình muốn là gì.
Bữa cơm này tôi ăn nhạt như nước ốc, sau đó đi cùng bọn họ đến khách sạn thử món tôi cũng không yên lòng, bọn họ còn muốn đi chọn ảnh cưới, tôi tranh thủ từ chối không đi.
Trước khi thả tôi, Dương Dịch ấp úng kéo tôi nói nửa ngày mấy chủ đề lòng vòng, tôi nhéo cô một cái, không nhịn được, “Cậu đừng dong dài nữa, rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Ai da… Được rồi được rồi, mình muốn hỏi cậu, cậu và Từ Uân thế nào? Cậu xem, mình không phải vì chuyện của mình mới nghĩ đến cậu sao, cũng là cùng lớn lên từ nhỏ, loại tình cảm này là kỳ quái nhất, cảm thấy, cảm thấy ngoài một tầng thân tình, nếu như có một ngày anh ấy không thuộc về cậu, cậu mới biết mình đã thích. Mình chỉ sợ cậu nóng đầu, không hiểu gì cả… Ngay cả mình cũng nhìn ra được anh ấy rất tốt với cậu, nếu như cậu không có cảm giác gì thì thực sự quá ngu xuẩn… Được rồi được rồi đừng nhéo mình nữa, mình nhéo lại đó nha…”
Sau đó tôi bị Dương Dịch hung hăng trả thù, rồi chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy chạy biến cùng với Tiếu tiên sinh, còn lại mình tôi đứng cô đơn trong gió, hồi tưởng lại những lời cô ấy đã nói.
Từ Uân đi Singapore cùng lão Diêu rồi, hình như hôm nay là về, nếu như bây giờ tôi qua, có lẽ còn có thể gặp anh ở sân bay.
“S tiểu thư:
Trên đời này, giữa nam và nữ, luôn có một loại tình cảm, đủ đầy hơn tình yêu, vững chắc hơn tình thân, đó là hai người nỗ lực, thật lòng ở cùng nhau nhiều năm, dù cho rời đi cũng sẽ không quên. Loại tình cảm này, gọi là ràng buộc.
Luôn có một người như vậy, cô gặp được anh ấy, cảm thấy anh ấy là tất cả, nhưng đến khi rời khỏi, cô mới phát hiện, trước giờ cô đã hiểu ‘tất cả’ quá đơn giản.
Ai cũng nói trong tình yêu, sợ nhất là hai người yêu nhau làm thương tổn lẫn nhau, người đã từng yêu đột nhiên chia tay, mà sau khi chia tay mới phát hiện đó là tình cảm chân thành cả đời.
Nhưng thật ra, nếu như sau khi biết hối hận mà sửa chữa kịp thời thì không cần sợ hãi, khiến người ta phải hối tiếc nhất là khi phát hiện người kia đã không còn nữa, đã không có sức để yêu nữa.
Tình yêu như một vùng biển, vận mệnh, như một cơn gió. Chúng ta đi thuyền nhỏ, trôi nổi trong sóng to gió lớn, quá trình này gọi là phát triển. Chỉ có trải qua thống khổ, phản bội, ngọt ngào, mới có thể học cách buông tay, học cách quên.
S tiểu thư, cô cần gì phải để ý tôi là ai, trong thế giới tưởng tượng, chúng ta có thể trò chuyện về chủ đề tình yêu, có lẽ cô cảm thấy đây là ăn ý. Nhưng giống như cô đã từng nói trong một bức thư, đi vào cuộc sống hiện thực, phần ăn ý đã từng to lớn này chưa hẳn giải quyết được một chuyện nhỏ vụn vặt.
Tôi chỉ là một người bạn cô có thể trò chuyện cùng trong giờ nhàn rỗi. Có lẽ cô chưa từng gặp tôi, có lẽ chưa từng tiếp xúc với tôi, tôi của hiện thực không phải như cô mong đợi, cho nên chúng ta có thể thổ lộ tiếng lòng cho nhau trong thư, lại không nhất định có thể đối mặt ngoài đời.
Cô hãy tự hỏi lòng mình, S tiểu thư, tôi là ai không quan trọng, cô muốn cái gì, mới là quan trọng nhất.
D tiên sinh.”
Tôi còn đang phát ngốc với màn hình điện thoại, thì một bóng đen chắn trước mặt tôi. Lúc này tôi mới nhớ tới còn có chuyện mình chưa làm, liếc đồng hồ chỉ thấy thôi xong rồi. Tôi cuống quit nhảy dựng lên khỏi ghế, nhưng vừa ngẩng đầu, chính là khuôn mặt cười cười mờ ám của Từ Uân.
Phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn phía sau lưng anh, anh cười xoay mặt tôi lại: “Bọn họ đi trước.”
Thấy tôi thở ra một hơi, anh lại hỏi: “Sao em tới đây? Tới đón anh? Hết cảm chưa?”
“Em tới tiễn bạn.” Vẻ bướng bỉnh lúc trước lại xuất hiện, “Bạn em vừa đi, em ngồi đây nghỉ một lát…” Càng nói càng vô lý, tôi bị Từ Uân nhìn chằm chằm: “Không phải đợi anh?”
Tôi không gật đầu, cũng không lắc đầu, cứ vậy nhìn anh, cuối cùng nhìn thấy ý cười nhè nhẹ trong đôi mắt đầy tơ máu của anh.
“Không phải đợi anh, vậy anh đi…” Anh nói dứt khoát, xoay người cũng dứt khoát, tôi vô thức níu lại. Thấy khóe miệng anh cong lên, dừng một chút mới lười biếng quay người, tôi chỉ biết, tôi lại bại trận rồi.
“Em… tới đón anh.” Giọng nho nhỏ, tôi không dám lớn tiếng, càng không dám ngẩng đầu lên, mắt tôi bay khắp bốn phía, không chịu nhìn anh.
“Ồ…” Từ Uân kéo dài giọng, “Sao lại muốn tới đón anh?”
Bị anh bức đến nước này, tôi cũng không quan tâm nhiều nữa, nhưng vừa nghĩ tới từ nhỏ đến giờ đấu với anh lâ như vậy, muốn tôi cúi đầu hoàn toàn, thật đúng là có chút khó khắn. Tôi xoắn xoắn áo, hỏi: “Từ Uân, lúc trước anh nói… thích em, có còn… tính nữa không?”
Những lời này vừa ra, mặt tôi đã đỏ bừng. Tôi như vậy rồi, nếu kế tiếp Từ Uân muốn ôm còn được, ở nơi người đến người đi thế này, nếu anh muốn hôn, tôi nhất định phải cự tuyệt.
Tôi đỏ mặt không dám ngẩng đầu nhìn anh, đang đợi phản ứng của anh. Nhưng anh không hôn tôi, ngay cả ôm cũng không có. Anh dùng cái giọng bỡn cợt, tạt cho tôi một chậu nước lạnh: “Đương nhiên… không tính!”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, anh khoanh hai tay trước ngực, vẫn là bộ dạng lười nhác, “Pháp luật còn có quy định hiệu lực mà, với lại cũng qua lâu vậy rồi, lòng anh còn bị thương tâm nặng như vậy…”
Anh dài giọng, nhìn tôi đang xấu hố tức giận cắn môi, cười nói: “Nhưng mà, nếu vết thương khép lại nhanh hơn, vẫn có thể nhận theo đuổi nha…”
Đến mức này rồi, nếu còn không biết anh đang trả thù, vậy quá uổng phí tình cảm nhiều năm của chúng tôi. Nhưng nếu như cứ vậy buông tay thì không phải tôi, anh cũng nhìn trúng tâm tư tôi nên mới dám bắt chẹt tôi thế.
Nếu như Từ Uân chân thành đáp ứng tôi, bất kể anh đã chắc chắn hay chưa, tôi cũng sẽ lo lắng, lo giữa chúng tôi rồi sẽ rạn nứt. Nhưng anh nói như vậy, tôi lại cảm thấy an tâm, chỉ là tôi còn chưa nghĩ kỹ ra chiêu như thế nào, đành phải cúi đầu, đáng thương nói: “Anh… phải làm sao mới giúp anh khép lại được?”
Dáng vẻ đáng thương quả nhiên hữu dụng, Từ Uân lập tức lật bài, nhưng lời anh nói thật khiến tôi có chút bất ngờ. Tôi không tức giận, mà còn thấy buồn cười, có chút hồ đồ, cũng có chút… ấu trĩ.
Anh nói: “Tô Văn Hạnh, nếu như em thích anh, thì phải theo đuổi anh. Nhưng mà… Con người của anh ấy à, không phải quân tử gì, khó trị hơn Đinh Tự nhiều nha.”