Chương 17
Edit: Tắc
Beta: Linh Lăng
Tính cách Lý Nghiên ngày thường tương đối nhạt nhẽo, mặc dù không phải người kiêu ngạo nhưng trong tiềm thức mọi người luôn khách khí với anh, đừng nói đến chuyện đùa giỡn như những người bạn bình thường.
Nhưng chính vì thế, mọi người lại càng tò mò về anh hơn, lúc này, lúc này nương theo trò chơi cùng một chút men rượu, ngay lập tức có người hỏi: “Anh Nghiên, đêm đầu tiên là khi nào!”
Lần đầu tiên nắm tay, nụ hôn đầu tiên, đêm đầu tiên... là những câu hỏi bắt buộc phải đặt ra trong Truth or Dare.
Nghe thì có vẻ ổn nhưng đối tượng hỏi là Lý Nghiên thì lại rất khác!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, nhưng nhìn thì nhìn, bọn họ chợt nhận ra chắc sẽ không nghe được đáp án kích thích nào, bởi vì từ khi vào đại học đến nay chưa từng thấy anh yêu ai.
Không yêu thì lấy đâu ra đêm đầu tiên, trừ khi đó là một cuộc hẹn không đứng đắn, hoặc đêm đầu tiên xảy ra ở trường cấp ba?
Nhưng người như Lý Nghiên, căn bản không giống người làm ra hai chuyện đó.
Lương Trác Dụ: “Đây là câu hỏi gì thế, có thể hỏi câu nào có đáp án được không, câu này nhất định không có rồi.”
Nguyễn Vân Kiều vô thức sờ sờ mũi, liếc mắt nhìn Lý Nghiên, tình cờ anh cũng đang nhìn cô.
Nguyễn Vân Kiều: “…”
Lương Trác Dụ xua tay: “Đổi cái khác đi, nhàm chán.”
Cao Sướng cười nói: “Đừng làm Lý Nghiên khó xử, cứ hỏi đi, không cần hỏi lại.”
Các cô gái cũng đồng ý: “Đúng đúng đúng, trả lời đi, không có cũng là đáp án mà, miễn đó là sự thật”.
“Được rồi anh Nghiên, vậy cậu trả lời đi, để tí nữa tôi nghĩ cái ác hơn cho!” Lương Trác Dụ nói xong thì cầm chai rượu định chuyển qua ván kế tiếp.
“Kỳ nghỉ hè năm nhất.”
“?”
“...”
Hở?
Trả lời rồi à?
Anh đã nói gì ấy nhỉ? Nghỉ hè... năm nhất?!
Đêm đầu tiên là trong kỳ nghỉ hè năm nhất!!!
Phòng trò chơi vốn dĩ đang ồn ào bỗng nhiên im ắng không tiếng động, mọi người nhìn tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, ai nấy đều muốn tìm cảm giác chân thực trên gương mặt nhau.
Nguyễn Vân Kiều cũng sững sờ, cái tên này, chơi nhập tâm thế à!
“Với, với ai?” Cao Sướng ngây người hỏi lại.
Lý Nghiên liếc nhìn Lương Trác Dụ một cái, nhưng không có trả lời: “Ván tiếp theo.”
Lương Trác Dụ: “À...”
Trò chơi vẫn tiếp tục, nhưng tâm trí của mọi người đã hoàn toàn không còn đặt trong trò chơi, bởi vì câu trả lời “kỳ nghỉ hè năm nhất” của Lý Nghiên cứ lởn vởn trong tâm trí họ.
Nhưng số người chơi rất đông, mấy ván sau đó đều không quay đến Lý Nghiên.
Chơi một lúc lâu, Lý Nghiên đứng dậy nói ra ngoài mua ít đồ, trò chơi cũng kết thúc ở đây.
Sau khi anh đi, mọi người k u r n một hồi, đêm đầu tiên đó... với ai thế... không hỏi được á á á!!!
- - -
Sau đó, một số người vào chơi game thực tế ảo, một số người vào phòng KTV để hát.
“Fuck! Tên khốn nào đã lấy đi tấm thân trong trắng của anh Nghiên, không phải là Quý Thần chứ?!” Trong phòng KTV, Đồ Khuynh hỏi Nguyễn Vân Kiều.
Khóe miệng Nguyễn Vân Kiều hơi giật giật: “Có thể... cậu ta nói bậy đấy.”
“Cậu ấy hoàn toàn có thể không nói mà, tại sao lại nói bậy chứ, chuyện này nhất định là sự thật.” Đồ Khuynh Thành nói: “Ghê thật ghê thật, đêm đầu tiên của một người nghiêm túc trong sáng, lạnh lùng như anh Nghiên thế mà đã bị lấy đi rồi!”
Trong sáng cái rắm, nghiêm túc cái rắm, cái tên Lý Nghiên kia chỉ giả vờ là giỏi thôi.
Ở trên giường còn chẳng biết biến thành cái dạng gì đâu.
Nguyễn Vân Kiều nói: “Không quan trọng, là người lớn cả rồi, có lần đầu tiên không phải chuyện bình thường à?”
Đồ Khuynh: “Chính là đạo lý này, nhưng vừa rồi mấy cô gái trong câu lạc bộ của chúng ta khi nghe thấy câu trả lời mặt đỏ như muốn nổ tung luôn, chắc khó tin lắm, thế mà cậu lại rất bình tĩnh... cậu không ngại sao?”
Nguyễn Vân Kiều nghẹn: “Tôi ngại gì chứ, tôi không ngại gì cả”.
Đồ Khuynh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nguyễn Vân Kiều, trong lòng khẽ thở dài, Kiều Nhi tội nghiệp, nghe được chuyện này chắc vẫn buồn lắm, chẳng qua sĩ diện thôi.
Không nhắc đến nữa!
Hầy!
Tối nay mọi người uống hơi nhiều, KTV sôi động hẳn lên.
Sau khi ngồi được một lúc, Nguyễn Vân Kiều bị làm ồn không chịu được, đứng dậy chuồn ra ngoài.
Bên ngoài là phòng khách, có hai ba người đang ngồi chơi game. Cô vòng qua phòng khách, đi ra ban công lớn của căn phòng trên lầu hai để hít thở không khí.
Đứng chưa được bao lâu lại nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu lại thì nhìn thấy Lý Nghiên.
“Tôi còn tưởng cậu chạy luôn rồi chứ.” Trong phòng KTV Nguyễn Vân Kiều có uống thêm chút rượu, có hơi chuếnh choáng, dựa vào lan can duỗi người, khi nhìn người khác, mắt hồ ly như có một tầng nước lấp lánh.
Mỗi lần uống nhiều, ánh mắt cô khi nhìn người khác như có sức hút mê hoặc, Lý Nghiên không hề thích nó.
Anh cau mày bước tới: “Chơi đến điên rồi à?”
“Chơi đến điên gì chứ, chẳng qua ca hát uống rượu thôi.” Nguyễn Vân Kiều hỏi: “Cậu mua gì thế?”.
“Uống đi.”
“Rượu à?”
“Nước ép.”
Nguyễn Vân Kiều cong môi ghét bỏ, hỏi lại: “Đúng rồi, khi nãy chơi Truth or Dare, sao cậu lại nói như vậy?”
Lý Nghiên: “Tôi bị chỉ mà.”
“Tôi biết cậu bị chỉ, ý tôi là... cậu trả lời thành thật như vậy để làm gì.”
Lý Nghiên đi tới gần cô: “Sao, không nói được à?”
Bên ngoài có rất lạnh, khi anh nói chuyện mang theo làn sương mỏng, từ góc độ của cô, sương cũng đẹp đấy.
Nguyễn Vân Kiều hơi rung động, rung động vì hoóc-môn dâng trào.
Không nói đến cái khác, túi da của Lý Nghiên rất phù hợp với thẩm mĩ của cô, chính vì lẽ đó, quan hệ của hai người mới vô thức phát triển thành như hiện tại.
“Cũng không hẳn, tùy cậu thôi. Dù sao cũng chỉ là đêm đầu tiên, cũng không nói đêm đầu tiên của cậu với ai. Tôi chỉ nghĩ cậu nói như vậy đã làm vỡ mộng biết bao nhiêu cô gái. Mọi người vẫn nghĩ cậu là một xử nam trong sáng quý giá mặt lạnh đấy ~”
Nói chuyện thì nói nói chuyện, hết lần này tới lần khác cô còn động tay động chân, lúc nói đến hai chữ xử nam thì bàn tay đã luồn vào trong áo khoác, nhéo eo anh một cái.
Nguyễn Vân Kiều sau khi uống rượu là một yêu tinh, không hề hay biết mình dụ hoặc như thế nào, đây là điều mà anh không thích.
Mắt Lý Nghiên hơi nheo lại, trực tiếp kéo người ôm vào trong lòng: “Nguyễn Vân Kiều, cậu an phận chút được không.”
Anh đã không còn là xử nam trong miệng cô nữa, cũng không còn giống như lần đầu tiên bị cô mê hoặc cho thần hồn điên đảo.
Bây giờ ở trước mặt cô anh đã có thể tự khống chế bản thân mình, chí ít bề ngoài là vậy.
Bị anh giữ chặt, Nguyễn Vân Kiều ngẩng đầu lên nhìn, còn vì uống rượu mà nấc nhẹ một cái: “Không phải chỉ sờ một cái thôi sao, lâu rồi không sờ, sờ một cái thì làm sao. Để không làm gì, Quý Thần bắt đầu theo đuổi cậu à? Thế nên muốn thủ nhân như ngọc vì cô ta?”
Lý Nghiên thắc mắc: “Cậu có thể nói rõ một chút được không.”
“Hừm, đừng tưởng tôi không biết, lần trước cô ta tới cửa phòng học đợi cậu tan học, còn cùng cậu đi ăn cơm trưa nữa.”
“Lần đó tôi...”
“Lý Nghiên, nếu muốn ở bên Quý Thần cứ nói thẳng với tôi, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ là xong, dù sao hai người kia hiện tại cũng không tiếp xúc nữa rồi.” Nguyễn Vân Kiều vươn tay sờ soạng ngực anh, đuôi lông mày khẽ nhấc: “Nhưng cậu không thể vừa duy trì quan hệ bạn tình với tôi, quay đi lại tiến thêm bước nữa với người ta được, như vậy không đúng đâu, biết chưa?”
Lý Nghiên khẽ run, siết chặt cánh tay cô: “Quan hệ bạn tình?”
“Đúng đó, con người tôi vẫn rất có đạo đức đấy.”
Mặc dù cô nghĩ anh có thể sẽ hơi đau xót khi vì Quý Thần mà cắt đứt quan hệ của hai người, nhưng có vài lời nhất định phải nói.
Cô không muốn trở thành vật cản trên con đường kết đôi của hào môn bọn họ, nếu về sau hai người đó ở bên nhau mà cô lại không biết gì, Quý Thần tìm tới cửa nói muốn cô lăn đi thì cô sẽ rất mất mặt.
Thực lòng mà nói, thỉnh thoảng cô thích ở bên cạnh Lý Nghiên, cũng rất hưởng thụ cảm giác ở bên anh. Nhưng cô tự ý thức được một điều rằng họ không bao giờ là cùng một loại người.
“Híc… hơi lạnh nhỉ.” Nguyễn Vân Kiều nép mình vào trong lồng ngực anh: “Chúng ta vào thôi.”
Môi Lý Nghiên kéo thành một đường thẳng, nhưng không buông cô ra.
Lúc này, sau lưng có tiếng bước chân.
Nguyễn Vân Kiều rất cảnh giác, lập tức đẩy anh một cái, muốn chui ra khỏi vòng tay anh, nhưng Lý Nghiên vẫn không buông tay.
Nguyễn Vân Kiều cau mày, vừa định quay lại xem là ai thì người trước mặt đột nhiên cúi đầu, môi ép xuống.
“!!”
Phím môi nháy mắt bị cạy mở, đầu lưỡi anh quen đường quen lối trườn vào, quấn lấy lưỡi cô.
Hơi thở quen thuộc, là mùi vị mà cô mê đắm, nhưng cô biết mình không thể chìm sâu vào, bởi cô nghe thấy những tiếng hô hào ngắn ngủi từ phía sau cùng tiếng bước chân nhốn nháo... sau đó tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Nguyễn Vân Kiều bị sốc, cô cắn anh một cái. Lý Nghiên ăn đau phải thả cô ra.
“Đù, nãy là ai thế!” Nguyễn Vân Kiều gần như tỉnh rượu, nhưng khi quay đầu nhìn lại không còn một ai.
Lý Nghiên lau môi dưới, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.
Nguyễn Vân Kiều: “Hỏi cậu đấy, vừa rồi là ai thế, có người tới sao cậu lại hôn tôi, có phải cậu điên rồi không?”
“Lương Trác Dụ.”
“Gì?”
Lý Nghiên hạ mắt nhìn cô, ánh mắt từ trước đến nay luôn lạnh lẽo giờ phút này lại mang theo chút ác liệt: “Bạn tình cũng có quy tắc của bạn tình, giữa chúng ta không thể có Quý Thần, cũng không thể có Lương Trác Dụ.”
- - -
Về phần Lương Trác Dụ, sau khi Nguyễn Vân Kiều nhận ra dường như anh ta vẫn còn quan tâm đến cô, cô cũng muốn tìm cơ hội để nói chuyện tử tế với anh ta. Đều là người cùng câu lạc bộ, cô có hảo cảm với Lương Trác Dụ, cô phải xử lí cẩn thận.
Chỉ không ngờ, Lý Nghiên lại xử lý theo cách này.
Cô băn khoăn không biết có phải hôm nay Lý Nghiên hơi quá chén nên mới có biết chừng mực hay không.
Sau khi rời khỏi ban công, Nguyễn Vân Kiều không có trở lại phòng KTV bên dưới mà trở lại phòng để nằm nghỉ ngơi.
Lúc xuống lầu không thể tránh được Lương Trác Dụ, lúc này cô hơi chóng mặt nên lười quan tâm. Dù sao cũng do Lý Nghiên làm, anh đi mà giải thích.
Nhưng cô không biết rằng, vừa rồi khi nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta sợ hãi, Lương Trác Dụ đã không đi xuống dưới lầu vì anh ta sợ bản thân kích động sẽ làm phiền đến mọi người. Chỉ đành một mình ngồi trong phòng, tự mình tiêu hóa tất cả những gì đã nhìn thấy.
Nhưng nó không hề dễ tiêu hóa như trong tưởng tượng! Anh ta không ngờ Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều sẽ hôn nhau!
Cạch —
Tay nắm cửa phòng bị ấn xuống, có người đẩy cửa bước vào.
Lương Trác Dụ lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn thấy là Cao Sướng, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn tưởng là Lý Nghiên.
“Sao thế, uống nhiều quá nên về phòng sớm vậy sao?” Cao Sướng hỏi.
Lương Trác Dụ chậm rãi lắc đầu, nhưng rồi lại nhanh chóng gật đầu: “Tôi cũng đang tự hỏi có phải mình uống nhiều quá không.”
Cao Sướng ngồi xuống bên giường: “Tôi cũng uống hơi nhiều, những người này tửu lượng quá tốt.”
“Chủ nhiệm.”
“Ừm?”
Lương Trác Dụ ngồi xuống bên cạnh anh ta, vẻ mặt căng thẳng: “Hỏi cậu một câu.”
“Gì.”
“Anh, anh Nghiên, có phải bị Vân Kiều theo đuổi không?”
Quan hệ của Cao Sướng và Lý Nghiên thân thiết hơn một chút, Lương Trác Dụ nghi ngờ không biết có phải mình đã bỏ sót tin tức gì không.
Cao Sướng sửng sốt một chút, sau đó kỳ quái nói: “Chắc là không, sao lại hỏi thế?”
“Có! Nhất định có! Nhất định đang theo đuổi. Nếu không theo đuổi thì làm sao, làm sao có thể —” Hai ngón cái Lương Trác Dụ xoắn vào nhau, vẻ mặt kích động.
Cao Sướng: “Làm sao thế? Động tác này của cậu là sao.”
Lương Trác Dụ hít sâu một hơi: “Làm sao có thể hôn nhau được.”
Cao Sướng: “”