Chương 105: Rắc rối ? Thật xin lỗi ...
" Uhm ... " Robin khẽ cựa quậy trên giường , hai tay ôm chặt lấy chiếc gối dài bên cạnh và kéo chiếc chăn lên ngang mặt để che đi ánh sáng chiếu vào mặt . Nhưng dù cho nàng có cố gắng ngủ lại sao đi chăng nữa thì cũng không được , mắt của nàng đã bắt đầu hơi rát lên và bắt buộc nàng phải mở mắt . Sau một vài phút để mắt làm quen với ánh sáng từ bên ngoài , nàng thở dài và ngồi dậy , đẩy chiếc gối kia sang một bên và nhìn xung quanh phòng ngủ .
Vẫn là căn phòng ngủ như thường nhưng tại sao nàng lại cảm thấy có gì đó khác lạ ... Nàng không thể chỉ ra điều đó là gì nhưng nó khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu . Bởi vì căn phòng ngủ này được thuê trong vòng một tuần nên nàng chỉ ngủ ở phòng một giường và mọi thứ đồ đạc của nàng vẫn được đặt ở bên trong túi sách .
" ... Nên đi mua một chút đồ dự trữ ... " Robin lẩm bẩm rồi quay người rời khỏi giường , nàng cẩn thận sắp chăn lại và sắp xếp mọi thứ trên giường lại ngăn nắp trước khi bước vào bên trong phòng tắm để vệ sinh .
" Hiếm khi mình ngủ nhiều như vậy ... Cảm thấy không quen một chút nào ... " Nàng nhìn vào bên trong gương và cột mái tóc đen dài lên thành đuôi ngựa , cẩn thận vén lại những sợi tóc con hai bên má . Sau khi đã cảm thấy chuẩn bị sẵn sàng thì nàng cầm lên một chiếc nón vành , một chiếc túi xách nhỏ và một chiếc kính râm .
" Ở một mình thật cảm giác cô đơn ah ... " Nàng nhìn lại phòng ngủ của mình rồi đội nón lên .
" Được rồi ... Mong là hôm nay không phải gặp phải chuyện gì xấu ... " Nàng thở dài rồi bước ra ngoài . Robin nhìn xung quanh trước khi nàng đã chắc chắn rằng không ai nhìn thấy nàng mới hơi thả lỏng và nhanh chóng rời đi .
++++++++++
" Bác cho ta năm trái táo này ... " Robin chỉ tay vào hàng táo đỏ ở trước mặt và nàng tiếp tục nhìn tiếp những loại trái cây khác .
" Được ." Người chủ tiệm gật đầu rồi lấy năm trái bên trong và đặt vào chiếc túi .
" Bác lấy - " Robin chưa kịp nói xong thì đột nhiên có một người nắm lấy nón của cô và giật đi khiến cho cô và người chủ tiệm giật mình . Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn người nào đã giật lấy chiếc nón của nàng thì chưa kịp phản ứng lại thì chiếc kính râm của nàng lại bị lấy đi tiếp theo .
" Đó là cô ta ! Đó là cô ta ! Là đứa con của ác quỷ ! Ta đã tìm được cô ta ! " Đó là một cậu bé tầm 10 -11 tuổi . Cậu ta phấn khích la lên đối với những người xung quanh và thành công thu hút được sự chú ý của bọn hắn . Vô số những ánh mắt di chuyển đến nơi đây và ngay lập tức tất cả đều nhận ra được thân phận của nàng .
" Chính là cô ta ! "
" Nhanh ! Nhanh chóng gọi hải quân ! "
" Chúa ơi ! Cô ta đang ở đây ! Chúng ta sẽ trở nên giàu to ! "
Vô số những tiếng bàn tán cùng những ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào nàng nhưng kì lạ thay , nàng lại không hề có bất cứ phản ứng nào đối với những điều này . Cặp mắt xanh dương không có bất cứ sợ hãi hay lo lắng nào mà chỉ bình tĩnh cùng lạnh nhạt nhìn những người trước mắt ... giống như những người ch.ết .
Duy chỉ có người chủ tiệm trái cây là không hề có bất cứ ý định nào bắt lấy nàng ... có lẽ là bởi vì ông chính là người duy nhất biết được thân phận thật của nàng đầu tiên và cũng là người không khai báo nàng với hải quân . Và cũng là người duy nhất biết được khi khai báo nàng với hải quân thì sẽ xảy ra chuyện gì ...
" Cha ơi , nếu như chúng ta bắt được cô ta thì chúng ta sẽ giàu to đấy ! " Đứa con gái nhỏ của người chủ tiệm phấn khích kéo áo của ông rồi chỉ tay vào Robin . Người vợ đứng bên cạnh ông cũng liên tục gật đầu nhưng cả hai người đều sứng sờ khi nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng và căng thẳng của ông .
" Không ... Cả hai đi vào bên trong và không được đi ra ngoài bằng bất cứ giá nào ... Nghe rõ ? " Người chủ nhìn vợ và đứa con gái của ông , hai tay đặt lên vai người vợ và nắm chặt . Dưới ánh mắt cầu khuẩn của chồng , người vợ run rẩy gật đầu và ôm đứa con gái lên và đi vào trong . Mặc dù bà không biết tại sao chồng của bà lại hành xử như vậy nhưng bà biết rất rõ rằng chồng của bà không phải là một người nói những điều vô nghĩa ... Nếu như ông muốn hai người tránh đi thì chắc chắn là có lý do gì đó .
" Robin ... Ngươi có thể tha cho bọn hắn ... " Người chủ tiệm cẩn thận nhìn nàng , nói . Robin hơi nghiêng đầu nhìn sang ông rồi nhìn lại những người dân đang vui mừng bởi vì sự hiện diện của nàng .
" Ta không biết ... Nếu như bọn hắn biết chừng mực thì có lẽ bọn hắn sẽ có đường sống ... " Robin lạnh lùng nói khiến cho máu của người chủ như muốn đóng băng lại .
" Hải quân ! Hải quân đến rồi ! " Từ đằng xa vang lên tiếng la hét phấn khích và điều đó không hề khiến cho sắc mặt của người chủ tiệm tốt hơn bao nhiêu .
" Cô ta ở đằng kia ! " Người con trai khiến cho nàng lộ diện nhảy cẩng lên và chỉ vào nàng . Robin hơi nhíu mày lại , cảm giác khó chịu đối với hành động của người con trai . Nàng có thể thề rằng người con trai này khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu khi hắn hành xử như một đứa trẻ .
Vì Chúa , nàng chỉ mới là một đứa trẻ 7 tuổi và nàng đã có lượng kiến thức đối với bên ngoài rộng lớn hơn cái đầu trẻ con của người con trai . Hắn nhìn đã như 10 - 11 tuổi nhưng lại hành xử như một đứa trẻ 3- tuổi ! Có thể đừng khiến cho nàng phải cảm thấy xấu hổ thay cho hắn không ?
" Ngươi là Nico Robin ? " Một tên hải quân chỉ súng vào người nàng , nghiêm túc nói . Nhưng mặc dù vậy nàng vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt đầy vui sướng của hắn ... Lại một tên hải quân giả tạo nữa ...
Hải quân đã thật sự bị tha hóa đến mức như thế này ư ?
Đây chính là hải quân luôn miệng nói chính nghĩa sao ?
Nàng đã dần mất đi lòng tin vào hải quân kể từ giây phút nàng chính mắt thấy quê nhà của nàng bị phá hủy dưới tay của bọn hắn ... Nàng vĩnh viễn không thể nào đặt lòng tin vào hải quân được nữa ...
" Nếu như không còn Nico Robin khác thì người đó chính là ta ." Tên hải quân sững người nhìn nàng trước khi giận dữ dí súng vào mặt của nàng và hét lên .
" Im lặng ! Ngươi không có quyền lên tiếng ở đây ! " Robin nhìn xung quanh , thấy những gương mặt vẫn còn đang mê muội vì đồng tiền trong ảo tưởng , bọn hắn thậm chí còn không thể thấy được sự thiếu chuyên nghiệp của những hải quân này .
Thật sự , tên hải quân đó chính là người đã hỏi nàng thì theo lẽ thường nàng phải trả lời lại đúng không ?
" Ngài hải quân ... Ta- " Người chủ tiệm run rẩy nhìn gương mặt đang càng vô cảm của nàng .
" Ngươi không cần lo , bọn ta đã ở đây ." Một tên hải quân khác lên tiếng . Tuy rằng hắn thấy lạ vì tại sao ông lại sợ hãi như vậy nhưng có lẽ là bởi vì Nico Robin đang đứng ở trước mặt ông nên ông mới sợ sao ?
Nhưng đó không phải là điều ông sợ ... Ông biết Robin là ai và biết rất rõ ... bởi vì một trong những hòn đảo trước nàng từng ở có ông ở trong đó . Ông không phải là một người yêu thích tiền bạc , thay vào đó ông yêu thích có một cuộc sống yên bình bên gia đình hơn ... Ông biết rằng nếu như dính dáng đến hải tặc , hải quân thì khả năng cao sẽ có người tìm đến trả thù và ông không hề muốn điều đó .
Ông chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường , không có bất cứ năng lực đặc biệt nào , không có thân phận cao sang hay giàu có ... Đó chính là một trong những lý do ông không muốn dính dáng vào bất cứ thế lực nào . Và có lẽ chính điều đó đã cứu mạng gia đình của ông ở hòn đảo trước ....
Vì toàn bộ hòn đảo đó đã hoàn toàn chìm vào trong đáy biển , nhuốm một màu đỏ của máu , đem theo vô số cái xác không hồn của những người ông quen biết ... dưới bàn tay của hai người kia ...
Hai con người đầy xinh đẹp và ma mị ... đồng thời cũng đầy ch.ết chóc ...
Hai con người luôn đứng cạnh bên Robin và mỉm cười nhìn mọi thứ ...
Đó chính là lý do khiến cho ông đuổi vợ con của ông vào lại bên trong và cố gắng cảnh báo cho hải quân nhưng có lẽ ông chỉ có thể cứu được vợ con của ông ... Còn những người ngoài này ?
Cầu Chúa phù hộ cho linh hồn tham lam của bọn hắn ...
" Ngài hải quân , là chính ta đã tìm ra cô ta ! Phần thưởng là thuộc về ta đúng không ?! " Người con trai kia phấn khích nói với những hải quân .
" Đương nhiên , phâ- " Tên hải quân chưa kịp nói xong thì hắn đã ngạc nhiên khi nghe thấy một giọng nói từ đằng sau lưng .
" Robin , ngươi lại gặp rắc rối sao ? " Đó chính là một giọng nói của con gái , nhẹ nhàng và mềm nhẹ nhưng không hiểu sao nó lại khiến cho tên hải quân kia rùng mình . Chưa kịp quay lại nhìn là ai thì hắn đã thấy cổ của hắn bị tàn nhẫn vặn lại , giây phút cuối cùng trước khi chìm vào trong bóng tối , hắn có thể nhìn thấy được mái tóc cùng với đôi mắt màu đỏ ma mị ...
" Ngươi muốn tự mình không , Robin ? " Toàn bộ những người dân sợ hãi nhìn hai người lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt từ hư không . Mái tóc đỏ rực bắt mắt và gương mặt xinh đẹp nhưng khi nhìn lại cái xác bị vặn ngược cổ của người hải quân kia ... Không ai cho rằng người con gái nhìn vô hại như bề ngoài .
" Ta muốn thằng nhóc kia và một vài người khác ... " Robin nở nụ cười tươi khi nhìn thấy hai người và chỉ tay vào những người nàng nhắm đến .
" Được thôi ... Những người còn lại ... " Người con trai ngẩng đầu nhìn lên và lướt qua toàn bộ những người ở đây .
" Nên biến mất nhỉ ? " Người chủ tiệm tái nhợt hẳn lên khi nghe thấy điều đó .
" Hãy tha cho gia đình của bác ấy ... Saiko-san đã giúp cho ta mấy ngày nay ." Robin nhìn anh rồi nhìn lại người chủ tiệm .
" Được , tùy ngươi ." Người con trai gật đầu nhìn ông rồi nhẹ nhàng vỗ đầu nàng .
" Rất vui khi nhìn thấy ngươi khỏe mạnh .... "
" Ta rất cô đơn khi các ngươi phải rời đi một vài ngày ah ... "
" Lần sau sẽ không như vậy ... "
" Rất vui khi được nhìn thấy các ngươi lại một lần nữa ... "
Hai người đều mỉm cười nhìn nàng rồi nhìn lại những người xung quanh .
" Nên bắt đầu nhỉ ? ... Robin ."
" Vâng , Haruki tỷ ... Haruto ca ."