Chương 111: Một ngày bình thường trong hải quân ...
*++++ 1 năm sau ++++*
" Phó đô đốc Garp , ngài không nên ngủ ở mọi nơi như thế này ... " Haruto thở dài nhìn Garp đang đứng ngủ trong khi quan sát những hải binh luyện tập .
Đã qua được hơn 1 năm kể từ khi hai người gia nhập và nằm vùng ở hải quân . Hai người gia nhập vào hải quân với tên Saito Kurenai và Saito Kiyoshi . Thông qua 1 năm đó , cả hai đã thành công gây ấn tượng mạnh cho những hải quân cao tầng qua những chiến công lớn . Trong đó , có lẽ Sengoku chính là người vui vẻ nhất khi nhận thấy rằng hải quân đang có đến hai người có tiềm năng trở thành đô đốc sau này . Những người khác cũng có ấn tượng rất tốt đối với hai người và có mối quan hệ đồng bạn khá tốt . Cả hai nhanh chóng trở thành Đại tá và được cử trở thành cấp dưới của những Phó đô đốc khác . Trong đó , Haruki được cử đến và trở thành cấp dưới của Phó đô đốc Kuzan .... còn Haruto thì lại được Sengkoku cử đến để canh chừng và chăm sóc cho Garp ...
Đúng , chính xác là canh chừng và chăm sóc cho Garp ...
Đồng thời , anh còn cần phải giải quyết các giấy tờ của ông .
Và cũng đã được 2 tháng kể từ khi anh trở thành cấp dưới của Garp và mọi thứ đều được giải quyết một cách ổn thỏa dưới tay anh . Lý do mà Sengoku lại cử anh mà không cử người khác , thậm chí không phải là Haruki vì anh chính là người duy nhất mà Sengoku nhìn thấy có tiềm năng rất lớn , bình tĩnh , nghiêm túc , giải quyết vấn đề nhanh nhẹn và sẽ không dễ dàng bị Garp cuốn theo .
Và chính anh cũng nhận thấy được rằng nếu như Sengoku có gửi Haruki dưới quyền của Garp thì chắc chắn toàn bộ giấy tờ sẽ vĩnh viễn không thể nào hoàn thành được mà thay vào đó cô sẽ tham gia vào các trò vui của ông và trở thành bộ đôi quậy phá cùng mạnh mẽ nhất hải quân .
" Phó đô đốc Garp ... " Mắt của anh hơi co giật nhẹ khi nhìn thấy Garp vẫn đứng ngủ ngon lành. Haruto thật sự cảm thấy rất ấn tượng và bái phục khả năng có thể ngủ mọi lúc mọi nơi của đại gia đình Monkey này . Từ đời ông đến đời cha và đến đời con ... toàn bộ đều có khả năng ngủ mọi lúc và bất chấp mọi địa hình ...
" Đại tá Kiyoshi ... " Những hải binh khác nhìn thấy gương mặt đã sắp trở nên đen thui của anh mà run rẩy nói .
Có thể "Kiyoshi" chỉ là một Đại tá không lâu nhưng anh rất được mọi người tôn trọng và yêu quý , bên cạnh đó anh cũng có thể trở nên rất đáng sợ nếu cần thiết . Tất cả những người ở gần anh đều biết được rằng mỗi khi anh thật sự tức giận thì ngươi tốt nhất nên chạy đi , đặc biệt khi ngươi chính là người khiến cho anh tức giận . Thậm chí mọi người còn được Đại tá Kurenai dặn dò rằng đừng bao giờ chọc giận anh hai cô nếu như không muốn trải qua một hồi ác mộng ....
" Tôi sẽ cho ngài mười giây để tỉnh dậy ... và nếu như sau mười giây mà ngài vẫn không chịu tỉnh dậy thì xin thứ lỗi cho hành động của tôi ... " Haruto mỉm cười nói , một nụ cười thật hòa nhã và ôn nhu nhưng lại khiến cho tất cả những hải binh ở đó rùng mình .
Bởi vì hiện giờ anh và Garp đang ở Marineford và huấn luyện cho các hải binh trước khi được phân cấp bậc và cử đến các trụ sở ngoài kia . Nhưng Garp lại để cho anh một mình làm tất cả mọi thứ và đứng ngủ như thế này ... ngay trước mặt của anh . Khóe miệng của Haruto đang co giật không ngừng và tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy được tay của anh đang nắm lại rất chặt trước ngực .
" Phó đô đốc Garp ... Ngài nhanh tỉnh dậy ! " Một hải binh gần như muốn khóc nói với Garp .
Mặc dù bọn hăn không quan tâm Phó đô đốc Garp sẽ bị Đại tá Kiyoshi hành hạ như thế nào nhưng ngay sau đó chính là một hồi ác mộng với bọn hắn ah ! Những kế hoạch huấn luyên của Đại tá Kiyoshi vốn đã rất nghiêm khắc và đau khổ nhưng mỗi lần anh tức giận với Garp thì người chịu khổ không chỉ là ông mà còn là những hải binh tội nghiệp bọn hắn đây này ! Mỗi hải binh ở đây đều vẫn còn nhớ rất rõ những lần anh trút giận lên Phó đô đốc Garp xong thì lại tiếp tục đến bọn hắn và đến cuối ngày , bọn hắn sẽ trở nên giống như những cọng bún và buộc phải nhờ những hải binh khác dìu về phòng .
" Mười ... " Cơ thể bọn hắn đều trở nên căng thẳng hẳn lên và gương mặt trở nên như muốn khóc ... Không , chính xác là khóe mắt của bọn hắn đã dần xuất hiện những giọt nước mắt đau khổ . Nhưng mặc cho bọn hắn gọi như thế nào thì ông vẫn không tỉnh dậy .
" Chín ... "
" Tám ... " Mặc dù rằng anh đang đếm là giây nhưng khoảng thời gian anh điếm ngược lại được kéo dài ra , nhưng điều đó không hề có ý nghĩa gì khi không thể đánh thức được ông .
" Bảy ... " Và tràng cảnh đầy éo le này đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh , bao gồm những sân huấn luyện bên cạnh .
" Đại tá Kurenai .... " Trung tá Ripper đứng bên cạnh cô mà dở khóc dở cười nhìn những hải binh tội nghiệp đang cố gắng đánh thức Garp bên kia .
" Hmm ? " Haruki nở nụ cười thật vui vẻ nhìn bên sân huấn luyện của anh cô . Những hải binh ở sân huấn luyện của cô đều thở dài nhẹ nhõm vì bọn hắn không thuộc dưới quyền của anh mà cũng đồng thời tiếc thương cho số phận bi thảm của những đồng bạn của mình .
" Ngài không đi giúp bọn họ ? " Ripper run rẩy khóe miệng nói .
" Tại sao ? Ta cũng không hề liên quan gì đến bên đó ah ~ Ta chỉ là một Đại tá dưới quyền của Phó đô đốc Kuzan thôi ~ "
Ripper câm lặng nhìn cô rồi nhìn sang bên sân của anh , nhìn thấy những gương mặt đã tràn trề nước mắt của những hải binh mà trong lòng hắn chỉ có thể im lặng thắp một cây nhanh cho những hải binh đó .
" Ta xin lỗi nhưng ta không thể làm gì để cứu các ngươi được ... "
Ngoài những người đang ở khu vực sân huấn luyện ra thì vẫn còn những người khác cũng đã nhận thấy được chuyện đang xảy ra ở nơi này . Những phó đô đốc còn lại đều đang đứng ở trên ban công quan sát xuống dưới và trầm mặt nhìn cảnh những hải binh đang cố gắng đánh thức Garp và Haruto thì đứng bên cạnh và chậm rãi đếm ngược từng giây .
" ... Ta nghĩ quyết định của Sengoku thật chính xác khi cử Kiyoshi dưới quyền của Garp ... " Tsuru nhìn xuống người đồng bạn lâu năm của mình nói .
" Nhưng ta lại nghĩ những hải binh kia không hề vui vẻ một chút nào ... " Aokiji hơi hé mắt nhìn xuống rồi nhìn sang Haruki , hơi thở dài khi nhìn thấy gương mặt đầy vui vẻ của cô .
" Hải quân cần những người có kỉ luật như thế này ... " Akainu âm trầm nói . Trong hai anh em nhà Sakumi thì anh chính là người lấy được hảo cảm của hắn nhiều nhất khi nhìn thấy được cách anh làm việc và tính cách quyết liệt của anh mỗi khi làm nhiệm vụ .
" Cứ để xem thử hắn sẽ xử lý Garp như thế nào ... Tuy rằng ta đã nghe những lời đồn nhưng chưa từng tận mắt thấy ." Tsuru thích thú nói . Bà đã nghe được từ các hải binh dưới quyền của anh đồn về những lần anh hành hạ Garp mỗi lần ông chọc giận anh và Tsuru cảm thấy rất tò mò rằng anh đã làm gì . Thậm chí có lần bà có hỏi Garp về điều này nhưng đổi lại chỉ là cái lắc đầu không ngừng của ông .
" Phó đô đốc Garp ! " Những hải binh thậm chí là òa khóc lên nhưng vẫn không thể đánh thức Garp và tiếng đếm đầy đáng sợ của anh đang đi đến hồi kết .
" Sáu ... "
" Năm ... "
" Bốn ... "
" Ba ... "
" Hai ... "
" *Một* ... " Tiếng đếm cuối cùng của anh đi cùng với nụ cười ôn nhu nhất . Haruto chậm rãi đi đến cạnh ông rồi chỉ trong một cái chớp mắt , anh xoay người đá thẳng vào đầu của ông . Ngay khi chân của anh sắp đá thẳng vào mặt ông thì Garp ngay lập tức tỉnh dậy và nhanh chóng bắt lấy chân của anh .
" Có chuyện gì sao ... " Tất cả mọi người đều có thể nghe được sự ngái ngủ bên trong giọng của ông .
" Thưa phó đô đốc Garp , tôi mong rằng ngài đã tỉnh ? " Haruto dường như không hề cảm thấy khó chịu với tư thế này mà vẫn mỉm cười ôn nhu nhìn ông .
" Tại sao ngươi lại tấn cô- " Nói đến đây thì Garp lại đột nhiên ngã đầu ra sao . Sau một lúc thì tiếng ngáy lại một lần nữa vang lên và những hải binh kia khi nhìn thấy nụ cười của anh càng thêm ôn nhu thì không tự chủ mà lui lại và cầu phúc cho chính bản thân mình rằng anh đừng quá tàn nhẫn với bọn hắn sau khi xử lý xong Garp .
" Ngài vẫn tiếp tục ngủ được sao , Phó đô đốc Garp ? "
" ... "
" Tốt thôi , tôi cũng không cưỡng cầu gì . Kể từ ngày hôm nay tất cả mọi người đều không được tiếp tay đưa bánh vòng cho Phó đô đốc Garp , mặc cho ngài ấy có nói hay đe dọa gì đi chăng nữa . Nếu như các ngươi có thể làm được thì các ngươi sẽ có được hai buổi huấn luyện cấp 3 . Ngược lại , nếu như ta biết được có người tiếp tay cho Phó đô đốc Garp và không ai có thể chỉ ra được thì toàn bộ sẽ có một tuần với toàn bộ các buổi huấn luyện cấp 5 , đã hiểu ? " Anh liếc nhìn sang những hải binh .
" ĐÃ HIỂU , THƯA ĐẠI TÁ KIYOSHI ! " Toàn bộ bọn hắn run rẩy nói .
" Cái gì !? Ngươi không thể cấm ta được ! " Ngay khi vừa nghe không được ăn bánh vòng thì ông liền tỉnh dậy và trừng mắt nhìn anh .
" Ngài không thể cấm tôi được , thưa phó đô đốc Garp . Nguyên soái Sengoku đã cho phép tôi có thể trừng phạt ngài bằng bất cứ biện pháp tôi nghĩ ra nếu như ngài lơ là trong công việc . " Haruto nhìn sang Garp nói .
" Nhưng ! "
" Không nhưng nhị . Kể từ ngày mai tôi sẽ dành toàn bộ thời gian dám sát ngài và ngài cần phải hoàn thành toàn bộ các giấy tờ được đưa xuống , đồng thời phải tự mình huấn luyện những hải binh này . Ngoài ra , tôi cũng sẽ hướng đến Nguyên soái Sengoku đưa thêm nhiều nhiệm vụ cho ngài trong vòng một tuần tới ." Anh nhẹ nhàng nói .
" Sengoku sẽ không nghe lời ngươi ! Hắn là đồng bạn của ta lâu năm ! Hắn sẽ không- " Garp chưa kịp nói xong thì đã thấy anh lấy ra con Den Den Mushi và gọi cho Sengoku . Sau một vài tiếng kêu thì bên kia đã nhanh chóng nhận cuộc gọi .
" Có chuyện gì sao , Kiyoshi ? "
" Thưa ngài , tôi cần ngài đưa xuống cho tôi toàn bộ giấy tờ nhiệm vụ trong vòng một tuần tới . Phó đô đốc Garp sẽ tự mình hoàn thành toàn bộ chúng ." Anh nhẹ nhàng nói .
" Được , ta sẽ cử người đưa xuống cho ngươi ."
" Cảm ơn ngài , Nguyên soái Sengoku " Rồi cuộc gọi kết thúc với tiếng cười bên kia của Sengoku và gương mặt tuyệt vọng của Garp .
" Ngài cũng đã nghe được người đồng bạn của ngài nói rồi đấy . Một chút nữa sẽ có người đưa xuống toàn bộ giấy tờ trong một tuần tới và tôi mong rằng ngài sẽ hoàn thành chúng . " Cất con Den Den Mushi vào , anh nở nụ cười vui vẻ nhất mà mọi người từng thấy .
" Đồng thời , nếu như ngài chỉ cần lơ là một chút và bị tôi phát hiện thì thời gian sẽ được kéo dài hơn cho đến khi ngài hoàn thành hết tất cả . Tất nhiên là không được qua loa , tôi sẽ tự mình kiểm tr.a lại toàn bộ ."
" Và nếu như ngài hoàn thành nhanh hơn thì tôi sẽ suy xét và cho phép ngài ăn bánh vòng cùng với quay trở lại cuộc sống bình thường ."
" Còn bây giờ thì tôi cần ngài quay trở lại văn phòng và chờ giấy tờ được đưa đến . Tôi phải tiếp tục huấn luyện cho các hải binh mà ngài vốn nên huấn luyện ." Sau đó anh quay đầu lại , không nhìn gương mặt đã mất đi mục đích sống của Garp mà nhìn những gương mặt sợ hãi của những hải binh.
" Bởi vì chúng ta đã mất kha khá thời gian nên tại sao chúng ta không bắt đầu luôn cấp 2 nhỉ ? " Ngó lơ đi gương mặt tuyệt vọng của các hải binh mà anh đi đến chỗ anh thường đứng và cầm lên chiếc còi . Thổi nhẹ vào chiếc còi khiến cho nó vang lên âm thanh chói tai rồi nghiêm giọng ra lệnh .
" Nhanh lên ! Chúng ta không có nhiều thời gian để đứng nơi này ! " Tất cả những hải bình không nói một lời liền ba chân bốn cẳng co chân lên chạy .
-----------
" Ta không đoán trước được điều đó ... " Tsuru ngẩn người nhìn cánh tượng bên dưới .
" ... " Những phó đô đốc khác cũng sững sờ nhìn anh trước khi Kizaru cười lớn .
" Không ngờ rằng Đại tá Kiyoshi lại có thể làm được như vậy ~ Thậm chí Sengoku-san cũng tiếp tay ~ "
" Đương nhiên , Kiyoshi chính là người mà Sengoku tâm đắc và coi trọng nhất ." Tsuru nói .
" ... " Akainu mặc dù không nói gì nhưng nhìn nụ cười nhạt trên môi của hắn cũng đủ biết rằng hắn rất thỏa mãn với cách anh làm .
Trong khi đó , Aokiji đột nhiên không tự chủ được mà nhìn sang cấp dưới Đại tá của hắn và rùng mình khi nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý cùng với nụ cười đầy nham hiểm của cô .
Đột nhiên hắn cảm thấy rằng cô cũng đang có ý định gì đó với hắn nếu như Aokiji dám hành xử như Garp . Mặc dù rằng Aokiji cũng rất lười biếng và vô tư nhưng về những giấy tờ và huấn luyện thì hắn cũng có phần để tâm . Nhưng khi nhìn thấy cách anh làm với Garp thì Aokiji cảm thấy tương lai của hắn trở nên nguy hiểm khôn cùng ...
Dù sao thì Đại tá Kiyoshi và Đại tá Kurenai chính là anh em sinh đôi ah ...
Mặc dù nhìn như tính cách hai người rất khác nhau nhưng đâu có nghĩa là cách làm việc của hai người sẽ khác đâu ?
" Phó đô đốc Kuzan , ngài cũng thấy cách anh trai của tôi làm việc đúng không ? " Những phó đô đốc khác đều nghe được cô nói . Bọn hắn nhìn xuống và cũng nhìn thấy gương mặt nham hiểm của cô nhìn về phía Aokji .
" Vậy nên ngài cũng đừng như Phó đô đốc Garp , được chứ ? Mặc dù cách tôi giải quyết không giống như anh trai tôi nhưng vẫn còn rất nhiều cách khác nha ~ "
" Nguyên soái Sengoku cũng đồng thời rất ủng hộ tôi nên mong ngài đừng đẩy quá nhiều công việc cho tôi trong khi ngài lại lười biếng ngủ ở một nơi nào đó ... "
Lời đe dọa của cô vang lên bên tai của mỗi người và khóe miệng của bọn hắn đều run rẩy .
Thật sự ... những ai có được cấp dưới đáng sợ như hai người chắc giảm tuổi thọ sớm quá ...